Người này đứng ra là muốn làm điệm thịt mong Khánh Kị toàn thân thối lui sao? Nàng nhíu nhíu mày.
Nào biết tên đó lại dùng tốc độ cực nhanh lấy từ trong ngực một con
bù nhìn. Nó được tết có chút thô ráp nhưng loáng thoáng có thể phân biệt được có tay, chân và đầu, trên trán còn dán một tờ màu đỏ, phía trên rõ ràng dùng văn tự cổ đại viết ba chữ “Ninh Tiểu Nhàn”! Nàng không khỏi
rùng mình, quả nhiên thấy trong miệng người đó niệm hai tiếng, sau đó
rút ra một ngân châm dài ba tấc, thoáng cái đâm vào ngực người bù nhìn!
Đột nhiên từ vết thương trên ngực bộc phát một trận đau nhức khó có
thể hình dung. Dù ý chí của nàng kiên định cũng không nhịn được co thân
thể lại, tốc độ hơi chậm lại, cả người đau đến mức khẽ rên một tiếng.
Trường Thiên tức giận gầm lên: “Thuật vu hung! Đoạt lấy con rối ấy,
không nên thương tổn tới nó!”
Nàng cắn răng, vung tay áo bên trái, chợt văng ra một đồ vật lao về
phía người trước mặt. Bây giờ Ninh Tiểu Nhàn có sức lực kinh người, tốc
độ ném ra vật đó nhanh dọa người, mang theo tiếng gió vù vù lao thẳng
tới mặt đối phương. Tên đó đang muốn đâm châm thứ hai đã thấy đồ vật
nàng ném ra là một quả cầu bạc sáng lấp lánh. Hắn không biết trong đó có cơ quan gì nên không ngốc đến mức đưa tay ra đón, chỉ nghiêng người
muốn để nó đi qua.
Ai biết vật này bay đến gần mặt hắn, đột nhiên biến từ hình cầu tròn
căng thoáng cái duỗi ra, định hình dạng. Tên kia ánh mắt kịch liệt co
rút, bởi vì viên cầu màu bạc đã biến thành hình người, trong tay cầm một thanh kiếm mảnh thẳng tắp như gai nhọn hoắc đâm về phía mắt của hắn,
chỉ cần một giây thì tròng mắt của hắn sẽ phải báo hỏng. Lần đầu tiên
hắn nhìn thấy yêu quái kỳ dị như vậy.
Hắn phản ứng cực nhanh lập tức giơ tay lên, dùng con rối bù nhìn chắn trước mắt mình. Nếu gai nhọn tiếp tục đâm vào, đầu tiên sẽ đâm vào trên người con rối, như vậy chịu khổ vẫn là Ninh Tiểu Nhàn.
Viên cầu màu bạc tập kích người đó chính là yêu quái Vô Diệm Dịch Kim đã từng đánh lén Hạc trưởng lão. Sau khi nó rơi vào Thần Ma ngục đã quy hàng nàng. Chủ nhân của hắn vốn là Cưu Ma. Bây giờ ngay cả Cưu Ma đều
đã đầu nhập dưới trướng Ninh Tiểu Nhàn dốc sức làm việc, tất nhiên hắn
cũng không đi nói cái gì thà chết không hàng. Người này là một người
giỏi ám sát, vật lộn, cứu viện, lại dễ dàng mang theo bên người, là một
người nhỏ nhất trong ẩn vệ Ninh Tiểu Nhàn mang theo lần này.
Vô Diện được Trường Thiên phân phó, tất nhiên không dám đâm hỏng
người bù nhìn. Kinh nghiệm đối địch của hắn cực kì phong phú, cổ tay khẽ rung, gai nhọn tạm thời đổi hướng, đổi đâm thành đập một kích vào dưới
xương sườn người bù nhìn. Trường kiếm của hắn rất giống kiếm Tây Dương
trên địa cầu. Mũi nhọn sắc bén dễ dàng đâm nhưng thân kiếm lại rất tròn, không tạo thành nguy hại.
Cú đâm này có độ mạnh yếu rất khéo léo cũng rất đáng chú ý. Tên kia
chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cảm thấy trong tay có một luồng sức mạnh
kích thích rung động. Con bù nhìn giống như biến thành một đuôi cá trắng mịn đang bơi lội, hắn lại không cầm nổi, nó từ giữa ngón tay chạy ra
ngoài. Lúc này Ninh Tiểu Nhàn vừa vặn nhào tới chụp nó vào trong bàn
tay, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Người này vừa vứt bỏ người bù nhìn liền biến sắc, trở tay kéo nửa quần áo xuống lộ ra nửa lồng ngực bên phải.
Tự xé quần áo, đây là một chiêu đùa giỡn sao? Ninh Tiểu Nhàn nhíu
nhíu mày, đè xuống xúc động muốn quay đầu nhìn nơi khác. Nhìn quen phần
đông đàn ông có dáng người chất lượng tốt, đừng nói Đồ Tẫn hay Thất Tử,
cho dù là Đạm Đài Dực nàng cũng đã nhìn thấy trong Thủy Nguyệt Kính,
thân thể không có gì để chê. Tên này ngay cả một phần mười Trường Thiên
nhà nàng cũng không bằng, lại dám khỏa thân trước mặt nàng.
Chỉ có điều đang chiến đấu tên đó xé quần áo dĩ nhiên không phải để
khoe vóc người xuất sắc, trên lồng ngực bên phải của hắn có hoa văn hình xăm một con mãnh hổ xuống núi. Màu đỏ son như máu, hơn nữa một đôi mắt
hổ rạng rỡ có thần, như vật còn sống. Trong miệng hắn niệm mấy từ, âm
tiết kỳ lạ. Nàng nghe không hiểu, Trường Thiên phiên dịch nói: “Là ngôn
ngữ của man tộc thượng cổ, ý là U Minh Đạo không gian hư và thật, tuân
theo các hiệu lệnh của ta.”
Hắn đọc xong mấy âm tiết ngắn đó, hình xăm mãnh hổ trên người hắn
bỗng nhiên khẽ động, sau đó tự động bong từ trên da của hắn ra. Lúc rơi
xuống đất đã biến thành một con mãnh hổ khổng lồ da lông móng vuốt sắc
nhọn, cả người toàn mùi máu, muốn cắn người.
Đây là thần thông gì? Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, hơi có chút khinh
thường. Bức tranh được vẽ truyền thần, thanh thế có lớn nữa thì thế nào? Trong Ẩn Lưu hổ yêu lợi hại sống sờ sờ ra đó không biết có bao nhiêu
con, sao nàng lại để ý đến lão hổ được vẽ ra này? Nhưng đợi đến lúc đầu
con cọp nhào đầu về phía trước, sắc mặt nàng mới thật sự thay đổi.
Thân hình của Vô Diệm vừa động đã che trước mặt nàng nhưng con cọp đó gần như nhào qua người hắn, giống như gió nhẹ thổi qua tường, không hề
bị ngăn cản. Song nàng lại thấy trên thân thể Vô Diệm có thêm mấy dấu
móng vuốt khổng lồ, rất sâu trước sau thông thấu. Nếu như hắn có lục phủ ngũ tạng thì sợ rằng hiện tại đã phải chịu nỗi khổ mổ bụng rồi.
Con hổ kia rất quỷ dị! Ngay cả Trường Thiên cũng kinh ngạc ồ một
tiếng nói: “Có mấy phần cổ quái. Ta chưa từng thấy qua thứ kì diệu như
vậy.” Con cọp kia được vẽ ra, không quan tâm là mượn bí pháp gì, kể cả
trong hồn phách bao gồm vật U Minh nào thì cơ hồ đều tuần hoàn theo một
định luật. Nếu biến nó ở trạng thái không có hình dáng, vậy đồ vật hay vũ khí sẽ không có hiệu quả với nó. Nhưng đồng thời chúng cũng không
thể nào công kích thân thể thật; cùng nguyên lý đó, khi chúng luyện ra
thân thể thật sự, có thể công kích được người khác nhưng đồng thời cũng
sẽ bị vũ khí gây thương tích.
Được cái này mất cái kia, có được tất có mất. Nhưng mãnh hổ trước mắt này được vẽ ra hiển nhiên đã phá vỡ lệ cũ. Ninh Tiểu Nhàn giật mình, mơ hồ cảm thấy phát hiện này cực kì quan trọng đối với nàng và Trường
Thiên nhưng nhất thời lại không rõ tại sao. Thời gian cấp bách, nàng chỉ nhanh chóng phân phó cho Vô Diệm: “Người này giao cho ngươi, giữ người
sống.” Xoay người điều khiển pháp khí, tiếp tục đi tới.
Vô Diện chiến đấu với con hổ này rất không thoải mái, bởi vì công
kích của hắn không có hiệu quả với nó. Nhưng con hổ kia cũng không làm
gì được Vô Diện. Bởi vì hắn có sinh mệnh kỳ lạ, căn bản không có nội
tạng làn da nên vẫn không tạo thành thương tổn hữu hiệu.
Chỉ có điều hiện tại Vô Diệm cảm thấy chỗ này mơ hồ có tác dụng khắc
chế hắn. Phải biết rằng, hiện tại hắn đang ở trong đất tuyết Đại Tây
Bắc, nhiệt độ ít nhất dưới ba mươi độ. Đối với tính mạng Dịch Kim, nhiệt độ càng thấp, hoạt động càng khó khăn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao
từ lúc Vô Diệm gia nhập chiến đấu tới giờ, biểu hiện không đẹp bằng khi
đánh lén Hạc trưởng lão.
Hắn cũng biết tình cảnh của mình không quá tốt, chỉ có điều nhiệm vụ
nữ chủ nhân nhắn nhủ dù thế nào cũng phải hoàn thành. Mà trong tay hắn
đã dính không biết bao nhiêu tính mạng rồi, nên phản ứng cực nhanh. Cái gương mặt không có ngũ quang liền hướng về phía chủ nhân của mãnh hổ,
rồi lấn thân lên, đánh thẳng đến mệnh môn của hắn – Đánh hổ phải nhìn
mặt chủ. Con hổ hắn không đánh được, vậy thì đi đánh chủ nhân điều khiển nó là được rồi. Người kia chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, có máu có
thịt, chẳng lẽ hắn còn không đối địch được?
Ninh Tiểu Nhàn không quan tâm chiến đấu phía sau, vận chuyển thần lực thúc dục pháp khí dưới chân bay nhanh. Bóng lưng của Khánh Kị càng ngày càng rõ ràng, trong nội tâm nàng vui mừng, sau đó mới phát hiện tên đó
đã dừng lại.
Phía trước có vật gì đó chặn lại đường đi của hắn?
Nàng thúc dục pháp khí đi thêm một đoạn ngắn, lúc này vừa gặp trời
rộng mây tách ra, ánh trăng màu bạc như sóng nước dịu dàng chiếu rọi
khắp nơi. Nàng liếc mắt lập tức thấy được một con chim ưng to lớn khổng
lồ dừng trước Khánh Kị, cái thứ hai thấy chính là một bộ áo bào màu đỏ
bắt mắt dừng lại trên lưng chim ưng.
Nam tử có thể mặc màu sắc lẳng lơ lại có dáng như vậy, hình như nàng chỉ quen biết một người.
Ninh Tiểu Nhàn oán hận thở dài, thấy người này, sao nàng còn không
hiểu mình lại bị người ta tính kế một lần nữa chứ? Nàng dùng khổ nhục
kế, vận dụng pháp khí ngàn vàng khó mua, cuối cùng đánh sống đánh chết
với người ta, khó khăn lắm mới sắp bắt được Khánh Kị, kết quả tên Mịch
La này đã sớm ở chỗ này ôm cây đợi thỏ rồi, chiếm lợi có sẵn!
Tuy nói như thế nhưng nàng cũng không khỏi bội phục tên này có thể
nắm chắc tình hình và tiết tấu cuộc chiến, thật sự vượt xa nàng. Nếu đổi một người khác, muốn chiếm lấy ích lợi này chỉ sợ cũng không tìm được
thời cơ thích hợp như vậy.
Khánh Kị không cần quay đầu lại cũng biết nàng đã đuổi tới, lúc này
miệng đầy cay đắng, tai nghe Mịch La ở phía trước cười nói: “Đại ca, đã
lâu không gặp.”
Hắn xanh mặt nói: “Muốn chém giết muốn róc thịt tùy tiện đi, đừng có
làm bộ làm tịch nữa!” Trước mắt hắn chỉ có một mình, đám thủ hạ còn đang chém giết với ẩn vệ của Ninh Tiểu Nhàn. Trên lưng chim ưng phía trước
ít nhất đứng sáu, bảy người rồi. Toàn thân yêu lực dao động hết sức
hùng hậu, hiển nhiên đang đợi quân địch mệt mỏi liền tấn công. Mà đội
quân của mình đánh nhau đã lâu, cơ hội phản kháng cực kỳ nhỏ bé.
Mịch La nhún vai nói: “Ta còn tưởng rằng đại ca thích nhất một bộ
này. Được rồi, đã như thế, là ngài thúc thủ chịu trói hay để ta cho
người ta bắt đại ca tới đây?”
Khánh Kị im lặng không lên tiếng.
Mịch La cười nói: “Ngươi là ca ca của ta, tất nhiên không thể gông
ngươi lại, tổn hại mặt mũi của ngươi cũng chính là tổn hại mặt mũi phủ
Phụng Thiên. Sư tiên sinh, xin châm cho ca ca ta.”
Sư Vô Nhai nghe vậy, từ phía sau hắn đứng ra, bay tới trước người Khánh Kị thi lễ nói: “Đại công tử, đắc tội!”
Khánh Kị nhắm mắt không nói. Sư Vô Nhai chuyển tới phía sau hắn, cổ
tay nhấc lên, đâm ba miếng ngân châm vào lưng hắn. Ninh Tiểu Nhàn nhận
ra cái châm này, mấy ngày trước Khánh Kị từng dùng trên người nàng, quả
nhiên phong thủy luân chuyển. Phương pháp phong ấn ngân châm có thể
phong tỏa yêu lực, thậm chí có hiệu quả với thần lực của nàng, chỉ bằng
vào sức một mình nàng lại không cách nào thoát khỏi trói buộc, có thể
thấy được sự bá đạo châm pháp này.
Thật ra thì Khánh Kị cũng coi như một nhân tài, đáng tiếc vận khí của hắn vẫn không tốt, có một đệ đệ kinh tài tuyệt diễm từ đầu tới cuối
luôn đè đầu của hắn. Mấy lần hành động này lại gặp phải Ninh Tiểu Nhàn,
chuyện kì quái trên người nàng quá nhiều, thường ra bài không theo lý
thường, khiến hắn không kịp ứng phó.
Sau đó, Sư Vô Nhai dìu Khánh Kị muốn mang hắn lên lưng chim ưng khổng lồ. Ninh Tiểu Nhàn tiến lên một bước, ngăn giữa hai người bọn họ với
chim ưng khổng lồ.
Không đợi nàng mở miệng, Mịch La khom người thi lễ với nàng một cái,
trịnh trọng nói: “Đa tạ Ninh cô nương, nếu không sao ta có thể bắt được
hắn chứ?” Hắn có vóc người tuấn mỹ, động tác thi lễ tiêu sái, đáng tiếc
động tác này trong mắt Ninh Tiểu Nhàn thật sự rất chói mắt.
Nàng nghiêm mặt, giọng nói bất thiện nói: “Khánh Kị là con mồi của
ta, ngươi muốn chiếm lợi, còn phải hỏi qua ta trước.” Là ảo giác của
nàng sao, sao nàng lại cảm thấy ánh mắt Khánh Kị đột nhiên sáng ngời?
Chẳng lẽ kết quả rơi vào tay nàng tốt hơn so với rơi vào trong tay Mịch
La? Nàng động một chút là lấy người làm phân bón hoa đó nha.