Nộ Bảo Chủ

Chương 7: Chương 7: Chương 2.1




Trên đường đi về Tiên Sơn, từ hướng bắc đi về hướng nam, nhiệt độ không khí càng lúc càng thấy ấm áp.

Gió xuân thổi nhẹ qua mặt hồ nước làm gợn những con sóng lăn tăn , nước màu xanh lam ngọc hòa lẫn với màu trắng của những vầng mây đang bay lượn trên không trung , nhìn thật nên thơ , hai bên bờ hồ là những bức tường thành, những cành liễu rũ và bạch dương tựa vào tường thành mà soi bóng xuống mặt hồ.

Sau khi vào đến thành, những cảnh nên thơ của non nước lập tức chuyển thành nhộn nhịp của buổi chợ đông , dọc theo hai bên đường lớn, là những gian hàng muôn màu muôn vẻ, những chú bác bán hàng rao vang, còn tiểu nhị đang đon đả mời chào khách, đông vui náo nhiệt.

Ở một chỗ rẽ thành tây ,ngỏ hẻm tuy nhỏ, nhưng cũng không tránh khỏi xôn xao, mọi người đều tụ tập rất náo nhiệt, đang nóng bỏng thảo luận về bản bố cáo trên tường .

“ Thông báo vơi các hương thân phụ lão gần xa,

Trọng thưởng mười vạn lượng vàng cho ai có thể chữa được chứng bệnh lạ cho thiên kim của Vương lão gia của Ng uyệt Hồ thành

Vì bệnh của tiểu thư mà Vương viên ngoại đã tìm tất cả các danh y từ xa đến gần, nhưng không ai có thể chẩn đoán ra bệnh

Danh y nếu có khả năng hãy đến và giúp cho Vương viên ngoại…….”

Tất cả trên dưới trong ngoài Nguyệt Hồ thành, từ văn nhân nho sĩ, đến trà đình tửu quán, nhay cả thúc thúc bán kẹo hồ lô cũng vào bàn tán xôn xao, còn có những cửa hàng quán buôn bán khác cũng điều ngưng việc để nghe ngóng tin tức.

Đừng tưởng rằng họ sẽ rảnh rỗi để buôn chuyện, thật ra là họ túm tụm lại để ….

“ Ngày mai chúng ta nên gói thêm một ít sủi cảo, có thể là còn thiếu ấy chứ.

“ Quán trà của ta ngày mai cũng thêm trà, nhân tiện việc này để có chút danh tiếng .”

“ Tiệm bánh bao của ta cũng mới đặt thêm vài cân thịt, chuẩn bị cho ngày mai, ha ha ha,thật hy vọng mọi việc được như thế này mãi nhỉ ──” ( maytrang : Sặc , cái thành này vui thật….. )

“không không không, ta không phải ý nói hy vọng bệnh của Vương tiểu thư cứ mãi như thế này, ý ta việc kinh doanh thôi , là hy vọng vẫn bôn bán tốt được như vậy .”

“ Đúng vây, đúng vậy, chúng ta đương nhiên hy vọng Vương tiểu thư mau mau bình phục rồi.”

Vương Phó Quân chính là gia đình giàu có nhất thành Nguyệt Hồ , là một đại thiện nhân luôn giúp đỡ người khác , mà viên ngọc quý của Vương Phó Quân năm nay mười hai tuổi mang một chứng bệnh quái dị. Chuyện này , trong thành dân chúng không người không biết, không người không hiểu.

Vì muốn chữa khỏi quái bệnh của nữ nhi, Vương Phó Quân không biết thỉnh bao nhiêu danh y, nhưng không người nào chữa khỏi, cuối cùng, Vương Phó Quân quyết định đăng bản bố cáo, thông báo với thiên hạ, nếu ai có thể chữa khỏi nữ nhi của mình, hắn nhất định thưởng hậu.

Tin tức một khi đã được truyền ra, quả thực hấp dẫn rất nhiều đại phu tự xưng y thuật cao siêu vào thành, đồng thời cũng làm thành Nguyêt Hồ nổi sóng vì bản thông cáo này.

Ba năm qua, Vương tiểu thư bệnh tình cũng không thuyên giảm một chút nào, nhưng sự phồn vinh thịnh vượng của thành Nguyệt Hồ lại càng ngày càng tăng, người vào thành càng lúc càng nhiều ,các thương nhân thì buôn bán đắt hàng, nên vô cùng vui vẻ>Không ai ngờ rằng, chuyện của tiểu thư Vương gia lại thành việc lớn của thành Nguyệt Hồ.

Mỗi khi Vương gia lại dán bố cáo là mọi người trong thành đều tự nhiên hiểu là sắp phát tài to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.