Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Mịch La đưa lưng về phía nàng, không thấy được trong mắt nàng chợt lóe lên sát cơ.
“Có điều, trên người của ngươi trúng nhiều độc dược cùng độc cổ lung
tung, muốn đem ngươi hoàn toàn trị lành sẽ phí rất nhiều thời gian công
sức, tính cả ngoại thương nữa ——” nàng dừng một chút, hiển nhiên đang
tính toán, “Ừ, không có mười ngày thời gian, ngươi căn bản không thể
động đậy. Nếu muốn hoàn toàn khôi phục, còn phải chừng nửa tháng đây.”
“Chậc chậc. Ngươi thật trêu chọc người không nên dây vào a.” Nàng
thuật lại tổng kết cuối cùng, sau đó thấy lưng hồ ly cứng đờ, hiển nhiên là tức giận “Thật ra thì, ta cũng chọc tới người không nên dây vào,
chẳng qua ông trời phù hộ, ta còn sống được tốt.”
Nàng hướng về phía bóng lưng hồ ly bĩu môi: “Hi vọng kẻ thù của ta,
cũng vĩnh viễn không tìm được ta. Nếu không, ngươi chính là vết xe đổ
của ta.” Nàng sâu kín thở dài.
“Không biết kẻ địch của ta nếu tìm được ta rồi, có thể cũng cắt đứt
tay chân của ta, đánh gãy xương sườn của ta, cho thêm ta ba bốn loại độc hay không?”
Kẻ địch của nàng, không phải là hắn sao? Mịch La không có lên tiếng.
Nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, hắn bắt được Ninh Tiểu Nhàn có
thể cũng ra tay độc ác hay không? Hắn không biết. Hắn không chỉ là Nhị
công tử Phủ Phụng Thiên, còn là Thống soái của yêu binh Hắc Giáp nổi
tiếng Nam Chiêm bộ châu, hắn vẫn ăn miếng trả miếng, tương báo gấp mười
lần trước sau như một. Trong thế giới của hắn, trong tự điển của hắn,
chưa từng có hai chữ khoan thứ.
Nữ nhân phía sau nhẹ nhàng thở dài một hơi, đem một vật đeo vào trên cổ hắn.
Một cái dây chuyền kỳ quái, trên dây xích là một cái răng thú nho nhỏ.
“Đây là vòng tay răng chuột Vụ Ẩn, trước cho ngươi mượn làm bùa hộ
mệnh. Có nó ở bên cạnh. Có thể hoàn toàn che dấu yêu khí và mùi máu tươi trên người ngươi. Chỉ cần truy binh tu vi không cao hơn Luyện Thần kỳ,
sẽ không phá được nó.”
Thì ra là nàng vẫn tránh né hắn đuổi bắt bằng cách này, Mịch La chợt
hiểu ra. Hắn thật sự có nghe qua loại yêu thú kỳ quái Chuột Vụ Ẩn này,
nó có thể ẩn giấu yêu khí tự thân không phát ra ngoài. Nhưng lấy răng
Chuột Vụ Ẩn chế thành dây chuyền, thật sự hắn lần đầu tiên thấy.
Nhưng mà sau khi nàng tự lấy xuống cái này quả nhiên có biến hóa, từ
người phàm đơn thuần hơi thở trở nên rối loạn. Trên người nàng có yêu
khí, vừa tựa hồ như không phải là yêu khí, cho tới bây giờ hắn vẫn không có cảm thụ qua loại hơi thở này, nhưng thần kỳ là cảm thấy rất thân
thiết. Vô cùng, vô cùng thân thiết!
Thì ra Ninh Tiểu Nhàn đã không phải là phàm nhân rồi. Thị lực cùng
trí nhớ của hắn đều siêu quần, tất nhiên nhớ được lúc trên ghềnh bãi
sông nhỏ, trên tay nàng cũng không cột vòng tay răng chuột Vụ Ẩn này.
Khi đó nàng vẫn là một nữ nhân bình thường, sau lại được cái cơ duyên gì mà biến thành cái bộ dáng hiện tại này đây?
May là nàng chưa từng thấy thực thân của hắn, không biết tiểu hồ ly
trước mắt chính là Mịch La. Nếu không lấy tính cách đầy rẫy ý xấu của
nàng. Không biết sẽ đối xử với hắn thế nào đây?
Hắn theo bản năng rùng mình một cái.
Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên không biết người trước mắt này chỉ từ việc
nàng tiện tay lấy dây chuyền ra, là có thể phân tích ra nhiều tình báo
như vậy. Nàng chỉ là muốn, bán ân cứu mạng cho Mịch La, sau này hắn sẽ
không nghĩ tới việc muốn cái mạng nhỏ của mình nữa, đúng không? Mâu
thuẫn giữa bọn họ là linh trà, là hướng đi của Trường Thiên, nếu ở hai
phương diện này cũng có thể khai báo, có thể giải hòa hay không đây?
Thực lực bản thân nàng không mạnh, nên biết dù có dùng Thần Ma ngục
bắt đi Mịch La, sợ rằng Phủ Phụng Thiên còn sẽ phái ra những người khác
tới truy xét tung tích linh trà. Thay vì như thế. Không bằng cùng Mịch
La hình thành một loại hiệp nghị tốt.
Nàng nên ra tay như thế nào đây?
Còn có một chuyện quan trọng phải làm.
“Tiểu hồ ly.” Nàng duỗi ngón sờ sờ lỗ tai chồn bạc, xem nó cả người
cứng đờ. Tiếp theo tức giận mà tai run lên, chợt cảm thấy tâm tình thật
tốt, “Người đuổi bắt ngươi, bao lâu sẽ mò tới nơi này?”
Hắn không có lên tiếng, cái đuôi tuyết trắng ở trên giường vỗ nhẹ nhẹ năm cái.
“Năm khắc chung ?”
Cái đuôi của hắn dừng tại giữa không trung. Mình vận dụng phương pháp giấu tung của Thiên hồ, không thể nào nhanh bị đuổi kịp như vậy, trừ
phi vận khí tốt giống như nàng, đến mèo mù có thể đụng với chuột chết
vậy.
A phi, phi, hắn không phải là chuột chết.
“A, năm ngày sao?” Trước mắt chồn bạc không có phản ứng, xem ra là chấp nhận. Nàng nhẹ nhàng nói thầm, “Vậy là đủ rồi.”
Vậy là đủ rồi? Nàng muốn làm cái gì? Mịch La cảnh giác mà dựng tai lên. Song phía sau bỗng yên tĩnh lại.
Lúc này, Trường Thiên đang nói chuyện, mơ hồ có chút không vui: “Không nên đi sờ lỗ tai Thiên hồ.”
Nàng truyền âm hỏi: “A, tại sao?”
“Đó là chỗ mẫn cảm của nó.”
Nàng sợ hết hồn, không nhịn được đỏ mặt: “Tựa như nội đan của chàng
sao?” Tha thứ cho nàng, nàng thật không biết a. Quả nhiên kiến thức
chính là sức mạnh, kiến thức chính là năng lực ngăn cản người phạm lỗi
ngốc.
“. . . . . .” Hắn lấy tay phủ trán. Nàng lại còn nhớ được chuyện này, “Đúng.”
Nàng lập tức hăng hái: “Làm sao chàng biết? Chẳng lẽ, chàng từng cùng nữ hồ yêu. . . . . . ?” Nàng chẳng qua là thuận miệng bịa chuyện, nhưng vừa nói ra khỏi miệng, đến chính nàng đều ngây ngẩn cả người.
Nàng rất để ý vấn đề đáp án.
Kết quả Trường Thiên hiển nhiên có chút không vui: “Không nên suy đoán lung tung.”
Tại sao hắn không vui? Hơn nữa hắn cũng không có chính diện trả lời
có, hoặc là không có. Chẳng lẽ, nàng nói trúng quá khứ của hắn?
Nụ cười trên khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn dần dần ngưng lại, như có điều suy nghĩ.
Đồ Tẫn đã sớm ở bên cạnh giả trang tượng đá. Hồ ly trên giường không
thể động đậy, không có một chút uy hiếp đối với Ninh Tiểu Nhàn, hắn
cũng thoải mái vui vẻ, hơn nữa nhìn dáng dấp, giữa nàng và Trường Thiên
đại nhân tựa hồ náo loạn một chút không vui. Có điều giống như ngày
thường, chuyện này không liên quan đến hắn.
Hắn nhún vai, cáo từ rời đi.
Đã đến giờ cơm tối. Tỳ nữ đưa tới thức ăn cho mấy người, Ninh Tiểu
Nhàn đem Mịch La ôm tới đối diện mình, đem một ít cơm, món ăn của Đồ Tẫn đẩy tới trước mặt hắn: “Ăn đi, lúc này không giống trước kia, ngươi cần bổ sung thể lực.” Yêu quái có thể ăn mây uống sương, nhưng hắn bị
thương quá nặng, bất kỳ từ con đường nào mà hấp thu năng lượng được đều
rất trân quý.
Nhưng hắn nhìn lướt qua thức ăn, vẫn không nhúc nhích. Địch nhân truy kích như cuồng phong mưa sa, đưa một tia yêu lực cuối cùng trên người
đều ép khô rồi. Nhưng hắn phải giống như con chó nhỏ gục ở trước mặt
nàng ăn? Xin miễn thứ cho kẻ bất tài!
“Sao nữa?” Ninh Tiểu Nhàn mở to mắt, “Tề gia tuy là thổ hào, nhưng
đối với thức ăn rất là chú ý, ngươi nhìn nơi này có Heo đỏ, có táo đỏ,
có hạt ý dĩ, cũng là thức ăn bổ huyết bổ khí tốt đấy.”
Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, dứt khoát nghiêng đầu đi.
Nàng tâm tư cơ mẫn, cũng đại khái đoán được nguyên nhân, thở dài nói: “Aizz, không ăn liền không ăn a, hầu hạ ngươi giống như hầu hạ tổ
tông.” Nàng từ trong tay áo lấy ra một vật, không đợi hắn thấy rõ, đã
nhét vào trong miệng hắn, “Gặm cái này a, gặm chậm một chút.”
Đồ nhét vào trong miệng, chát chát , có chứa một cổ mùi vị đắng rồi
lại ngọt. Hắn bình thường ăn không ít thuốc bổ, thoáng cái đã phẩm ra
đây ít nhất là Hồng Ngọc sâm thượng hạng bảy trăm năm. Đây thật là đồ
trước mắt hắn cần nhất, Hồng Ngọc sâm dược hiệu còn xa hơn sâm ở trên
người bình thường, hắn mới nuốt hai cái, đã cảm thấy linh khí mát mẻ từ
trong bụng dâng lên, lan tràn tới toàn thân, đến ngoại thương nặng, tựa
hồ cũng trở nên khá hơn không ít.
Đây là hiệu lực của linh dược. Miệng nàng kêu la, thịt đau nói:
“Không cho phép không lĩnh tình, cái này là ta xài hai vạn bạc mới mua
được.” Thật ra thì Hồng Ngọc sâm này đối với nàng mà nói thật không đáng giá, trong Tức Nhưỡng gieo bảo bối còn nhiều mà, nàng mỗi ngày dùng
Ngọc cao mới là thức ăn Mịch La cần nhất.
Nhưng lúc trước hắn đuổi bắt nàng, đe dọa nàng, nàng cần gì đối với
hắn tốt như vậy? Nói trở lại, dù sao đây cũng là Đại yêu quái, hắn hồi
phục quá nhanh, nàng không kịp chuẩn bị thì làm sao bây giờ?
Đáng tiếc Mịch La không biết nàng đánh tính toán nhỏ nhặt, chỉ đem hai mắt như hồng ngọc nhìn nàng.
Đối với yêu quái xa lạ mà tốt như vậy, nữ nhân này là thiện tâm hay
là có tính toán? Nàng thật sự không nhận ra hắn sao? Nhưng vô luận như
thế nào, phần ân tình này, hắn phải nhận.
Ban đêm, ánh trăng trên đầu ngọn liễu.
Ninh Tiểu Nhàn đứng ở bên cửa sổ, híp mắt, mặc kệ ánh trăng màu bạc
vẩy trên mặt mình. Bất kỳ yêu quái nào đối với ánh trăng cũng rất thân
cận .
Hôm nay, nàng mặc một thân áo ngắn màu tím thêu chỉ bạc, mái tóc
lỏng loẹt vén ở sau ót. Dưới ánh trăng nhìn lại, nàng cả người cũng
giống như tản ra ánh sáng bạch ngọc, trong thanh thuần mang theo hai
phần quyến rũ, hai phần quý khí, tựa như hôm hắn ẩn thân trong bụi rậm
hoa Diên Vĩ, cao quý, bí ẩn nhưng nhiệt tình.
Mịch La nhìn nàng, trong lòng đột nhiên vừa động. Nữ nhân này kể từ
sau khi thoát khỏi thân người phàm, tựa hồ khí chất cũng xảy ra biến hóa rất lớn. Loại quý khí này, vốn thuộc về người tu tiên mới có , hiện tại nàng biếng nhác đứng đấy, trên đầu không mang vàng bạc, cũng vẫn làm
người ta cảm thấy quý giá.
Cảm nhận được ánh mắt Mịch La, Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại nhìn hắn
một cái, cười cười, biết người này không muốn ở trước mặt mình phun ra
nuốt vào nội đan, cho nên chậm rãi đi lên lầu.
Ở trước mặt hắn, trước sau nàng vẫn thong dong không thay đổi.
Mịch La thu hồi ánh mắt, đem nội đan ảm đạm không ánh sáng của mình
ra, từ trong trăng sáng hấp thu ánh trăng, bổ sung linh lực thân thể cấp bách cần. Trên lầu truyền đến tiếng động rất nhỏ, hắn biết Ninh Tiểu
Nhàn vẫn không ngủ, đột nhiên cảm thấy tò mò: nữ nhân này, đang làm cái
gì đấy?
Lúc này chuyện nàng làm, dĩ nhiên lấy ánh sáng của trăng giống Mịch
La, chỉ bất quá trước mặt nàng còn bày đặt một cái chén Nguyệt Quang.
Đây là bí mật của nàng và Trường Thiên, người khác không có quyền tới
chia xẻ.
Một đêm này, cứ thế mà bình tĩnh trôi qua.
Mịch La đến hừng sáng mới trầm trầm đi vào giấc mộng. Linh lực trong
cơ thể hắn gần như khô kiệt, bất đắc dĩ giống như người phàm dựa vào ngủ để hoạt động thân thể và cơ năng của mình.
Hắn ngủ rất ngon, ngay cả bên cạnh thân thể có dị động cũng không
phát giác, cho đến khi có người đưa chân trước nhẹ nhàng nâng lên, hắn
mới tỉnh ngủ.
Bên cạnh có người! Hắn lập tức căng thẳng da thịt, sau đó phía trên
truyền đến một tiếng quát: “Buông lỏng! Vết thương lại muốn chảy máu!”
Hắn ngẩng đầu, vừa lúc chống lại một đôi mắt hạnh đen như nước sơn, đôi
con ngươi này hắc bạch phân minh, khóe mắt còn có chút nhếch lên, lộ ra
vẻ rất linh động, rất đẹp.
Là nàng. Hắn không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn thanh tĩnh lại, cho nên tiếp tục đổi lại băng gạc trước ngực. Vết máu tối hôm qua đã khô và dính trên băng gạc, may
là động tác nàng nhẹ nhàng, trên người chồn bạc cũng nhịn không được nữa co quắp mấy cái.
Xem ra rất đau, vậy thì tốt. Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày, người này từng
hại nàng hoảng sợ như chó nhà có tang, mặc dù nàng người lớn có đại
lượng không lấy tính mạng hắn, nhưng đau khổ này thế nhưng phải ăn
nhiều!