Có lẽ Huyền Vũ tính toán sau khi Độ Kiếp lại thu phục nó, dù sao mộc tinh nặng như thế nào cũng không sánh bằng an nguy bản thân nàng đúng không?
Càng đi về phía trước chừng mười bước, chính là một dòng suối nhỏ róc rách chảy xuôi, độ rộng chừng ba trượng: là Hoạt Tuyền đưa tới linh thảo Viên trải rộng toàn bộ đảo, nuôi sống các loại linh thảo.
Trường Thiên nhìn hướng đi dòng suối nói: “Mộc tinh không đi thủy lộ, vì vậy hẳn là dọc theo suối mà lên.”
Đi bên trong xa hơn, cây rừng càng thêm nồng đậm, đến chim bói cá kêu to cũng giống như từ một thế giới khác truyền đến. Cho dù ở linh thảo Viên, nơi này bình thường cũng ít ai lui tới, cỏ dại tràn đầy làm cho người khác không thể nào nhìn thấy dấu chân, lại càng không cần phải nói ở chỗ này phân rõ dấu chân mộc tinh, khó khăn không khác gì mò kim đáy biển.
Mọi người tìm hồi lâu, đều cảm thấy không có đầu mối, không khỏi có chút như đưa đám. Đám người Khách Xích Cáp cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tìm đến tình trạng này vẫn không có thu hoạch, mấy vị chủ tử này cũng bỏ cuộc đi?
Lúc này, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nói: “Nhìn kìa, trên cây khô!”
Nàng chỉ chính là một gốc cây khổng lồ mà tráng kiện Hồ Vĩ Tùng, cây khô lớn chừng mười người ôm hết, mặt ngoài hiện ra vô số vết vỡ, cực kỳ giống mặt lão nhân đã chín mươi tuổi.
Cây này thoạt nhìn cũng rất già rồi, dưới đáy cây khô cũng đã phong hoá, biến thành xám trắng thảm đạm, giống như màu sắc xương người chết.
Nhưng mọi người theo vị trí đầu ngón tay nàng chỉ nhìn lại, lại một đường màu xanh tươi mát từ dưới cuối rể cây uốn lượn mà lên, nơi nào nó đi qua thì vỏ cây lại một lần nữa mọc ra, còn có cành mầm nhỏ non mịn sinh sôi nhú ra, treo hoa nhỏ trong veo như nước.
Cùng lúc mới và cũ, cùng lúc sống và chết, tạo thành đối lập mãnh liệt, cũng khó trách nàng có thể phát hiện. Mà thần kỳ ở trong khoảnh khắc liền hóa mục nát, sức mạnh như vậy chỉ có mộc tinh mới có.
Mọi người theo dõi nhìn lại, từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng rốt cục ở trong nhánh cây không rậm rạp của Hồ Vỹ Tùng dò xét thấy một bóng dáng thật nhỏ, màu xanh nhạt.
Ba người Trường Thiên từ màn thiên địa thứ hai lại bắt đầu truy tung mộc tinh, chỉ là vận khí không tốt, chỉ thấy qua dấu chân của nó, thủy chung không thể tận mắt nhìn thấy, đây cũng coi là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nó.
Vật nhỏ này chỉ cao có mấy tấc, có tay có chân có đầu, màu sắc thân thể xanh nhạt rất non, phảng phất như màu xanh ngọn cỏ khi đông đi xuân tới. Trên thực tế, nó đang ngồi trên cành tùng ở cách mặt đất ít nhất ba mươi trượng, nhìn chăm chú vào đám người dưới kia. Song kỳ diệu chính là, nó không có ngũ quan, chẳng qua là nghiêng đầu nhìn người, mọi người có thể cảm giác được nó đối với loài người chán ghétthật sâu. Trừ lần đó ra, trên đầu nó mọchoa dạithật nhỏ mà không nổi danh, quanh thân có khói nhàn nhạt màu xanh biếc bao phủ, đây là kết quả nguyên khí Mộc Hệ quá mức tinh thuần mà thực chất hóa.
Trước kia tất cả mọi người chỉ thấy qua nó trên mặt đất chạy, cũng vì vậy mà chỉ ở trên mặt đất tìm kiếm dấu chân nó, nếu không phải Ninh Tiểu Nhàn thận trọng, lần này thật sẽ bỏ qua đầu mối hữu dụng.
Trầm Hạ yên lặng nhìn nó mấy lần, quay đầu nói với Trường Thiên: “Ta đã đem mọi người dẫn tới nơi này, kế tiếp muốn kiến thức thủ đoạn của tôn giá rồi.” Không biết tại sao, mặc dù ở trước mặt Huyền Vũ trả lời nhiều nhất là Đồ Tẫn, hắn lại giống như nhận định Trường Thiên mới là thủ lĩnhđoàn người này.
Trường Thiên mỉm cười: “Mời ngươi trước, chúng ta không vội.”
Trầm Hạ cười khổ nói: “Cũng không phải ta nghĩ khiêm nhượng, chẳng qua là lúc trước đã thử qua vài lần, biện pháp dự đoán toàn bộ không dùng được, vị huynh đài này nếu có diệu pháp, ta nguyện ý đứng xem.”
Người nọ là thừa nhận mình không được? Ninh Tiểu Nhàn nhìn Trường Thiên một cái, đang muốn trèo lên Hồ Vỹ Tùng, Trường Thiên lại đưa cánh tay cản trở nàng: “Ta tới. Đem vật kia của nàng cho ta.”
Hắn muốn đích thân động thủ? Ninh Tiểu Nhàn có chút ngoài ý muốn, cũng không nói gì, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp đưa cho hắn: “Cẩn thận chút.”
Chỉ sợ không có thần lực, chính là độ cao ba mươi trượng đối với Trường Thiên mà nói cũng dễ như một bữa ăn sáng, chỉ là lo lắng hắn đem mộc tinh hù chạy, cho nên thả chậm tốc độ leo. May là như thế, mộc tinh trên nóc cũng biểu hiện cực kỳ bất an, cơ hồ là hắn đi tới một thước, tiểu quái vật này sẽ lại hướng lên ba hai thước, khoảng cách ở giữa song phương không chỉ có không có gần hơn, ngược lại càng ngày càng xa.
Đầu mộc tinh này ở trong Cố Ẩn Sơn Hà trận đã ngây người không biết bao nhiêu năm, mặc dù linh trí không mở, nhưng bản năng chạy trốn cũng luyện được lô hỏa thuần thanh, có thể nói có cái tiếp xúc gió thổi cỏ lay liền ẩn thân không thấy. Nó bây giờ còn không có biến mất, chẳng qua là trên người Trường Thiên không có truyền ra linh lực hoặc yêu lực, hay là mùi vị sát khí, nếu không nó ở trong Cố Ẩn Sơn Hà trận không biết bị qua bao nhiêu lần yêu quái cùng man nhân đuổi bắt, chỉ cần gặp phải loại khí cơ này, tất nhiên là quay đầu bỏ chạy.
Thời điểmTrường Thiên bò tới độ cao cách mặt đất chừngba mươi trượng, mộc tinh đã thăng lên đến chừng năm mươi trượng, cơ hồ đã bò đến trên nóc ngọn cây Hồ Vỹ Tùng này, lại hướng lên sẽ không còn đường. Nó cũng biểu hiện được càng thêm nôn nóng, tựa hồ Trường Thiên bức gần một bước nữa, nó sẽ bỏ chạy.
Cho nên hắn cũng ngừng lại, không hề vọng động nữa, đứng ở trên chạc cây tráng kiện, sau đó đem cái hộp Ninh Tiểu Nhàn đưa mở ra.
Tất cả mọi người tò mò nơi này đựng vật gì, đáng tiếc cách ba mươi trượng, hơn nữa lại là góc độ mắt nhìn xuống, ai cũng không hiểu được Trường Thiên từ bên trong lấy ra thứ gì, hơn nữa đồ chơi này lại dùng miếng vải đen mà bọc lại cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể nhìn ra là món đồ lớn nhỏ như một hình bầu dục .
Trừ đó ra, cũng không có bất kỳ khí cơ cổ quái tràn ra.
Về phương pháp xử lí dụ dỗ mộc tinh, Trường Thiên chỉ cùng Ninh Tiểu Nhàn, Đồ Tẫn thương nghị qua, người bên cạnh một mực không biết, cho nên đến Khách Xích Cáp cũng hết sức tò mò.
Mộc tinh mắt thấy Trường Thiên không đi lên nữa, cũng buông lỏng cảnh giác, lại như là cảm nhận được đồ vật nằm trong lòng bàn tayhắn, đầu quay tới nhắm ngay hắn. Nó mặc dù không có ánh mắt, nhưng mọi người lại sinh ra một loại cảm giác”Nó đang quan sát”.
Hiển nhiên tầng vải đen có thể che cảm giác người bên cạnh, nhưng không dấu diếm được nó. Lại qua một lúc lâu, nó như ước định xong rồi, sau đó tại chỗ đánh hai vòng, thần thái hiện ra hai phần lo lắng, hiển nhiên đồ Trường Thiên lấy ra rất đúng khẩu vị của nó, nhưng nó lại sợ loài người, không dám thân cận.
Tràng diện nhất thời giằng co, Trường Thiên không nói cũng không động, mà mộc tinh cách hắn ngoài hai mươi trượng vòng vo hai vòng sau cũng dừng lại, nghiêng đầu do dự.
Cuối cùng, nó thử thăm dò đi xuống dưới hai bước.
Trường Thiên vẫn như tượng gỗ, không nhúc nhích.
Có lẽ là cảm thấy tính chất uy hiếp không lớn, mộc tinh lại đi xuống mấy bước.
Lúc này, ngay cả Công Tôn Triển cũng cảm thấy trong lòng có cái tay nhỏ bé đang gãi, ngứa không chịu được. Hết lần này tới lần khác Trường Thiên lại làm người hận, hắn không đem miếng vải đen trên tay mở ra, để cho mọi người nhìn thấy bên trong là thứ gì.
Chỉ là, mộc tinh hiển nhiên biết đến, hơn nữa lực hấp dẫn của vật này đối với nó đã lớn đến ngay cả đám nhân loại cực kỳ có uy hiếp, bây giờ đối với nó mà nói cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.