Nếu không có lợi ích, nàng từ trước đến giờ không phải là người lấy ơn báo oán.
“Nhịn một chút.” Nàng trên miệng vẫn phải nói, “Ngày hôm qua vừa nối
tốt xương cho ngươi, trong lồng ngực ngươi còn có máu bầm không bài
xuất, ta không dám cho ngươi dùng dược vật sinh cơ hiệu quả quá tốt, sợ
là hai ngày nữa còn phải mở lồng ngực ra lấy máu bầm. Cổ độc kia cũng
không hoàn toàn rút, còn tạo thành tổn thương đối với cơ thể ngươi. Bây
giờ tánh mạng ngươi không ngại, tranh thủ thời gian đem nó tống ra. Nếu
ngươi tự mình không có cách nào đem cổ lấy ra, ta liền động thủ.”
Từ khi theo Tiếu Tử học nghệ tới nay, cũng đối với cấu tạo thân thể
con người có hiểu rõ rất sâu, dù sao từ nơi nào hạ đao nhanh nhất dồn
người vào chỗ chết, từ nơi nào ra chiêu sẽ làm cho người ta không đau mà chết, tất cả đều chú ý. Mịch La hiện tại tuy là hồ ly, nhưng nguyên lý
cơ thể tóm lại vẫn giống nhau. Nàng bắt đầu điều trị, không tính là quá
khó khăn.
Phương thức giải cổ có rất nhiều, muốn xem bản thân sâu độc yêu thích là cái gì. Nếu muốn kêu cổ đang sống trong cơ thể người đi ra, đó là
chuyện mười phần phiền phức, phải chuẩn bị đầy đủ bảy tám chục loại tài
liệu, có vài loại thì đặc biệt đơn giản, chỉ cần một động tác, thắp một
nén hương là đủ rồi.
Nhưng Mịch La là chủ nhân sâu độc trên ngực, hắn gọi nó đi ra ngoài
không cần phiền toái như vậy. Ninh Tiểu Nhàn chỉ thấy hắn nhắm mắt lại,
mở ra miệng nhọn Bạch hồ ly, sau đó một con sâu nhỏ nhỏ lóe ánh sáng
xanh rớt ra ngoài.
A? Con sâu nhỏ này lớn lên đáng yêu, giống như là đom đóm mùa hè thường gặp. Nàng nhẹ nhàng cầm lên, quan sát hồi lâu.
Mịch La nhìn nàng có thể lấy tay bắt cổ, cũng biết nữ nhân này đối
với cổ thuật cũng rất có nghiên cứu, trong lòng không khỏi tò mò. Người
phàm trên đời, cuộc sống không dễ. Nhưng khi nhìn thấy nàng, hiểu vũ kỹ, luyện đan thuốc, lại còn có cổ thuật. Nàng vốn cũng là người phàm, nơi
nào có lòng thanh thản nghiên cứu nhiều đồ lung tung như vậy?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn không khỏi chìm xuống. Đan dược trên
người nữ nhân này. Hiệu quả không giống bình thường. Vốn hắn chỉ ở trong tình báo biết được, nhưng hiện tại tự mình thể nghiệm rồi, nàng bôi
linh dược cho mình, mới mấy canh giờ, đã làm cho ngoại thương tốt lên
rất nhiều, hơn nữa điều kiện tiên quyết vẫn là nàng đang cố ý áp chế
dược hiệu.
Loại linh dược này, thật là người phàm có thể luyện được ra sao? Nếu
như không phải. Nàng nghe lệnh của ai, có phải chính là Hám Thiên Thần
Quân mà hắn một lòng tìm kiếm hay không?
Nếu Ninh Tiểu Nhàn biết chồn bạc này gục ở trên giường không nói
không động, trong lòng chuyển qua nhiều suy nghĩ trong đầu như vậy. Đoán chừng sẽ đem hắn trực tiếp bóp chết. Đáng tiếc, nàng không có thuật đọc tâm.
Nàng đem sâu độc trả lại cho Mịch La, xem nó giơ lên chân trước lông
xù ấn ấn con sâu, con vật có tạo hình đom đóm đã không thấy tăm hơi.
Không biết bị hắn thu đi đâu rồi.
Năng lực khôi phục của người này thật mạnh, mới qua mấy canh giờ, nó đã có thể giơ chân lên rồi?
Nàng không có gì nói liền tìm lời để nói: “Đạo hạnh của ngươi rất sâu?”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, không có lên tiếng.
Nàng lại nói tiếp: “Chân thân ngươi thật chính là bộ dáng nhỏ đáng
yêu như thế này sao? Xem ra tu vi của ngươi cũng thâm hậu không tới
đâu.”
Hắn vẫn một chút phản ứng cũng không có. Nữ nhân này thật là nhìn
người trong khe cửa. Nếu không phải yêu lực hắn hao hết, lại muốn tận
lực thu nhỏ lại hình thể, sao phải biến thành bộ dạng này?
Nàng cũng không để ý, xoay người đi lên lầu. Ừ, tìm được cơ hội gì cùng hắn nói một chút chuyện hiệp nghị đây?
Một ngày kia thời điểm ánh mặt trời sáng rỡ nhất. Ninh Tiểu Nhàn nhàn nhã đi chơi mà lấy ra lò nhỏ bằng bùn đỏ ngồi nấu ấm nước, bày ra điểm
tâm bốn màu hôm qua mới mua được ở Khánh Lan phường. Còn có một đống lớn hạt dưa, kẹo đường, lúc này giở tay nhấc chân không có khí chất tiên
nhân tôn quý, ngược lại chỉ giống tiểu cô nương mười tám tuổi nhàn nhã
đi chơi.
Nàng làm cái gì vậy? Xem cuộc vui?
Mịch La đang nghĩ ngợi, ánh mắt của nàng vừa lúc liếc tới đây, cùng
hắn liếc một cái. Kết quả hắn lại có chút ít không được tự nhiên, giả bộ hờ hững nghiêng đầu.
Thật ra thì Ninh Tiểu Nhàn cũng không muốn trêu chọc hắn, dù sao nhân thân người này là một yêu nghiệt. Nhưng thân hồ ly của hắn thật sự là
đáng yêu, thỏa mãn tâm nguyện nàng từ nhỏ đến lớn vẫn muốn thú cưng.
Nàng đối với chồn bạc này đã quá tốt, tốt đến Trường Thiên suốt ngày
nghiêm mặt, một bộ dáng ăn no dấm chua.
Ai nha, thật ra thì Trường Thiên nhà nàng cũng rất khả ái, chẳng qua
là nàng vẫn chưa từng thấy chân thân của Trường Thiên là cái dạng gì,
nghĩ lại. . . . . . Rắn chắc không quá đáng yêu.
Nàng bày xong trái cây, ngâm một bình trà ngon, mới đưa tay phất một
cái. Không khí trước mặt giống như sóng nước nhộn nhạo, từ từ hiện ra
hai mặt bức họa. Nếu có tỳ nữ ở chỗ này, nhìn nhân vật cùng bài biện
trong phòng khách của tấm hình, thì sẽ biết đây là ở sảnh Vũ Hoa của Tề
trạch, là chỗ bình thường người Tề gia xử lý việc nhà.
Đây là Thủy Kính thuật mà Phàn chân nhân ở Ôn phủ từng dùng qua, cũng là một trong mấy pháp thuật sau khi thân có thần lực Ninh Tiểu Nhàn mới học. Xế chiều ngày hôm qua, nàng đã treo tín vật trong sảnh Vũ Hoa, vì
theo đuổi hiệu quả xem ảnh tỉ mỉ, nàng còn đặc biệt chọn vị trí đặt tín
vật.
Trước mặt là hai mặt Thủy Kính, chia ra từ góc độ khác nhau phản
chiếu hình ảnh trong sảnh, bảo đảm có thể thấy vẻ mặt cùng động tác
phóng to của mỗi người bên trong phòng khách. Thần thông của thế giới
huyễn hoặc này thật sự là dùng tốt, vì quan cảm rất thật, nàng đem hai
bức Thủy Kính đều chế thành màn hình lớn chữ nhật năm mươi hai tấc, để
quan sát đến toàn bộ phương vị, nhiều góc độ, hiệu quả như rạp chiếu
phim chất lượng cao.
Hai bức Thủy Kính này vừa xuất hiện, Trường Thiên đã quen việc với sở thích quái lạ của nàng, nhưng Mịch La thì trừng lớn mắt. Hắn chưa từng
thấy qua người tu tiên nhàm chán như vậy. . . . . ., lại hao phí sức lực đi rình coi nhất cử nhất động của người phàm. Lúc này hắn hồn nhiên
quên mất, mình cũng từng hao phí rất nhiều tinh lực đuổi theo một phàm
nhân.
Trong sảnh Vũ Hoa đang trình diễn một màn ân cừu gia đình, người chủ
diễn là Tề Bàn Tử, bên cạnh còn có một số người phối hợp diễn, bọn gia
đinh nha hoàn khách mời làm diễn viên quần chúng.
“Rắc” , nàng nhẹ nhàng cắn hạt bí đỏ, tuồng trong sảnh cũng chính thức khai mạc.
Tề Bàn Tử kể từ khi biết Nhị đường ca thân yêu muốn xuống tay với
mình, đã khua chiêng gõ trống mà bố trí. May là hắn lớn lên ở Tề gia,
đối với những huynh đệ khác từ nhỏ lớn lên có cùng trưởng bối đã sớm
hiểu rõ, trong tay nắm không ít đồ.
Hiện tại quỳ gối trong đại sảnh Vũ Hoa , chính là thuộc hạ mà Tề lão
nhị tín nhiệm nhất , gọi là Tề Tuyên. Phụ thân của hắn ở Tề gia làm nô,
hắn cũng là nô tài sinh tử. Tề lão nhị sử dụng hắn mười mấy năm nên
tương đối thuận tay, còn ban thưởng họ Tề cho hắn. Trong nhà quan lại
quyền quý, là có thể ban thưởng gia họ cho nô tài, đây là vinh dự vô
thượng.
Hắn vốn là tâm phúc tuyệt đối của Tề lão nhị, nhưng bây giờ quỳ gối
trong sảnh, luôn mồm cắn chủ nhân cũ không tha, nói Tề Nhị tham ô!
Tề nhị không thể nhịn được nữa, vỗ án cả giận nói: “Cẩu nô tài, nói
hưu nói vượn, ngươi muốn bị rút ngón tay giam vào thủy lao sao?” Dưới
loại tình huống pháp chế thế giới này không kiện toàn, rất nhiều bên
trong nhà giàu sắp đặt nhà lao tư nhân. Chỉ cần chủ nhân nhận định tội
danh, có thể đem nô tài xử lý trước rồi báo lên trên. Dĩ nhiên đa số gia tộc lười bẩm báo.
Tề Tuyên rùng mình một cái, nhớ tới những vẻ mặt của thi thể uổng
mạng bên trong thủy lao, không khỏi len lén nhìn Tề Bàn Tử một cái. Tề
nhị cũng không phải là người ngu ngốc, nhớ tới lão Tam hôm qua mới trở
về nhà, hôm nay đã xảy ra cọc chuyện này, nơi nào không có liên quan
chứ?
Chẳng qua tại sao lão Tam mới trở lại đã mượn mình khai đao? Giống
như hành động tùy tiện mấy năm nay của mình, đều rơi vào trong mắt của
hắn, rõ ràng hắn biến mất bên ngoài làm sao lại biết?
Thế nhưng Tề Tuyên thấy ánh sáng lạnh trong mắt Bàn Tử chớp động,
trong bụng biết mình đã lên thuyền này, thì không thể lui nữa, cho nên
cắn răng, vẫn triệt để khai báo rất nhiều bí mật.
Từ hắn ở bên trong tự thuật, Ninh Tiểu Nhàn mới biết được hóa ra Tề
gia lập nghiệp từ việc mua bán gỗ, sau lại liên tục chiến đấu ở các
chiến trường tơ lụa mà làm giàu. Hai năm trước gặp gỡ úng lụt, dâu tằm
thu hoạch giảm nhiều, làm ăn của Tề gia bị tổn hao rất lớn, tổn thất hai mươi lăm vạn lượng bạc.
Nghe được cái số này, rất nhiều người trong hình ảnh nhíu mày. Bởi vì bọn họ nhớ được, nghe được thực tế tổn thất tựa hồ không phải là mấy số này, mà là ba mươi vạn lượng.
Tề Tuyên dập đầu mấy cái vang ra tiếng, mới nói ra sự thật. Thì ra vị Nhị gia Tề gia này, hết lần này tới lần khác ở dưới tình huống gia tộc
tổn thất nghiêm trọng như thế, còn làm một khoản sổ sách giả, đem mức
thiếu hụt đào thêm một khoản lớn, chính mình tham ô năm vạn lượng bạc.
Nếu lúc làm ăn tốt, hắn tham đi chút ít bạc có lẽ cũng không coi là
cái gì. Nhưng Tề gia làm ăn chịu đả kích trọng đại như vậy, hắn lại còn
dám ở giữa kiếm lời túi tiền riêng, đã đem trung hiếu nhân đều vứt ra
ngoài chín tầng mây. Trong mắt người Tề gia, không khỏi lộ ra vẻ chán
ghét và căm hận.
Mà Tề Tuyên chỉ tố giác ra, Tề nhị tham ô một khoản tiền trong số đó
mà thôi. Sáu bảy năm qua, hắn tham đã được hai mươi vạn lượng bạc.
Ninh Tiểu Nhàn ưu nhã nuốt lấy một khối bánh đậu đỏ lạnh —— không có
biện pháp, bị hai đại suất ca ngó chừng, theo bản năng nàng sẽ chú ý
ngôn hành cử chỉ của mình —— mới lắc đầu cười nói: “Người này thật là
ngu hết chỗ nói, chớ trách sao đứng hàng lão Nhị!” Tề nhị vô dụng như
vậy, Tề Bàn Tử muốn xử trí hắn quá dễ dàng, xem ra lần này ra đề cho Tề
Bàn Tử quá đơn giản.
Mịch La vốn cũng rất khinh thường , nhưng nghĩ đến dù sao mình đang
dưỡng thương, có náo nhiệt sao không nhìn, cho nên cũng mở to một đôi
mắt đỏ bắt đầu tập trung xem kịch.
Dưới mái hiên, Tề nhị đang phản bác lời Tề Tuyên nói…, nói hắn vu cáo không chứng cứ. Mọi người Tề gia lạnh lùng nhìn bọn họ chó cắn chó hồi
lâu, Tề Bàn Tử mới chuyển ra một chồng sổ sách .
Tề nhị thấy sổ sách, sắc mặt liền trắng. Bởi vì … sổ sách này đều do
Đại bá phụ trông coi, hắn làm những thứ hoạt động trộm đạo kia, Đại bá
phụ cũng biết đến, lão cũng thu không ít chỗ tốt. Nhưng mắt thấy hiện
tại Đại bá phụ đứng ở một bên, ánh mắt giống như phong như bế, hiển
nhiên là đứng ở bên Tề Bàn Tử rồi.
Tề lão Tam mới trở lại, đã mượn hơi Đại bá phụ! Trong lòng hắn có cảm giác, giương mắt lần lượt nhìn lại từng người, mấy huynh đệ xưa nay
cùng mình giao hảo, hiện tại cũng trốn tránh ánh mắt của mình. Cho nên
hắn rốt cuộc hiểu rõ, lão Tam muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Ở trước mặt lão tổ tông, sổ sách chồng chất bị mở ra, mỗi một chỗ sai lầm đều dùng bút đỏ đánh dấu. Lão tổ tông dù sao đã từng trị gia nhiều
năm, hai mắt nhìn xem liền hiểu, giận đến liên tục mắng: “Nghiệt chướng, nghiệt chướng!”
Tề Bàn Tử nhìn bà cả người đều giận đến run lên, vội vàng dâng lên
một viên đan dược, thuốc này tất nhiên từ nơi Ninh Tiểu Nhàn mua với giá cao. Lão tổ tông ăn đan dược thần tiên này, tức giận cũng không thở hổn hển, người cũng có tinh thần hơn, sắc mặt cũng hồng nhuận, đi đứng cũng không mềm nhũn. . . . . .