Gần mười một giờ đêm mà bác sĩ Nhiếp đột nhiên lại đến, khiến Tiểu Thái, y tá
trực đêm khoa Tim, lấy làm lạ. Hôm nay anh không có ca trực, lẽ nào lại có ca
cấp cứu nào cần anh chăng? Có điều sau cơn thịnh nộ của Chủ nhiệm Phương sáng
nay, bác sĩ trực ban đã quyết định, chẳng may có bệnh nhân khó xử lý, thà gọi
cho các chủ nhiệm cũng không gọi cho Nhiếp Vũ Thịnh. Thế nên Tiểu Thái rất kinh
ngạc, khi anh vội vội vàng vàng đi ngang qua phòng trực ban của y tá, cô bèn lên
tiếng gọi: “Bác sĩ Nhiếp”. Nghe tiếng, Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng lên gật đầu với cô.
Tiểu Thái chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt dị thường, tinh thần có vẻ vô cùng hoảng
hốt, cứ thế cúi đầu đi thẳng đến phòng trực ban, rồi chẳng bao lâu sau lại bước
ra, đi về phía phòng bệnh.
Lát sau Tiểu Lý, một y tá trực ban khác, đẩy xe thuốc quay lại, hỏi cô: “Tối
nay bác sĩ Nhiếp trực à?”
“Không biết nữa.” Tiểu Thái nhìn lịch trực dán trên tủ, “Tối nay anh ấy đâu
có ca trực.”
“Anh ấy cứ đi đi lại lại ở hành lang năm lần bảy lượt, rồi đi từ phòng bệnh
số 7 đến số 16, bước ra vẫn thấy anh ấy ở đấy.”
“Chắc tình hình của bệnh nhân nào đó không ổn?”
“Chỉ hai ng
ời ở phòng Chăm sóc đặc biệt có chút vấn đề, những người khác hình như đều
rất ổ định mà.”
Các y tá đang xì xầm bàn tán thì bác sĩ Lý trực ban từ phòng Cấp cứu đi ra,
theo sau còn có bệnh nhân vừa mổ xong, có điều phòng bệnh đã hết chỗ, đành phải
để nằm tạm ngoài hành lang. Bác sĩ Lý đang sắp xếp cho bệnh nhân thở ô xy, chợt
ngẩng lên thấy Nhiếp Vũ Thịnh, cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Ủa, sao cậu lại đến?”
Nhiếp Vũ Thịnh ngoảnh lại nhìn anh, nhưng ánh mắt dường như xuyên qua anh,
dừng trên bức tường phía sau, thấp giọng trả lời: “Tôi đến thăm một bệnh
nhân.”
“Cậu về nhà ngủ đi, nếu mai Chủ nhiệm Phương lại thấy cậu nằm trên giường
phòng trực ban, không biết ông ấy sẽ xử lý thế nào nữa.”
Nhiếp Vũ Thịnh ừ một tiếng rồi cúi đầu đi ra, đi được nửa đường, chợt anh
quành lại, đẩy cửa một phòng bệnh, bước vào trong mấy phút, không biết làm gì
trong đó, rồi bước ra, khẽ khàng đóng cửa lại. Sắc mặt Nhiếp Vũ Thịnh vẫn nặng
nề, anh cúi đầu lẳng lặng bỏ đi.
Bác sĩ Lý chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, đợi anh đi khỏi mới hỏi y tá: “Ai ở
trong phòng bệnh số 11 vậy?”
Tiểu Thái đáp: “Hai người sau phẫu thuật nhồi máu cơ tim, một người bị tim
bẩm sinh, một bị u động mạch.”
“Đều là bệnh nhân của bác sĩ Nhiếp à?”
“Chỉ có bệnh nhân bị tim bẩm sinh thôi, chính là đứa trẻ định làm phẫu thuật
theo chương trình của công ty CM nhưng rồi lại bị hủy ấy. Người nhà của đứa trẻ
đó đến gây chuyện, còn đánh cả bác sĩ Nhiếp nữa.” Tiểu Thái bĩu môi, y tá ở đây
đều thích bác sĩ Nhiếp, hôm đó không biết có bao nhiêu người nhìn thấy Nhiếp Vũ
Thịnh đấm Tôn Chí Quân nhưng tất cả đều nói là Tôn Chí Quân đánh Nhiếp Vũ Thịnh.
Thứ nhất là do Tôn Chí Quân gây chuyện, thật sự rất đáng ghét, hai nữa là vì khi
gặp chuyện như thế này trên dưới bệnh viện đều đồng lòng, thứ ba đương nhiên là
vì sức hấp dẫn của cá nhân Nhiếp Vũ Thịnh rồi.
Bấy giờ bác sĩ Lý mới biết y tá đang nói tới Tôn Bình. Bệnh nhân này vốn do
anh điều trị, sau đó chuyển sang cho Nhiếp Vũ Thịnh . Anh cứ cảm thấy có gì đó
không ổn, bèn đến phòng bệnh số 11 xem sao. Các bệnh nhân trong phòng đang ngủ
say, người nhà cũng đã ngủ hết. Trên giường số 39 Tôn Bình đã ngủ, chăn được đắp
kỹ, dường như có người vừa dém chăn lại giùm, Vương Vũ Linh ở lại trông nom cũng
đang ngủ say, dưới ánh đèn mờ ảo, không có bất cứ điều gì khác thường.
Bác sĩ Lý cảm thấy mình có phần quá mẫn cảm, nên sắp xếp cho bệnh nhân xong
xuôi, anh liền đến phòng ngủ.
Nhiếp Vũ Thịnh đứng trong bãi đỗ xe, gió đêm thốc vào người lạnh buốt, bây
giờ anh mới chợt nhớ ra mình không lái xe tới. Sau khi biết kết quả, anh liền
đến chỗ người bạn kia lấy báo cáo đối chiếu DNA. Giữa lúc hoảng hốt như vậy mà
anh vẫn không quên cảm ơn bạn, điều này khiến anh cảm thấy thật ra mình chưa
hoàn toàn thất thố. Nhưng vừa rồi trong phòng bệnh, khi chạm vào gương mặt Tôn
Bình, khi nhìn thấy đôi môi tím tái của Tôn Bình, anh thật sự suy sụp. Vào
khoảnh khắc ấy anh gần như muốn thét lên thật to đến rách phổi, hoặc cắm đầu
chạy vụt đi.
Thì ra, đó là báo ứng của anh.
Anh đứng ở bãi đỗ xe gần hai tiếng đồng hồ, trời không trăng không sao, cái
nóng hầm hập của ban ngày đến lúc này mới nhường chỗ cho chút hơi thở mát lành
của mùa thu. Anh không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết mình nên làm gì
nữa. Cuối cùng anh mới nhớ ra phải tìm Đàm Tĩnh. Sự việc đã đến nước này anh còn
có thể làm gì nữa đây?
Đàm Tĩnh đã tắt di động, chắc cô ngủ lâu rồi? Anh bắt taxi đến bên ngoài khu
chung cư nơi Đàm Tĩnh ở, thấy cổng sắt khóa kín. Anh nhớ lại hôm qua chính anh
còn ở đây ngăn không cho Đàm Tĩnh trèo qua. Lúc đó cô đã mệt mỏi nhường nào, đau
đớn dường bao, còn anh, anh đã nói những gì? Anh vẫn ngu ngốc mà làm tổn thương
cô.
Anh ngồi đó cả đêm, nhìn sắc trời dần sáng, ánh mặt trời ban sớm xuyên qua
tầng mây mỏng, phủ ánh vàng nhàn nhạt lên những tòa nhà. Cuối cùng cánh cổng sắt
cũng mở ra, mọi người bắt đầu ra ra vào vào, có người đi chợ, có những ông bà đi
tập thể dục, còn có người đi làm sớm. Có người nhìn anh đầy tò mò, nhưng anh
không hề hay biết, chỉ đờ đẫn ngồi ở ven đường. Anh thấy toàn thân như bị đóng
băng, chẳng thể suy nghĩ được gì, cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Sáng dậy Đàm Tĩnh thấy mình khỏe hơn nhiều, bèn xách túi đi chợ tiện thể ăn
sáng luôn. Vừa bước ra khỏi cổng, cô liền trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh. Anh ngồi
bên đường, gương mặt tái nhợt, như thể đã ngồi đó cả trăm năm nay. Cô bỗng có dự
cảm không lành, ruột gan rối bời, nhưng vẫn gắng định thần tiến tới chỗ anh:
“Bác sĩ Nhiếp?”
Anh chầm chậm ngẩng lên nhìn cô, hỏi: “Vì sao?”
Đàm Tĩnh ngập ngừng hỏi lại: “Vì sao… cái gì?”
Nhiếp Vũ Thịnh bỗng đứng bật dậy, đẩy sang cho cô hai tờ giấy, vì dùng sức
hơi mạnh nên anh gần như ngã về phía trước. Đàm Tĩnh giật mình túm lấy hai tờ
giấy, nhưng không hiểu chúng viết gì.
“Bản đối chiều Dtôi và Tôn Bình, phương pháp kiểm tra huyết thống chính xác
nhất.” Giọng Nhiếp Vũ Thịnh khàn đặc, “Vì sao?”
Đàm Tĩnh sự hiểu ra, sắc mặt cô cũng trở nên trắng bệch, Nhiếp Vũ Thịnh túm
lấy cánh tay cô, như thể quay lại cái đêm mưa gió năm ấy, anh đau đớn hỏi đi hỏi
lại: “Vì sao?” Trong ánh mắt anh chỉ có sự thương tấm đến tuyệt vọng. Nhưng Đàm
Tĩnh tự dối mình gạt người, ngoảnh mặt đi không nhìn anh, cô đã chuẩn bị cho
khoảnh khắc này rồi, không phải sao?
“Không vì sao cả.”
“Vậy vì sao không cho tôi biết?”
“Anh cần quyền giám hộ không?”
“Cái gì?” Anh ngây ra, hoàn toàn không thể ngờ cô lại hỏi câu đó.
“Một triệu. Tôi cho anh quyền giám hộ con. Từ nay về sau tôi sẽ không làm
phiền anh nữa. Tôi đảm bảo sẽ biến mất khỏi mắt anh và con.”
Mất nửa phút để lý giải điều cô vừa nói, nhưng cuối cùng anh vẫn không sao
hiểu được, đành hỏi: “Cô đang nói gì vậy?”
“Tôi chưa bao giờ yêu anh, bảy năm trước tôi đã nói vậy nhưng anh không chịu
tin, giờ tôi nói chắc anh tin rồi? Một triệu, và con là của anh.”
Anh túm chặt lấy cánh tay cô, như người chết đuối vớ được cọc, hỏi lại: “Vì
sao?”
“Anh muốn biết vì sao à? Về mà hỏi bố anh xem mẹ tôi đã chết thế nào? Họ
Nhiếp các người nợ tôi! Đúng, con là của anh, năm đó tôi không phá thai. Anh
muốn quyền giám hộ không? Một triệu, những điều khác khỏi cần nói nữa.”
Dứt lời, cô ra sức gỡ ngón tay anh ra: “Giờ anh biết hết rồi, tôi mặc kệ
chuyện tiền viện phí, anh muốn làm phẫu thuật cũng được, không muốn cũng chẳng
sao, xem anh quyết định thế nào. Trong vòng ba ngày, tôi muốn nhận được tiền,
nếu không tôi sẽ kiện anh tội ruồng rẫy con cái.”
Nhiếp Vũ Thịnh không nhớ là mình đã về bệnh viện thế nào, anh chỉ nhớ Đàm
Tĩnh tuyệt tình gỡ tay anh ra, rồi quay người bỏ đi, dáng lưng cô kiên quyết hệt
như bảy năm về trước. Anh cảm giác như mình lại rơi vào cơn ác mộng đó, một mình
chạy trong mưa, trên đầu là vô số tia chớp, nhưng đáng sợ hơn cả sấm sét chính
là lời nói của Đàm Tĩnh. Từng câu từng chữ của cô tựa như nhát dao cắm thẳng vào
trái tim anh, anh chỉ muốn hét lên thật to, nhưng lại không phát ra được bất cứ
âm thanh gì. Chỉ có tiếng mưa lẫn trong tiếng gió, nước mưa quất vào mặt anh đau
rát…
Anh chẳng làm gì, chỉ giơ tay gọi taxi về thẳng bệnh viện.
Ông Nhiếp Đông Viễn mới dậy không lâu thì nghe y tá bên ngoài nói: “Bác sĩ
Nhiếp, anh đến rồi à?”
Ông Nhiếp Đông Viễn quay lại, liền trông thấy con trai. Chắc chắn anh chưa
thay quần áo, vì sơ mi nhàu nát, cà vạt cũng không thắt, đầu tóc rối bù, râu
không cạo, trông như thể đã mất ngủ cả đêm. Anh loạng choạng bước vào phòng bệnh
hệ như cái xác không hồn, khiến ông Nhiếp Đông Viễn giật nảy mình. “Làm sao
vậy?”
“Mẹ Đàm Tĩnh đã chết thế nào?”
Ông Nhiếp Đông Viễn trầm giọng: “Sao đột nhiên lại hỏi điều này? Anh lại gặp
Đàm Tĩnh hả? Sao anh cứ như bị nó bỏ bùa vậy?”
“Đứa trẻ hôm qua bố bế, Tôn Bình.”
“Làm sao?” Ông Nhiếp Đông Viễn ngơ ngác, Nhiếp Vũ Thịnh liền đưa cho ông hai
tờ giấy, nhưng ông đọc không hiểu, “Cái gì đây?”
“Bản đối chiếu DNA, đó là con trai con.”
Ông Nhiếp Đông Viễn biến sắc. Quan sát kỹ sắc mặt con trai, ông cảm thấy anh
không nói dối. Nhưng chuyện này quá đột ngột, cũng quá kỳ lạ, ông hỏi: “Chuyện
là sao?”
“Cô ấy đòi một triệu, con không có.” Nhiếp Vũ Thịnh bất lực ôm mặt, lời lẽ
lộn xộn, “Cô ấy hỏi con có cần quyền giám hộ không, nếu cần thì đưa một triệu,
nếu không cô ấy sẽ kiện con tội ruồng rẫy con cái…”
“Vô lý!” Ông Nhiếp Đông Viễn tức giận, “Cháu tôi chỉ đáng một triệu thôi
sao?”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của con trai, ông cũng đoán được phần nào: “Đàm Tĩnh
ư?”
Nhiếp Vũ Thịnh dùng hết sức lực mới gật nổi đầu.
Ông Nhiếp Đông Viễn lập tức đi gọi điện, Nhiếp Vũ Thịnh chỉ nghe thấy ông gọi
cho cố vấn pháp luật đến ngay, rồi thông báo cho cố vấn tài chính cần một triệu
tệ tiền mặt.
Ông Nhiếp Đông Viễn làm việc gì cũng rất có trình tự trước sau, gọi điện
thoại xong, ông ngồi xuống, nhìn cậu con trai đang bối rối, nói: “Anh nói xem
sao lại gây ra chuyện này? Bố thật sự không biết nên tức giận hay vui mừng đây?
Anh đột nhiên cho tôi một đứa cháu trai, nói xem thế này là chuyện gì… Thằng bé
đâu rồi? Chúng ta đi đón nó, trước khi giành quyền giám hộ không thể để Đàm Tĩnh
giấu nó đi mất, nếu không thì phiền phức to.”
“Cô ấy sẽ không làm vậy đâu…” Môi Nhiếp Vũ Thịnh run lên, “Cô ấy căn bản
không cần quyền giám hộ… Con còn chưa hỏi rõ cô ấy đã hỏi con có cần quyền giám
hộ không, nếu cần thì đưa tiền…”
“Đưa thì đưa. Cô ta cũng thật thẳng thắn. Thế này thật dễ dàng, việc có tiền
cũng không làm được mới là khó.”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, anh đã sức cùng lực kiệt, từ tối qua đến giờ anh
như con thuyền nhỏ dập dềnh giữa muôn trùng sóng dữ, bị dòng chảy vận mệnh đánh
vỡ tan tành, thật sự không còn sức nói chuyện nữa. Trái lại, ông Nhiếp Đông Viễn
không hề tức giận, thậm chí còn rất vui mừng. Nhiếp Vũ Thịnh quá nguyên tắc, lại
là người cố chấp, cứ dây dưa lần lữa, như thể định độc thân cả đời vậy. Giờ thì
tốt rồi, tự nhiên có đứa cháu trai, chỉ là ông không hài lòng về việc Đàm Tĩnh
lại là mẹ của nó. Nhưng cháu vẫn là cháu, thằng nhỏ ngoan ngoãn như thế, chẳng
trách hôm qua lúc bế nó, ông thấy trái tim mình như tan chảy cả ra.
“Đi nào, đi đón cháu tôi. Luật sư sắp đến rồi, tiền cũng tới ngay thôi. Chúng
ta phải bắt cô ta ký cam kết, vĩnh viễn từ bỏ quyền giám hộ và thăm nom…” Ông
nhìn sắc mặt con trai, bực bội nói, “Nhìn anh kìa, năm đó bố đã nói cô ta không
hợp với anh, anh không chịu tin. Giờ thì tin rồi chứ? Cô ta chỉ cần tiền
thôi.”
“Rốt cuộc mẹ cô ấy làm sao mà chết?”
Ông Nhiếp Đông Viễn bực bội: “Sao tôi biết được mẹ cô ta chết thế nào? Không
phải bị bệnh tim sao?”
“Cô ấy không tự dưng đối xử với con như thế, nhất định là có nguyên
nhân.”
“Anh đúng là si mê đến lú lẫn!” Ông Nhiếp Đông Viễn lắc đầu, “Cô ta chỉ cần
tiền của anh, sao anh còn tin lời cô ta?”
“Cô ấy không tự dưng đối xử với con như thế đâu…”
Ông Nhiếp Đông Viễn nổi giận: “Anh thật chẳng nên cơm cháo gì. Sau này đừng
gặp cô ta nữa, mọi việc để luật sư đi nói chuyện.
Khi Đàm Tĩnh đến bệnh viện thì vừa qua lượt kiểm tra phòng bệnh, cô bảo Vương
Vũ Linh về nhà nghỉ, Vương Vũ Linh hỏi: “Cậu đã hết ốm chưa?”
“Rồi.”
Vương Vũ Linh ở bệnh viện ngủ cũng không được ngon, ngáp một cái rồi đồng ý
về ngủ bù. ước khi đi, cô còn hỏi: “Đàm Tĩnh, trưa cậu ăn gì để tớ mua cho?”
“Không cần đâu, tớ xuống nhà ăn là được rồi. Tối cậu cũng đừng đến nữa, mắt
thâm quầng rồi đấy. Cửa hàng đã trang trí khá ổn rồi còn gì, cậu về xem Lương
Nguyên An có cần giúp gì không. Khai trương sớm một chút, nếu không sớm muộn gì
cũng miệng ăn nứi lở.”
“Được rồi.”
Đàm Tĩnh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hai hôm nữa tớ muốn chuyển viện cho Bình
Bình, cậu đừng đến nữa. Có việc gì tớ sẽ gọi.”
“Chuyển viện? Tại sao?”
“Không phẫu thuật được kiểu kia nữa, tớ muốn làm phẫu thuật bình thường,
chuyển đến bệnh viện nhỏ sẽ rẻ hơn.”
“Thế… cậu có tiền không?”
Đàm Tĩnh cười, nói: “Sắp có rồi.”
“Cậu vay ai?”
“Đồng nghiệp ở công ty, có nói cậu cũng chẳng biết đâu.”
Vương Vũ Linh nói: “Giám đốc Thịnh đúng không? Vừa nhìn đã biết ngay là người
tốt mà. Đàm Tĩnh, cậu ly hôn với Tôn Chí Quân đi, anh ta không hợp với cậu
đâu.”
“Cậu đừng lo chuyện đó nữa, tớ sẽ suy nghĩ, mau về nghỉ đi.”
Vương Vũ Linh ngạc nhiên nhìn Đàm Tĩnh, chỉ thấy hôm nay cô quá đỗi bình
tĩnh, dường như mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa vậy. Hẳn là bởi vì đã kiếm
được tiền phẫu thuật, Đàm Tĩnh trước đây cả ngày mặt ủ mày chau, chẳng phải vì
không có tiền trị bệnh cho Tôn Bình đó sao?
Sau khi Vương Vũ Linh đi, Đàm Tĩnh vừa lau mặt cho Tôn Bình vừa nói: “Lát nữa
chúng ta chơi một trò chơi nhé?
“Vâng.” Tôn Bình rất vui, “Mẹ con mình chơi trò gì vậy?”
“Nếu lát nữa mẹ trốn đi, con không được khóc. Con biết bác sĩ Nhiếp
không?”
Tôn Bình rụt rè gật đầu.
“Lát nữa bác sĩ Nhiếp sẽ đến đón con, chú ấy sẽ đổi phòng, giấu con đi để mẹ
đi tìm.”
Tôn Bình lo lắng: “Thế mẹ có tìm được c
“Đương nhiên là mẹ sẽ tìm được. Con là bảo bối của mẹ, sao mẹ lại không tìm
được con chứ?”
Tôn Bình cười khì, ôm lấy cổ Đàm Tĩnh: “Vậy mẹ phải nhanh chóng tìm ra con
nhé!”
“Được.”
Đàm Tĩnh bế Tôn Bình, hôm một cái lên má con trai: “Con phải ngoan, nghe lời
bác sĩ đấy.”
“Vâng.” Tôn Bình gật đầu, “Con sẽ nghe lời…” Nhưng rồi bé nghi hoặc hỏi: “Sao
mẹ lại khóc?”
Đàm Tĩnh gạt nước mắt, cười nói: “Mẹ sợ không tìm được con.”
“Không sao, nếu mẹ không tìm được, con sẽ chạy ra để mẹ tìm thấy.”
Nghe tiếng người gõ cửa, Đàm Tĩnh quay lại, liền trông thấy hai người lạ. Họ
hỏi: “Vị nào là cô Đàm?”
“Tôi đây.”
“Tôi là luật sư của ông Nhiếp, phiền cô Đàm ra nói chuyện.”
Không thấy Nhiếp Vũ Thịnh tới, Đàm Tĩnh rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi
gì, lẳng lặng theo hai người đó ra bãi đỗ xe. Trên xe, họ cho cô xem một tập tài
liệu pháp luật, điều khoản nhiều vô số, chủ yếu là những quyền lợi cô có được
khi từ bỏ con trai.
Lòng rối như tơ vò, cô nói: “Tôi cần có thời gian suy nghĩ.”
“Chúng tôi đã đem tới một triệu tệ tiền mặt.” Luật sư chỉ vali da nặng trịch
dưới chân, “Cô chỉ cần ký tên là có thể cầm tiền đi.”
“Tôi cần bàn bạc với chồng tôi… Anh ấy phải đồng ý.”
“Cô Đàm, theo tôi được biết, lúc trước cô không nói với anh Nhiếp như
vậy.”
“Tôi đổi ý rồi, điều khoản các anh đưa ra quá phức tạp, tôi phải bàn với
chồng mình đã.”
Luật sư có vẻ thất vọng, nhưng anh ta vẫn giữ bình tĩnh, cũng chẳng thuyết
phục gì thêm, chỉ hỏi: “Vậy cô cần bao lâu?”
“Nói với người nhà họ Nhiếp, phải giúp chồng tôi ra khỏi đồn cảnh sát, nếu
không tôi sẽ không ký.”
“Được.” Luật sư nói, “Tôi sẽ chuyển lời lại cho ông Nhiếp.”
Sau khi Đàm Tĩnh xuống xe, luật sư lập tức gọi cho ông Nhiếp Đông Viễn, thuật
lại lời của Đàm Tĩnh, rồi hỏi: “Ông định làm thế nào?”
Ông Nhiếp Đông Viễn nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, rồi hỏi đầu kia: “Cô ta không nói gì
khác sao?”
“Không, chỉ nói cần thời gian suy nghĩ.”
“Cô ta không yêu cầu gặp Nhiếp Vũ Thịnh?”
“Không.”
Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Vậy thì cho chồng cô ta ra, nhưng nếu cô ta đưa
thêm bất cứ yêu cầu nào nữa, cũng đừng tùy tiện nhận lời.” Ông tắt máy, nói với
Nhiếp Vũ Thịnh, “Con đi đón thằng bé đi, Đàm Tĩnh trở mặt rồi.”
“Con không đi.”
Ông Nhiếp Đông Viễn tức giận đứng bật dậy: “Anh không đi thì tôi đi.”
“Khoa sẽ không để bố đưa nó đi đâu, trừ phi Đàm Tĩnh làm thủ tục xuất
viện.”
Ông Nhiếp Đông Viễn nổi trận lôi đình: “Tôi là ông nó.”
“Bố định làm ầm lên để cả bệnh viện này biết chuyện sao?”
“Biết thì sao? Giờ là cô ta hạch sách chúng ta đòi một triệu.”
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ thấy trán mình nóng rực, đầu đau như búa bổ, cả đêm anh
không ngủ, hiện giờ cô cùng mệt mỏi. Anh nói: “Nhất định có nguyên nhân khác, cô
ấy không tự dưng đối xử với con như vậy đâu.”
Ông Nhiếp Đông Viễn trừng mắt nhìn con trai: “U mê!”
Đàm Tĩnh không quay lại phòng bệnh mà đi tìm Thịnh Phương Đình. Đang làm thủ
tục xuất viện, trông thấy cô, anh rất ngạc nhiên: “Sao cô lại tới đây?”
“Giám đốc Thịnh, tôi có việc muốn hỏi anh.” Cô tin tưởng Thịnh Phương Đình
một cách rất bản năng, vì anh làm việc gì cũng rất chu đáo, kín kẽ, người giỏi
giang như vậy nhất định sẽ giúp được cô.
Nhận ra sự việc không bình thường, Thịnh Phương Đình cẩn thận đóng cửa phòng
lại rồi hỏi: “Việc gì vậy?”
“Con trai tôi, Tôn Bình, chắc anh gặp rồi.”Thịnh Phương Đình gật đầu, thấy
sắc mặt cô tái nhợt, toàn thân run rẩy, bèn hỏi: “Phải phẫu thuật sao? Cô thấy
rủi ro quá lớn à?”
“Không, bố đẻ của nó đòi quyền giám hộ…”
Thịnh Phương Đình ngớ ra một thoáng mới hiểu ý cô. Đàm Tĩnh đúng là một người
phụ nữ bí ẩn, hóa ra chồng cô lại không phải là bố đẻ của Tôn Bình? Anh hỏi: “Sự
việc là như tôi nghĩ sao?”
Đàm Tĩnh khó nhọc gật đầu: “Ông nội cháu rất giàu, đồng ý cho tôi một triệu
tệ, nhưng bắt tôi từ bỏ mọi quyền lợi, kể cả việc quyền thăm nom.”
Người giàu làm việc gì cũng muốn nhanh gọn dứt khoát không để lại bất cứ hậu
họa nào, Thịnh Phương Đình đã đoán được quá nửa chân tướng. Anh hỏi gần như tự
trào: “Thế cô có đồng ý không?”
“Tôi không đồng ý…” Đàm Tĩnh dường như sắp sụp đổ, “Tôi vốn tưởng mình làm
được, nhưng giờ mới nhận ra tôi không thể… Tôi không muốn…”
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn chữa bệnh cho con… nhưng nó vẫn phải ở với tôi…”
“Cô vừa nói đối phương rất giàu…”
“Đúng, họ cử luật sư tới.”
Thịnh Phương Đình lưỡng lự một chút rồi nói: “Cô có thể cho tôi biết họ là ai
không?”
“Nhiếp Đông Viễn của Tập đoàn Đông Viễn là ông nội của con tôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, Đàm Tĩnh thấy gương mặt Thịnh Phương Đình dưới ánh mặt
tời chợt trở nên vô cùng phức tạp. Bóng cánh cửa chớp đổ xuống khiến cô không
trông rõ được biểu hiện trên mặt anh lúc này. Cô chỉ nhìn anh đầy mong đợi:
“Giám đốc Thịnh, tôi không quen ai giỏi giang như anh nữa…”
“Nhiếp Đông Viễn của Tập đoàn Đông Viễn…” Thịnh Phương Đình chậm rãi hỏi, “Cô
muốn giành quyền giám hộ?”
“Đúng, tôi không thể để mất con được.”
“Thế thái độ của bố đẻ cháu thế nào?”
Đàm Tĩnh lòng dạ rối bời, cô không thể nghĩ tới Nhiếp Vũ Thịnh, bởi hễ nghĩ
đến anh, cô lại cảm thấy sắp sụp đổ, đành lí nhí đáp: “Tôi không biết…”
“Ra giá trên trời, trả giá dưới đất[1].” Thịnh Phương Đình cười, “Đó chính là
nguyên tắc cơ bản nhất trong đàm phán. Cô muốn có quyền giám hộ thì tuyệt đối
không thể để cho đối phương biết cô chỉ cần quyền giám hộ.
[1] Người bán ra giá cao, người mua trả giá thấp nhất có thể.
Thấy Đàm Tĩnh hoang mang nhìn mình, Thịnh Phương Đình liền giải thích: “Tập
đoàn Đông Viễn hoạt động ở Hồng Kông, giá thị trường hơn mười hai tỷ đô la Hồng
Kông. Dưới tên Nhiếp Đông Viễn còn có vô số tài sản cá nhân, hiện tại Nhiếp Vũ
Thịnh là người thừa kế pháp định duy nhất của ông ta. Vụ này cô nhất định kiện,
hơn nữa còn phải kiện đến nơi đến chốn. Phải yêu cầu đối phương trả chi phí sinh
dưỡng cháu bé từ khi sinh ra đến giờ, cả chi phí phẫu thuật sắp tới và đền bù
tổn thất tinh thần nhiều năm bị bỏ rơi. Ngoài ra, còn phải yêu cầu đối phương
chia một phần tài sản cho cháu bé. Nhiếp Đông Viễn có 30% cổ phẩn Tập đoàn Đông
Viễn, cô hãy đòi ông ta trích ra một tỷ lệ cổ phần nhất định cho Bình Bình. Tôi
sẽ giúp cô liên lạc với luật sư, để luật sư tới gặp cô.”
Đàm Tĩnh bối rối hỏi: “Như thế có được không?”
“Bước đầu tiên trong đàm phán là tuyệt đối không được để đối phương biết cô
muốn gì. Nói quá lên cũng không sao, vì đối phương sẽ mặc cả.”
Đàm Tĩnh rất lo lắng: “Liệu họ có đem Bình Bình đi mất không?”
“Họ đưa đi thì càng không sợ, cô có thể nói họ cướp con, dư luận sẽ đồng tình
với kẻ yếu.”
“Tôi không muốn công khai chuyện này…”
“Nhà họ Nhiếp cũng không muốn, dù sao cũng là con ngoài giá thú, họ sẽ không
muốn công khai đâu. Dù ra tòa ly hôn chia tài sản, họ cũng muốn âm thầm thực
hiện, huống hồ tình huống khó xử này.”
Đàm Tĩnh hoàn toàn rối loạn, cô giơ hai tay lên bưng lấy mặt: “Tôi phải làm
sao đây?”
“Cô đừng gặp người họ Nhiếp, mọi việc cứ để luật sư đi đàm phán. Chắc chắn
đội ngũ luật sư bên đối phương sẽ rất lợi hại, cô phải chuẩn bị tâm lý đấy.”
“Tôi chỉ muốn giữ con…”
“Thế nên cô phải đòi tài sản, vì khi họ chia một phần cổ phần cho con trai
cô, nếu cô là người gihì trước lúc Bình Bình tròn mười tám tuổi cô sẽ có quyền
bỏ phiếu thay nó. Chắc chắn Nhiếp Đông Viễn không muốn nhìn thấy cô trong cuộc
họp cổ đông, ông ta sẽ nghĩ mọi cách để không chia cổ phần cho con cô, vậy thì
cô có cơ hội giành quyền giám hộ rồi.”
“Nhất định phải như vậy sao?”
“Cũng không nhất định.” Thịnh Phương Đình nói, “Hay là cô thương lượng với
Nhiếp Vũ Thịnh vậy, mọi người cùng giải quyết vấn đề trong hòa bình.”
“Tôi không thể gặp anh ta thương lượng được.” Đàm Tĩnh lí nhí, “Tôi không
muốn nhìn thấy anh ta nữa.”
“Thật ra cô chỉ cần làm bộ cứng rắn hơn một chút, có lẽ người nhà họ Nhiếp sẽ
biết khó mà rút lui.” Thịnh Phương Đình nói, “Nhiếp Đông Viễn sẽ không để bản
thân chịu thiệt đâu, nếu thấy ảnh hưởng đến lợi ích căn bản, có lẽ ông ta sẽ từ
bỏ.” Anh ngừng một chút rồi nói, “Có cần luật sư hay không phải xem ý cô thế
nào. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ gọi cho luật sư tôi quen.”
“Giám đốcThịnh, tại sao anh lại giúp tôi?”
Thịnh Phương Đình nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Nói thật, tôi chướng mắt Nhiếp
Đông Viễn lâu rồi. Chắc cô cũng biết, ông ta khởi nghiệp từ ngành hàng tiêu dùng
nhanh nhưng danh tiếng của ông ta trong ngành cũng chẳng ra gì. Nếu có thể khiến
ông ta mất đi thứ gì đó, tôi thấy rất vui.”
Đàm Tĩnh thắc mắc nhìn Thịnh Phương Đình, chỉ thấy vẻ mặt anh ung dung, dường
như những lời nói vừa rồi chỉ là đùa vậy. Có lẽ vì điều hòa trong phòng để hơi
thấp, Đàm Tĩnh chợt lạnh toát sống lưng. Cô đoán: “Anh cũng là con của người
trong xưởng Lão Tam sao?”
“Xưởng Lão Tam gì?”
“Không có gì.” Đàm Tĩnh cụp mắt, nói, “Tôi hỏi ngớ ngẩn ấy mà.”
Thịnh Phương Đình thoáng trầm mặc, lại hỏi tiếp: “Cô có thể cho tôi biết rốt
cuộc cô và Nhiếp Vũ Thịnh trước đây là thế nào không?”
Đàm Tĩnh ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Anh chỉ đơn thuần là tò mò thôi sao?”
“Không, tôi muốn tìm hiểu kỹ đối thủ, nếu cô cần tôi tiếp tục giúp đỡ, nếu cô
thật sự muốn kiện nhà họ Nhiếp thì chúng ta bắt buộc phải hiểu rõ về đối
thủ.”
Đàm Tĩnh bất giác thở dài, nên kể thế nào đây? Đó là chuyện cô đã chôn sâu
tận đáy lòng, không bao giờ muốn nhớ lại nữa.