Mịch La cười nói: “Tốt, ta mang hắn đi, nàng có đồng ý hay không?”
Tên này giả ngây giả dại với nàng sao? Vết thương trước ngực nàng
càng ngày càng đau lợi hại, nên không muốn nói chuyện nhiều: “Không đồng ý. Thủ hạ của ta bị thương là do hắn, khoản sổ sách này không thể dễ
dàng tính toán xong được.” Hai gã ẩn vệ vô luận bị Khánh Kị hay bị thủ
hạ Văn Nhân Bác đả thương, nàng cũng không có thể dễ dàng thả hắn ra,
nếu không sẽ khiến đám thủ hạ thất vọng đau khổ.
“Khoản sổ sách này không dễ dàng tính nhưng có thể từ từ tính toán.”
Mịch La làm như không cảm thấy giọng điệu không kiên nhẫn của nàng:
“Trước thu thập xong chiến trường rồi hãy nói?”
Nàng mím môi. Tuy Mịch La và Khánh Kị là huynh đệ nhưng lại là kẻ thù đấu tới ngươi chết ta sống. Hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc Khánh Kị
rơi vào trong tay người ngoài. Trừ phi nàng trở mặt với Mịch La, nếu
không hơn phân nửa Khánh Kị cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay Mịch La. Nàng
muốn, đơn giản là trao đổi điều kiện tốt với hắn thôi. Song tình huống
hiện tại thân thể nàng không thích hợp đàm phán ở đây.
Nàng khẽ thở dài một hơi rồi dịch sang bên cạnh. Sư Vô Nhai lập tức
mang theo Khánh Kị lên lưng chim ưng khổng lồ. Mịch La đưa tay với nàng
nói: “Không ngại ngồi chung chứ?” Đôi mắt ngọc màu máu của hắn chớp lóe
ánh sáng nhàn nhạt. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn nhìn ra trên
người nàng có thương tích, chở nàng một đoạn?
Nàng lắc đầu cự tuyệt ý tốt của hắn, xoay người đang muốn thúc dục
pháp quyết ngự khí, không ngờ bộ ngực đột nhiên đau nhức, trước mắt tối
sầm.
Thân thể nàng lung lay hai cái, rốt cuộc vẫn không thể đứng thẳng nổi, trực tiếp rơi thẳng xuống.
“Ninh Tiểu Nhàn!” Một giây sau, nàng đã bị một người ôm eo thật chặt
trong ngực, sau đó ngửi được một hơi thở nam tử xa lạ nhưng rất dễ chịu. Trực giác nàng biết người kia là ai.
Nàng cố gắng thở hổn hển hai hơi mới nỗ lực mở mắt ra, quả nhiên thấy ánh mắt như huyết ngọc gần trong gang tấc, trong đó lóe lên lo lắng
không hề che dấu: “Nàng bị thương ở đâu?” Sau đó người kia lại đút cho
nàng một viên thuốc, thuận tiện lau khóe môi nàng: “Nàng chảy máu.”
“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Sao vết thương lại đau như vậy? Nàng thầm
thở dài một hơi, thật ra chính nàng biết rõ nguyên nhân nhất. Đón đỡ hai lần va chạm với gấu trắng. Thân thể nàng chịu tổn thương rất lớn, mới vừa rồi tên kia đâm châm vào người bù nhìn, vừa vặn chọt trúng vết
thương trước ngực nàng, khiến vết thương càng nặng hơn. Hiện tại sợ rằng nội tạng bên trong đều chảy máu. Vừa rồi nàng cố gắng áp chế vết thương mới có thể đuổi kịp. Chỉ có điều nàng càng áp chế, thương thế sau đó
lại càng bộc phát lợi hại.
“Cửu chuyển quỳnh ngọc đan.” Mịch La vừa đè phía sau lưng nàng, vừa
đưa yêu lực vào trong cơ thể nàng để kiểm tra vết thương: “Thương thế
của nàng rất nặng.” Ninh Tiểu Nhàn khẽ “a” một tiếng, rất không quen có
yêu lực người ngoài vận hành trong người mình. Mà hơn nữa cái ôm của
Mịch La thật ấm áp, cánh tay rắn chắc có lực.
“Buông ra, ta có thể tự đi.” Nàng yếu ớt nói, vỗ vỗ cánh tay đang để ngang hông mình.
“Không buông! Bây giờ nàng đang suy yếu, xuống đất rồi hãy nói.”
Trong mắt của hắn lộ ra nụ cười. Hắn không trở về lưng chim ưng khổng
lồ, mà điều khiển pháp khí bay về phía mặt đất. Lúc nãy hắn ôm lấy nàng, thấy mặt nàng như giấy vàng, khóe miệng còn tràn ra tia máu, không khỏi một trận đau lòng. Nữ tử này ở trước mặt hắn vẫn luôn kiên cường mà
bướng bỉnh, chưa từng yếu đuối như vậy? Sau đó hắn mới phát hiện. Thân
thể của nàng rất nhẹ, rất mềm, mềm mại không xương, ôm trong tay cực kỳ
thoải mái. Nhất thời lại không nỡ buông ra, ngược lại còn nghĩ hung hăng nắm thêm mấy lần.
Nữ nhân này, chẳng lẽ không biết con gái phải có mấy phần mềm yếu,
mới khiến người khác thương yêu sao? Trong lòng hắn nói thầm một câu.
Kết quả hắn vẫn không thể ôm nàng rơi xuống đất. Sau khi Ninh Tiểu
Nhàn khôi phục vài phần khí lực, lập tức giơ tay chống đỡ bộ ngực hắn,
muốn đẩy mình rời khỏi cái ôm của hắn. Nói giỡn, không biết cái vạc dấm
trong Thần Ma Ngục đã ghen thành dạng gì rồi. Vì suy nghĩ cho an toàn
của bản thân, nàng vẫn nên nhanh chóng vạch rõ giới hạn với yêu nghiệt
này thì tốt hơn.
Tay Mịch La theo bản năng xiết chặt không muốn buông nàng ra, lại
thấy sắc mặt nàng trắng bệch trong lòng rất thương. Khánh Kị trên lưng
chim ưng khổng lồ thấy một màn như vậy, trong lòng nén buồn bực, cười
lạnh một tiếng nói: “Tốt một đôi cẩu nam nữ!”
Mịch La không giận mà còn vui vẻ. Cái này giống như không phải lần
đầu tiên bị người khác gọi hắn và Ninh Tiểu Nhàn là cẩu nam nữ rồi,
ngược lại còn có chút hưởng thụ. Ninh Tiểu Nhàn nhìn trên mặt hắn đột
nhiên nở nụ cười, sợ hết hồn, không biết hồ ly này lại bị rút gân gì
rồi.
Lúc này Thất Tử đã kết thúc chiến đấu, vừa nhìn thấy tình hình đó lập tức bị dọa sợ, dưới chân phát lực như mũi tên bay nhanh tới đây. Sau đó hắn hóa thành hình người, đoạt nàng từ trong ngực Mịch La ra ngoài.
Chẳng qua hắn ra tay sức hơi lớn khiến Ninh Tiểu Nhàn bị đau, không nhịn được hừ một tiếng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Thất Tử luống cuống tay chân ôm lấy nàng, bay về phía mặt đất.
“Văn Nhân Bác đâu?” Nàng vừa vận chuyển thần lực chữa thương vừa hỏi. Không thấy được Thất Tử bắt được tên đó, chẳng lẽ . . ?
Quả nhiên trên mặt Thất Tử tràn ngập áy náy: “Để hắn chạy rồi. Tên đó thần thông không ra gì, không ngăn được ta. Chẳng qua trong tay hắn có
rất nhiều tử sĩ đều không muốn sống nhào lên. Đợi tới lúc cuối cùng ta
muốn bắt hắn, không biết tên đó xé rách phù chú gì đó, thoáng cái biến
mất không thấy!”
Văn Nhân Bác vẫn chạy thoát! Nàng thở dài, nghe Thất Tử miêu tả, phù
chú tên đó sử dụng có thể khắc một trận pháp di chuyển nhỏ. Sau khi xé
rách có thể tùy cơ hội truyền tống người đó đến địa phương khác ngoài
trăm dặm. Chỉ có điều phù chú đó quá mức trân quý, hiện tại trên đời này còn bảo tồn được cũng không có mấy tờ, không nghĩ tới chỉ một phó tông
chủ Minh Thủy tông có thể chuẩn bị hàng tốt như vậy.
Chỉ có điều nói cho cùng vẫn do Thất Tử kinh nghiệm đối địch chưa đủ. Nếu Trường Thiên ra tay, tất nhiên sẽ giam cầm không gian chung quanh,
dù hắn có bảo vật như vậy trong tay cũng không thể di chuyển ra ngoài.
Thất Tử cũng rất rõ đạo lý này nên mới ủ rũ khổ sở.
Một đầu bên kia, Đồ Tẫn và Vô Diệm cũng kết thúc chiến đấu. Đối thủ
của Đồ Tẫn là gấu trắng khổng lồ, vốn hai đầu thú to lớn chém giết
quấn lấy nhau cùng một chỗ, vết thương trên người nứt toác, máu phun như mưa ra ngoài, tràng diện rung động lòng người. Nhưng chúng đánh nhau
không tới một lát, gấu trắng đột nhiên bi thảm kêu một tiếng, người
dựng thẳng lên, bị kỳ thú Đồ Tẫn thao túng một ngụm cắn cổ họng nó, yết
hầu gần như bị xé rách.
Vị trí yếu hại chịu trọng thương, cho dù gấu trắng dũng mãnh hơn
nữa cũng dần dần thoát lực, không lâu lắm liền nằm vật xuống đất không
thể động. Đồ Tẫn thở dốc một lát, lúc này mới phát hiện, trên da lông
trắng noãn sau lưng gấu lớn bị ăn mòn thành một vết roi thật dài. Miệng
vết thương trong thời gian rất ngắn thối rữa biến thành màu đen, lộ ra
xương sống lưng trắng bệch. Nếu không có vết roi này, không chừng hắn
còn phải tiêu rất nhiều sức lực mới có thể giải quyết gấu lớn.
Độc ăn mòn như vậy, dĩ nhiên hắn biết là kiệt tác của ai.
Hắn kinh ngạc quay đầu nói với Cưu Ma đã biến thành hình người: “Là ngươi làm!”
Cưu Ma quấn đầu roi trong tay, ngạo nghễ ngẩng đầu, khẽ hừ một tiếng.
Đồ Tẫn lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện, ta chiến đấu cần ngươi xen vào à!”
Cưu Ma tức giận lập tức thay đổi sắc mặt, bộ ngực đầy đặn phập phồng: “Thật không biết tốt xấu, cũng muốn chịu một roi sao?”
Đồ Tẫn cười lạnh nói: “Roi của ngươi có thể quất trúng ta rồi nói sau.”
Thất Tử bay đến mặt đất, vừa hay nhìn thấy hai người bọn họ đấu võ
mồm, vội la lên: “Cãi nhau ầm ĩ cái gì, nữ chủ nhân bị thương, còn không nhanh tới hỗ trợ?”
Hai người nổi giận trừng mắt liếc nhau, rốt cục vẫn thu liễm. Cưu Ma
vội vàng tới đỡ Ninh Tiểu Nhàn. Đồ Tẫn thì đi tới bên cạnh Vô Diệm, xách địch nhân đã hôn mê bất tỉnh đi. Tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia cũng thật
xui xẻo, thả ra Huyết Hổ không làm gì được Vô Diện, chính hắn cũng không phải đối thủ của Vô Diện, không tới một lát đã bị một chưởng bổ vào sau ót đánh bất tỉnh.
Trên chiến trường bụi đất tung bay, chiến đấu cũng đã gần đến cuối
cùng. Mượn sức mạnh của núi sập và tuyết lở, ẩn vệ và đám cướp chiếm hết thế thượng phong, đa số địch nhân đều đã khuất phục đầu hàng, chỉ có ba tên thủ hạ của Khánh Kị là chạy trốn.
Ẩn vệ môn ào ào dựa sát vào nhau đi tới đây, còn có đường chủ Thiên
Kim Đường – Công Thâu Chiêu. Từ đầu tới cuối hắn như khán giả xem say
mê, như đang bình luận thực lực của nàng. Chỉ có điều chuyện cho tới
giờ, Ninh Tiểu Nhàn cũng tin hắn không đứng bên địch nhân, nếu không hắn sẽ không đứng nhìn ngoài quan sát.
Nàng một tay xoa ngực, mạnh mẽ lên tinh thần nói: “Công Thâu tiên sinh, sao lại xuất hiện ở đây?”
Công Thâu Chiêu cười nói: “Thương thế của Ninh cô nương không nhẹ,
xin đi an dưỡng trước, lời Công Thâu nói rất dài, hiện tại cũng không
biện pháp trong thời gian ngắn nói xong nha.”
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn thông cảm mình có việc trong người, cũng
không kiên trì, vui vẻ gật đầu. Nhưng Cưu Ma gặp khó khăn rồi, nơi này
khắp nơi một mảnh phế tích, thôn trấn gần đây phải hơn mười dặm mới có,
nàng phải dẫn nữ chủ nhân đi đâu chữa thương bây giờ? Chẳng lẽ dưới ban
ngày ban mặt trốn vào Thần Ma Ngục?
Mịch La đứng bên cạnh như biết suy nghĩ trong lòng nàng, mỉm cười
nói: “Nếu Ninh cô nương không chê, trước hết lên xe của ta nghỉ ngơi một lát.” Chỉ một ngón tay, quả nhiên mọi người thấy ngoài hai trăm trượng, có một cỗ xe ngựa màu đen lẳng lặng đứng nghiêm.
Ninh Tiểu Nhàn rất không thích cảm giác bị hắn nắm mũi dẫn đi như
vậy, nhưng bây giờ cũng không có cách khác, không thể làm gì khác hơn để Cưu Ma giúp mình đi qua đó. Tai nghe được tiếng trò chuyện của Mịch La
và Công Thâu Chiêu, trong thoáng chốc nhớ tới, hai người này vốn quen
biết.
Xe của Mịch La cũng như người, quả nhiên bố trí rất được rất xa hoa.
Tuy bề ngoài quét thành đen kịt nhưng thảm bên trong này là cả một tấm
da hổ trắng noãn không tì vết, chân bước lên có cảm giác thật tốt. Bên
trong lư hương đốt long tiên hương nhàn nhạt, vừa ngửi lập tức cảm thấy
an thần thoải mái, ngay cả đau đớn trên người đều giảm bớt một chút.
Trên bàn đặt bàn cờ đang đánh giở, bầu rượu tùy ý để một bên cũng khảm
Kim Ngọc.
“Cưu Ma, gần đây Đồ Tẫn và người thiết lập quan hệ sao?” Nàng nhẹ
giọng hỏi. Quan hệ của hai người này càng xem càng thú vị, giống như có
mạch nước ngầm mãnh liệt.
“Hừ, hắn. . . . . .” Cưu Ma ngắm nhìn bốn phía, trong miệng mới nói
hai chữ, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ. Ninh Tiểu Nhàn nhìn theo ánh mắt
của nàng, cũng không nhịn được khẽ kinh ngạc. Trên án dài trong xe gỗ
lim tơ vàng chế thành, trên cái chặn giấy trên bàn là một pho tượng ngọc màu xanh nho nhỏ, khắc một cô gái nằm nghiêng trên bàn nhỏ, trong ngực
ôm một hồ ly tuyết trắng. Đây vốn là cả khối ngọc xanh hoàn chỉnh, khảm
một khối bạch ngọc cỡ ngón cái, bởi vì điêu khắc người, kết cấu tinh
xảo, tượng khắc lại được mài xinh đẹp như vậy.
Lông mày, đôi mắt kia, vẻ mặt đó nàng tuyệt đối không nhận lầm, bởi vì tượng đó khắc chính là nàng – Ninh Tiểu Nhàn.