Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 485: Q.6 - Chương 485: Suy Đoán Bết Bát




Edit: Thu Hằng

Beta: Tiểu Tuyền

Khi lựa chọn chỗ ở, loài người tự nhiên muốn nơi tránh gió tuyết, cho nên chỗ ở của bộ lạc Bồ Thị vừa hay ở dưới đáy khe nứt hẹp dài của bình nguyên, cách xa cánh đồng gió tuyết. Hơn nữa chỗ này có địa hình tự nhiên, trên hẹp dưới rộng, phía dưới mặc dù không gian rất rộng rãi nhưng nếu tu tiên giả ngự kiếm trên bầu trời nhìn xuống, hơn phân nửa chỉ thấy một dải hẹp dài, không thấy được bóng người phía dưới.

Ninh Tiểu Nhàn để ý thấy, nơi này không có tuyết đọng nhưng trên mặt đất lại ướt sũng. Nàng cảm thấy không ổn, trong lòng có dự cảm bất thường.

Trong lòng vừa động, nàng tiện tay lấy túi da trâu tộc trưởng đưa cho uống một hớp.

“Phốc” Thất Tử so với nàng còn nhanh hơn, đã phun một ngụm ra. Nàng cũng cảm giác được mùi tanh nồng đậm trong miệng, làm cho nàng trong nháy mắt hóa đá, nhả ra cũng không xong, mà nuốt xuống càng không thể. Chẳng qua là vẻ mặt nam tử trung niên trước mặt rất ân cần, lại không quen quét mặt mũi người khác như vậy, chỉ đành mạnh mẽ nuốt xuống, nhưng nói cái gì cũng không uống thêm ngụm nữa. Hỏi ra mới biết, ở nơi trời đất băng tuyết thế này không thể chăn thả bò sữa, cho nên đồ uống xa xỉ nhất là sữa bò Tây Tạng, thứ này hết sức trân quý, hơn nữa cho dù nhà giàu có cũng không dùng tùy tiện mà chỉ để dành cho khách quý.

Con mắt nàng xoay vòng, thấy Đồ Tẫn sắc mặt không đổi từng ngụm từng ngụm uống hết, trong lòng bội phục không dứt. Không hổ lão già sống ngàn năm, đời này nuốt qua không ít thứ kỳ quái, nàng vẫn còn quá non, quá non rồi.

Nàng từ trong ngực móc ra Lạc Hà Thiên Châu đưa cho tộc trưởng, đem tình huống thu được hai thảo dược này nói qua một lần, lúc này mới hỏi hắn “Thảo mộc này là từ phụ cận nơi nào lấy được?”

Bồ tộc trưởng chỉ nhìn một cái liền lắc đầu nói ‘Lạc Hà Thiên Châu này, bên trong tộc hiện tại đã không thấy rồi, địa phương sinh trưởng của nó đã không thể đi tới nữa. Sự phẫn nộ của sơn thần dã kéo dài rất lâu rồi, hơn nữa ngày càng lớn hơn”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện này cùng sơn thần có liên quan gì? Đồ Tẫn trầm giọng nói “Nói rõ ràng xem”

Loại chuyện về Sơn thần thế này. Cho dù có thực sự tồn tại thì những người tu tiên cũng không quá để ở trong lòng, bởi vì hơn phân nửa là do yêu quái tu luyện thành công sau đó nắm giữ sơn mạch trấn giữ. Ví dụ như phụ cận Minh Thành của Mịch La, hai dải núi đều do đại yêu quái phủ Phụng Thiên chấp chưởng sơn thần vị. Dùng để bảo vệ Lâm Bình, phòng ngự với ngoại địch. Mà ở Ẩn Lưu, Lâm vệ cũng có chức năng tương tự sơn thần, bất quá không có khả năng hô phòng hoán vũ mà thôi. Nhưng trong núi tuyết A Thái Lệ Nhã này, chủng loại yêu quái không nhiều lắm, thần trong núi này không lẽ chuyên về tuyết?

Bồ tộc trưởng từ từ nói “Tổ tiên Bồ thị chúng ta đã thành lập có ba trăm năm, lúc này có thành tựu cũng không phải chuyện lạ. Mặc dù xâm nhập vào trong núi tuyết, xa rời thế giới bên ngoài, nhưng nơi này cũng có chút huyền ảo. Đầu tiên chính là sự ấm áp, vô luận tuyết rơi bao nhiêu, trong vòng ba ngày nhất định tan hết rồi sau đó hóa băng. Hơn nữa nhiệt độ tại đây cao hơn phía trên rất nhiều, cho dù là hài tử mười tuổi, mặc áo lớn là có thể hoạt động bình thường”

Cuộc sống trong phạm vi núi tuyết A Thái Lệ Nhã này uy hiếp lớn nhất với con người dĩ nhiên là nhiệt độ thấp. Tổ tiên Bồ thị từ xa xôi tìm được địa phương như vậy, thật là may mắn.

“Xung quanh đây, tài nguyên thiên nhiên cực kỳ phong phú. Những loại như bò tây tạng, hồ ly, hươu tuyết, sói đều có rất nhiều, hơn nữa càng đi sâu vào trong núi tuyết cơ hồ không có sự cạnh tranh của các tộc người khác, cho nên hai mùa xuân thu săn bắn rất tốt. chỉ cần tính toán tỉ mỉ, cơ bản có thể chống đỡ cho hơn nửa năm”

“Ngoài trăm dặm còn có suối nước nóng. Chỗ ở của bộ tộc Bồ thị cũng có một đoạn của suối này, hơn nữa nhiệt độ lại rất thích hợp cho con người ngâm tắm, một khu vực khác nước sôi quanh năm, thịt tươi bỏ vào không tới một khắc đồng hồ có thể nấu chín, cho nên người trong bộ tốc thường xuyên mang nước này nấu nướng, tiết kiệm rất nhiều củi. Suối nước nóng này còn mang tới chỗ tốt khác, phụ cận dòng suối mặt đất ẩm ướt, là nơi sinh trưởng thích hợp cho rất nhiều loại thực vật, mặc dù vị không tốt nhưng nếu sử dụng trong thời gian dài đối với cơ thể đều có hữu ích”

Ninh Tiểu Nhàn kìm lòng không được đưa ngón tay trắng noãn mảnh khảnh đánh nhịp trên bàn, đây là thói quen nàng học theo Trường Thiên. Nếu có suối nước nóng, tất nhiên là biểu hiện của tài nguyên phòng phú, vô luận là Hoa Hạ hay đảo quốc bên cạnh, càng gần với dải địa chấn thì số lượng suối nước nóng càng nhiều, chất lượng cũng tốt hơn. Màu nước càng đậm thì càng chứng tỏ nguồn nhiệt lớn hơn. Phàm là chuyện có tốt tất có xấu, những khu vực này có tỷ lệ bộc phát của núi lửa càng lớn hơn.

Về phần địa chất, theo lời tộc trưởng, đừng nhìn nó như mặt đất bình thường không mùi vị, nhưng lễ vật người phàm dâng lên đều là những thứ quý hiếm … ở nơi núi non tuyết lớn quanh năm, muốn ăn những thứ có chất sơ hay rau quả như thế này thì ngay cả quý tộc cổ đại cũng không có được loại đãi ngộ này. Ngay cả dân cư đông bắc, khi mùa đông rau củ thông dụng nhất chính là khoai tây, đậu, cà chua, cùng củ cải trắng ngâm muối.

Đến nơi có địa chất màu đỏ sậm với khả năng núi lửa cao, những thứ này càng khó có được. Ninh Tiểu Nhàn hít sâu một hơi, cũng chế nóng nảy mất bình tĩnh trong lòng nói “Núi Ô Xích Nhĩ có thể đi theo đường nào?”

“Từ địa điểm đó, đi về phía đông hai mươi dặm, núi có hình như một chiếc chén lớn móc ngược” Bồ tộc trưởng nhìn sắc mặt nàng, ăn nói lại càng cẩn thận “Sơn thần lão nhân gia mấy chục năm nay đều đang phát giận, cự tuyệt cho ngoại nhân tiến vào”

“Làm sao ngươi biết được?”

“Địa chất màu đỏ sậm vốn giúp cho rất nhiều dược liệu trân quý sinh trưởng, trong đó còn có cả Tuyết Oa Oa, người trong tộc thường xuyên thu gom đem ra chợ trung tâm đổi tiền bạc, mua lương thực và nhu yếu phẩm về” Bồ tộc trưởng cười khổ nói “Nhưng từ ba mươi năm trước, Ô Xích Nhĩ dường như không còn an toàn nữa. Đầu tiên là có người đi hái thuốc một mình, thu lượm củi, thường vào núi và không thấy trở về nữa. Chúng ta từng tổ chức nhân thủ đi tìm bốn, năm lần, kết quả là đi trên ba mươi người cũng chỉ có không tới sau bảy người trở về”

“Những người trở về, đều ở trong tình trạng hoảng loạn, nói rừng già trong núi khác thường, cơ hồ làm cho người ta không thể tiến bước, trước sau cách nhau mười trượng là không thể bảo vệ lẫn nhau. Sau khi vào trong núi, dĩ nhiên không thấy bóng dáng chim thú, ngay cả một hai tiếng động muông thú cũng không có”

“Đáng sợ nhất chính là, ở trong rừng rậm khoảng chừng hơn nửa canh giờ, tinh thần con người trở nên mệt mỏi, cả người như không còn chút sức lực nào, ước gì được nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng lúc này lại ngàn vạn lần không thể nghỉ ngơi, nếu không sẽ không thể đứng dậy được nữa, cũng không thể tỉnh lại được” Bồ tộc trưởng nuốt nước miếng nói “Thân đệ đệ của ta cũng là đi vào núi Ô Xích Nhĩ, ngủ thiếp đi và không thể tỉnh lại được. Chúng ta vốn cho là có yêu tinh trong núi quấy phá, nhưng phái nhiều người đi rồi, hơn nữa vô luận là đi vào từ hướng nào đều gặp phải chuyện như vậy, có thể thấy được nhất định là dĩ vãng chúng ta không thành kính khiến cho sơn thần lão gia tức giận, muốn chúng ta đi vào tuyệt lộ. Tiên cô.. Tiên cô người vẫn khỏe chứ?”

Hắn thấy sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn càng ngày càng khó coi, không khỏi khẽ gọi hai tiếng.

Nàng tâm loạn như ma, đứng lên nói “Chúng ẩn vệ nghe lệnh, sau nửa canh giờ nữa lên đường, đi núi Ô Xích Nhĩ” Đám người Đồ Tẫn đáp lời, ra cửa chuẩn bị.

Trường Thiên hòa nhã nói “Nha đầu, nàng đang nghĩ gì?”

“Không có.”

Đại khái là nàng trả lời quá nhanh, Trường Thiên nheo mắt lại, thật lâu sau mới nói “Đi vào, đối mặt nói vài lời với ta” mới vừa rồi, tim nàng đập nhanh vượt xa người thường, tất nhiên là nghĩ tới điều gì đó.

Nàng cắn môi, đứng yên bất động. Bồ tộc trưởng không biết vị cô nãi nãi này đột nhiên phát ngỗ cái gì, nhưng vẫn cẩn thận đi theo một bên.

“Đi vào” hắn ra lệnh một lần nữa “Nàng rất không bình thường”

Nàng thấy tránh không thoát, không thể làm gì khác hơn là hướng bồ tộc trưởng yêu cầu một gian phòng nhỏ, trực tiếp từ nơi này vào Thần Ma Ngục.

Mặt nàng lúc trước ửng đỏ, giờ đây đã chuyển sang màu xanh trắng, ngay cả đôi môi anh đào cũng mất đi sắc hồng, thoạt nhìn như mất hồn. Trường Thiên thấy vậy giật mình, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng, an ủi “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì” Nàng cúi thấp mặt, không dám nhìn thẳng đôi mắt vàng hàn quang lòe lòe kia.

“Đối với ta cũng không nguyện ý thẳng thắn sao?” giọng nói của hắn rất là không vui “Đang phiền não cái gì? Nói đi! Có liên quan tới Nam Minh Ly hỏa kiếm sao?”

Ninh Tiểu Nhàn nắm chặt cổ tay hắn.

Lúc này hắn mới phát hiện tay nàng cũng lạnh như băng, thậm chí còn thấm ra mồ hôi, tim càng giật mình, cũng trở nên nghiêm túc theo. Một thân thần thông của Ninh Tiểu Nhàn cơ hồ do một tay hắn dạy dỗ nên, nha đầu này kinh qua các trận chiến, tố chất tinh thần tăng lên rất nhiều, hôm nay dù núi thái sơn có sụp trước mắt cũng sẽ không biến sắc, mà thân thể của người tu tiên, bàn tay nàng từ trước tới nay luôn ổn định khô ráo, nếu không thì làm sao cầm chắc vũ khí? Nếu không phải trong lòng thật sự rối loạn lớn, làm sao có thể thất thố như vậy?

Tâm tư của hắn linh hoạt, cuối cùng cũng có thể khiến cho nàng mở miệng. Ninh Tiểu Nhàn thở thật dài nói “Từ những lời Bồ tộc trưởng nói, núi Ô Xích Nhĩ căn bản không có sơn thần, mà là … mà là … hết thảy có thể do khí độc của núi lửa tạo thành”

“Khí độc núi lửa?” mặt hắn lộ ra vẻ không thể giải thích được.

“Nếu chàng từng ở thế giới của ta sẽ biết những đặc trưng của khí độc núi lửa với các biểu hiện được mô tả đại khái là giống nhau. Khí độc này do CO2, lưu huỳnh, SO2 ở thể khí tạo thành, sẽ không lập tức dồn con người ta vào chỗ chết, nhưng làm con người hoặc muông thú buồn ngủ, thể lực tiêu giảm, cuối cùng vô tri vô giác mà chết đi” Ở Hoa Hạ, trúng độc khí than CO2 là một ví dụ điển hình.

“Cho nên núi Ô Xích Nhĩ không có tiếng chim thú, bởi vì động vật ở chỗ này không sống nổi, cho nên người vào núi sẽ gặp bất trắc bởi vì càng vào sâu trong rừng rậm, thể lực càng bị ăn mòn, lại thêm trong rừng rậm khiến lòng người hoảng hốt, muốn nhanh chóng tìm đường thoát ra càng không dễ dàng”

“Đúng rồi, với nồng độ CO2 cao như vậy, cây cối trong rừng rậm phát triển càng tốt hơn” nàng mím môi thầm nói “Khí độc sinh ra trước hoặc trong khi núi lửa phun trào”

“Trường Thiên, chàng có biết điều đó có nghĩa gì không? Ô Xích Nhĩ lại chuẩn bị phun trào lần nữa rồi” Nàng đột nhiên ôm eo hắn thật chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.