Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Đối với thủ hạ của Cưu Ma cùng Hạc trưởng lão mà nói, đây là một đoạn thời
gian đợi chờ u tối không ánh sáng nhất, bọn họ đau khổ chờ đợi không chỉ là thắng bại của hai vị đại nhân, mà cũng là vận mệnh cuối cùng của
mình. Ở chỗ này, đứng sai trận doanh, chọn sai đối tượng thần phục, đều
có thể làm chính mình lâm vào vạn kiếp bất phục.
Mà đánh một trận này, chính là thời khắc một ván đánh cược ngã bài. Người nào sẽ có lá bài tẩy cứng hơn đây?
Đang trong lúc đôi mắt mọi người trông mong chờ đợi, nửa canh giờ lâu dài giống như một thế kỷ vậy, như trông không đến cuối.
Trên cửa Truyền Tống bí cảnh, đột nhiên nổi lên từng đợt rồi từng đợt sóng
nước. Tim mọi người đều thót lên tới cổ họng. Người đi ra là ——
Người bạch y lông mày trắng râu bạc trắng, Hạc trưởng lão.
Có người vui mừng có người buồn, có người kinh ngạc có người cười.
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy, trong nháy mắt này từ trên mặt của mọi người, có thể nhìn hết thế gian muôn màu.
Hạc trưởng lão thắng cũng rất chật vật, trên chòm râu dài trắng noãn lây
dính máu tươi, giống như một đóa hàn Mai điểm trong tuyết, tay phải và
tay áo đều biến mất, giống như là bị chất dịch a-xít đáng sợ nào đó ăn
mòn rụng, trên cánh tay tàn còn có một loại đả thương nám đen, bộ dáng
toàn thân thoạt nhìn không tiên phong cũng không đạo cốt.
Nhưng
dù sao lão đã thắng, hơn nữa Cưu Ma cũng bị lão dùng một cái tay nguyên
vẹn nâng đi ra ngoài. Vị nữ môn chủ trước đây, đầu lệch sang một bên,
thân thể co lại thành hình cầu hình, thoạt nhìn không có lệ khí lớn lối
như ban đầu, phối hợp mặt mũi xinh đẹp của nàng, ngược lại có mấy phần
điềm đạm đáng yêu. Mọi người tại đây đều có đạo hạnh thâm hậu, liếc một
cái liền nhìn ra nàng vẫn chưa chết, chẳng qua là bị trọng thương, hôn
mê bất tỉnh thôi.
Thanh Loan vẫn canh giữ ở ngoài bí cảnh kinh hô một tiếng, nhào tới phía trước, lại bị hộ vệ ngăn cản, bởi vì mọi người ngoài bí cảnh vô luận sắc mặt có đặc sắc đến thế nào, cũng mau sớm phục hồi tinh thần lại, sau đó quỳ rạp xuống đất, trong miệng hô: “Bái kiến
Hạc môn chủ, chúc mừng Hạc môn chủ!”
Được làm vua thua làm giặc, còn có gì để nói?
Hạc trưởng lão. Ừ, lúc này đã là Hạc môn chủ rồi, mặc dù thiếu một cánh
tay, nhưng đầy mặt hồng quang. Lão nhắm lại hai mắt. Mê say thưởng thức
một chút thắng lợi đến được không dễ này, sau đó hít một hơi thật sâu,
tựa hồ muốn tinh tế cảm thụ hơi thở quyền lực.
Từ đó, lão có thể
ngồi ngang hàng cùng Lang Gia. Trước khi Hám Thiên Thần Quân thoát khỏi
Thần Ma ngục, lão rốt cục đứng ở đỉnh quyền lực trong rừng rậm Ba Xà.
Cảm giác này là chuyện tốt như thế, cho nên lão phải dùng hết sức lực toàn
thân, mới có thể nhịn xuống tiếng cuồng tiếu đang muốn thoát ra.
Dùng nhiều năm thời gian như vậy, lão có thể đứng ở vị trí dưới một người,
trên vạn người! Đây là chính là cảm giác tốt đẹp cỡ nào, vì ngày này,
trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng!
Trong Thần Ma ngục. Một mực nghe trộm động tĩnh bên ngoài Cùng Kỳ nói: “Đầu lão Hạc này, đối với truy
đuổi quyền lực không ngờ lại quá cuồng nhiệt.”
Trường Thiên mở
mắt ra, khẽ mỉm cười: “Đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm, lão sẽ không
kiêng kỵ mà biểu hiện ra ở trước mặt ta.” Hắn và lão Hạc đều hiểu, người có khuyết điểm mới dễ dàng bị khống chế, mới có thể để cho chủ thượng
yên tâm.
Ninh Tiểu Nhàn cũng vỗ vỗ ngực, bất động thanh sắc mà
thở ra một hơi dài, trong bụng lại cảm thấy chút buông lỏng cùng vui
sướng. Thắng, nàng ở Ẩn Lưu hao phí nhiều thời gian quý giá như vậy, lúc đó làm sao không phải là một cuộc đánh cược? May là, nàng cùng Trường
Thiên vẫn thắng.
Ở chỗ này. Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ
mặt mười phần cung kính, vô luận là trung với Hạc trưởng lão hay là
trung với Cưu Ma. Ở Ẩn Lưu, quyền thế có được hết sức không dễ, đánh mất nó chỉ là chuyện nửa canh giờ mà thôi. Dĩ nhiên Hạc trưởng lão dùng
thời gian mấy trăm năm, mới đổi lấy tư cách cùng Cưu Ma đánh một trận.
Ở Hạc môn chủ cho phép, cung điện trong rừng bay ra vô số ánh sáng. Đây
là công cụ đưa tin đặc biệt của Ẩn Lưu. Tin tức Tân môn chủ lên ngôi,
lập tức sẽ vượt xa tốc độ âm thanh hướng bốn phương tám hướng truyền bá
ra ngoài, cho đến truyền khắp từng cái góc Ẩn Lưu mới coi hết thảy đều
kết thúc.
Chẳng qua trước mắt nơi này không có chuyện của Ninh
Tiểu Nhàn nàng. Nàng rất nhanh sẽ biến mất ở trong căn phòng đèn dầu
sáng rực và ồn ào náo động này, quay về trong bóng tối yên tĩnh. Trước
khi đi. Nàng nghe được câu nói sau cùng, là Hạc môn chủ chỉ vào Cưu Ma
nói: “Trước giam vào đại lao Kinh Cức đường. Trong quá trình ta đang
cùng liên quân Tây Bắc nghị hòa đã bị ám sát, cùng nàng thoát không khỏi liên quan.” Bởi vì thân phận biến chuyển, trong lời của lão đã bắt đầu
mang theo nhàn nhạt uy nghiêm, người nghe thấy không khỏi nghiêm trang
tuân lệnh.
===
Tân môn chủ đảm nhiệm, không chỉ là tin tức nặng cân chấn động Ẩn Lưu, cũng rất mau sẽ truyền tới ngoại giới, cho
nên hiện tại công tác phải làm khó khăn phức tạp.
Trong căn phòng ở một góc vắng vẻ tại cung điện trong rừng, không có ánh đèn, mọi nơi
đen nhánh không thấy năm ngón tay, chỉ có một ít phiến cửa sổ có ánh
trăng lọt vào, Ninh Tiểu Nhàn đứng ở bên cửa sổ an tĩnh mà chờ, mặc kệ
ánh trăng vẩy vào mái tóc dài mình vén lên với muôn vàn tâm tư.
Hạc trưởng lão đi lên bảo tọa môn chủ, có nghĩa là ở nơi loạn thế này, nàng rốt cục tạo ra đất đặt chân của mình.
Qua không biết bao lâu, có mấy người hộ vệ mở cửa, nhìn thấy nàng tựa vào
bên cửa sổ không khỏi ngẩn ra, sau đó tiến lên một bước nhỏ giọng nói:
“Hạc môn chủ nhắn nhủ, bảo chúng ta đem nàng giao cho ngươi.” Chỗ hắn
chỉ tay, chính là Cưu Ma. Cái nữ yêu này từ trước không ai bì nổi đã bị
trọng thương, không biết Hạc môn chủ dùng thủ đoạn gì, làm nàng vùi lấp ở trong hôn mê. Đây cũng là Ninh Tiểu Nhàn yêu cầu, bằng không đợi Cưu Ma tỉnh lại, muốn đem nàng ta vào Thần Ma ngục còn phải phí một phen tay
chân. Cho dù là bị trọng thương, một yêu quái Độ Kiếp kỳ thanh tĩnh,
cũng làm cho người khác kiêng kỵ.
Nàng gật đầu, mấy tâm phúc của
Hạc môn chủ liền lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa. Ở trong Ẩn Lưu đã
dưỡng thành thói quen thật tốt, để cho bọn họ chưa bao giờ hỏi tại sao.
Ninh Tiểu Nhàn đem Cưu Ma tiện tay thu vào Thần Ma ngục, lúc này mới thật
dài mà thở phào nhẹ nhỏm, chuẩn bị rời đi. Nhưng mới đi ra cung điện,
nàng lại nhíu nhíu mày.
Có người tới.
Thất Tử chạy tới, trên người chở Thanh Loan.
Cái cầm yêu xinh đẹp này, trên khóe mắt còn có nước mắt chưa khô.
Thân hình Thất Tử nhẹ nhàng đáp xuống đất biến thành hình người nhưng ấp úng hai câu, không tiện mở miệng.
Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thở dài, xoay người hỏi Thất Tử: “Ngươi là đến cầu
tình sao?” Hắn mang theo vợ của mình đuổi theo, vốn không phải là tới
hiếu kính nàng đúng không?
“Là ta bức hắn tới, ngươi chớ trách
hắn.” Thanh Loan đối mặt với Ninh Tiểu Nhàn, nhẹ nhàng quỳ gối, “Cưu Ma
đại nhân mặc dù vẫn không được ưa thích, nhưng nàng đối với ta đãi ân
trọng như núi, nếu không phải nàng ngày đó chứa chấp ta vào Ẩn Lưu, làm
sao có thể có Thanh Loan hôm nay? Mới vừa rồi Hạc môn chủ nói...... Tánh mạng của nàng nắm giữ ở trong tay ngươi, nếu ta muốn mạng sống của
nàng, thì phải tới tìm ngươi.”
Nàng lăng lăng nhìn cô gái xuất
thần trước mắt, trong mắt tràn ngập mong đợi. Ninh Tiểu Nhàn mới vào
Tông chưa tới nửa năm, lúc ấy mình còn có thể mắt nhìn xuống nàng ta.
Lúc này mới qua bao lâu a, bí ẩn trên người nàng ta bắt đầu chồng chất,
làm nàng ta càng phát ra thần bí khó lường rồi, ngay cả trong lần giao
chuyển quyền lực này, Hạc môn chủ mới vừa chấp chưởng quyền to lại còn
ám hiệu, Cưu Ma đại nhân chết hay sống tất cả chỉ một ý nghĩ của nàng
ta.
Nàng là cô gái thông minh, trong khoảng thời gian này chung
đụng cùng Thất Tử, có thể mơ hồ cảm giác được Thất Tử và Hạc trưởng lão
kiêng kỵ cùng kính sợ đối với nàng ta, những điều này không hề có chứng
cớ, chỉ xuất phát từ trực giác phái nữ.
Nữ tử này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật, tại sao đến Hạc môn chủ ý chí phấn chấn, cũng phải bán mặt mũi cho nàng ta lớn như vậy?
Ninh Tiểu Nhàn cũng hiểu được, Hạc môn chủ khéo léo, sớm biết Thanh Loan và
Thất Tử xen lẫn cùng nhau, nếu nói không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn
mặt Phật. Thanh Loan nguyên là bộ hạ cũ của Cưu Ma, một chuyến để cầu
tình này, lão Hạc tất nhiên đuổi nàng ấy tới tìm mình. Hạc môn chủ người này lòng dạ rất sâu, hiểu Cưu Ma mặc dù bị thua, nhưng vận mệnh cuối
cùng của nàng vẫn không để lão quyết định. Cái gì? Ngươi hỏi lão chẳng
lẽ không muốn báo thù cho muội muội? Cho xin, lão dĩ nhiên muốn, nhưng
lão vẫn phân biệt được chuyện chủ yếu và thứ yếu, nếu như chấp chưởng
Đại vị ở Ẩn Lưu cùng tổn hại mệnh lệnh Trường Thiên mà giết chết Cưu Ma, trong lúc đó hai chọn một mà nói…, lão không nghi ngờ chút nào sẽ chọn
cái trước.
Quyền lực, chánh trị, hai thứ đồ này nếu đã dính vào, đó là nửa điểm cũng không do mình làm chủ.
“Đáp ứng nàng.” Trường Thiên đột nhiên nói, “Cưu Ma đối với chúng ta không
còn uy hiếp, không cần trừ đi. Rồi hãy nói, thiên phú của nàng ta cũng
có thể dùng ở trên thân kiếm Yêu Sọ.” lời này hiển nhiên hắn cũng nói
cho Thất Tử nghe được, bởi vì vẻ mặt bạch điểu lộ ra vui sướng cùng cảm
kích. Thanh Loan nói lên cái yêu cầu này, vốn là làm khó hắn hết sức,
nhưng ai bảo hắn thích người ta làm chi? Chỉ đành phải kiên trì đến đây
thử một lần.
Ninh Tiểu Nhàn thì lại trầm ngâm một lát, mới cùng
Thanh Loan nói: “Ta quả thật có thể cho nàng miễn chết, nhưng có hai
điều kiện.”
Lúc này Thanh Loan cảm kích nói: “Chỉ cần giữ cho nàng một mạng, bất kỳ điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng!”
“Phải không? Rất tốt.” Ninh Tiểu Nhàn cười dài nói, “Ta thích loạn chỉ uyên ương phổ, cho nên yêu cầu thứ nhất, ta muốn ngươi gả cho ——” Thanh Loan nghe vậy sắc mặt đột nhiên chuyển
hồng, đến Thất Tử phía sau nàng cũng nhất thời đứng thẳng lên, ánh mắt
sáng quắc mà nhìn nữ chủ nhân.
Lại nghe Ninh Tiểu Nhàn nói tiếp: “—— muốn ngươi gả cho Xích Tất Hổ bên cạnh Hạc môn chủ!”
Cái gì, không phải là Thất Tử? Thanh Loan nghe vậy thân hình lảo đảo một
cái, trước mắt tối sầm, ngay cả Thất Tử cũng kinh ngạc đầy mặt, muốn mở
miệng, lại bị Trường Thiên quát một tiếng”Câm miệng!” Chỉ đành phải cắn
chặc đôi môi, trên mặt tràn ngập ủy khuất.
“Làm sao, ngươi không chịu? Đây bất quá là điều kiện thứ nhất, còn nói cái gì cũng có thể đáp ứng?” Ninh Tiểu Nhàn ép buộc nàng.
Thanh Loan nhất thời tâm loạn như ma, chẳng qua là càng không ngừng nhìn
Thất Tử, lời nói không có mạch lạc nói: “Không, nhưng là...... Nhưng là
Thất lang, ta cùng hắn......”
“Xích Tất Hổ đối với ngươi ái mộ đã lâu, cũng ba lần bốn lượt công khai tỏ tình với ngươi, còn từng khẩn
cầu Cưu Ma đem ngươi chỉ phối cho hắn, đủ thấy hắn tâm ý thành khẩn.”
Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi nói, “Đối chiến liên quân Tây Bắc, Xích Tất Hổ
cũng có công rất lớn, là công thần. Kế tiếp Hạc môn chủ nhất định luận
công ban thưởng, chuyện lúc trước hắn mở miệng đem ngươi chỉ phối cho
hắn, cực kỳ có lợi đối với việc ta củng cố thật tốt cục diện Ẩn Lưu.”
Thanh Loan bị nàng trách móc nói đến mắt muốn khóc, thân hình lảo đảo hai
cái. Nàng chậm rãi nhắm mắt thời gian mấy hơi thở, mới cúi đầu nói:
“Ninh cô nương, ta và Thất lang tình đầu ý hợp, đã sớm đặt chung thân
lẫn nhau, minh ước qua tuyệt không tương phụ. Cái điều kiện này, thứ cho ta không thể đồng ý! Mời...... Mời đổi lại điều kiện.”
Tiểu tử
giỏi, lại có thể làm cho cô nương người ta khăng khăng một mực đối với
hắn như vậy. Ninh Tiểu Nhàn khen ngợi nhìn Thất Tử một cái, lại thấy
người nầy vươn tay giữ tại trên vai Thanh Loan, hốc mắt cũng đỏ rực,
hiển nhiên trong lòng cảm động đến không xong, ánh mắt lại đang nhìn
mình, như khóc như lên án.