“Cho nên muốn đem nó mở ra, trừ phi thần thông của Trường Thiên Quân
khôi phục lại thời kỳ cường thịnh năm đó, hoặc là thật sự phải tìm được
Nam Minh Ly Hỏa kiếm.”
Luyện khí tông sư cũng đã nói như vậy, nàng chợt cảm thấy như đưa đám. Công Thâu Chiêu nói tiếp:
“Âm Cửu U cũng rất coi trọng thanh kiếm này, nhưng sau khi Thần Ma Ngục mất đi, hắn lại không có bao nhiêu thời gian đi tìm nó, nếu không Nam Minh
Ly Hỏa kiếm cũng sẽ không ở lại trong Đại Tuyết Sơn mặc cho các người
tìm. Nó là dùng tàn hồn của Chu Tước chế thành khí linh, lại trộn lẫn
vào canh kim lực của Bạch Hổ Tây Phương, nếu bàn về sắc bén, thiên hạ
không có địch thủ. Dùng nó tới chém Trói Long Tác, tỷ lệ thành công ở
chừng bảy phần.”
Trường Thiên lắc đầu nói: “Chuyện liên quan tới
Nam Minh Ly Hỏa kiếm nấp trong A Thái Lệ Nhã, năm đó ta cũng chỉ là nghe nói, chuyện này có thể thành hay không còn rất khó nói. Chẳng qua sau
khi nghe nói nơi này có núi lửa, ta ngược lại hiểu nguyên chủ nhân thanh kiếm này tại sao phải để tàng kiếm nơi này. Cho dù là thần khí, sau khi rời khỏi chủ nhân mấy ngàn năm, uy lực tất nhiên giảm lớn, thời gian
kéo dài chút nữa, sẽ hóa thành tro bụi. Muốn giải quyết vấn đề này chỉ
có một biện pháp, tức là tìm được biện pháp để bổ sung linh lực hoặc
thần lực cho nó. Tỷ như cái Trói Long Tác trên người ta này, từ khi
chúng ta đúc ra nó đã qua mấy vạn năm, nhưng nó một mực hấp thu thần lực của ta làm chất dinh dưỡng, cho đến hôm nay uy lực vẫn không giảm.”
“Nam Minh Ly Hỏa kiếm cũng giống vậy. Nó do tàn hồn của Chu Tước làm khí
linh, cho nên hẳn cần tinh hoa của dung hỏa rồi. Năm đó chủ nhân kiếm
đại khái là phát hiện nơi này có một miệng núi lửa, mới đưa Nam Minh Ly
Hỏa kiếm giấu ở nơi này. A, ở đây không phải tuyết tàng, rõ ràng chính
là ân cần săn sóc, để cho nó hấp thu tinh hoa địa hỏa ân cần săn sóc bản thân. Hơn nữa muốn nuôi được thần vật như Nam Minh Ly Hỏa kiếm, kích
thước miệng núi lửa này, tuyệt đối sẽ không nhỏ.”
Hắn tiếp tục
suy đoán nói: “Cho nên nhóm ẩn vệ mới có thể ở phụ cận đó phát hiện tung tích mộc hóa thạch của Hoàng Hoa Lê, bởi vì nơi đó vốn là có núi lửa cỡ lớn, nhưng sau khi Nam Minh Ly Hỏa kiếm hấp thụ tinh hoa dung lửa, đã
đem nhiệt độ mặt đất hạ thấp xuống. Khiến cho núi lửa ngưng vận hành, từ đó những thực vật sinh trưởng ở bên cạnh núi lửa này cũng mai danh ẩn
tích.”
Đậu Nhị đột nhiên chen lời nói: “Như vậy, tại sao năm năm trước. Nơi nào lại có thể hái được Bích Hà Thảo?”
Trường Thiên và Công Thâu Chiêu lại không nói gì.
Ninh Tiểu Nhàn linh cơ động một cái, trong lòng đã từ từ trầm xuống. Như rớt vào hầm băng. Đúng nha, tại sao? Năm đó núi lửa dừng, dung nham ngưng
kết lại là bởi vì Nam Minh Ly Hỏa kiếm hấp thu địa nhiệt tinh hoa; như
vậy hiện tại dung nham lần nữa lưu động, địa nhiệt lần nữa tràn ra,
chẳng lẽ là bởi vì…?
Đại khái sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên
rất khó coi, Trường Thiên quét nhìn nàng một cái, mở lời an ủi: “Nha đầu ngốc, nguyên nhân đưa đến núi lửa lần nữa hoạt động có thật nhiều,
không nhất định giống như nàng nghĩ.”
Nàng treo lên nụ cười hướng về phía Trường Thiên, đem sợ hãi giấu ở trong lòng. Hắn mới là người lo lắng nhất, trước khi tra ra manh mối, không cần thiết tăng thêm gánh
nặng cho hắn. Nàng ngược lại nói với Công Thâu Chiêu: “Công Thâu tiên
sinh, có bằng lòng cùng chúng ta đồng hành không?”
Công Thâu
Chiêu gật đầu một cái: “Ta lần này bắc thượng chính là truy tìm các
ngươi. Bây giờ đã nói chuyện cùng Trường Thiên Quân, coi như là một thân nhẹ nhàng, liền theo các ngươi tập hợp tham gia náo nhiệt vậy. Ta cũng
muốn biết một chút về phong thái của Nam Minh Ly Hỏa kiếm.”
Không biết tại sao, nàng cảm thấy những lời này của Công Thâu phối hợp với nụ cười của hắn, lộ ra chút ưu thương nhàn nhạt, làm như có cái chuyện gì
không tốt đã xảy ra ở trên người hắn.
Có điều đây là chuyện của người ta, nàng cũng không tiện vạch trần.
Ba ngày kế tiếp. Đại đội nhân mã cũng hướng phía Tây Bắc A Thái Lệ Nhã lên đường, cảnh trí Đại Tuyết Sơn tuy đẹp, nhưng nàng cũng nhìn hơn một
tháng. Hắc Sơn tuyết trắng, ngọn núi cao và khe rãnh hiểm trở, lần đầu
nhìn thấy chỉ cảm thấy trong mắt tràn đầy tráng quan (tráng lệ, hùng
vĩ), nhưng khi nhìn lâu cũng đã đơn điệu rồi. Cho nên nàng căn bản núp ở trong xe dưỡng thần. Đến nơi dừng lại, tổn thương trên người nàng đã
tốt bảy tám phần, so với Trường Thiên dự liệu còn nhanh hơn một chút.
Muốn tìm được hai người lúc trước bán Lạc Hà Thảo kia thật không dễ, nhưng
tìm được sông Ô Lỗ lại thật đúng là không khó. Cái sông này là một
nhánh của sông lớn, lượng nước không dồi dào, mùa này băng còn chưa có tan chảy. Cho nên cả con sông đều đóng băng đến cứng rắn, ẩn vệ bị phái đến đóng quân lúc này đã triển khai tìm kiếm. Lấy phiên chợ Đậu Nhị
cung cấp làm trung tâm, theo phạm vi xung quanh năm trăm dặm. Trên dưới
dọc theo con sông này bơi ra nước tìm kiếm sơn mạch cùng bộ lạc phù hợp
điều kiện.
Uy lực núi lửa năm đó cực lớn, cho nên đường kính núi này
khẳng định không nhỏ, hơn nữa phụ cận còn có tài nguyên địa nhiệt trân
quý, khu vực thỏa mãn mấy điều kiện này trở lên, cũng chỉ có thể đếm
được trên đầu ngón tay. Hai đội ẩn vệ sớm một bước đuổi đến ở sau khi
trải qua sàng chọn đã tập trung vào một cái bộ lạc.
Từ trước đến
giờ phong cách ẩn vệ hành sự tuân theo yêu quái thô bạo cùng tài trí hơn người, trừ phi chấp hành nhiệm vụ đặc thù, nếu không rất ít thu liễm.
Hai ngày này bọn hắn cơ hồ là gặp người liền bắt đến hỏi, người sống
trên núi chính là tin tức bế tắc nữa, nhưng biết đông đảo “Thần tiên lão gia” giá lâm, không khỏi nơm nớp lo sợ trả lời tốt. Vì vậy nên thời
điểm một nhóm của Ninh Tiểu Nhàn rơi xuống đất, ô áp áp vài ngàn người
đều sợ hãi ra đón, vô luận nam nữ già trẻ đều phủ phục tại trên mặt
tuyết ở bên ngoài thôn, hơn mười tên ẩn vệ một chân quỳ xuống, mắt nhìn
thẳng, phô trương nhưng không kém phần long trọng.
Một đội nhân
mã của Ninh Tiểu Nhàn thoạt nhìn quả thực uy phong lẫm lẫm. Dấu vết bốn
con Bột Ngư kéo xe vô định, tràn đầy hương vị biến hóa kỳ lạ, ngẫu nhiên biến ảo ra đi thân ngựa đầu báo, làm người ta sinh lòng run rẩy, phong
cách tạo hình xe cổ xưa, mặc dù màu sắc đen nhánh, nhưng bên trên khắc
dấu ấn phù văn trận Thượng Cổ rạng rỡ phát quang ——đồ vật của Mịch La,
cho tới bây giờ cũng sẽ không lộ ra quá khiêm tốn, càng không nói đến
theo sát ở sau xe là một con Cự Điêu đầu bạc, giương cánh đạt tới hơn
năm mươi thước, lúc lượn vòng theo bầu trời mà hạ xuống hầu như che
khuất bầu trời, đủ để làm người thường can đảm cũng tâm sinh kính sợ.
Đúng vậy, kính sợ. Khi nàng từ trong xe đi ra, tất cả mọi người ở trước mặt
cơ hồ đều đưa mặt chôn ở trong tuyết, không người nào dám can đảm giương mắt nhìn nàng. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn thầm thở dài một cái, mình
thật là cách người phàm càng ngày càng xa. Nàng không thích tác phong
như vậy, nhưng nhóm yêu quái Ẩn Lưu cần, Trường Thiên cũng cho rằng nàng cần. Dù sao thân phận và địa vị cao nhân, nhất định sẽ theo thực lực
tăng lên mà tới, hắn muốn nàng mau chóng có được uy nghiêm tu tiên giả
đẳng cấp cao.
Đối với một điểm này, nàng không lời nào để nói.
Trường Thiên là cự yêu phong vân một cõi, nếu nàng muốn sóng vai đứng
cùng hắn, lại có thể nào không có khí độ cùng ung dung của cấp trên?
Long xứng Long, Phượng xứng Phượng, những lời này chẳng lẽ không có một
chút đạo lý sao? Coi như là nhân vật nổi tiếng tham gia yến hội trên địa cầu, cũng không có người nam nhân nào sẽ mang bạn gái chỉ mặc T-shirt
cùng quần jean tham gia đúng không? Cho dù đó là vũ hội hóa trang.
Cho nên nàng lại đưa mắt nhìn mọi người mấy hơi thở, im lặng không lên
tiếng. Trong đám người có một đồng tử ba tuổi không nhịn được ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen to lúng liếng nhìn nàng mấy lần, mẫu thân bên cạnh cúi đầu, không nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn hướng hắn lộ ra mỉm cười, nhưng mà
bị dọa sợ đến khuôn mặt biến sắc, vội vàng đem đầu của hắn đè xuống.
Ninh Tiểu Nhàn mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đứng lên đi.” Tiếng nói
không lớn, nhưng mỗi người đều nghe rõ ràng, giống như vang lên ở bên
tai. Trên mặt của tộc nhân Bồ thị lộ vẻ kinh hãi, biết đây là thủ đoạn
của tiên gia, không khỏi càng thêm kính sợ. Có vài người nhìn trộm nhìn
nàng, chỉ thấy vị cô cô trước mặt này mặc áo ngắn phù dung màu hồng
phấn, áo khoác da lông Bạch Hồ nhẹ nhàng đơn giản, trâm Bồ Châu băng tóc trên đầu, eo thon nhỏ chỉ dùng một dải tơ Tuệ Nhung Cung buộc lên, càng lộ ra nhẹ nhàng uyển chuyển không chịu được một nắm.
Khác hẳn
đám người áo bông quần da khắp người cồng kềnh như mình, trong da thịt
trắng như tuyết của nàng còn lộ ra hai phần ửng đỏ, mặt mày xinh đẹp,
thật ứng với miêu tả”Mặt như phù dung lông mày như liễu ” liền đứng ở
nơi đó, nhưng bây giờ thời tiết này hoa đào vẫn còn chưa thể nở rộ, vừa
thưởng tâm lại duyệt mục. Không ít thanh niên nam tử nhìn nàng, tự ti
mặc cảm mà cúi đầu.
Ninh Tiểu Nhàn lại không có tâm tư đi quản
người khác nghĩ như thế nào, chỉ tìm tộc trưởng nơi này, liền để cho tất cả phàm nhân về nhà nghỉ ngơi. Theo lý thuyết, nhiệt độ bên ngoài ở đây ít nhất cũng sẽ dưới âm ba mươi lăm độ, người lớn đứng trên một khắc
cũng lảo đảo muốn ngã, càng không cần phải nói còn có hài đồng tuổi nhỏ
thân thể yếu. Nhưng mà từ nàng rơi xuống đất tới nay, lại cũng không có
cảm nhận được rét căm căm như vậy.
Ẩn vệ chọn lựa ra cái bộ lạc
này thật ra là cái thôn nhỏ, chính là hậu nhân Bồ thị ba trăm năm trước
từ Tây Bộ khó khăn trốn tới đây sinh sôi nảy nở mà thành. Ở nơi lạnh lẻo khổ sở này, tuổi thọ phổ biến của người phàm không dài, tộc trưởng Bồ
Thị cũng bất quá là trung niên hán tử hơn bốn mươi tuổi.
Ninh
Tiểu Nhàn nhìn cái bộ tộc này, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ, nơi này đã xâm nhập mấy trăm dặm Đại Tuyết Sơn, là chỗ hiếm có người ở, lại là chỗ khu vực nghèo nàn, như thế nào cũng không giống như là địa phương tốt
có thể để cho nhân loại sinh sôi nảy nở, bộ tộc Bồ Thị làm sao có thể
phát triển đến hơn mấy ngàn người? Phải biết ở trên Đại Tuyết Nguyên,
rất nhiều thôn xóm nhỏ chỉ hơn hai trăm người, lên ngàn người có thể
xưng là trấn rồi, mà nơi bộ tộc Bồ Thị tụ tập, nhìn như thế nào cũng có
khoảng chừng năm, sáu ngàn người.
Vừa rồi thời điểm mọi người
nghênh đón nàng, nàng vội vàng quét nhìn một cái, nhãn lực tu sĩ lợi hại vô cùng, lập tức liền thấy rõ sắc mặt đa số phàm nhân nơi này tuy không xưng là hồng hào, nhưng cũng không thể coi như là mặt xanh xao, hơn nữa quần áo trên người tuy rằng cồng kềnh, nhưng ít ra cũng là phủ kín thật dày cộm nặng nề, có thể nói no ấm không lo. Nơi này kỳ kết băng trong
một năm đều có hơn chín tháng, Bồ Thị lấy cái gì tới cho tộc nhân của
mình ăn no, làm cho bọn họ có cơm ăn, có áo mặc?
Bình thường tu
tiên giả đâu chú ý tới những thứ này? Chẳng qua nàng nguyên bản cũng là
người phàm, biết rõ sinh lão bệnh tử của người phàm, nỗi khổ thân bất do kỷ. Nàng đem một ít cảm khái này nói cùng Trường Thiên, hắn khẽ mỉm
cười nói: “Sợ rằng cái nguyên nhân này lại muốn rơi vào trên mình núi
lửa.”
Trong lòng nàng có dự cảm, chỉ sợ nơi này sẽ là điểm cuối
cùng trong lữ trình đi về phía Tây của nàng rồi. Đã là tu tiên giả, nàng rất tin tưởng dự cảm trong lòng của chính mình. Đứng ở trên mảnh đất
này, trong lòng nàng không thể tránh khỏi bối rối, hận không thể lập tức được đạt được ước muốn mới tốt.
Thôn trưởng là một người rất có
mắt nhìn, thấy lông mày nàng cau lại, biết tâm tình tiên cô không tốt,
cũng không dám cùng nàng quá mức khách sáo, trực tiếp đem nàng mời trở
về trong nhà mình ngồi xuống.
Nhà nơi này đa số dùng gỗ tròn xây
dựng, vì lý do giữ ấm, phổ biến không cao lớn lắm, nóc nhà hiện lên hình chữ nhân (人), tuyết đọng thuận tiện chảy xuống. Bên trong phòng, vách
tường, mặt đất cũng dùng gỗ xây dựng, nền thì là nham thạch chồng lên
thành, từng nhà đều đốt lên chậu than.