Cho dù là Công Thâu Chiêu, đứng trước sức mạnh của trời đất này cũng chỉ có thể điều khiển tốt pháp khí nhảy lên không trung, chờ cơn sóng tuyết từ dưới chân mình đi qua, bao trùm tất cả rồi cuối cùng quy về bình
tĩnh.
Ninh Tiểu Nhàn ra lệnh đám người Đồ Tẫn bố trí ở đây pháp
khí tinh xảo “Chấn Sơn Lôi” lấy được từ chỗ Công Thâu Chiêu. Trong
truyền thuyết nó có uy lực san bằng núi lớn, nhìn hiệu quả sử dụng, quả
nhiên không nói khoa trương. Chỉ có điều sau đó dẫn phát phản ứng dây
chuyền, ví dụ như tuyết lở lại không trong dự liệu của nàng.
Chỉ có điều, quản nó làm gì, chỉ cần có thể gây rối loạn và thêm phiền, nàng mới không thèm quan tâm đâu.
Lần đầu sử dụng, nàng sợ uy lực chưa đủ, vì vậy để cho Đồ Tẫn lợi dụng hồn
phách phân thân, điều khiển thủ hạ đối phương bố trí chấn sơn lôi ở ba
chỗ trên tường đá, kết quả cả vách đá ầm ầm sụp đổ. Nàng biết mặc dù vụ
nổ thoạt nhìn rất kịch liệt nhưng đối với người tu tiên mà nói, chỉ cần
không ở vị trí trung ương của vụ nổ, hơn phân nửa sẽ không bị vết thương trí mệnh. So với kẻ khá xui xẻo ở đáy vực mà nói, đám người Văn Nhân
Bác và Khánh Kị đứng trên sườn núi, chỉ cần kịp thời ngự khí bay lên,
tổn thương lại càng có hạn.
Vậy nên nàng còn phân phó thêm, trong chấn sơn lôi bỏ thêm chút nguyên liệu, đó chính là độc của Cưu Ma!
Lần này Cưu Ma cho vào trong chấn sơn lôi chính là độc ăn mòn. Loại chất
độc này phát huy ngay lúc nổ tung, biến thành vô số phần tử xấu chỗ nào
cũng có, người nào dính vào lập tức sẽ cảm nhận được cảm giác tiêu hồn
phệ cốt. Hồi trước lấy ra dùng, loại độc tố này có thể ăn mòn thú rối gỗ thành một cái động lớn, bào mòn làm hỏng linh kiện. Những tu sĩ và yêu
quái gần vụ nổ lớn này, làn da sao có thể theo kịp thú rối gỗ? Trong
khoảng thời gian ngắn, người người đều cảm thấy cương khí hộ thể trên
người mình bị ăn mòn phát ra tiếng xùy xùy. Tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tan rã. Họ vốn đã không tìm ra ai ra tay với
mình, bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ có thể nhanh chóng chạy
trốn ra ngoài. Có người lại càng xui xẻo, pháp khí trong tay chất lượng
kém một chút lập tức bốc lên khói nhẹ, hiển nhiên bị ăn mòn không nhẹ.
Ngay lúc này, ẩn vệ mai phục đã lâu và cả đám Tiên Phỉ vừa được thả ra, nhắm ngay mấy tên say mê chạy vào phạm vi sương mù, không nói một tiếng nắm
pháp khí bắt đầu chào hỏi chúng.
Lúc này ta mới nhìn thấu tầm
quan trọng của đánh đòn phủ đầu. Chỉ sợ núi sập, tuyết lở cũng không tạo thành ảnh hưởng trí mạng đối với đám người Minh Thủy tông và Khánh Kị.
Nhưng hiện tại ít nhất sĩ khí tổn thương nặng nề, huống chi ngàn vạn tấn đất đá cuồn cuộn xuống, đối phương vốn bố trí phòng ngự tốt lập tức bị
phá thành mảnh nhỏ.
Nàng muốn như vậy đó, chỉ trên nước cờ mà
thôi. Xế chiều hôm nay Văn Nhân Bác bắt được nàng và Thất Tử, chẳng phải dựa vào ưu thế tới trấn nhỏ này trước một bước, sau đó vẽ đại diễn Đoái Băng trận pháp trên tuyết sao?
Rốt cuộc Khánh Kị vẫn là người đã từng chứng kiến tình cảnh lớn, lâm nguy mà không loạn. Đất đá dưới chân sụp đổ, trong khoảnh khắc hắn lập tức kịp phản ứng, điều khiển pháp khí của mình bay khỏi đó. Nhưng hắn vừa mới đứng vững trong không trung,
trong bụi đất cuốn lên đã chớp lóe một bóng dáng yểu điệu. Nàng không
nói một tiếng đánh về phía hắn. Đất đá đang rơi xuống hầu như không tạo
thành ảnh hưởng với nàng, ngược lại còn được nàng mượn lực bay lên, tốc
độ chạy càng lúc càng nhanh, tư thế như du long.
Thân ảnh ấy mấy
ngày gần đây vẫn quanh quẩn trong tim hắn nên hắn lập tức kịp phản ứng:
“Ninh Tiểu Nhàn, nàng lại trốn ra được. Không đúng. Không chỉ trốn ra
được, còn chế tạo cục diện bất lợi cho ta như vậy!”
Chỉ có điều
hắn cũng không quá kinh hoảng, bởi một bóng dáng vốn che chở chặt chẽ
cho hắn, từ sau lưng của hắn lướt qua bay về phía Ninh Tiểu Nhàn. Đó là
một tráng hán đầu trọc thân cao hơn tám thước, một thân cơ bắp cứng rắn
như gang. Vóc người Khánh Kị vốn đã khá cao lớn, song hắn đứng bên cạnh Khánh Kị, lại còn cao hơn một mảng lớn, như cột điện làm bằng sắt.
Hắn vội vàng xông về phía trước, chỉ chạy vội hai bước đã cúi người lên eo, bắt đầu hóa ra chân thân, bên tai nghe được chủ nhân cắn răng hô một
câu: “Dùng hết toàn lực!” Mặc dù trong lòng Khánh Kị có ý với Ninh Tiểu
Nhàn nhưng nàng liên tiếp phá hai bố cục của hắn, lại đẩy hắn vào chỗ
đất này. Sắc đẹp hay mạng nhỏ của mình quan trọng? Giờ phút này cái gì
nhẹ cái gì nặng, hắn vẫn tự hiểu rõ.
Tráng hán này là cận vệ của
Khánh Kị. Hiện tại khắp nơi hoàn cảnh phức tạp, hắn nào dám có chút
khinh suất? Ninh Tiểu Nhàn giương mắt nhìn, lúc này vừa vặn có một khối
đá lớn ở giữa hai người nhanh chóng rơi xuống.
Chờ nó khó khăn
lắm mới rơi xuống, không hề che khuất tầm mắt nữa, con ngươi Ninh Tiểu
Nhàn đột nhiên co rút mạnh. Bởi vì có một bóng dáng dữ tợn khổng lồ từ
phía sau đá lăn nhào lên, chắn toàn bộ tầm nhìn của nàng, gần trong gang tấc!
Tốc độ của tên đó rất nhanh. Ý nghĩ này vừa chợt lóe lên
trong đầu nàng, móng vuốt to lớn của đối phương đã mang theo cơn gió
lạnh lẽo đập đến trước mặt nàng. Móng vuốt khổng lồ như cái búa xây công trình, gần như có thể trực tiếp nắm nàng trong tay, từ kẽ hở của móng
vuốt co duỗi lóe ánh sáng lên, móng vuốt sắc bén dài đến một mét bóng
loáng. Một đôi móng vuốt lớn như vậy, nếu đập lên người nàng thì chỉ sợ
dù nàng có thể chất mạnh mẽ, thần lực hộ thể, hay còn có bảo giáp ô lân
và nhục cầu ngăn cản bảo hộ cũng không chịu nổi ah?
“Gấu bắc
cực?” Mượn ánh trăng sáng ngời, rốt cục nàng cũng thấy rõ, tên trước
mắt lại là một con gấu lớn màu trắng thân dài hơn mười ba thước, thân
mạnh thể cường. Mắt nhỏ màu xanh bên cạnh có hoa văn phức tạp, hai
xương hông to lớn có vẽ ký hiệu màu xanh, giờ phút này yêu lực vận
chuyển, trên ký hiệu lưu chuyển ánh sáng màu xanh, yêu dị xinh đẹp.
Trường Thiên nhìn thấy, vội vàng hô một tiếng: “Khắc cốt vẽ da! Nàng coi chừng!”
Đáng tiếc cuối cùng hắn la hơi chậm, hoặc nói động tác
của gấu lớn quá nhanh. Ninh Tiểu Nhàn chỉ tới kịp lấy Răng Nanh chắn
trước ngực, móng vuốt to lớn đã vỗ lên đánh bay nàng giống như trái bóng bàn vừa nhanh vừa hung ác.
Trong chỗ chiến đấu lập tức vang lên vài
tiếng kinh hô, có tiếng từ Đồ Tẫn, ẩn vệ và còn có một tiếng như có như
không, nghe không rõ lắm.
Nàng bị sức lực nặng nề thoáng cái đánh ra xa hơn mười trượng, dư lực mạnh mẽ không giảm đánh về phía một tảng đá lớn.
Đồ Tẫn hoảng hốt, thân thể kỳ thú tuy mạnh mẽ nhưng rốt cuộc vẫn không
theo kịp tốc độ tăng trưởng. Thất Tử lại đang ở chỗ khác gắt gao quấn
lấy Văn Nhân Bác, giờ phút này làm sao có thể kịp thời cứu viện được
chứ?
May mắn lúc sắp đụng vào tảng đá, Ninh Tiểu Nhàn ở giữa
không trung đột nhiên nhẹ nhàng linh hoạt như diều hâu tung mình, lập
tức biến trở về trên đầu dưới chân. Hai chân trước bám vào tảng đá lớn,
cả người giống như thằn lằn dán thật chặc lên đó, khiến dư lực mạnh mẽ
tiêu tan không còn một mống.
Trong mắt nàng chợt lóe vẻ sắc bén,
bởi vì sau khi con gấu trắng kia đánh bay nàng căn bản chưa từng ngừng lại. Nó vẫn đuổi theo dũng mãnh lao về phía nàng. Thân thể lớn như thế
vốn nên hành động bất tiện, song không biết tên đó uống thuốc gì, di
chuyển trong đá loạn như đi đất bằng, chạy trốn còn nhanh mạnh hơn báo
nhỏ.
Hình như Trường Thiên biết suy nghĩ trong lòng nàng, lên
tiếng nói: “Thời kỳ thượng cổ, trong nội bộ vài loại yêu quái bắt đầu
lưu hành bí thuật khắc cốt, vẽ da. Tức là trên xương và da lông có khắc
hoa văn ký hiệu của phù trận, mượn đó đạt được lực lượng của phù trận.
Chỉ có điều cái đó yêu cầu về thể chất người thi thuật rất cao, chủng
tộc yếu đuối không chịu nổi. Trên người con gấu trắng có lẽ vẽ tật
phong thuật nên mặc dù nó cồng kềnh nhưng có phù trận hỗ trợ, hành động
như gió, di động đi lên cũng không khó khăn.”
Ninh Tiểu Nhàn bất
ngờ không đề phòng bị một trảo đánh bay, hiện tại bộ ngực mơ hồ truyền
đến cảm giác đau, thật sự không dễ chịu, trong lòng thầm giật mình với
sức lực của đầu gấu lớn kia. Phải biết rằng tuy vừa rồi nàng không kịp
chống cự, chưa dùng hết toàn lực nhưng muốn đánh bay khiến nàng nội
thương thì thế nào cũng cần sức lực hơn bốn mươi vạn cân trở lên. Đầu
gấu lớn đó chưa ăn qua quả Long Tượng, chẳng lẽ là trời sinh có năng lực đặc biệt? Nàng cũng từng nghe nói, trong chủng tộc yêu quái có sức lực
lớn, chúng còn có năng lực đặc biệt, vừa sinh ra đã lực lượng gấp mười
lần người cùng tộc.
Nàng không biết, Khánh Kị từ cực bắc mất rất
nhiều công sức tìm kiếm mới có được đầu gấu trắng này. Cuộc sống cực
bắc gian khổ, nhiệt độ thấp cực đoan cũng là một loại khảo nghiệm đối
với yêu quái. Cái gọi là “Nóng lạnh không xâm nhập” thật ra cũng có mức
độ giới hạn. Tu sĩ và yêu quái phía Nam của Nam Chiêm Bộ Châu căn bản
không cách nào tồn tại trong giá lạnh ở phía bắc. Hiển nhiên con gấu
trắng chính là trường hợp đặc biệt trong tộc ngàn dặm chọn một, sinh ra với tư cách là người thủ hộ bộ tộc, đáng tiếc lúc hắn còn bé, bộ tộc đã bị người ngoài xâm lấn diệt vong, hắn cũng qua tay nhiều người khác
nhau, cuối cùng bị Khánh Kị mua.
Gấu trắng một lần nữa vọt tới
trước mặt nàng, tay Ninh Tiểu Nhàn trong nháy mắt nắm Răng Nanh hóa hình Yêu Sọ, hít một hơi thật sâu, không lùi mà tiến tới, nhẹ nhàng nhảy đến dưới móng vuốt của gấu trắng.
Gấu trắng lần nữa vung móng vuốt tấn công.
Ninh Tiểu Nhàn lại một lần nữa bị sức lực lớn đánh bay. Chỉ có điều lần này
khóe miệng nàng lại nở nụ cười giễu cợt, mà Khánh Kị đang bay phía ngoài không trung cũng không kềm được tức giận mắng: “Đồ ngu!”
Nàng đã sớm điều chỉnh tốt phương hướng, một kích kia của gấu trắng vừa vặn
mang nàng đến phía Khánh Kị. Hơn nữa bởi vì sức lực của gấu trắng đầy
hung mãnh, tốc độ nàng bị đánh bay còn nhanh hơn tốc độ Khánh Kị điều
khiển pháp khí phi hành nhiều nha! Bay trên không trung vốn không phải
sở trường của nàng, Khánh Kị đã bay ra khá xa, nếu như không dùng phương pháp này, sao nàng có thể đuổi kịp tên này?
Trong lúc cấp bách, nàng vẫn không quên quay đầu lại quát lên: “Đồ Tẫn, giao cho ngươi đó!”
Tốc độ của Đồ Tẫn không theo kịp nàng và gấu trắng, sau hai lần va chạm
đều không đuổi kịp hai người, còn suýt khiến nàng bị thương, trong lòng
áy náy và tức giận, giờ phút này không cần nàng hạ lệnh cũng đã hóa ra
thân thể kỳ thú, gắt gao cuốn lấy đầu gấu trắng kia. Từ sau khi hắn
dùng quả Long Tượng, thân thể kỳ thú càng phát triển khổng lồ. Hai con
cự thú lập tức chiến đấu cùng một chỗ, tiếng gầm gừ cùng tiếng móng vuốt đánh nhau, chấn động khắp nơi, mặt đất không ngừng rung động, cơ hồ lại muốn dẫn tới một lần tuyết lở nữa.
Ninh Tiểu Nhàn vừa đắc ý,
cũng âm thầm cắn răng. Nàng bị con gấu trắng đó hai lần dùng toàn lực
va chạm mạnh mẽ, cho dù thân thể có đúc thành sắt thép cũng bị lõm dẹp
xuống. Dù thể chất của nàng kiên cường dẻo dai, chung quy cũng không có
khả năng lông tóc không chịu tổn thương. Hiện tại bộ ngực đau đến muốn
chết, lại không rảnh dùng thần niệm kiểm tra, chỉ biết xương ngực ít
nhất bị gãy hai cái.
Nàng vẫn nên tốc chiến tốc thắng ah.
Khánh Kị nhìn nàng giống như viên đạn pháo bay tới, nhìn sắc mặt thật sự
không tốt. May mà một người khác vẫn đi bên cạnh hắn đứng dậy nói: “Công tử chỉ để ý đi tiếp, nơi này để ta ngăn cản phía sau.” Khánh Kị nhìn
hắn một cái, không nói một câu xoay người rời đi.
Người này tứ
chi đều ngắn, tướng mạo thường thường, trên mặt không có bất kỳ điểm đặc biệt nào khiến người ta nhớ kỹ. Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn thoáng qua đã
đoán ra hắn là một con người, hơn nữa tu vi không cao, nhiều nhất không
vượt quá Nguyên Anh kỳ. Nếu hai năm trước, Nguyên Anh kỳ đối với nàng
giống như núi cao chỉ có thể nhìn lên. Nhưng hiện tại, người thường có
tu vi Nguyên Anh kỳ căn bản không phải kẻ có thể địch nổi lại nàng.