Trầm Hạ cười đến lộ ra hai hàm rang trắng: “Đa tạ!” Bước đi qua, rất nhanh biến mất ở phía sau tảng đá lớn.
Mọi người liếc nhìn nhau, tất cả đều tò mò người nầy muốn ra thủ đoạn gì. Mấy người phàm như vậy, dĩ nhiên đấu không xong mấy trăm yêu quái giữ vườn, cho nên phương pháp xử lí có thể tin nhất định là điệu hổ ly sơn. Chuyện này, Ninh Tiểu Nhàn cùng Trường Thiên đã sớm thương lượng tốt lắm, còn chưa áp dụng, nửa đoạn nói liền nhảy ra Trầm Hạ. Người này thân phận mơ hồ, nàng đối với Trầm Hạ kế tiếp muốn thi triển hoa chiêu chú ý hơn nữa.
Kết quả hắn chuyến đi này, chính là non nửa khắc chung.
Phía sau tảng đá lớn im ắng, cái gì cũng không có.
Không chỉ Chồn yêu, chính là mọi người cũng chờ đến nóng lòng, thầm nghĩ người nầy sẽ không phải nhân cơ hội bỏ chạy đi? Nhưng là nơi đó cỏ mọc rất dài, nếu là Trầm Hạ rời đi, cây cỏ phải có động tĩnh mới đúng.
Phải biết hiện tại thời gian quý giá, Huyền Vũ Độ Kiếp sắp tới, điều này cũng nói rõ thời gian còn lại có hạn, nếu không thể ở bên trong ngày quy định chạy tới chạm phù vật sẽ bị truyền vào màn thứ tư thiên địa, điều đó với tỷ lệ còn sống là gần bằng không.
Đầu Chồn yêu tại chỗ bước đi qua lại không biết bao nhiêu vòng, mắt thấy phía sau tảng đá lớn vẫn là nửa điểm động tĩnh cũng không có, cho nên kêu hai tiếng, kết quả cũng không có hồi âm, lúc này khẩn trương lên, đang muốn xông qua xem xét, thình lình lúc này mặt đất dưới chân mọi người đột nhiên chấn động không dứt, như có âm thanh điềm xấu cổ quái từ đàng xa truyền đến.
Loại này âm thanh, người thân ở rừng Ba Xà rất là quen thuộc a.
Đất rung? ba người Trường Thiên liếc mắt.
May là chấn động chỉ kéo dài mấy cái liền ngừng. Lại qua mấy hơi, thì có âm thanh cực kỳ to vang vọng khắp bầu trời, cơ hồ là quanh quẩn hơn mười mấy hơi thở không dứt.
Trường Thiên ghé vào bên tai Ninh Tiểu Nhàn, chỉ nói bốn chữ: “Tù và báo động.”
Âm thanh này du dương, sâu xa, làm như phát ra từ chỗ sâu lịch sử, người nghe thấy chấn động tâm hồn, thân thể người phàm giống như bọn họ nghe xong có cảm giác quá mức, lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị đánh rách tả tơi. Trong biển có ốc biển dáng vóc to như tù và, nếu mài đi đỉnh xác, có thể thổi ra âm thanh vang dội, có vài bộ tộc cùng yêu quân gần biển dùng nó làm kèn lệnh. Chỉ là mấy tiếng này hiển nhiên đã trải qua thần thông gia trì, âm thanh hùng vĩ, hiển nhiên có ý cảnh báo.
Ngay sau đó, có một âm thanh hùng hồn truyền khắp Thất túc đảo: “Thiên Tâm đảo bị chấn sập một góc, trận pháp lao tù bị phá hỏng, kẻ tù tội chạy tứ tán mọi nơi. Tất cả yêu tướng Thất túc đảo nghe lệnh —— mỗi một đảo phân ra ba phần nhân thủ đi trấn áp, linh thảo viên điều qua sáu thành viên thêm vào! Nhanh chóng tới! giữ người bảo vệ tốt đảo!”
Chỉ lệnh liên tiếp này, hiển nhiên là yêu quân tướng lãnh cao cấp của Huyền Vũ ban bố đi ra ngoài, nhưng không nghe thấy bản thân Huyền Vũ lên tiếng, không biết nàng đang làm cái gì đi.
Trong đảo Thất túc, vườn linh thảo trồng cùng dưỡng dục các loại thiên tài địa bảo, mà đảo Thiên Tâm thì nhốt các tù phạm, trong đó không thiếu Đại yêu cùng man nhân cùng hung cực ác. Huyền Vũ sắp Độ Kiếp, lúc này không muốn thấy nhất chính là náo động, lao tù lại cứ gặp chuyện không may, đảo Thất túc dĩ nhiên muốn toàn lực trấn áp! Mà linh thảo Viên lúc này so sánh với mặt khác đảo, tính trọng yếu kém đi rất nhiều, cho nên yêu viên nơi này bị phân đi, đạt đến sáu thành!
Yêu quân Huyền Vũ hiệu suất tất nhiên rất cao, sau khi lĩnh mệnh, trong các góc linh thảo đều có yêu quái gầm nhẹ vang lên, tất nhiên là đang sai khiến nhân thủ, chuẩn bị xuất kích rồi.
Chồn yêu trông coi mọi người gặp biến cố lần này, lúc này ngạc nhiên. Hắn vốn là đi đến phía sau tảng đá lớn nơi Trầm Hạ biến mất, nghe được dị động thì xoay người đi trở về, hiển nhiên chưa quên sứ mạng Huyền Vũ giao cho mình. Chỉ là hắn lại không thấy, đã có một luồng khói đen ghé vào trên cành hoa màu tím bên cạnh, khi hắn đi sát qua thì mãnh liệt nhào lên, từ trong tai hắn chui đi vào.
Lại qua hơn hai mươi hơi thở, trong linh thảo viên một trận rối ren. Yêu quái ban đầu sống ở chỗ này, leo lên mây mù vội vã đi đảo Thiên Tâm, những yêu quái Hải sinh khác còn lại là chạy vội tới dọc hải đảo theo nhảy vào trong biển —— dưới đá ngầm tuy nhiều, nhưng những thứ này làm khó không được yêu quái trong nước hiểu rõ địa hình biển như lòng bàn tay.
Người phàm ở chỗ này đúng là quần chúng bên ngoài, chưa ai từng lưu ý đến bọn họ.
Lại qua thời gian nửa nén hương, yêu quái nên đi đều đi được không sai biệt lắm, trong linh thảo viên đột nhiên trở nên rất an tĩnh.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đến Công Tôn Mưu cũng nhịn không được nói: “Tiểu tử kia đi đâu?”
Vừa dứt lời, Hoàng Huyên cười đến nheo lại mắt nói: “Ở nơi đó đây!” Mọi người theo tay nàng chỉ nhìn lại, đang có một người từ phía sau tảng đá lớn thản nhiên đi ra, không phải là Trầm Hạ lại có thể là người nào?
Hắn vốn cười đến thật là tiêu sái, vừa nhấc mắt thấy Chồn yêu đứng ở tại chỗ lạnh lùng nhìn thẳng hắn, khóe miệng không khỏi xụ xuống: “Các ngươi, không có xử lý xong nó?”
Đồ Tẫn mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi có thể hoàn thành chuyện của ngươi, chúng ta cũng là có thể hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta.”
Khi hắn nói chuyện, Chồn yêu chạy tới phía sau mọi người, đứng chắp tay, thoạt nhìn không giống đội trưởng nhà lao, ngược lại giống như hộ vệ.
Trầm Hạ thật sự giật mình, ha ha nói: “Các ngươi dùng tà pháp gì, lại khống chế được tâm trí của hắn?” Riêng một tay bản lãnh này, phải khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Ninh Tiểu Nhàn cười như không cười nói: “Ngươi cũng không kém nha, chỉ là xuất chút bản sự, lại có thể làm đảo Thiên Tâm cũng bị chấn sụp đi.”
Trầm Hạ nghe vậy đánh cái ha ha nói: “Nơi nào, nơi nào? đảo Thiên Tâm vốn phải sập, ta chỉ là đem thời gian tăng nhanh thêm một chút thôi.”
Tuy nói tiểu tử này thoạt nhìn cái gì cũng không làm, chỉ ngồi xỗm phía sau tảng đá hoàn thành một lần ngũ cốc luân hồi mà thôi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác có thể đem thời gian đảo Thiên Tâm sụp đổ xảy ra đúng lúc vô cùng, này không phải là một loại bản lãnh sao? Đem này công này ghi tạc trên đầu của hắn cũng chưa hẳn không thể. Giống như Ninh Tiểu Nhàn nghĩ đến có thể sâu hơn: Khách Xích Cáp đi vào hai lần chẳng bao giờ đề cập tới chuyện sụp đổ, có thể thấy được ở trên đất bằng bờ bắc căn bản cảm thụ không tới, cho nên tiểu tử này lớn lên rất đẹp, ít nhất trước đây đã có một lần từ màn thiên địa thứ ba chạy đi, cũng sống ở trên đảo Thất túc!
Hai lần tiến vào đảo Thất túc khắp nơi yêu quái, hai lần cũng có thể sống sót, cái này ý nghĩa rất sâu xa.
Trầm Hạ ngắm nhìn bốn phía nói: “Chướng ngại thanh trừ, chúng ta mau chút lên đường đi.” Gọi Chồn yêu đi phía trước, chợt nhìn lại giống như yêu quái dẫn bọn họ đi, đoàn người chạy đi phía tây.
Dọc theo đường đi trải qua vô số kỳ hoa tiên thảo, thân ảnh yêu quái lại không nhìn nhiều, có quay đầu lại, thấy là Chồn yêu đi ở đằng trước người phàm cũng không quan tâm.
Đồ Tẫn đột nhiên nói: ” đảo Thiên Tâm sụp một góc là chuyện gì xảy ra?”
Ý vị sâu xa chính là đảo Thiên Tâm sụp đổ. Đây là Huyền Vũ thi triển đại thần thông tự mình đắp nặn, tính chắc chắn không cần hoài nghi, huống chi đảo Thiên Tâm chuyên dùng vì nhốt kẻ tù tội, phía trên hiện đầy các loại trận pháp, tính cơ yếu kia linh thảo Viên không thể bằng được, làm sao có thể nói sập thì sập?
Liên tưởng thế cục hiện nay, mọi người mơ hồ cảm thấy lần này sụp đổ là con người làm ra phần lớn. Quả nhiên Trầm Hạ vừa lùa cây cỏ trước mặt, vừa nói: “Bởi vì chúng ta, Huyền Vũ biết trước kế hoạch thời gian man tộc đánh lén, hòn đảo sụp xuống chính là man tộc gây nên.”