Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 919: Q.7 - Chương 919: Quyển 8 - Chương 914: Truy tung mộc tinh




Lời nói cao thấp hai câu không có ý nghĩa lớn, song Ninh Tiểu Nhàn một phen suy nghĩ cũng hiểu, Hoàng Huyên nhỏ giọng nói: “Trầm Hạ, ta nghe không hiểu. ”

Trầm Hạ đối với cái cô nương này xem ra rất có kiên nhẫn, giải thích cho nàng: “Đổi lại là ngươi, biết được man tộc tính toán ở lúc ngươi Độ Kiếp tới đánh lén, ngươi sẽ làm sao?”

Hoàng Huyên trừng mắt nhìn nói: “Ở trước khi Độ Kiếp trước tiên đem bọn họ bắt lại?”

“Thông minh!” Trầm Hạ thấy nàng cười mở ra mặt mày, khóe miệng cũng cong lên, “Huyền Vũ làm sao mặc kệ g thứ man tộc này, chính là muốn tiên hạ thủ vi cường. Lấy bản lãnh của nàng, nơi đây lại là địa bàn của nàng, chính là mấy man tộc còn có thể chạy trốn đi đâu? Tám phần là bị đuổi đến cùng đường rồi, cho nên nổ tung lao tù đảo Thiên Tâm, thả ra kẻ tù tội tới phân tán lực chú ý của yêu binh Huyền Vũ.”

Ninh Tiểu Nhàn cũng trừng mắt nhìn, là ảo giác của nàng sao? Nàng làm sao cảm thấy nói đến Huyền Vũ, thần sắc trên mặt người nầy lại có vẻ tự hào? Nàng bĩu môi: “Nói như vậy, lần trước ngươi tiến vào màn thiên địa thứ ba cũng tìm Huyền Vũ đánh cái báo cáo nhỏ?” Phải biết rằng mỗi một màn thiên địa nội dung không thay đổi, bởi vì người ngoại lai mà chi tiết thiên biến vạn hóa, đảo Thiên Tâm sụp xuống là hậu quả Trầm Hạ mật báo gián tiếp dẫn phát, trừ phi lần trước hắn cũng làm như vậy, nếu không làm sao biết nội dung vở kịch phía sau đi về hướng nào?

Làm như không ngờ đến nàng bén nhạy như vậy, lại như hối hận tự lỡ miệng, trên mặt Trầm Hạ thoạt nhìn vẫn hiền hòa, nụ cười từ đáy mắt không còn được một mống. Hắn nhún vai nói: “Đây chính là chuyện của mình ta.”

Hoàng Huyên lại quấn hắn cái gì cũng hỏi, giọng nói véo von đoạn đường nguy hiểm này đều biến thành một loại dã ngoại giao du.

Mượn cơ hội này, Ninh Tiểu Nhàn duỗi ngón tay nắm được bên hông Trường Thiên, dùng khí lực xuất ra từ bú sữa mẹ nhéo một cái!

Hài lòng nghe được hắn kêu rên lên tiếng, lúc này nàng mới khẽ quát lên: “Nói, mới vừa rồi chàng làm cái gì cầm mạng nhỏ đi đánh cuộc?!” Hù chết bà cô rồi, khoản nợ này, nàng cũng không thể coi như không.

Hắn đau đến giọng nói đều có chút nhanh: “Ta tất nhiên sẽ không thua.” Nha đầu này sức tay nặng thật, không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ thù sâu như biển a?

Nàng hơi nhíu lông mày đứng đấy: “Nếu ngươi thua thì sao?” Dân cờ bạc không phải đều nói như vậy sao?

Hắn dò xét Trầm Hạ đằng trước một cái, cố ý hạ giọng nói: “Ta và Huyền Vũ trước đây đã từng quen biết, hiểu rõ tính tình của nàng đa nghi vô cùng, chỉ cần ta lấy ra tình báo có giá trị, nàng sẽ không thể không đồng ý.”

Nàng tức giận như cũ nói: “Chàng lại không có bằng chứng, nếu có vạn nhất thì sao? Mộc tinh cũng không phải là món đồ quan trọng cỡ nào, không có nó, ta có thể chính mình qua thiên kiếp......” Lời nàng còn chưa dứt, Trường Thiên đã vuốt ve mái tóc của nàng nói: “Nàng yên tâm, ta quyết sẽ không để nàng đi làm, ừ, người phàm nói như thế nào nhỉ?”

Hắn đột nhiên cúi đầu, đôi môi cơ hồ dán sát vào lỗ tai nàng nói: “Đúng, ta quyết sẽ không thả nàng làm quả phụ trước khi cưới.”

Trượt một cái.

Chân trái nàng đột nhiên vướng chân phải, suýt nữa ngã trên mặt đất, may nhờ Trường Thiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quẫn bách hồng một mảnh, con ngươi chuyển quay tròn, nhìn trái nhìn phải cũng không dám nhìn hắn.

Hắn biết cô gái nhỏ này da mặt mỏng, cũng là như vậy mới có thể ngăn ngừa miệng của nàng.

“Nói hưu nói vượn!” Nàng dùng sức rút tay của mình về, chỉ có thể cúi đầu giận, chỉ sợ người khác đã thấy sắc mặt nàng so sánh với quả táo chín còn đỏ hơn, nơi nào còn có lòng truy cứu hắn? Nàng từ trước chỉ biết là người này bụng đen lại có tính cách lãnh đạm, từ lúc nào hiểu được miệng lưỡi trơn tru, khiến nàng không có chút lực nào chống đỡ chứ?

Nói trở lại hắn thật là bắt bí ở xương sườn mềm của nàng a, Ninh Tiểu Nhàn oán hận mà nghĩ.

Mọi người nhanh chóng mà đi, Trầm Hạ phán đoán quả nhiên vô cùng chính xác, lũ yêu bên ngoài đem các đảo thủ được như thùng sắt, song linh thảo Viên lại không có bao nhiêu yêu binh ở lại giữ, dọc theo con đường này cơ hồ không gặp phải trở ngại, duy có một con gấu yêu ngăn ở trước mặt, ồm ồm nói: “Ngươi mang mấy người này, muốn đi đâu?”

Người này mặc dù tận trung cương vị công tác, nhưng đầu óc có chút chậm lụt, đương nhiên là bị Đồ Tẫn khống chế Chồn yêu đuổi đi rồi, cho nên ước chừng sau một khắc, mọi người rốt cục đến gần khu Tây Viên vườn linh thảo.

Nơi này linh thảo so với loài người còn cao, cự mộc lại càng làm người ta ngưỡng cổ cũng nhìn không thấy đỉnh. Tán cây khổng lồ đem ánh mặt trời che ở phía ngoài, cho nên một mảnh vườn này thoạt nhìn lộ vẻ u tĩnh, rất có cảm giác âm trầm của rừng già nguyên thủy.

Hỏi lại vấn đề, mộc tinh đang ở nơi nào?

Mọi người theo Trầm Hạ đi về phía trước mấy chục bước, hắn dừng lại ở phía dưới một bụi cây thuỷ sam, sau đó đẩy ra bụi cỏ rậm rạp nói: “Lúc bắt đầu màn thiên địa thứ ba, ta bị truyền tống tới đây, vừa vặn mộc tinh từ bên cạnh ta chạy qua, ta đuổi theo đi ra năm mươi bước, trước tiên gặp Hoàng Huyên, sau đó lại gặp được yêu quái Thủ Viên.” Mọi người ngưng mắt đi xem, đáng tiếc ở nơi này giữa bụi cỏ rậm rậm rạp muốn tìm ra dấu chân mộc tinh, cơ hồ là chuyện không thể nào, chỉ có thể để Trầm Hạ dẫn đoàn người càng đi về phía trước.

“Quy định của đảo Thất túc, người phàm đến gần giết. Vì bảo vệ tánh mạng, ta chỉ phải nói cho mấy đầu yêu quái kia, nơi này có mộc tinh thường lui tới.” Trầm Hạ cười khổ một tiếng, “Cũng coi như chúng ta vận khí tốt, bọn họ vốn không tin, kết quả mộc tinh từ dưới mí mắt bọn họ chạy qua.”

Mọi người chợt hiểu ra. Chớ trách saotin tứcbên trong vườn linh thảo có mộc tinh thường lui tới thẳng tắp mà đi, còn kinh động đích thân Huyền Vũ đến ngó nhìn, nguyên lai là Trầm Hạ thả ra, nếu không yêu quái Thủ Viên cũng chưa chắc có nhãn lực có thể nhận ra vật nhỏnày.

“Sau khi Huyền Vũ chạy tới, rất nhanh xác nhận tin tức của ta là thật, cũng tự mình đi truy tung mộc tinh.” Từ màn thiên địa đệ nhất tính lên đến bây giờ, năm tháng Huyền Vũ sống qua đã so sánh với đa số yêu quái đều dài, nàng tất nhiên là có phần này kiến thức, “Chỉ là ta mắt thấy Huyền Vũ phóng ra mấy lần thần thông, cũng không thể đem mộc tinh bắt được. Vật này mỗi khi bị vây khốn, cũng sẽ hóa thành hư ảnh trốn nhảy lên, ngoài ra gặp đất đai thì trốn vào, gặp cây thì biến mất, so với cá chạch còn khó bắt hơn.”

Đang khi nói chuyện, mọi người đã đi tới phía trước một mảnh đất trống, đều lả tả dừng bước.

Trong Tây viên vẫn là khí phái cỏ cây sum suê thanh u, một mảnh đất trước mắt này quả thực chính là khu vực cày sâu cuốc bẩm làm mẫu, cỏ xanh phía trên đã sớm không thấy bóng dáng, lộ ra bùn đất màu nâu phía dưới, hơn nữa từng mảnh đất cũng bị chà đạp lật ra, giống như là có người đem cả khối đất này đều tinh tế lật qua một lần, đột ngột nhất chính là trong đất bùn còn nằm mấy khối tảng đá lớn, mỗi một khối đều nặng ngàn cân, chợt thấy không giống như nham thạch trên bờ, giống như là đá san hô ngầm trụi lủi ở dưới biển.

Không cần thiết Trầm Hạ giải thích, mọi người đều biết đây là hiện trường Huyền Vũ truy bắt mộc tinh, với khả năng của Huyền Vũ, sợ rằng nàng dùng đầu ngón út cũng có thể đem đất đai biến thành bộ dáng này. Huyền Vũ tinh thông điều khiển đất đai, cùng mộc tinh sở trường độn thổ, trận trò hay này nói vậy rất đặc sắc, đáng tiếc mọi người không có phúc được thấy.

Đoán chừng nàng thử vài lần, đã chộp tới hai người Trầm Hạ thẩm vấn, đợi đến sau khi hỏi ra hướng đi của man tộc đã không để ý tới mộc tinh nữa rồi, lúc này mới ra lệnh lũ yêu rời xa khu Tây Viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.