Người điêu khắc công phu cực tốt, rải rác mấy đao liền khắc ra khóe
mắt nàng giảo hoạt, bên môi vui vẻ, trong linh động lộ ra quật cường,
bên trong cơ mẫn còn có mấy phần ôn nhu, lại điểm một chút mị ý ở giữa
sóng mắt. Bạch hồ trong ngực nàng, cũng sẽ không ai nhận lầm, bởi vì
thần thái lười biếng kia, cặp mắt híp lại kia, quả thực chính là Mịch
La!
“Đây là… Ta?” Nàng từng có thời điểm xinh đẹp như vậy sao, hay là
nói, ở trong lòng Mịch La, nàng chính là bộ dáng này? Nàng đưa tay muốn
đi xoa ngọc điêu này một lát, nhưng lại chợt rụt trở lại, đối với mình
lắc đầu một cái.
Cùng Kỳ ở trong Thần Ma Ngục không phục nói: “Bất quá chỉ là cái pho
tượng nhỏ a, nữ chủ nhân sao cảm động đến mức này? Ngài nếu thích,
Trường Thiên đại nhân có thể đem cả mặt vách núi Kỳ Hoàng Sơn đều khắc
ra bộ dáng ngài…” Kỳ Hoàng Sơn là một ngọn núi ở bên trong Ba Xà sơn
mạch. Sau đó ầm một tiếng chói tai giòn vang, hẳn là Trường Thiên nắm
Cùng Kỳ lên, đem nó ném ngã lên trên hắc thạch.
Tâm tình của Trường Thiên, hiển nhiên vô cùng nóng nảy. Nàng rùng
mình, ở dưới thần sắc đồng tình của Cưu Ma bước vào trong Thần Ma Ngục.
Ngược lại không phải là nàng không muốn để cho Cưu Ma trị liệu, mà là
thần lực của Trường Thiên cùng nàng đồng nguyên, đối với chữa thương có
hiệu quả làm chơi ăn thật.
Mắt thấy thân ảnh của nàng biến mất, Cưu Ma tiện tay ở chung quanh xe bày cái kết giới, nhắm mắt dưỡng thần đợi. Chẳng qua giờ phút này trong đầu hiện lên, cũng là một khuôn mặt chán ghét, nàng chau mày, lắc đầu
đem thân ảnh ấy từ trong lòng mình đuổi đi.
Ninh Tiểu Nhàn không khỏi có chút sợ, bất quá Trường Thiên chẳng qua
là im lặng không lên tiếng đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, cởi
quần áo chỗ ngực của nàng, tìm kiếm vết thương trước ngực nàng. Nàng xác thực gãy hai cây xương ngực, trong đó một đoạn mũi nhọn đã đâm vào
trong phổi, châm đâm người bù nhìn mang sức mạnh âm tà kỳ quái cũng
khiến cho nơi bị thương này trầm trọng hơn, cơ hồ đem phổi của nàng quấy hư một nửa, may mắn nàng cơ hồ không cần hô hấp, nếu không thương thế
kia sẽ rất khó chữa trị rồi. Mà tạng phủ khác cũng bị chấn động ở trình
độ khác nhau. Nàng bị thương như vậy còn có thể tiếp tục truy kích Khánh Kị, đã nói rõ sự nhẫn nại kinh người.
“Nhịn một chút, lập tức là tốt rồi.” Trường Thiên nói giọng khàn
khàn. Tốn công sức thật lớn mới đưa xương gãy dẫn dắt trở về vị trí cũ.
Quá trình này đối với nàng mà nói cũng không thoải mái, nàng tựa vào
trong lòng ngực ấm áp của hắn. Đau đến hừ hai tiếng trầm thấp. Hai tiếng kêu nhỏ này giống như con mèo nhỏ kêu lên, trêu chọc trong lòng hắn
ngứa ngáy, nhịn không được nghĩ đến lúc nối xương bàn tay không thể
tránh khỏi chạm được hai luồng trắng nõn trước ngực của nàng, bình
thường cảm giác chúng tốt bao nhiêu, lại là như thế nào ở dưới tay hắn
biến ảo hình dạng, không nhịn được trong lòng rung động, bực bội liền
tiêu mất hơn phân nửa.
Chữa thương quan trọng hơn, hắn đè lại đầu vai tròn trịa của nàng.
Đem thần lực độ tới, chậm rãi ổn định nội thương phế phổi của nàng. Ninh Tiểu Nhàn nhắm hai mắt, vẫn còn có thể cảm giác được hắn ngưng mắt nhìn nàng, không khí chung quanh đều giống như muốn bốc cháy.
Qua thật lâu, nàng cũng chịu không được nhìn chăm chú như vậy nữa, mở mắt ra đang muốn nói gì, Trường Thiên lại đem cái trán cụng vào trán
nàng, nhắm lại mắt, thấp giọng nói: “Không được thích người khác.” Trong giọng nói lại có nhàn nhạt khẩn cầu.
Mặt trời mọc lên từ phía tây sao, hắn lại có thể dùng giọng điệu như
vậy nói chuyện? Nàng cả kinh giật mình. Hồi lâu cũng không có lên tiếng.
Hắn đời này cũng chưa có cầu ai, nếu không phải thấy Mịch La quyết
tâm muốn theo đuổi nàng, nhất định sẽ không cầu khẩn như vậy. Nhưng nàng cũng quá không nể tình! Trường Thiên cau mày, đối với phản ứng của nàng rất bất mãn, rầu rĩ nói lại một lần: “Không cho thích người khác!”
Bá đạo, giọng điệu ra lệnh này mới là Trường Thiên nàng quen thuộc
đúng không? Nàng không nhịn cười được, thấy khuôn mặt hắn từ trước đến
giờ lạnh lùng nghiêm nghị rõ ràng mang theo mấy phần tính trẻ con tức
giận, ủy khuất, giống như là món đồ chơi yêu thích bị người cướp đoạt
đi, nguyên bản đường nét cứng rắn cũng nhu hòa xuống, dường như có thêm
vài phần hương vị làm nũng, cặp mắt xinh đẹp kia ba sắc liễm diễm. Giống như ánh mặt trời sáng sớm tinh tế tản mát trên mặt biển, đẹp khiến cho
người ta như mê như say.
Người nam nhân này a, luôn để cho nàng đau lòng đến trong xương đi.
Ninh Tiểu Nhàn giơ tay lên vòng ở cổ của hắn đem hắn kéo thấp xuống. Sau đó tại trên lỗ mũi cao thẳng của hắn cắn một cái nói: “Vậy thì phải xem điều kiện chàng đưa ra có thể hấp dẫn ta hay không?”
“Tiểu gian thương, cư nhiên nói điều kiện với ta.” Là nàng trêu chọc
hắn trước đấy. Trường Thiên lập tức cắn môi của nàng bắt đầu phản công,
“Nàng muốn cái gì?”
Đầu lưỡi hắn ăn thật ngon cũng rất linh hoạt, nàng cố sức mà gặm cắn, phần môi truyền tới cảm giác như tơ lụa làm nàng cảm thấy khó chịu đầu
óc đốt thành một nồi bột nhão, sắp không thể suy nghĩ.”Ta suy nghĩ… Ta
suy nghĩ… a… Đem tay của chàng lấy ra, đây là lợi dụng lúc người gặp khó khăn!”
Nàng cố sức bắt được bàn tay đang không ngừng đi xuống của hắn, kết
quả vận chuyển va chạm chỗ đau, đau đến khẽ hừ một tiếng. Trường Thiên
lập tức dừng lại động tác trong tay, vuốt ve mái tóc của nàng nói: “…
Xin lỗi.”
Nàng thở dốc mấy cái, mới nói: “Điều kiện chính là, sau này trong
lòng chàng cũng chỉ có thể có một mình ta, không được có những nữ nhân
khác!”
Hắn khẽ cười một tiếng, rất dứt khoát nói: ” Được !” Nữ nhân phiền
toái như vậy, lại để cho hắn suốt ngày lao tâm lao lực, có một cái cũng
đủ rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, nói bổ sung: “Cũng không cho có nam nhân khác!”
Trường Thiên đen mặt, từ trong kẻ răng nặn ra từng chữ nói: “Ninh Tiểu Nhàn!”
“Ta rất nghiêm túc!” Nàng đến từ một cái thế giới tràn đầy nền tảng
hủ, biết rõ giữa nam nam cũng có thể yêu,”Ta không muốn sau này cùng nam nhân tiến hành loại cạnh tranh không công bình này! Chàng phải chính
diện trả lời ta.” Trường Thiên nhà nàng lớn lên anh tuấn như vậy, men
như vậy, trời mới biết sau này có nam nhân tới cùng nàng đoạt hay không, cái này trước hết phải tiêm một liều dự phòng.
Nữ nhân quả nhiên thật là phiền phức. Hắn hít sâu hai cái mới ngăn
chặn tức giận trong lòng, nghẹn lời nói: “Tốt, ta hứa với nàng.” Một đời anh danh của hắn a…
“Còn có, không cho thần thần bí bí gạt ta nhiều chuyện như vậy nữa!”
Nàng cũng không phải là vô cảm, sớm cảm thấy trong lòng người này cất
giấu rất nhiều đại bí mật không chịu nói cho nàng biết. Tỷ như chuyện
của Âm Cửu U, mỗi lần nàng đặt câu hỏi, hắn mới chịu nói ra một chút,
cũng tựa như không nói. Người nọ là cừu địch của hắn a, tại sao còn thay người ta che che giấu giấu?
“… Tốt.”
“Còn có, không cho phép suốt ngày cưỡng bách ta!”
Hắn ngạc nhiên nói: “Cưỡng bách nàng cái gì?”
Nàng lập tức đỏ mặt: “Chính là… Chính là… Thời điểm thân thiết…”
“Vậy thì không được! Lại nói chúng ta cũng đâu có suốt ngày thân
thiết.” Hắn một ngụm từ chối. Nói giỡn sao, đây là niềm vui thú của hắn, cũng là phúc lợi có thể được hưởng, hắn tuyệt sẽ không nhượng bộ. Duỗi
ngón tay bỏ vào trong miệng nàng, chặn lại lời mà nàng muốn nói, hắn ở
trên mặt nàng ấn xuống vô số cái hôn mềm mại, hôn đến nàng lại có chút
mơ hồ, sau đó thừa dịp một trùy định âm, “Cứ quyết định như vậy!”
Kết quả thời điểm nàng đi ra Thần Ma Ngục mặt như hoa đào. Đây là
Trường Thiên cố kỵ nàng còn phải đi ra gặp người khác, nếu không còn để
lại nhiều dấu ấn màu hồng hơn. Cưu Ma cố nín cười, bộ dáng này đi ra
ngoài, mọi người cũng sẽ hoài nghi nàng đối với nữ chủ nhân làm cái gì,
ngờ đâu là nàng gánh tội thay Thần Quân đại nhân nha.
Ninh Tiểu Nhàn cũng biết dáng vẻ mình quá chọc người suy nghĩ xa xôi, không thể làm gì khác hơn là thúc giục pháp quyết hoàn thành mấy cái
chu thiên, lúc này mới đem hồng triều trên mặt tiêu đi xuống hơn phân
nửa. Tổn thương xương cốt cùng nội thương nghiêm trọng như vậy là không
thể lập tức khép lại, lấy thể chất cường hãn của nàng, cũng còn phải
nghỉ ngơi ba, bốn ngày mới được. Cưu Ma vịn nàng ngồi xuống dựa vào
giường êm trên xe, chính mình chuyển đi phía trước đánh xe, chậm rãi
chạy đến bên cạnh mọi người.
Mở cửa xe, rất nhiều cặp mắt liền nhìn sang. Mịch La trước quan sát
tư thế ngồi hiện tại của nàng, lại nhìn một chút pho tượng ngọc trên bàn kia, cười mà không nói. Cái ngọc điêu kia bị chuyển phương hướng, lưng
hướng về phía bên ngoài cửa xe, hiển nhiên là nàng thấy được.
Nàng cảm thấy hơi lúng túng, mở miệng trước nói: “Nhị vị như thế nào xuất hiện ở chỗ này?”
Mịch La nói: “Khánh Kị giết mấy thủ hạ của ta, chặn đi tình báo quan
trọng, ta nhất định phải chạy tới xử lý. Ta theo dõi hắn một đường mà
đến, ngược lại không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp nàng.” Lời này làm nàng
nhớ tới thời điểm theo Thải Diễm đoàn gặp phải một nhóm của Khánh Kị,
bọn họ đích xác là mới vừa giết người, ngay cả máu trên thân kiếm đều là nóng hổi.
Chỉ nghe hắn nghiêm mặt nói: “Ninh Tiểu Nhàn, nàng thay ta giải quyết đại họa tâm phúc, ta không thể không báo. Ngày sau ta chấp chưởng Phủ
Phụng Thiên, nếu nàng có thỉnh cầu gì, ta nhất định sẽ xuất binh tương
trợ ba lần.”
Hắn khẽ than thở nói tiếp, “Ta biết nàng phải về Đại Tuyết Sơn, có
lòng cùng nàng đồng hành nhưng bây giờ bắt Khánh Kị, ta lại phải lập tức lên đường trở về.” Nắm được nàng có rất nhiều cơ hội, bắt được đại đối
đầu lại phải vội vàng xử lý, tránh cho đêm dài lắm mộng. Hắn tuy thích
Ninh Tiểu Nhàn, nhưng sự tình nặng nhẹ, cũng phân vô cùng rõ ràng.
Nàng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, một nửa là bởi vì xem ra ở trong
lòng nam nhân này, quyền lực vẫn là xếp hạng trước mặt tình cảm, làm
trong lòng nàng cảm giác áy náy giảm xuống, một nửa nguyên nhân kia, thì do Mịch La tạo thành áp lực cho nàng càng ngày càng tăng. Đại khái vẻ
mặt này vô cùng rõ ràng, Mịch La nheo mắt lại, tựa tiếu phi tiếu nói:
“Nàng không muốn gặp ta như vậy sao?” trong lòng hắn có chút không vui
liền tự nhủ với mình, nàng có phản ứng đối với hắn, dù sao so với không
có cảm giác gì tốt hơn.
Trả lời tốt nhất chính là không trả lời, nàng ho nhẹ một tiếng, quay đầu hướng Công Thâu Chiêu nói: “Ngài thì sao?”
“Ta cũng là đặc biệt tới tìm ngươi.” Công Thâu Chiêu cười khổ một
tiếng nói, “Ngươi muốn đi trước Đại Tuyết Sơn, ta sẽ cùng ngươi đồng
hành, trên đường chậm rãi rồi nói sau.”
Nàng gật đầu một cái, để cho Cưu Ma đỡ mình xuống xe, Mịch La lại giơ tay lên ngăn nàng lại: “Xe này sẽ để lại cho nàng dưỡng thương. Ta có
phương pháp thay đi bộ khác.” Hôm nay tài sản của Ninh Tiểu Nhàn rất là
phong phú, đối với tặng vật tiễn đưa này cũng sẽ không cảm thấy mất mặt, lập tức không kiên trì nữa.
Mịch La phất tay gọi Cự Ưng đến, sai thủ hạ đem Khánh Kị giam giữ đi
lên, lúc này mới quay đầu nói với nàng, “Đợi ta xử lý xong sự vụ trong
tay, lại đến tìm nàng.” Lúc hắn nói lời này, dáng tươi cười thói quen
cũng thu vào, ngữ khí đúng là kiên định ít có.
Ý theo đuổi của hắn cực kì rõ ràng, Công Thâu Chiêu nhìn hắn mấy lần, như có điều suy nghĩ. Ninh Tiểu Nhàn há miệng , vẫn là truyền âm cho
Mịch La nói: “Bỏ cuộc đi, ta và ngươi không thể nào… Ta đã có ý trung
nhân.” Lời nói này rất tự mình đa tình, tựa hồ Mịch La không phải là
nàng không thể, thay đổi bình thường nàng sẽ không cự tuyệt cứng rắn như vậy. Nhưng bây giờ nàng vừa hứa với Trường Thiên, thì không thể đối với nam nhân khác động tâm nữa.
Từ nay vạch rõ giới hạn đi. Cái mỹ nam bịp bợm này nên thuộc về Kim Mãn Ý Kim đại tiểu thư, không phải là nàng.