Nộ Bảo Chủ

Chương 8: Chương 8: Chương 2.2




Vì muốn chữa khỏi quái bệnh của nữ nhi, Vương Phó Quân không biết thỉnh bao nhiêu danh y, nhưng không người nào chữa khỏi, cuối cùng, Vương Phó Quân quyết định đăng bản bố cáo, thông báo với thiên hạ, nếu ai có thể chữa khỏi nữ nhi của mình, hắn nhất định thưởng hậu.

Tin tức một khi đã được truyền ra, quả thực hấp dẫn rất nhiều đại phu tự xưng y thuật cao siêu vào thành, đồng thời cũng làm thành Nguyệt Hồ nổi sóng vì bản thông cáo này.

Ba năm qua, Vương tiểu thư bệnh tình cũng không thuyên giảm một chút nào, nhưng sự phồn vinh thịnh vượng của thành Nguyệt Hồ lại càng ngày càng tăng, người vào thành càng lúc càng nhiều ,các thương nhân thì buôn bán đắt hàng, nên vô cùng vui vẻ. Không ai ngờ rằng, chuyện của tiểu thư Vương gia lại thành việc lớn của thành Nguyệt Hồ.

Mỗi khi vương gia tân bố cáo nhất thiếp, mọi người sẽ sinh ý thịnh vượng, bởi vì tất có một số đông người triều bị này bố cáo hấp dẫn mà đến, nhiều người, sinh ý tự nhiên liền nhiều.

“ Hắc , lần này lại tăng thêm tiền thưởng, ngoài ra còn tặng thêm nhân sâm ngàn năm nữa ~~”

“ Nhân sâm quý dù có cả vạn lượng vàng cũng không mua được, thật hấp dẫn người nha .”

“ Ừ, không sử dụng, còn có thể mang ra ngoài bán được với giá cao a .”

“ Xin hỏi là ai đang muốn đem nhân sâm quý đi bán vậy ?”

Nhóm đông đang bàn tán xôn xao đột nhiên im lặng bởi vì có một giọng nói trong trẻo vang lên, một số nam nhân bất chợt sững sờ, nhìn chằm chằm, vì không biết tự khi nào một vị cô nương trẻ tuổi đang đứng trước mặt họ.

Nàng mặc trên mình một bộ quần áo màu tím nhạt, một mái tóc dài suôn mềm,được giữ lại bởi một sợi dây màu tím nho nhỏ phía sau . Nhìn tổng quan cả người nàng, chỉ có thể nói một câu ── mộc mạc, lại thanh lịch thanh lệ, tương tự như một đóa thủy tiên thanh khiết không vướng bụi trần.

Nhìn thấy một cô nương khí thế xuất chúng xinh đẹp như thế , mọi ánh mắt tròn dẹt to nhỏ sáng hẳn lên , chỉ chốc lát sau, lập tức có một người từ phía sau bước lên ân cần trả lời câu hỏi của cô nương ấy.

Một vị tướng tá thư sinh, ra dáng văn nhân : “ Là như vậy, cô nương, nữ nhi bảo bối của Vương viên ngoại mang quái bệnh, cho nên dán bố cáo, hy vọng có vị đại phu nào có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của ông ta .”

Chủ quán trà nói tiếp : “ Ba năm nay, những kẻ tự nhận mình là có y thuật cao minh , vì muốn tiền thưởng của Vương viên ngoại, mà đến cửa tiếp không dứt , nhưng thật không có người y thuật tài giỏi, lần này Vương viên ngoại lại nâng cao tiền thưởng .”

“ Chuyện này lan rộng khắp các thành gần đây , rất nhiều người từ bên ngoài đều đổ xô về thành , phàm là trong nhà có cái gì tổ truyền bí phương đan dược, không chỉ là đại phu, nghe nói ngay cả một ít giang hồ nổi danh không danh thuật sĩ cùng đạo sĩ đều đến thử vận khí, làm cho chúng ta nguyệt hồ thành náo nhiệt vô cùng.”

Tất cả nam nhân đều tranh nhau trả lời với mỹ nhân trước mặt , đồng thời tinh tế đánh giá, không biết vị cô nương này là thiên kim tiểu thư nhà ai , thật là xinh đẹp thoát tục .

“ Dinh thự của Vương lão gia ấy ở đâu ?”

“ Đi theo hướng này về thành Đông Phương , quá ba cái ngõ nhỏ, quẹo sang trái , đi tiếp thêm ba trăm bước nữa .”

“ Cám ơn.” Thi Dược Nhi nhẹ giọng nói lời cảm tạ , bước đi thanh thoát nhẹ nhàng trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nam nhân , dọc theo tảng đá của con đương lớn dần dần đi xa.

Thật lâu sau, mới có người mở miệng. “ Di? Nàng đi phủ của Vương viên ngoại làm gì?”

Mọi người nhìn nhau tự hỏi.

“ Nàng…… ta có phải là đại phu không ?”

Không, nàng không phải đại phu, nàng là Thi Dược Nhi, là cô gái cuồng nhiệt nghiên cứu tất cả các loại dược thảo.

Tiền thưởng một trăm vạn lượng vàng , nàng không có hứng thú, cứu người, lại càng không thú hơn .

Không phải là nàng không cứu, mà là sống chết có số, ý trời đã định, huống chi, nàng không phải là đại phu.

Nhưng mà chuyện này lại có liên quan đến nhân sâm ngàn năm , thì đương nhiên khác rồi ! Chỉ cần có nhân sâm , nàng sẽ làm đại phu một lần. ( maytrang : Mỗi lần em gặp tỷ này là em cứng miệng a )

Lần này Thi Dược Nhi phụng mệnh xuống núi, chủ yếu là vâng lời sư phụ , tìm kiếm hai vị sư tỷ muội của nàng là Tô Dung Nhi cùng Thủy Linh Nhi, trên đường đã có Mặc Thạch võ công cao cường bảo vệ.

Trên đường đi, nàng toàn đi bằng đường rừng núi , ngoại trừ nó là đường tắt không cần phải vào thành , thứ hai nàng thuận đường thu thập dược thảo; Nàng mặc dù không có võ công, đi đứng thì chắc không thuận tiện như đường bằng phẳng , nhưng có Mặc Thạch võ công cao cường cạnh bên giúp nàng , có thể dùng khinh công mang theo nàng trèo non lội suối.

Từ khi tìm được Dung Nhi cùng Linh nhi, xem như đã làm xong nhiệm vụ của sư phụ đã giao , nàng liền phái Mặc Thạch bảo hai vị sư tỷ muội trở về Tiên Sơn , băng rừng lội suối để tìm kiếm các loại dược thảo quý hiêm, sau đó lệnh cho Mặc Thạch đem về Tiên Sơn trồng ở rừng bách thảo .

Kế tiếp, nàng còn có thể làm chuyện quan trọng của mình .

Vì tìm kiếm một loài hoa quý hiếm tên là “ Hùng Thất” phải hai mươi năm mới nở hoa một, tuy rằng rất chán ghét phải rời khỏi Tiên Sơn , nhưng lần này là ngoại lệ.

Thật ra mình định tìm khách điếm để đặt chân, nhưng vô tình nghe được chuyện của nhân sâm ngàn năm, nên lập tức thay đổi quyết định.

Thân ảnh thướt tha quẹo về hướng phải, sau đó bước thẳng về phía trước đêm đúng ba trăm bước, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn thấy một tòa nhà đầy hoa lệ khí thế uy nghiêm ——– Chắc là nơi này, nàng nghĩ thầm.

“ Cô nương ngươi cũng đến xếp hàng sao ? ”

Thi Dược Nhi dừng chân lại, quay đầu thì thấy một vi đại thẩm đang nhìn mình cười , nhịn không được buồn bực.

“ Xếp hàng? ”

“ Đúng vậy xếp hàng để được chữa bệnh cho Vương tiểu thư .”

Thi Dược Nhi nhìn theo hướng vị đại thẩm vừa chỉ, quả nhiên thấy một hàng dài đội ngũ đang đứng đằng kia , ngoằn ngoèo kéo dài đến cuối hẻm.

“ Bọn họ không phải đang xếp hàng để mua bánh nướng? ” ( maytrang : *xỉu*)

Phía trước của đội ngũ đang đứng xếp rồng rắn kia là một quán bánh nướng, hương thơm ngào ngạt của những chiếc bánh mới ra lò.

Đại thẩm cười ha hả nói:

“ Bánh nướng của Thôi lão đại tuy rằng rất thơm, nhưng không ngon đến nổi phải xếp hàng mua đâu, họ chờ để chữa bệnh cho Vương tiểu thư. ”

Thi Dược Nhi nhìn bốn phía xung quanh mình, quả nhiên nhìn thấy không ít người bán hàng rong, có cá mực nướng , bán kẹo hồ lô , ngọt lạt, đi đứng ngủ nghỉ đều đầy đủ tiện nghi.

Nhìn sang hướng đông, thì một người đang ôm một con gà mái đen, nói con gà mái của hắn là gà thần , ăn có thể trị bách bệnh . Quay sang hướng tây ngắm ngắm, có người mặc trường bào, trên tay cầm một cây cờ đề chữ “ Thiên hạ đệ nhất thánh thủ .”

Còn có người xếp hàng khi tạm gác qua việc buôn bán , sau đó biểu diễn công phu bị thương bảo là chỉ cần ăn phương thuốc bí truyền của nhà mình vào, sẽ chữa bách bệnh ! Quay sang phía sau cũng có đạo sĩ vào giúp vui, tay thì ngoằn ngoèo, nét chữ như gà bới miệng lẩm bẩm những câu thần chú nghe không hiểu nổi.

Giúp Vương tiểu thư chữa bệnh, đã là chuyện không của riêng ai từ già đến trẻ đều xôn xao, đây là hoạt động lớn nhất từ trước đến nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.