Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 483: Q.6 - Chương 483: Tâm Ý




Edit: Tâm Vu

Beta: Tiểu Tuyền

Hỗn loạn ban đêm này cuối cùng qua đi, Đông Phương chân trời đổ màu trắng bạc, lại qua không được bao lâu, ánh mặt trời sẽ lao ra đường chân trời. Cưu Ma ngồi ở trên giường êm ở bên cạnh buồng xe, nhìn Đồ Tẫn hai tay hoàn ngực đứng ở cạnh cửa, không nhịn được nói: “Tổn thương trên người ngươi, không có gì đáng ngại chứ?”

Hắn cùng với Bạch Hùng chiến đấu hồi lâu, trên thân thể vết thương chồng chất, biến thành hình người cũng đều có mấy đạo vết thương kinh khủng dữ tợn treo ở trên người. Cho dù năng lực tự lành của Kỳ thú kinh người, quần áo vẫn đang chậm rãi rướm máu. Vết thương như vậy tuy không đến nỗi chết, lại có thể làm người ta bị đau đớn cực lớn.

Đồ Tẫn mồm mép giật giật: “Vướng víu. Giúp ta bôi thuốc.” Trong nội tâm đột nhiên khẽ động, dĩ vãng sau khi chiến đấu qua đi, Ninh Tiểu Nhàn vô luận mệt mỏi như thế nào, cũng sẽ thay hắn chữa thương. Lần này lại đối với thương thế của hắn coi như không thấy, chẳng lẽ là đem cái cơ hội này nhường cho Cưu Ma?

Hắn kéo một băng ghế gấm qua ngồi xuống, cởi quần áo phía trên người, trước ngực cùng sau lưng quả nhiên hiện lên đầy vết thương ngổn ngang, lộn xộn, nghiêm trọng nhất hai đường ở cùng chỗ, đều trông thấy được xương trắng.

“…” Nàng không nên hỏi câu này, Cưu Ma bất đắc dĩ lấy ra thuốc trị thương, đi tới sau lưng của hắn hừ nói, “Ngươi lá gan không nhỏ, dám để cho ta thay ngươi bôi thuốc. Sẽ không sợ ta hạ độc ngươi?”

Trong miệng nàng nói tuy hung ác, xử lý vết thương lại rất nhẹ nhàng, trước dùng vải vóc sạch sẽ đem mủ cùng xương vụn ở vết thương hút đi, sau đó mới đổ ra một loại nước thuốc. Thuốc nước này có tác dụng chính là trừ độc, hiệu quả tuy tốt, đổ vào trên vết thương lại cay độc đau đớn, giống như lưỡi dao sắc bén cắt thịt. Nước thuốc mới đổ xuống, nàng cũng cảm giác được thân thể dưới tay này bỗng nhiên co rụt lại, bắp thịt căng cứng, hiển nhiên là đau vô cùng, nhất thời tâm hoa nộ phóng. Nàng vừa chạm vào trước da thịt Đồ Tẫn, liền lập tức nghĩ tới người ngày đó dụng hình với mình, tạo thành vô tận đau đớn. Bây giờ có cơ hội trả thù trở về, khỏi phải nói nguyện vọng nhanh cỡ nào rồi, tựa như ngay cả ý nghĩ cũng thông suốt không ít.

Người đàn ông này còn bực bội hừ một tiếng, âm thanh vô cùng ẩn nhẫn và u ám. Cũng giống như là âm thanh phát ra trên giường. Lúc này, nàng liền chú ý tới thân thể tráng kiện của hắn, không nói trên bụng tám khối cơ bụng rõ ràng sáng tỏ. Cho dù là đường cong da lưng, cũng cực kỳ rõ ràng gồ lên. Đẹp và mạnh mẽ

Nàng không nhịn được đưa tay khẽ vuốt theo đường cong, sau đó ở trên vết thương của hắn thấm một chút vết máu, bỏ vào trong miệng mút vào, cảm giác cái mùi tanh này ngon mê người như vậy.

Không ngờ nam nhân này tâm địa nguội lạnh cứng rắn này, nhưng mùi máu lại ngọt ngào dễ uống.

Nàng tinh tế thưởng thức một hồi, mới đột nhiên giật mình: “Ta đang làm gì vậy?”

Thật may là Đồ Tẫn đưa lưng về phía nàng, cũng không lên tiếng, nhìn dáng dấp là không có chú ý cử động của nàng. Nàng tranh thủ thời gian tỉ mỉ thoa tốt dược vật. Nàng chưởng quản Ẩn Lưu nhiều năm như vậy. Thuốc trị thương mang theo người cũng là thượng phẩm, tung ra một cái này thôi, liền có một cảm giác mát lạnh tự nhiên sinh ra, cho dù là Đồ Tẫn, cũng thở ra một hơi dài thoải mái.

Dân gian có nói “Thương gân động cốt một trăm ngày”, năng lực tự lành của yêu quái tuy mạnh, nhưng vết thương sâu đến xương cốt cũng phải một, hai ngày thời gian mới có thể dưỡng tốt. Cuối cùng nàng lấy ra một cuộn vải vóc, muốn thay hắn đem hai vết thương lộ xương băng bó lại, cánh tay liền không thể tránh khỏi vòng qua ngực của hắn, hết lần này tới lần khác trước ngực nàng lại to lớn hùng vĩ. Thời điểm cúi người, liền nhẹ nhàng chạm đến phần lưng của Đồ Tẫn.

Hắn đột nhiên dựa vào phía sau một chút, chèn ép đến chỗ đẫy đà của nàng.

Cưu Ma sợ hết hồn. Lui về phía sau một bước dài cả giận nói: “Ngươi làm gì?”

Hắn nói: “Không sợ. Ngươi sẽ không đâu.”

“Cái gì?” Nàng không có nghe rõ ràng, hỏi lại một lần, Đồ Tẫn lại không để ý đến nàng. Qua một lúc lâu, mới hiểu được là hắn trả lời một cái vấn đề bên trên, lập tức hận đến hàm răng đều ngứa. Hắn dựa vào cái gì không sợ nàng? Kỳ độc trên người nàng, nhiều vô số không dưới mấy trăm loại, có thể để cho người Dục Tiên, cũng có thể để cho người ta muốn chết không được muốn sống không xong. Cũng có thể đem người chỉnh đến hận không bao giờ được sinh ra.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: “Ngươi đã muốn chết, vậy thì không thể oán ta được?” Mở cửa xe, hóa thành hình chim bay ra ngoài.

Đồ Tẫn nhìn phương hướng nàng biến mất, nhếch nhếch miệng. Trong lòng hắn suy đoán nội đan Độc Phượng. Vật này có thể bài trừ bách độc, hơn nữa lúc gặp phải độc vật sẽ hơi nóng lên. Tuy trong miệng Cưu Ma nói lạnh lùng, nhưng trước sau vẫn không có táy máy tay chân ở trong lúc băng bó vết thương.

Hai tên ẩn vệ lúc trước trọng thương bị xem như người trong suốt, lúc này nhìn nhau một cái, trên mặt đều âm thầm cười nhạo không nói. Đồ Tẫn lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nàng vốn là môn chủ của các ngươi, phẩm tính dạng gì còn cần ta nhiều lời sao? Lại cười thêm lần nữa, mệnh các ngươi cũng bị mất luôn.”

Hai người này liền rùng mình, thu lại cười nhạo.Đồ Tẫn cầm quần áo đi mặc lại, lần nữa dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần.

####

Thời điểm Ninh Tiểu Nhàn mở mắt ra, đã là xế chiều ngày thứ hai, ánh tà dương đang vượt qua một vầng sáng cuối cùng, sau đó mảnh Tuyết Vực này liền lâm vào trong bóng tối băng hàn dài dằng dặc.

Bột Ngư bay vừa nhanh lại ổn, tốc độ so ra kém Thất Tử, nhưng cũng không kém đại yêu. Nàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong ẩn vệ có người biến đổi chân thân là một đầu bạch điêu, chở những người khác theo thật sát phía sau chiếc Hắc Xa này của mình bay về phía chân trời.

Nhìn xuống phía dưới, tuyết trắng xóa, gió lốc lớn quanh năm không nghỉ đem mặt đất cắt phá thành mảnh nhỏ, cũng đem ngọn núi điêu thành hùng kỳ tuấn vĩ. Thật may là bọn họ không đi con đường bình thường, nên mới qua không tới mười canh giờ, nàng đã đem núi cao vạn trượng mà sức con người cơ hồ không cách nào leo lên bỏ rơi ở sau lưng.

Ỷ lại thể chất cường hãn, thương thế của nàng đã tốt năm sáu phần. Ở thời điểm nàng ngủ mê man, Trường Thiên cũng không có lãng phí thời gian, không chỉ cùng Công Thâu Chiêu nói xong chuyện cũ, còn đem tu sĩ sử dụng Thuật Vu Hung tới nói kỹ lưỡng qua một lần. Nàng theo yêu cầu của Trường Thiên đem Đậu Nhị mang vào Thần Ma Ngục, hỏi thăm chuyện núi lửa. Công Thâu Chiêu thì ngồi ở một bên, thấy nàng đi vào liền thân thiện cười một tiếng.

“Núi lửa?” Đậu Nhị ngạc nhiên: ” Chưa từng nghe nói trong phạm vi A Thái Lệ Nhã tuyết sơn xuất hiện qua núi lửa, cho dù có, cũng là chuyện rất xưa đúng không?”

Trường Thiên nhàn nhạt nói: “Chúng ta muốn tra rõ ‘Rất xưa’ là bao lâu, có phải hơn ba vạn năm trước hay không?”

Đậu Nhị cũng là người tinh, sớm biết mục đích đoàn người này đi tới Đại Tây Bắc, cúi đầu hồi lâu đột nhiên nói: “Chẳng lẽ là có liên quan đến Nam Minh Ly hỏa kiếm? Ngài vừa nói như vậy, ta liền nhớ tới một chuyện.”

“Năm năm trước, ta theo Thải Diễm Đoàn trải qua tây bắc bộ của A Thái Lệ Nhã tuyết sơn, vừa vặn gặp ngày địa phương họp chợ hai tháng một lần. Đoàn xe ở đó dừng lại hai ngày, ta biết tất cả dân chúng thôn, huyện, trấn bên trong phương viên năm trăm dặm, cũng sẽ ở ngày họp chợ lấy ra thứ tốt nhà mình tới bán, trước kia ta từ chỗ này đào được bảo bối rất tốt. Mấy vị chủ nhân cũng biết, nếu thiên tân vạn khổ đi ra một chuyến, như thế nào cũng phải mò nhiều một chút, cho nên hai ngày đó ta căn bản là ngâm mình ở Tập Trường không có đi ra.”

“Chẳng qua bị ảnh hưởng Tuyết Tai ba tháng trước, họp chợ lần này hết sức tiêu điều, mọi người đều không tới đủ, đoán chừng là chết ở bên trong tai họa. Ta rất thất vọng, nhưng thời điểm xế chiều ngày hôm sau lúc ta sắp đi, rốt cuộc có hai người mới chạy đến chiếm quầy hàng cầm đồ vật mang ra ngoài bán. Hàng bọn họ lấy ra không nhiều, nhưng bên trong có một đồ vật để cho trí nhớ của ta khắc sâu.”

“Lạc Hà Thiên Châu, hơn nữa độ tinh khiết rất tốt.”

Tên này mới nói xong, Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên nhìn lẫn nhau một cái. Lạc Hà Thiên Châu là bên trên rễ Lạc Hà thảo sinh ra tiểu cầu lớn lên có hình dáng như chân châu, nó có màu xanh nhạt, hơi trong suốt, sau khi chín bên ngoài thân trở nên cứng rắn, xúc cảm giống như chân châu thủy tinh nàng chơi qua ở Hoa Hạ, cũng là dược liệu danh quý để luyện đan. Nhưng mà cái thực vật này hỏa tính cực lớn, hơn nữa —— chỉ sinh trưởng ở phụ cận dung nham. Cho nên hơn phân nửa sinh với Bắc Bộ cùng Đông Bắc Bộ của Nam Chiêm Bộ Châu.

Thấy cư dân Tuyết Sơn lấy ra loại vật này tới bán, Đậu Nhị cũng rất giật mình, liền hỏi trong phạm vi Tuyết Sơn này làm sao lại sản xuất ra Lạc Hà Thảo. Hai người này vốn là muốn bán ra cái giá cao, bị Đậu Nhị hung hăng chém một trận, trong lòng vô cùng khó chịu, hiện tại mấy người trên núi liền phớt lờ hắn. Lúc ấy Đậu Nhị cũng chỉ thuận miệng hỏi, hai người này không đáp coi như xong, hắn vẫn bắt lại hai cây Lạc Hà Thảo kia, sau khi trở về trung thổ bán giá tiền không tệ.

Ninh Tiểu Nhàn cả giận nói: “Nói hồi lâu, ngươi cũng không biết hai người này từ nơi nào hái được Lạc Hà Thảo!”

Đậu Nhị cười hắc hắc nói: “Nữ chủ nhân, ngài là quá coi thường ta rồi. Đầu tiên, bọn họ ở cách phiên chợ phạm vi năm trăm dặm, đối với người tu tiên chúng ta mà nói, một chút khoảng cách này mà muốn tìm ra người còn không dễ dàng sao? Thứ hai, bọn họ mặc dù không chịu tiết lộ địa điểm hái Lạc Hà Thảo, nhưng hoàn cảnh A Lệ Thái Nhã quá ác liệt, cho nên cư dân Tuyết Sơn cho dù lên núi, cũng sẽ không rời nhà quá xa, tìm được chỗ ở của hai người bọn họ, cơ bản cũng là tìm được nơi sản sinh ra Lạc Hà Thảo.”

“Một điểm cuối cùng sao, hắc hắc, ngày đó quần áo mặc trên người bọn họ mặc dù không có quá mức đặc biệt, nhưng chung quanh cổ lại nhuộm thành màu Giả Lam. Theo ta được biết, loại Giả Lam này đến từ với một loại đá màu xanh nhạt, dân bản xứ đem đá đánh nát mài thành phấn, liền đạt được thuốc màu Giả Lam, có thể dùng cho nhuộm vải bố, màu sắc diễm lệ. Mà theo ta biết, phụ cận kia chỉ có trong sông Ô Lỗ mới sản xuất loại đá Giả Lam này, hơn nữa chỉ ở trong bốn tháng từ tháng năm đến tháng chín vào kỳ băng tan, mới có thể từ đáy sông móc ra.”

Hóa ra là khoáng vật thuốc màu. Nghe đến đó, nàng không khỏi bội phục đối với người thông minh uyên bác này, quả nhiên phi đao đều có sở trường, Đậu Nhị tu vi tuy thấp, nhưng đối với phong thổ nhân tình Đại Tây Bắc nắm giữ tinh tế tỉ mỉ, cũng không biết bỏ xuống bao nhiêu tâm huyết và công sức. Khó trách hắn là một tu sĩ cấp thấp kém chẳng những có thể theo Thải Diễm Đoàn đi về phía Tây bắt người, lại có thể lăn lộn được phong sinh thủy khởi.

Ở trong lúc nàng ngủ say, Trường Thiên đã truyền tin cho ẩn vệ bên trong Đại Tuyết Sơn, yêu cầu bọn họ chạy tới Tây Bắc tìm dấu vết có liên quan với núi lửa. Mà nhóm của Ninh Tiểu Nhàn, cũng đang hướng nơi đó di chuyển.

Nàng xoa xoa huyệt Thái dương, trong lòng vẫn là có chút bất an: “Trong phạm vi Đại Tuyết Sơn nếu như có núi lửa hoạt động tồn tại, vậy thì rõ ràng giống như con rệp trên đầu —— người hói đầu. Dù là người phàm cước lực không thể đuổi kịp, các tu sĩ cũng phải biết vị trí của nó, vì sao đến mấy ngàn mấy vạn năm, đều chưa từng có người phát hiện chứ?” Nàng nhìn qua Công Thâu Chiêu, “Công Thâu tiên sinh, lấy bản lãnh của ngươi, cũng không làm hỏng được cái Trói Long Tác đáng chết này sao?”

Công Thâu Chiêu cười khổ một tiếng nói: “Vừa nãy ta đã thử qua, sức lực không đủ, lấy bản lãnh của ta bây giờ, đúng là không thể mở nó ra. Nói thế nào đây cũng là một món thần khí, Ninh cô nương há không nghe nói ‘Một lực hàng mười’? Nhiều loại nhanh nhẹn linh hoạt, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối lại lộ vẻ mềm yếu, kĩ xảo của ta chống lại cái Trói Long Tác này cũng giống như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.