Nàng không biết Trường Thiên kết thúc nụ hôn này lúc nào. Ninh Tiểu Nhàn mở mắt ra, vừa lúc nghe được hắn hướng về phía ma nhãn nói chuyện, xem
ra chỉ mở có âm thanh. Lúc này mới nhớ tới nàng đã đem ma nhãn đưa cho
Hạc môn chủ. Tiếng nói trầm thấp mà có từ tính của hắn vẫn lạnh lùng
giống như gió lạnh trên núi tuyết, chẳng qua là tay vẫn hạnh kiểm xấu
trước sau như một, vừa nắm lấy bộ ngực đẫy đà của nàng phản phục vuốt
ve, vừa nghiêm trang nghị sự.
Nàng tung mình tính toán nhảy xuống giường đá, vậy mà hắn vừa đợi nàng đưa lưng về phía mình, đột nhiên đưa tay nắm eo nhỏ của nàng một cái, lại đem thân thể mềm mại vững vàng ôm
vào trong ngực mình, sau đó đưa tay vào vạt áo của nàng, một lần nữa bắt được đôi ngọc thố. Xem ra, cái tư thế này cũng dễ dàng cho hắn làm
chuyện xấu hơn.
Nàng tức giận nghiêng đầu muốn mắng hắn, kết quả
Trường Thiên đưa tay đặt trên môi mình, làm ra vẻ mặt “suỵt”, trong
miệng vẫn trò chuyện cùng Hạc trưởng lão. Hắn khẽ nhướng mày, sắc mặt có chút lạnh lùng nghiêm nghị, thoạt nhìn giống Sát Thần dọa người trong
ngày thường. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy, người này nhất định có bệnh
nhân cách phân liệt nghiêm trọng, trên mặt giải quyết việc chung, bàn
tay thì giống như nhào bột mì, đem ngực của nàng xoa nắn qua lại, cầm
nắm chà bóp, có khi còn dùng đầu ngón tay ở trên bờ eo tinh tế của nàng
vuốt nhẹ.
Có ngón nghề này, nếu có ngày nào đó lưu lạc ở nhân
gian mở quán, hẳn sẽ giữ vững khách đông như mây. Trong lòng nàng suy
nghĩ lung tung, thân thể lại không chịu được hắn chọc ghẹo. Động tác
của Trường Thiên rất có tiết tấu, đem cảm giác vui thích từng một chút
đưa xuống dưới bụng nàng tích trữ, làm nàng kìm lòng không đậu phải nâng ngực lên, kẹp chặc hai chân, lắc lư thân thể theo tiết tấu rất nhỏ của
hắn, sau đó cảm giác được giữa hai chân từ từ ươn ướt.
Cũng vào lúc này, hắn đột nhiên dùng móng tay nhẹ bấm quả môi ngạo nghễ đứng thẳng trước ngực nàng một cái.
Cơn đau nhói rất nhỏ, cùng với cơn khoái cảm bài sơn đảo hải.
“Ừ......” thân thể căng thẳng tới cực điểm của nàng không chịu nổi kích thích như vậy, chợt kêu nhẹ một tiếng, mang theo mị ý như tơ, sau đó giật mình,
một tay bưng kín miệng mình!
Muốn chết sao, hắn còn đang cùng Hạc môn chủ trò chuyện! Lão Hạc đang thao thao bất tuyệt tựa hồ cũng nghe
được âm thanh của nàng. Dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục làm báo
cáo. Chẳng qua là lời nói đã tăng nhanh không ít, làm sao nghe cũng
giống như giấu đầu hở đuôi a!
Mất mặt hết rồi, lần tới nhìn thấy Hạc môn chủ. Nàng phải phản ứng như thế nào đây? Ninh Tiểu Nhàn ngây
dại, sau đó liền dùng sức giãy dụa, muốn nhảy xuống giường đá chạy trốn
vào trong phòng, cầm chăn đem mình che kín, cố gắng trị liệu một chút tự ái đã bể tan tành trên đất của nàng.
Trường Thiên lại không cho, chân dài nhấc lên đè tới, nặng nề đè ngang hông nàng, giống như mèo bắt chuột đem nàng khống chế, một lần nữa đè trở lại trong ngực, cẩn thận
sửa trị nàng.
Tay của hắn. Thật là linh hoạt, lần này, bị “Chiếu cố” không dừng lại ở bộ ngực nữa.
Cái loại cảm giác mê muội này dường như lại xuất hiện. Nàng liều mạng cắn
môi, tuyệt đối không để cho mình phát ra tí xíu âm thanh nào mất mặt
nữa. Trường Thiên sợ nàng cắn bị thương mình, một đầu ngón tay thon dài
cạy mở hàm răng của nàng. Duỗi vào, cho dù nàng dùng hàm răng lạnh hung
hăng cắn.
Nhưng cơn giận dấu ở trong ngực càng lâu, thân thể
càng nhạy cảm đối với ma trảo càn rỡ của hắn. Cảm giác của mình không
ngừng bị hắn khuếch trương lớn lên, lớn hơn nữa, tựa hồ mỗi một tấc da
thịt toàn thân đều căng cứng, chỉ cần thêm một chút khoái ý sẽ phải vỡ
vụn.
Đây dĩ nhiên chỉ là cảm giác sai lầm của nàng mà thôi, nhưng cảm giác như vậy tầng tầng lớp lớp ở trong thân thể, một lần lại một
lần thêm vào, làm cho nàng giống như con bươm bướm ngã vào mạng nhện.
Càng kháng cự thì càng bị che phủ chặc, đến cuối cùng thân thể mềm mại
dần dần vô lực, nhưng cơn co quắp không dứt bắt đầu đón ngón tay của
hắn, phần dưới bụng có dòng nước ấm từng chút từng chút tiết ra bên
ngoài thân thể, thần chí lại hốt hoảng, giống như ngâm mình ở trong suối nước nóng. Đối với cái gì cũng phản ứng chậm, trong đầu vẫn lăn qua lộn lại một ý nghĩ: hắn và Hạc môn chủ trò chuyện, làm sao vẫn chưa xong?
Lão đầu tử kia làm sao vẫn còn đang lải nhải mãi, quả nhiên là cách ngôn nói đúng, người già đều nói nhiều.
Nàng hận chết hai người bọn họ rồi!
Không biết qua bao lâu. Đại khái dài giống như qua cả đời, Trường Thiên cuối
cùng rút tay từ giữa hai chân nàng ra, thuận tiện mang theo từng sợi
trơn bóng, nàng nghe được hắn nói câu “Cứ như vậy đi”, sau đó đóng cửa
ma nhãn. Đồng thời nàng chịu đủ đau khổ ở thiên đường và trong Địa ngục, rốt cục cũng thở ra một hơi, ngồi phịch ở trên giường.
Trường
Thiên đem nàng xoay lại, nhìn ánh mắt nàng gần như tan rả, hai gò má ửng đỏ, cười nói: “Đã để đợi lâu.” Sau đó tung mình đè lên, cơn giận của
hắn còn không có tiêu hết, tối hôm qua nàng ngủ ngon, nhưng hắn lại phải trằn trọc trở mình, thừa nhận nổi khổ dục hỏa đốt người. Tất cả mọi
chuyện trong Ẩn Lưu hết thảy đều đã kết thúc, dù sao hôm nay cũng rãnh
rỗi, tiếp tục sửa trị nàng vậy.
Nàng nói cái gì đều nói không ra.
Trường Thiên thật sự am hiểu cách nghiền ép sức lực nàng đến giọt cuối
cùng. Ở trong mắt nàng, hắn lộ ra hàm răng trắng âm trầm đáng sợ, sau đó rơi vào trên cổ yếu ớt đang ngửa ra sau của nàng, tiếp theo đau nhói
cùng cực lạc kịp thời chạy đến.
“Á......” Nàng nhận mệnh khẽ kêu tùy ý hắn xâm nhập, nghĩ thầm, ít nhất lần này có thể lên tiếng rồi.
===
Xế chiều ngày thứ hai khi Hạc trưởng lão đoạt được Đại vị môn chủ, nàng
mới từ trong Thần Ma ngục đi ra ngoài. Nhìn mình trong gương, mặt mày
hàm Xuân, sắc mặt ửng hồng, nàng bất đắc dĩ lấy một chậu nước suối lạnh
làm cho da mặt đỏ bừng hạ nhiệt độ xuống, lúc này mới dám đi ra ngoài
gặp người.
Lão Hạc cười híp mắt nhìn nàng, trên mặt nàng liền
nóng hổi, vốn cảm giác trong mắt của lão ẩn chứa không ít ái muội. Lúc
này, lão đầu tử mặt đỏ tóc bạc, thoạt nhìn tuyệt không dễ thương.
Lão chấp chưởng quyền to xong, mới vừa ban xuống một chánh lệnh. Lão nhiều
năm qua tích lũy dày mỏng, rất nhiều quy định mới ngay từ lúc trong bụng đã thử diễn đạt vô số lần, hiện tại bình tĩnh thi hành, hoàn hoàn hỗ
trợ lẫn nhau. Hai đại môn chủ vốn là một bên lĩnh quân quyền cùng một
bên chấp chưởng nội quyền và nửa binh quyền, khống chế lẫn nhau. Song
lão Hạc vì lấy được sự ủng hộ của Lang Gia, đã đồng ý sau khi chuyện
thành công sẽ mang tướng lãnh quân quyền giao ra đây, cho nên hiện tại
lão chỉ chuyên quản nội chính, hơn nữa đây cũng là lĩnh vực lão am hiểu.
Ẩn Lưu đi theo hướng phong bế, nên đa số người đối với buôn bán qua lại
một chữ cũng không biết, đây vốn là chuyện nội vụ đã thống nhất do Cưu
Ma xử lý, nàng ta cũng chỉ sai khiến Thanh Loan ứng phó lung tung. Hiện
tại đến trong tay Hạc môn chủ thì sẽ không giống với lúc trước, ban
xuống tới hơn hai mươi quy định mới, trong đó có chừng mười điều là liên quan tới thương mại buôn bán, căn bản là đẩy ngã chính sách phong bế
cũ, phổ biến mạnh việc trao đổi mua bán với bên ngoài.
Bởi vì núi non Ba Xà có đầy đủ tài nguyên linh thảo, thật sự chạm tay có thể bỏng, từ đó về sau, Ẩn Lưu không bao giờ … nữa chỉ cùng với vài Tiên Tông Tây Bắc giao thiệp, Hạc môn chủ vì chuyện này còn cố ý thành lập Ngoại Sự
ty, đặc biệt chịu trách nhiệm mậu dịch đối ngoại, hơn nữa trên bãi đất
cao nhích tới gần Hồng Vân đài ở bên ngoài rừng rậm Ba Xà, mở phiên chợ
tiên gia, lấy cung cấp dược liệu cho người tu tiên làm giao dịch. Mấy
quy định mới vừa ban ra, đầu tiên là tạo thành đả kích trầm trọng đối
với liên minh Tây Bắc, bởi vì linh dược của Ẩn Lưu không bao giờ … cần
thông qua bọn họ mới có thể chảy ra bên ngoài nữa. Mặc dù trong tay bọn
họ vẫn nắm quyền ưu tiên mua, nhưng Ẩn Lưu muốn tìm không gian lách khỏi hiệp nghị đó, thì có thể nói to như biển. Lão Hạc cũng thông qua phương thức này, quay đầu thầm đánh một côn vào liên minh Tây Bắc. Mơ hồ giúp
mọi người xả cơn giận trong lòng.
Ẩn Lưu âm thầm thay đổi môn
chủ, hơn nữa còn muốn mở rộng tay chân ra làm ăn trên toàn bộ đại lục!
Cái tin tức này không cần nửa năm đã truyền khắp Nam Chiêm bộ châu, từ
đó rừng rậm Ba Xà lấy Hồng Vân đài ở phía đông vốn ít ai lui tới, biến
thành Thiên đường thông thương ngựa xe như nước, cứ cách mấy ngày là có
ánh sáng hồng xẹt tới xẹt lui thường xuyên. Hồng Vân đài vẫn cự tuyệt
người phàm, nhưng không ngăn được người tu tiên khát khao đan dược.
Lệnh mới vừa thi hành sau, người ngoài thứ nhất bước lên núi non Ba Xà, lại
là chấp sự đấu giá mà Thiên Thượng Cư phái đi trú đóng ở Thành Trì Minh. Hắn cách rừng rậm Ba Xà gần nhất, khứu giác xuất sắc của thương nhân
khiến hắn cướp được mấu chốt buôn bán trước tiên. Cùng Ẩn Lưu ký xuống
hàng loạt hiệp nghị thu lợi ích vô cùng to lớn. Sắp tới Thiên Thượng Cư
sẽ cử hành buổi đấu giá đại quy mô nhất, vô số linh dược đến từ Ẩn Lưu
sẽ trở thành vật lót đường để hắn thăng quan.
Thành công của hắn, khiến cho nhiều Tiên phái yêu Tông xua như xua vịt.
Ẩn Lưu từ xưa tới nay nhất quán phong bế cùng hiện tại mở ra, đều do
Trường Thiên quyết định. Lão Hạc chấp hành lệnh, theo ý nguyện của hắn
làm trụ cột chế định. Người thật của Ba Xà sắp xuất thế, Ẩn Lưu không
cần vận hành phương thức phong bế đấu nhau kiểu cũ nữa, mà đổi thành
tích góp lực lượng, đi theo con đường tiền lương cao. Đối với Trường
Thiên mà nói, hắn cần Ẩn Lưu cường đại hơn, giàu có và đông đúc hơn,
càng có lực uy hiếp hơn, việc bế quan khóa Tông tất nhiên sẽ làm ngoại
nhân cảm thấy thần bí, nhưng lại không hiển lộ rõ uy thế lo sợ không
yên, phơi bày võ lực như vậy mới làm người ta sinh ra sợ hãi.
Hơn nữa Ẩn Lưu mặc dù có lợi khi trú đóng ở núi non Ba Xà, nhưng khuyết
điểm cùng ưu điểm nơi này cũng rất rõ ràng, chính là thiếu hụt khoáng
vật chất lượng tốt. Ẩn Lưu tự đóng nhiều năm, núi non Ba Xà lại không
sinh ra khoáng thạch, cho nên pháp khí trong tay yêu chúng bên trong
tông. Hơn phân nửa là chất lượng không tốt, nhược điểm này thể hiện rõ
trong cuộc chiến với liên minh Tây Bắc. Một chi quân đội muốn phát huy
chiến lực mười phần, bỏ ra những thứ cao xa như như tinh thần, chỉ huy
…. không đề cập tới, trụ cột cực kỳ cần thiết là trang bị và vũ khí.
Yêu binh Ẩn Lưu, rất nhanh sẽ phải bước lên võ đài chiến trường của đại
lục. Trường Thiên làm sao lại cho phép thủ hạ của mình mang theo đồng
nát sắt vụn đi tác chiến với địch nhân chứ? Cho nên Núi non Ba Xà liền
chạy theo ngoại giao. Mục đích lớn nhất là vì thu hoạch pháp khí tốt
hơn, yêu giáp tốt hơn, thần binh tốt hơn, cùng với tất cả vật liệu trợ
giúp chiến tranh.
Cử động này người thu lợi lớn nhất, trừ Ẩn Lưu
ra thì chính là Mịch La. Đừng quên Thành Trì Minh ở dưới sự thống trị
của hắn là thành thị nhân loại duy nhất ở phía Tây của đại lục này, cũng là thành thị ở khoảng cách Núi non Ba Xà gần nhất, thương lộ này đột
nhiên bận rộn, chỗ tốt mang đến cho Thành Trì Minh quả thực khó có thể
tưởng tượng. Người tu tiên cũng không phải vô cầu, những thứ căn bản như ở, đi, vui chơi vẫn phải chiếu cố, đám yêu quái thậm chí còn nặng dục
vọng ăn uống, hưởng thụ sắc tình hơn.
Nhu cầu tiêu phí mạnh là
lực đòn bẩy kéo kinh tế tăng, thương lộ một mở, quán cơm bên trong thành mọc lên như nấm, đột nhiên tăng thêm vài trăm nhà, làm ăn của Hồng Quan phường, ngân hàng tư nhân cùng quán đánh bạc cũng tốt theo, các tửu
lầu khách sạn sang trọng lại càng ngựa xe như nước, thậm chí hội quán cũ như Trạch Uyển, cũng mở ra vài nhà chi nhánh.
Dù sao thần tiên
đều thích có chỗ đặt chân, người phàm cũng noi theo. Thành Trì Minh
trong nháy mắt liền tiến vào sự phồn hoa như lửa lớn nấu dầu, một năm
sau quản sự phòng thu chi của thành chủ đưa lên sổ sách bí mật, rõ ràng
cho thấy tài chính thu vào một năm của Thành Trì Minh, cao gấp bảy lần
thu nhập một năm của trước đây.