Kể về cái chết của mẹ xong, Đàm Tĩnh trầm mặc rất lâu mới nói: “Nếu biết
chuyện này sớm hơn, tôi ước sao mình chưa từng quen Nhiếp Vũ Thịnh.”
Thịnh Phương Đình không biết phải an ủi cô thế nào, đành nói: “Thật ra, cô vì
chuyện này mà rời bỏ Nhiếp Vũ Thịnh là không công bằng với anh ta.”
“Khi ấy tôi còn rất trẻ, mới hai mươi tuổi, gặp phải chuyện thế này, thật
không biết phải làm sao. Nhiếp Đông Viễn tưởng tôi không biết gì nên chỉ yêu cầu
tôi rời xa Nhiếp Vũ Thịnh. Tôi nghĩ tôi cũng không muốn ở bên Nhiếp Vũ Thịnh
nữa, nếu không mẹ tôi trên trời cũng không được yên lòng.”
Ánh mắt Đàm Tĩnh đầy đau khổ: “Chỉ là tôi không biết rốt cuộc mình làm đúng
hay sai. Tôi đã đến bệnh viện, định bỏ đứa con này đi, nhưng tới khi nằm lên bàn
mổ tôi lại chạy trốn. Nhiếp Vũ Thịnh không biết gì cả, tôi trút tất cả oán hận
lên đầu anh ta như thế là không công bằng, nhưng cái chết của bố mẹ tôi lại có
liên quan đến Nhiếp Đông Viễn, nếu không phải vì ông ta thì mẹ tôi đâu có qua
đời.”
Thịnh Phương Đình trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Vậy còn bây giờ? Giờ cô thực sự
muốn tranh quyền giám hộ với nhà họ Nhiếp sao?”
“Nhất định tôi phải tranh, Bình Bình là sinh mạng của tôi, tôi không thể để
mất nó được. Trong mấy năm đầu khó khăn nhất, tôi thường xuyên nghĩ đến việc
chết quách cho xong, chết rồi sẽ không còn đau khổ nữa. Nhưng tôi không nỡ xa
Bình Bình, tôi chết đi rồi, trên đời còn ai yu thương nó được như tôi, nó lại có
b
nh, tôi phải chữa cho nó, để nó sống thật khoẻ mạnh, nó còn nhỏ quá…”
“Cô có thể đối mặt với Nhiếp Vũ Thịnh không?” Thịnh Phương Đình hỏi, “Có lẽ
anh ta muốn âm thầm hòa giải, khỏi phải kéo nhau ra trước tòa, cũng có thể anh
ta sẽ gạt luật sư qua một bên để nói chuyện riêng với cô.”
“Tôi sẽ không gặp lại anh ta nữa.” Đàm Tĩnh nói ngay, “Nếu anh tìm được luật
sư giúp tôi thì mọi việc cứ giao cho luật sư đàm phán.”
“Ok.” Thịnh Phương Đình nói, “Vậy tôi sẽ giới thiệu luật sư cho cô, chỉ cần
cô kiên quyết, vụ kiện này có thể thực hiện.”
Cố vấn pháp luật của Tập đoàn Đông Viễn làm việc đương nhiên nhanh gọn dứt
khoát, không quanh co nhiều, chỉ nộp một khoản tiền phạt đã bảo lãnh được Tôn
Chí Quân ra khỏi đồn cảnh sát. Theo ý ông Nhiếp Đông Viễn, điều kiện của Đàm
Tĩnh đã được đáp ứng, mọi thứ còn lại cứ giao cả cho luật sư, nhưng Nhiếp Vũ
Thịnh lại khăng khăng đòi gặp Tôn Chí Quân một lần. Trong mắt ông Nhiếp Đông
Viễn, điều này quả là thừa thãi, nhưng từ trước tới giờ ông chẳng bao giờ lay
chuyển được ý con trai, huống hồ tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh hiện giờ đang hỗn
loạn, cả cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi, ông không nỡ gây thêm áp lực cho con
nữa. Có điều ông kiên quyết yêu cầu luật sư có mặt trong cuộc gặp giữa Nhiếp Vũ
Thịnh và Tôn Chí Quân.
“Anh dễ mềm lòng, nếu người ta hét giá trên trời, chưa biết chừng anh lại mềm
lòng mà chấp nhận cũng nên. Có luật sư đi theo anh, bố mới yên tâm được.”
Nhiếp Vũ Thịnh cũng chẳng còn lòng dạ nào mà so đo điều đó, sau khi sự việc
xảy ra anh luôn thấy đầu óc trống rỗng, mơ màng như đang mộng du vậy. Đàm Tĩnh
nói những gì, anh gần như không nhớ nữa, chỉ nhớ lúc đó mình vô cùng đau lòng,
vô cùng tuyệt vọng. Nhiều năm như vậy, cô vẫn biết đâu là điểm yếu của anh, chỉ
bằng vài câu đơn giản đã có thể đập nát trái tim anh. Nhiếp Vũ Thịnh căn bản
không muốn nhớ lại, hiện giờ bố anh đã khăng khăng thì cứ để luật sư đi cùng
vậy.
Hôm đó ở hành lang bệnh viện, Nhiếp Vũ Thịnh không hề nhìn thẳng vào Tôn Chí
Quân, mãi đến hôm nay gặp anh ta, anh mới bất giác chú ý kỹ. Chắc vì mới ra khỏi
phòng tạm giam nên quần áo Tôn Chí Quân không lấy gì làm sạch sẽ, râu chưa cạo,
nhìn lôi thôi không khác mấy người lang thang nơi đầu đường là bao.
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh, Tôn Chí Quân dường như cũng không bất ngờ, chỉ hỏi: “Có
thuốc không?”
Nhiếp Vũ Thịnh sờ vào túi, tuy thỉnh thoảng anh có lén hút vài điếu nhưng
chưa bao giờ mang theo thuốc lá. Luật sư đưa bao thuốc cho anh, anh đưa Tôn Chí
Quân, không chút khách khí, rút lấy một điếu, lại hỏi tiếp: “Có bật lửa
không?”
Luật sư nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, rồi đưa bật lửa cho Tôn Chí Quân. Anh ta châm
lửa, rít vài hơi thật sâu, bấy giờ mới nói: “Xem ra anh biết hết rồi hả?”
Nhiếp Vũ Thịnh không muốn nói nhiều, chỉ lặng lẽ quan sát Tôn Chí Quân. Tôn
Chí Quân búng tàn thuốc, đột nhiên bật cười “phì” một tiếng, nói: “Nhìn cái gì
chứ? Không lẽ nhìn mặt tôi là biết tại sao Đàm Tĩnh năm đó lại lấy tôi sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh không muốn hỏi một câu như thế, anh chẳng nói gì, chỉ im lặng
nhìn Tôn Chí Quân. Tôn Chí Quân lại hút vài hơi rồi dụi điếu thuốc xuống bàn dập
tắt, mặc cho đầu thuốc lá để lại trên bàn một vệt sém. Anh ta nói: “Nếu không
phải anh vừa lôi tôi ra khỏi nhà giam thì tôi đã cho anh một đấm rồi. Có gì mà
phải giả vờ? Muốn hỏi thì hỏi đi! Đàm Tĩnh tại sao lại lấy tôi? Cô ta không muốn
con mình ra đời mà không có hộ khẩu! Đàm Tĩnh nghe nói trẻ nhỏ sinh ra phải có
giấy chứng sinh mới nhập được hộ khẩu, nhưng chỉ bệnh viện nơi sinh mới có thể
cấp giấy chứng sinh. Anh biết không? Hồi đó tôi thấy cô ta một mình vác cái bụng
bầu nhìn rất khổ sở bèn nói, ở quê chúng tôi có người quen là có thể làm giấy
chứng sinh, còn có thể viết ngày tháng trong giấy sớm hơn, nhưng phải có giấy
đăng ký kết hôn trước đã. Ban đầu Đàm Tĩnh không chịu, nhưng không có giấy chứng
sinh thì con không có hộ khẩu, mà sau này đi nhà trẻ, tiểu học đều cần hộ khẩu
hết. Dù đóng tiền học trái tuyến chăng nữa, cũng phải có hộ khẩu. Đàm Tĩnh suy
nghĩ suốt mấy ngày, cô ta là người rất dễ mềm lòng, chỉ sợ con sau này bị thiệt
thòi, cuối cùng bèn theo tôi về quê làm giấy đăng ký kết hôn.”
Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không nói gì, nhưng bàn tay bên dưới bàn đã siết lại thành
nắm đấm.
“Lúc đó hình như cô ta có mang Bình Bình đã bảy tám tháng, tôi còn nhớ lúc
trên xe về quê, đường sá gập ghềnh, xe lắc lư suốt, tôi còn lo cô ta trở dạ giữa
đường nữa chứ. Về quê làm giấy kết hôn rồi, cô ta còn bỏ tiền bày mấy bàn rượu,
nói mình đã nợ tôi ân tình, không muốn nợ tiền nữa. Anh bảo có phải dở hơi
không?”
Tôn Chí Quân vừa kể vừa cười thờ ơ, vậy mà Nhiếp Vũ Thịnh lại thấy tim như bị
dao cứa, dáng vẻ dè dặt miễn cưỡng của cô hiện ra rành rành trước mắt anh. Anh
từng hận Đàm Tĩnh, thậm chí trong khoảnh khắc vừa rồi anh cũng hận cô. Nhưng Tôn
Chí Quân càng kể với dáng vẻ thờ ơ như vậy, anh lại càng thấy khó chịu. Anh
không thể ngờ Đàm Tĩnh lại từng phải chịu khổ như vậy. Hồi đó cô còn rất trẻ,
vừa mất đi người thân duy nhất không lâu, lại vứt bỏ hết mọi thứ vốn có, rốt
cuộc cô làm thế nào vượt qua được?
“Sau đó thì anh biết cả rồi, đứa trẻ vừa sinh ra đã có bệnh. Đàm Tĩnh dốc hết
tiền cho nó, đến giờ vẫn chưa chữa được.” Tôn Chí Quân đột nhiên nhếch mép cười,
“Nhưng giờ anh đã biết hết còn gì? Tốt rồi, lần này cô ta không cần lo lắng nữa,
có ông bố đẻ giàu sụ như anh thì còn lo gì nữa chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh cố nén cảm xúc, nói: “Là cô ấy yêu cầu bảo lãnh anh ra.”
Tôn Chí Quân lại cười, ngữ khí đầy khiêu khích: “Vợ chồng một ngày nên nghĩa,
vợ đối với tôi thì khỏi nói.”
Nhiếp Vũ Thịnh phải dùng hết sức lực toàn thân mới nén được cơn kích động
muốn lao tới đấm thẳng vào mặt Tôn Chí Quân. Anh không muốn dài dòng thêm nữa,
chỉ nói: “Vậy anh hãy khuyên Đàm Tĩnh, chúng tôi đã đáp ứng mọi yêu cầu của cô
ấy rồi, cô ấy không cần đứa trẻ nữa, tôi cũng đã đồng ý đưa một triệu tệ, mong
cô ấy hãy từ bỏ quyền giám hộ đi.”
“Cái gì? Một triệu?” Dường như Tôn Chí Quân còn chưa nghĩ thông, một lúc sau
mới cười khẩy: “Anh Nhiếp ạ, anh cũng quá keo kiệt đấy, có một triệu mà đòi đưa
thằng bé đi à? Chúng tôi mất bao nhiêu tâm huyết mới nuôi lớn được nó. Một
triệu? Ai thèm chứ!”
“Là cô Đàm yêu cầu một triệu.” Luật sư kịp thời nói xen vào một câu, “Hơn nữa
anh Nhiếp là cha đẻ của đứa trẻ, anh ấy có quyền yêu cầu quyền giám hộ.”
“Tôi nói chuyện với anh đấy à?” Tôn Chí Quân hầm hầm. “Họ Nhiếp kia, tôi
không cần biết ông già giàu sụ của anh có tiền có thế ra sao, có điều, việc Đàm
Tĩnh không đồng ý thì tôi cũng không đồng ý. Anh là cha đẻ của Bình Bình, đúng
thế. Nhưng Đàm Tĩnh là mẹ đẻ của Bình Bình! Cô ấy đã khổ sở nuôi nó lớn ngần
này, hao phí bao nhiêu tâm huyết anh có biết không? Vì nó mà cô ấy bạc cả tóc.
Giờ tự nhiên anh ở đâu nhảy ra, đưa tiền? Có tiền là mua được con sao? Được, anh
có quyền có thế, kiện thì cứ kiện, đợi lúc ra toà, hỏi thằng bé xem nó muốn theo
ai?”
Trông bộ dạng càn quấy của Tôn Chí Quân, luật sư vừa tức vừa buồn cười, đang
định lên tiếng thì Nhiếp Vũ Thịnh ngăn lại, nói: “Chính miệng Đàm Tĩnh nói, cô
ấy không cần đứa trẻ nữa, cô ấy đòi tôi một triệu.”
“Tôi không tin! Cô ta coi đứa trẻ đó còn quan trọng hơn tính mạng mình, đưa
đứa trẻ cho anh, trừ phi cô ta không muốn sống nữa!”
Nói xong câu đó, Tôn Chí Quân đột nhiên biến sắc, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Luật sư định ngăn lại nhưng bị anh ta đẩy cho lảo đảo suýt ngã. Nhiếp Vũ Thịnh
mất hai giây mới sực hiểu ra, cũng biến hẳn sắc mặt, vội vàng đi ra. Không ngờ
vừa ra khỏi cửa thì bị Tôn Chí Quân kéo lại: “Đàm Tĩnh ở đâu?”
“Tôi
Tôn Chí Quân vung tay đấm một cú khiến Nhiếp Vũ Thịnh loạng choạng. Luật sư
chạy lại đẩy anh ta ra, quát: “Dừng lại ngay!”, vừa nói vừa rút điện thoại gọi
cảnh sát. Tôn Chí Quân chẳng thèm quan tâm, chỉ nói: “Được thôi, cứ nhốt tao lại
đi. Họ Nhiếp kia, tao muốn đánh mày lâu rồi, mày có giỏi cứ nhốt tao lại đi! Mẹ
kiếp, bây giờ mày lại thò mặt ra tranh quyền giám hộ với Đàm Tĩnh à! Lúc Đàm
Tĩnh sinh con bị băng huyết suýt nữa thì mất mạng, mày ở đâu hả? Cả đời cô ta
không chịu cầu luỵ ai, huống hồ là van vỉ tao, vậy mà vì thằng bé bị bệnh tim
bẩm sinh, Đàm Tĩnh đã khóc ngất năm lần bảy lượt, cầu xin tao cho vay tiền chữa
bệnh. Đến mạng sống cô ta cũng không cần nữa, sinh xong chưa được một tháng đã
muốn đi làm kiếm tiền, lúc đó mày ở đâu? Bao năm nay, cô ấy đoạn tuyệt qua lại
với bạn bè người thân, vì không thể trả được số tiền đã vay, cảm thấy không còn
mặt mũi nào gặp người ta nữa, lúc ấy mày ở đâu, hả, hả? Họ Nhiếp kia, hôm nay
mày thò đầu ra đòi giành quyền giám hộ, giỏi lắm! Có giỏi thì nhốt tao lại đi,
để xem Đàm Tĩnh có giao con cho mày không? Một triệu? Không phải mày vẫn cậy có
nhiều tiền sao? Không phải mày ức hiếp Đàm Tĩnh không có tiền trị bệnh cho con
sao? Nếu Đàm Tĩnh có tiền trị bệnh cho con, để xem cô ta có ngó ngàng đến mày
nữa không? Mày muốn ép cô ấy đến chỗ chết đúng không? Cô ấy nợ mày à? Ép chết cô
ấy mày vui lắm sao?”
Câu cuối cùng gần như anh ta đã gầm lên. Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy toàn thân
không còn chút sức lực nào nữa, đầu ngón tay lạnh toát. Nghe người khác kể về
những nỗi khổ Đàm Tĩnh phải trải qua là điều anh khó chịu đựng nhất. Kỳ thực anh
không thể tưởng tượng được mấy năm vừa rồi, Đàm Tĩnh làm sao vượt qua nổi. Đến
Tôn Chí Quân còn biết những nỗi vất vả của cô, vậy mà trong mắt cô, anh lại tồi
tệ đến mức đó, cô thà chịu đựng mọi khổ nạn trên đời cũng không mở miệng cầu xin
anh.
Thật ra, khi đã thật sự tuyệt vọng cô cũng từng lên tiếng, ví dụ như lần cô
đòi anh năm vạn, nhưng anh chỉ đưa ba vạn, còn ném cả đống tiền vào mặt cô. Khi
cô quỳ xuống nhặt từng tờ thì anh bỏ đi không thèm quay đầu lại. Trước sự bức ép
của số mệnh, chắc trái tim cô đã tan nát từ lâu. Cuối cùng, ở khách sạn, khi cô
đòi anh mười vạn tệ, trong đôi mắt cô đã trống rỗng đến nước mắt cũng không còn
nữa.
Rốt cuộc Đàm Tĩnh đã hận anh đến mức nào, mới miễn cưỡng mỗi khi đòi tiền anh
như thế? Thậm chí cô thà chấp nhận để con mạo hiểm làm phẫu thuật thử nghiệm,
cũng không muốn cho anh biết sự thật.
Rốt cuộc cô hận đến mức nào mà không chấp nhận anh là cha đẻ của thằng bé.
Anh không muốn nghĩ đến điều này, bởi cứ nghĩ đến nó, tim anh liền thắt lại.
Nhưng từng lời của Tôn Chí Quân như từng viên đạn găm vào người, bắn nát lục phủ
ngũ tạng anh. Một đấm này của Tôn Chí Quân đấm vào mặt anh, nhưng tim anh còn
đau hơn, đau đến mức không nói nổi thành lời.
Nhiếp Vũ Thịnh kéo tay luật sư lại, tỏ ý đừng gọi cảnh sát. Anh không nói
năng gì, chỉ trơ mắt nhìn Tôn Chí Quân bừng bừng lửa giận bỏ đi. Đàm Tĩnh đang ở
đâu? Thật ra anh cũng không biết. Rốt cuộc anh đã làm gì sai? Tại sao Đàm Tĩnh
lại đối xử với anh như vậy? Anh cũng không biết nữa. Anh chỉ biết Đàm Tĩnh hận
mình, điều đó khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong một thời gian dài, anh cảm thấy mình hận Đàm Tĩnh, hận cô vô tình rời
bỏ anh, hận cô lấy chồng sinh con như không có chuyện gì. Nhưng trong khoảnh
khắc biết được chân tướng sự việc, người anh hận lại chính là bản thân mình.
Hiện giờ Đàm Tĩnh đã trở thành một vết thương, chạm vào là đau, không chạm vào
cũng đau. Tại sao cô ấy lại sinh con ra? Để hôm nay đòi anh một triệu sao?
Anh đã không còn ôm ấp bất cứ hy vọng nào với Đàm Tĩnh nữa. Trong một thời
gian rất dài, anh luôn nghĩ nếu Đàm Tĩnh trở về, nói rằng cô đã gạt anh, cô chưa
bao giờ muốn rời xa xanh, thì anh sẽ tin, rồi ôm lấy cô vào lòng, tiết lộ với cô
rằng anh vẫn luôn chờ đợi giây phút này, cả đời này sẽ không để cô rời xa anh
nữa. Nhưng giờ đây, khi Đàm Tĩnh thực sự quay về, dường như hai người họ đã
không thể trở lại như xưa được nữa.
Lúc trẻ tuổi ngây ngô, tựa hồ cảm thấy mọi việc đều dễ như trở bàn tay. Người
mình thích cũng thích mình, đôi lòng hoà hợp không có gì là thần kỳ cả. Anh
thích Đàm Tĩnh, yêu Đàm Tĩnh, đó dường như chỉ là bản năng. Còn Đàm Tĩnh đối với
anh thế nào? Sau khi làm tổn thương anh, cô liền rời bỏ, đến khi quay lại, cô
vẫn là một câu hỏi lớn. Vào khoảnh khắc khi biết được đứa trẻ kia là con mình,
tận đáy lòng anh từng loé lên một tia hy vọng cuối cùng. Nhưng đến giờ tia hy
vọng đó cũng đã bị dập tắt hoàn toàn rồi.
Đàm Tĩnh đã nói, cô chưa bao giờ yêu anh.
Cho dù không muốn thừa nhận, thì đến hôm nay anh cũng không thể không đối
diện với sự thực này.
Cô thật sự chưa bao giờ yêu anh.
Tuy Tôn Chí Quân giận dữ nhưng không hề mất lý trí. Nghĩ một lúc anh ta liền
chạy đến phòng bệnh khoa Ngoại Tim mạch, y tá nhận ra anh ta chính là người đã
gây chuyện hôm đó nên phớt lờ, chẳng hỏi han gì. Tôn Chí Quân quên mất số phòng
của Bình Bình, đành phải đi tìm từng phòng một, cuối cùng cũng tìm được. Quả
nhiên anh ta bắt gặp Đàm Tĩnh ở đó.
Trông thấy Đàm Tĩnh, Tôn Chí Quân thở phào nhẹ nhõm. Khi Nhiếp Vũ Thịnh nói
Đàm Tĩnh muốn từ bỏ quyền giám hộ, Tôn Chí Quân thật sự sợ rằng Đàm Tĩnh sẽ nghĩ
không thông. Cô coi trọng đứa nhỏ này còn hơn cả tính mạng mình, sao lại đành
lòng giao cho người chứ?
Đàm Tĩnh đang ngồi bên cạnh giường lặng lẽ nhìn con trai thiêm thiếp ngủ. Khi
Tôn Chí Quân lại gần cô mới ngẩng lên, cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ bình
thản nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Đàm Tĩnh biết tính Tôn Chí Quân, sợ có gì bất đồng là anh ta lại quát lên làm
phiền những bệnh nhân khác, cũng may lần này không có chuyện đó. Tôn Chí Quân
theo Đàm Tĩnh ra đến cầu thang thoát hiểm mới hỏi: “Bình Bình thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Đàm Tĩnh không muốn nói với anh ta về Tôn Bình, có lẽ do đã quen đề
phòng anh ta, cô chỉ hỏi, “Họ không gây khó dễ cho anh chứ?”
“Khó dễ cái gì?” Tôn Chí Quân nói vẻ thờ ơ. “Tôi cho tay họ Nhiếp kia một
đấm. Luật sư ngồi bên cạnh cũng chẳng dám ho he cái mẹ gì!” Khi nói câu này, anh
ta chú ý dò xét thần sắc Đàm Tĩnh, quả nhiên cô hơi cau mày, nhưng cũng không
nhắc đến Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ nói: “Anh cứ như vậy sớm muộn cũng chịu thiệt
thòi.”
Tôn Chí Quân bất giác nhíu mày: “Cô cũng đừng vòng vo nữa. Tay họ Nhiếp đó
biết hết rồi, cô định bao giờ ly hôn đây?”
“Tôi không muốn ly hôn.” Cô ngừng một chút rồi nói, “Tôi định ra tòa giành
quyền giám hộ với nhà họ Nhiếp. Luật sư nói nếu chúng ta ly hôn, sẽ rất bất lợi
cho vụ kiện.”
Tôn Chí Quân cười khẩy: “Đầu óc cô có vấn đề à? Hắn ta muốn con trai thì cô
cứ giao con cho hắn là được rồi. Cô có tiền chữa cho nó không mà giữ?”
“Có tiền hay không là việc của tôi.” Đàm Tĩnh đã quen với tính tình vui giận
thất thường của Tôn Chí Quân, thấy anh ta móc mỉa cô cũng chẳng để tâm, chỉ nói:
“Tôi đã nợ anh quá nhiều ân tình, mong anh giúp tôi một lần cuối này nữa thôi.
Nếu anh muốn ly hôn thì để qua vụ kiện này, đợi tôi giành được con đã. Khi nào
có tiền, tôi sẽ bồi thường cho anh ngay. Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ nghĩ
cách.”
Tôn Chí Quân vẫn cười khẩy, nói: “Đợi bao giờ cô có tiền hẵng nói.”
Dứt lời anh ta quay người bỏ đi. Trước nay tính tình Tôn Chí Quân vẫn vậy,
Đàm Tĩnh cũng không để bụng, huống hồ giờ tâm trí cô đã đặt ở nơi khác. Cô quay
lại phòng bệnh, y tá đang đổi bình truyền cho Tôn Bình, thấy cô vào liền nói:
“Giường số 39, y tá trưởng bảo tôi nói cho chị, bệnh viện đã nhận được tiền viện
phí bổ sung của chị, tất cả là hai mươi vạn. Chi tiết về chi phí mấy hôm nay,
nếu chị muốn in ra thì có thể xuống quầy thu phí, quẹt thẻ là có thể tự động in
ra. Đúng rồi, y tá trưởng bảo tôi hỏi chị, chị có định cho con làm phẫu thuật
không? Nếu có thì phải đăng ký xếp hàng, rồi tôi thông báo lại cho bác sĩ điều
trị chính. Cònphương án phẫu thuật thì bác sĩ sẽ nói chuyện với chị sau.” Liếc
nhìn tấm bảng đầu giường, thấy tên bác sĩ điều trị, y tá lại lẩm bẩm, “Hôm nay
bác sĩ Nhiếp không đi làm, mai vậy.”
Đàm Tĩnh không nói gì, chỉ ngồi xuống, mệt mỏi nhìn con. Tôn Bình đã tỉnh
lại, trông thấy cô thì rất vui, híp mắt cười với cô.
“Mẹ!”
Đàm Tĩnh khẽ nắm tay con, nói với con những cũng như tự nói với mình: “Ngoan…
có tiền rồi, chúng ta sẽ sớm được phẫu thuật thôi… Mổ xong con sẽ khoẻ lại…”
“Mẹ… sao mẹ không vui?”
Đàm Tĩnh rưng rưng nước mắt: “Mẹ vui lắm chứ…”
“Mẹ, mẹ bảo chơi trò chơi với con mà? Con phải trốn, con còn chưa trốn sao mẹ
đã đến rồi?”
“Chúng ta không chơi nữa, mẹ sẽ ở bên con, được không?”
“Được ạ! Con cũng không muốn chơi, nếu con trốn mà mẹ không tìm thấy sẽ lo
lắng!”
Điện thoại cô chợt reo chuông. Bước vào phòng bệnh, di động đều phải đổi sang
chế độ rung, thấy số của Nhiếp Vũ Thịnh, cô sợ ảnh hưởng đến mọi người trong
phòng, bèn ra ngoài hành lang, nhưng rốt cuộc vẫn không có dũng khí nhận điện.
Nhìn dãy số liên tục nhấp nháy trên màn hình, cuối cùng cô ấn nút từ chối.
Vừa quay người lại, cô liền trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh, anh không mặc áo bác
sĩ, thần sắc vô cùng tiều tuỵ, hệt như hồi sáng gặp cô vậy. Cô lại định rút lui,
nhưng Nhiếp Vũ Thịnh đã chặn cô lại. Anh chỉ bảo:
“Nói chuyện với tôi một lát.”
“Chúng ta không còn gì để nói nữa.”
“Tôi vừa chuyển tiền viện phí.”
“Y tá đã nói với tôi rồi.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả. Luật sư của tôi sẽ đến ngay, có chuyện gì anh trực tiếp
nói với luật sư.”
Đàm Tĩnh nói xong bèn đi thẳng, như sợ hãi, không muốn nấn ná lâu thêm một
giây nào nữa. Nhiếp Vũ Thịnh giương mắt nhìn cô đi đến cửa phòng bệnh, chỉ vài
bước chân mà như cách nhau nghìn sông vạn núi, ở giữa là trùng trùng nguy nan
hiểm trở, anh không cách nào vượt qua nổi. Anh gọi: “Đàm Tĩnh…”
Cô đứng trước cửa nhưng không quay lại, chỉ đợi anh nói.
“Ca mổ này tôi không thể thực hiện, dù là cách truyền thống tôi cũng không
cầm dao được. Từ hồi thực tập, các thầy đã nói, thầy thuốc không thể tự chữa,
nhưng hồi đó tôi không đồng tình. Giờ mới biết, mình không cách nào thực hiện
được ca mổ này…”
Đàm Tĩnh vẫn không quay lại, chỉ hỏi: “Anh muốn đổi bác sĩ điều trị
chính?”
“Không phải… Tôi muốn mời chủ nhiệm của chúng tôi đứng mổ.”
Cuối cùng Đàm Tĩnh quay lại nhìn anh, nói: “Nếu anh không ngại lời đồn đại
thì tôi cũng không ngại đâu. Đây là bệnh viện anh làm việc mà.”
“Tôi sẽ không vì sợ lời đồn mà để con… để bệnh nhân… mạo hiểm.”
“Vậy cũng được.” Đàm Tĩnh mở cửa phòng, nói, “Bác sĩ Nhiếp, phiền anh đăng ký
phẫu thuật giúp.”
Dứt lời, cô bước vào trong, đóng cửa lại. Nhiếp Vũ Thịnh đứng đó, câu nói
cuối cùng của Đàm Tĩnh tựa như một viên thuốc đắng chát, nhưng anh vẫn phải nuốt
xuống. Anh đến phòng trực ban, hỏi Tiểu Mẫn: “Chủ nhiệm về chưa?”
“Viện trưởng gọi ông ấy lên văn phòng rồi, bảo là có việc gì đó.” Tiểu Mẫn
dường như rất kinh ngạc, quan sát Nhiếp Vũ Thịnh từ đầu đến chân, “Sư huynh sao
vậy? Mới một đêm không gặp, sao sắc mặt anh kém thế?”
“Ở nhà có chút chuyện.” Nhiếp Vũ Thịnh nói nhỏ, “Hôm qua ngủ không được
ngon.”
Tiểu Mẫn tưởng anh lo lắng cho bệnh tình của bố nên an ủi mấy câu. Nhiếp Vũ
Thịnh tinh thần hoảng hốt, nghe mà như không nghe, nhưng đồng nghiệp đã có lòng
tốt, anh cũng đành gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích. Ngồi trong văn phòng chưa lâu,
chợt anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài hành lang, rồi có tiếng
y tá chào: “Chủ nhiệm Phương!”
Anh biết chủ nhiệm đã về, bèn đến văn phòng ông. Quả nhiên vừa thấy anh Chủ
nhiệm Phương liền nói: “Viện trưởng nói với tôi rồi, coi như khoa Gan mật mượn
cậu một tuần, cho cậu đi Hồng Kông cùng bố. À phải, bên Hồng Kông có một bác sĩ
gan mật nổi tiếng là Mạnh Hứa Thời, tự mở phòng khám. Ông ấy là bạn học của tôi
hồi du học bên Đức, rồi tôi sẽ nói chuyện với ông ấy, cậu đưa bố sang đó xem ông
ấy có cách điều trị nào tốt hơn không.” Ông liếc nhìn thần sắc của Nhiếp Vũ
Thịnh, nói: “Sao mà sắc mặt lại thành ra thế này? Không phải tối qua bảo cậu về
nhà nghỉ sao? Cậu nghỉ ngơi kiểu gì thế hả? Hôm nay cậu có ca đêm đúng không?
Nhìn thế này sao trực ca đêm được?”
“Giường số 39 có tiền nộp rồi, muốn làm bình thường.”
“Vậy cậu sắp xếp cho họ đi.” Chủ nhiệm Phương liếc nhìn anh, “Cậu muốn mổ ca
này trước khi đến Hồng Kông à? Cũng được, tôi sẽ nói với phòng phẫu thuật lập
một kíp mổ.”
“Chủ nhiệm, ca mổ này cháu không thể thực hiện được… cháu muốn… nhờ chú mổ
chính.”
Chủ nhiệm Phương sững ra một lúc, đoạn nói: “Chỉ là Tứ chứng Fallot thôi mà,
cậu cũng mổ bao nhiêu lần rồi? Trẻ sơ sinh cậu còn mổ được, bệnh nhân lớn như
vậy sao lại không thể chứ? Tay vẫn chưa khỏi à? Bỏ băng ra tôi xem! Sao cậu lại
khiến tay bị thương thành thế này chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì. Chủ nhiệm Phương khá hiểu anh, từ trước tới nay
anh không bao giờ ấp a ấp úng, trừ phi thật sự gặp phải việc khó xử. Chủ nhiệm
Phương quan sát anh hồi lâu rồi bảo: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Cứ liên
quan đến giường số 39 là cậu như bị mất trí vậy. Cậu nói xem từ khi bệnh nhân
giường 39 nhập viện chúng ta, cậu đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi? Đầu tiên là
gọi điện vào tận phòng phẫu thuật trong khi tôi đang thực hiện ca mổ đặc biệt,
rồi rạch vào tay phải của mình, giờ thì hay rồi, chạy tới chỗ tôi bảo đến Tứ
chứng Fallot cũng không mổ nổi. Không lẽ bệnh nhân giường 39 là con đẻ của cậu
hay sao…” Câu cuối cùng, thật ra Chủ nhiệm Phương không nghĩ ngợi nhiều, đến khi
buột miệng mới như sực hiểu ra điều gì, ông sững người nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ
thấy anh cúi đầu ủ rũ đứng đó, không biện bạch cũng không giải thích bất cứ điều
gì. Chủ nhiệm Phương ngỡ ngàng, bèn gọi một câu thăm dò: “Nhiếp Vũ Thịnh?”
Anh ngẩng đầu nhìn vị trưởng bối trước nay vẫn luôn yêu quý mình, Chủ nhiệm
Phương chỉ thấy vành mắt anh đỏ lên, bấy lâu nay anh theo ông học hỏi, ông chưa
từng thấy cậu học trò cưng này như thế bao giờ. Ông lập tức hiểu ra tất cả,
nhưng không biết phải nói sao, cuối cùng chỉ càu nhàu một câu: “Đúng là gặp ma
giữa ban ngày!” rồi hỏi tiếp, “Cậu trước nay vẫn hiền lành an phận, sao lại gây
ra chuyện thế này chứ?”
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh không đáp, Chủ nhiệm Phương lại xót xa: “Cậu nói xem thế
này gọi là gì hả? Thanh niên các cậu đúng là hồ đồ! Sao không nói sớm cho tôi
biết, để tôi xếp cho phòng tốt một chút. Cậu nói xem, Tứ chứng Fallot bị kéo dài
thành ra thế này rồi, rốt cuộc sao cậu… Mẹ nó không hiểu đã đành, lẽ nào cậu
cũng không hiểu ư?”
Bấy giờ Nhiếp Vũ Thịnh mới lên tiếng: “Trước giờ cháu đâu có biết…”
“Cậu nói xem, sao chuyện của cậu cứ như trong phim vậy?” Chủ nhiệm Phương vừa
tức vừa buồn cười, “Còn ngây ra đó làm gì, không phải vẫn còn trống hai phòng
VIP đó sao? Mau chuyển phòng đi! Giờ một phòng nhồi nhét đến bốn năm người bnh,
thằng bé còn phải nằm giường bổ sung, ăn uống ngủ nghỉ không tốt thì sao phẫu
thuật được? Tôi mổ thay cậu ca này, Nhiếp Vũ Thịnh, đừng lo nữa, cậu không tin
tay nghề của tôi sao?”
“Không phải ạ.”
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi đổi phòng! Lát nữa tôi đi xem bệnh án và báo cáo
kiểm tra. Tôi sẽ gọi cho phòng phẫu thuật, dặn họ ngày mai sắp xếp cho chúng ta
một ê kíp, phải làm nhanh nhất có thể. Ai nói chuyện với người nhà bệnh nhân
đây? Tôi vậy, nói chuyện với cậu hay mẹ thằng bé? Cả hai người đều có mặt là tốt
nhất.”
Nhiếp Vũ Thịnh không ngờ Chủ nhiệm Phương lại giải quyết gọn lẹ đến vậy, anh
vô cùng cảm kích nhưng không thể nói được lời nào khác ngoài câu cảm tạ: “Cảm ơn
chú!”
“Cảm ơn gì!” Chủ nhiệm Phương trừng mắt, “Nhóc con, tôi còn tưởng cậu là
ngoan ngoãn nhất cái khoa này, bình thường nhìn con gái không thèm ngước mắt lấy
một cái, giờ thì hay rồi, thật mất mặt quá! Thể diện mấy chục năm nay của tôi bị
cậu làm mất sạch rồi. Nhỡ bệnh viện mà biết chuyện này, cắt hết thưởng kế hoạch
hóa gia đình của toàn khoa, chắc chắn y tá trưởng không để cậu yên đâu!”
Ra khỏi phòng chủ nhiệm, lòng Nhiếp Vũ Thịnh mới chỉ nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Anh biết tại sao Chủ nhiệm Phương lại muốn anh có mặt khi nói chuyện cùng người
nhà bệnh nhân, vì anh có thể giải thích một số từ chuyên ngành cho Đàm Tĩnh.
Nhưng anh cần bao nhiêu dũng khí, để có thể tham gia cuộc gặp đó đây? Không phải
anh không tin tưởng tay nghề của Chủ nhiệm Phương, mà là anh sợ. Khi bố bị bệnh,
anh thấy sợ, nhưng dù gì ông cũng đã là người trưởng thành, mà từ trước đến nay
anh luôn dựa dẫm vào ông nhiều hơn. Tuy anh đã nghiên cứu kỹ phương án điều trị
nhưng cuối cùng người quyết định vẫn là bố anh.
Giờ bảo quyết định phương án phẫu thuật cho con, anh thật sự sợ hãi, cảm thấy
mình không sao làm được, chỉ nghĩ đến thôi cũng lạnh toát da đầu rồi. Những điều
khoản trong giấy đồng ý phẫu thuật tựa như một đàn kiến lúc nhúc trong đầu anh
vậy. Rủi ro trong khi mổ, rủi ro khi gây mê… bất cứ một chi tiết nào cũng có thể
khiến thằng bé không thể tỉnh dậy nữa. Mỗi lần nói chuyện với người nhà bệnh
nhân anh đều rất bình tĩnh, phân tích cho họ mọi điều lợi hại của ca mổ, giải
thích cả những từ chuyên dùng khó hiểu, phẫu thuật chỉ là một trong nhiều cách
điều trị. Khi bệnh nhân được chỉ định mổ, dù mạo hiểm một vài điều cũng vẫn phải
tiến hành, đó mới là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng khi thật sự đến lượt mình anh mới hiểu, chẳng có cái gì gọi là sáng
suốt cả. Bất cứ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, dù chuẩn bị chu đáo đến đâu
cũng có thể xảy ra tình huống bất ngờ trên bàn mổ. Càng hiểu điều đó anh lại
càng thấy sợ h
Bác sĩ không thể tự chữa bệnh, anh cảm thấy hôm nay ngay cả lời căn dặn của
bác sĩ mình còn không thể viết nổi chứ đừng nói đến cuộc nói chuyện trước phẫu
thuật ngày mai. Từ trước tới nay anh luôn thấy mình rất bình tĩnh, đặc biệt là
khi đối mặt với bệnh nhân. Sự bình tĩnh đó không chỉ là yêu cầu nghề nghiệp mà
nó còn giúp anh hoàn thành những thách thức khó hơn. Ca mổ người khác không dám
làm, anh dám, ca cấp cứu người khác đã từ bỏ, anh vẫn tiếp tục kiên trì. Điều
này đã giúp anh cứu được vô số bệnh nhân đang cận kề cái chết khỏi bàn tay tử
thần.
Nhưng hôm nay anh mới hiểu thế nào là quan tâm quá sẽ rối loạn.
Buổi tối, Thư Cầm đến thăm ông Nhiếp Đông Viễn, Nhiếp Vũ Thịnh đưa cô về nhà.
Sau một ngày một đêm tinh thần hoảng hốt, đến tối Nhiếp Vũ Thịnh cũng bình tĩnh
hơn một chút. Chỉ là anh thấy mình không thể trực đêm được, đành xin chủ nhiệm
cho nghỉ. Chủ nhiệm Phương rất thoải mái đồng ý ngay.
Tuy rất bất mãn vì Đàm Tĩnh đột nhiên tuyên bố mọi chuyện cứ đàm phán với
luật sư, nhưng việc đến nước này ông Nhiếp Đông Viễn cũng đành phải nhẫn nhịn.
Dù gì ông cũng là mãnh tướng lăn lộn nhiều, đã quen ứng phó với mọi bất ngờ. Ông
cũng không gây áp lực cho Nhiếp Vũ Thịnh, lúc Thư Cầm đến thăm ông còn đùa với
cô: “Bánh chẻo cháu gói hôm trước ngon quá, lần sau làm ít vằn thắn nhé. Thật ra
bác cứ thèm mãi món há cảo quê mình, có điều ở đây lại không có mà ăn.”
Thư Cầm là người miền Bắc, không rành làm món miền Nam lắm, đặc biệt là các
món ở quê ông, cô cười: “Cháu không biết làm há cảo, còn vằn thắn cháu sẽ thử
xem.”
Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Bảo Tiểu Nhiếp tiễn cháu về đi. Vừa hay có tài xế ở
đây, bảo tài xế đưa các con về.”
Ông không yên tâm để con lái xe nên ban chiều đã gọi tài xế đến bệnh viện,
đến giờ vẫn chưa cho về. Thư Cầm không cảm thấy có gì khác lạ, vì tay Nhiếp Vũ
Thịnh bị thương, vẫn còn băng bó. Khi lên xe, Nhiếp Vũ Thịnh mới nói nhỏ: “Cảm
ơn em.”
“Ồ?” Thư Cầm nghĩ ngợi một thoáng mới hiểu anh cảm ơn cái gì. Có tài xế ở đây
cô cũng không tiện nói, chỉ cười pha trò: “Anh nhớ trả em là được rồi.”
Chiều nay cô đã chuyển khoản cho Nhiếp Vũ Thịnh mười hai vạn tệ, cộng thêm số
tiền anh có, tất cả hai mươi vạn, nộp hết cho bệnh viện. Thư Cầm vẫn chưa biết
anh vay tiền làm gì, cô chỉ cảm thấy anh có tâm sự, đặc biệt là hôm nay, dường
như tâm sự chất chồng.
Tài xế đưa họ đến khu chung cư của Thư Cầm, Nhiếp Vũ Thịnh chợt lên tiếng:
“Chúng ta xuống uống cốc cà phê đ” Nói rồi anh bảo tài xế về trước.
Thư Cầm nhận ra anh có điều muốn nói với mình: “Được, gần đây có quán cà phê
cũng ngon lắm, chúng ta đi bộ đến đó.”
Khu Thư Cầm ở khá đẹp, chỉ là nhà hơi nhỏ. Khi mua căn nhà này, Thư Cầm không
có nhiều tiền nên chỉ mua căn nhỏ, đến khi dư giả lại lười không muốn đổi. Sống
một mình mà nhà rộng quá thì sẽ rất cô đơn. Thư Cầm thường đến nhà Nhiếp Vũ
Thịnh, nhưng anh lại ít qua nhà cô. Hai người đi dọc theo con đường hai bên
trồng đầy cây hoè, không lâu sau thì thấy một quán cà phê, đèn đuốc sáng trưng.
Vừa đổ mưa nên dưới đất còn đọng nước, chỗ ngồi bên ngoài che một chiếc ô lớn,
chỉ có một đôi tình nhân đang rì rầm trò chuyện.
Thư Cầm thích ngồi bên ngoài, đặc biệt phía sau một chiếc bàn có bồn hoa
trồng đầy hoa hồng và nguyệt quế. Qua ánh đèn từ ô cửa sổ bên trong quán hắt ra,
chỉ thấy thấp thoáng bóng hoa lay động, xung quanh thoang thoảng hương thơm dìu
dịu sau cơn mưa.
Thư Cầm và Nhiếp Vũ Thịnh ngồi xuống, mỗi người gọi một cốc cà phê, bấy giờ
cô mới lên tiếng hỏi: “Sao thế? Anh gặp khó khăn gì à?”
Nhiếp Vũ Thịnh ngập ngừng một thoáng rồi nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Thư Cầm cảm thấy rất buồn cười, cô vừa cầm thìa lên khuấy cà phê, vừa nói:
“Rốt cuộc anh sao vậy? Người bảo thủ như anh không thể nào chỉ trong một đêm đã
yêu người khác được, lẽ nào bạn gái cũ của anh quay về ư?”
Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Không, nhưng có một việc anh thấy rất bất công với
em.”
“Dù thế nào thì anh cũng phải nói ra xem đã. Anh chẳng nói gì sao em biết
được có công bằng hay không?”
Nhiếp Vũ Thịnh lại chần chừ một lúc, nhưng anh cảm thấy không nên giấu Thư
Cầm. Hai người là bạn thân, Thư Cầm đã chăm sóc anh rất lâu rồi, cũng là anh chủ
động đề nghị thử tìm hiểu nhau xem sao. Dù là tri kỷ hay bạn gái, Thư Cầm đều
rất phù hợp. Anh chỉ thấy có lỗi với cô.
Nhiếp Vũ Thịnh thuật lại ngọn nguồn sự việc với Thư Cầm, tuy lời kể của anh
hết sức lộn xộn, chẳng ra đầu đũa gì cả, nhưng cũng đã nói rõ được nội dung
chính. Thư Cầm nghe mà mấy lần trợn tròn mắt. Đợi anh kể xong mọi chuyện xảy ra
trong hai ngày nay, Thư Cầm mới than: “Trời ơi!”
Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê, chỉ thấy đắng ngắt.
“Cháu nó đã bảy tuổi rồi mà anh không hề biết?” Thư Cầm có vẻ rất cảm thông,
“Rốt cuộc tại sao bạn gái trước của anh lại đòi chia tay? Cô ấy một mì nuôi con
đến lớn thế này chỉ vì muốn đòi anh một triệu tệ?”
“Giờ cô ấy nói không cần tiền nữa, cô ấy cần quyền giám hộ. Chiều nay vừa đổi
ý, nói ngày mai sẽ có luật sư đến đàm phán với bọn anh.”
“Là một người phụ nữ, em thấy cô ấy không nỡ bỏ đứa con cũng là bình thường
thôi.” Thư Cầm nói, “Nếu là em, em sẽ không đòi một triệu đâu, thế thì quá hời
cho đám đàn ông các anh rồi. Bảy năm, đó là tâm huyết bảy năm đấy. Thằng bé còn
bị bệnh tim nữa chứ, trong bảy năm ấy, người làm mẹ phải vất vả nhường nào, lo
lắng ra sao, chịu khổ bao nhiêu chứ? Là em, chắc em đã khóc đến chết lâu rồi.
Một triệu, quá rẻ, đổi là em, em phải đòi một nửa gia sản… Anh không có tiền,
nhưng bố anh, Chủ tịch Hội đồng quản trị, có tiền…”
Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ nói: “Anh sắp sầu chết đây, em cho ý kiến gì hữu dụng
chút đi.”
“Em chịu thôi.” Thư Cầm đầy vẻ hả hê, “Người ta đang nắm bảo bối trong tay,
người ta là dao, anh là miếng thịt trên thớt, anh cứ đợi cô ấy ra giá ngất trời
đi.”
“Cô ấy không phải người như vậy.”
Thư Cầm lườm Nhiếp Vũ Thịnh: “Anh đã muốn chia tay em vì chuyện này, sao còn
hỏi ý kiến em? Anh thật ức hiếp em quá lắm! Tổn thất tình cảm này tính thế nào
đây? Anh yêu cầu em làm bạn gái còn chưa được nửa tháng đâu!”
“Chuyện này là anh có lỗi với em…”
“Thôi, thôi.” Thư Cầm nói, ”Anh vay tiền cũng vì chuyện này đúng không? Vậy
em phải đòi lãi suất cao. Anh vay em mười hai vạn, dù bao giờ anh trả thì cũng
phải trả em mười lăm vạn.”
“Hai mươi vạn cũng được.” Nhiếp Vũ Thịnh hoàn toàn không chú tâm, “Anh có đầu
tư vào một chỗ, mai có thể rút vốn trả em.”
“Đừng, anh đã nợ em một món ân tình lớn thế này, phải nợ lâu lâu một chút để
em còn kiếm lời chứ.” Thư Cầm nói, “Còn bố anh thì sao, bác định thế nào?”
“Bố anh nói mọi việc giao cả cho luật sư, huống hồ bên kia cũng mời luật sư
rồi.”
“Đó mới là cách làm bình tĩnh, sáng suốt nhất.” Thư Cầm nói, “Anh đừng buồn
nữa, có bố anh rồi, trời không sập được đâu.”
“Tại sao cô ấy lại đối xử với anh như vậy?”
Thư Cầm nhìn anh đầy thông cảm, cô nói: “Em không trả lời được câu hỏi đó,
anh chỉ có thể đi hỏi cô ấy thôi. Có điều anh cũng đừng quá băn khoăn,phải ai
cũng gặp phải, anh đã gặp thì đành chấp nhận thôi. Nhưng em đồng ý chia tay với
anh, người bạn gái cũ kia coi như đã găm sâu vào tim anh cả đời này rồi, em tự
thấy mình không có bản lĩnh nhổ cô ấy ra khỏi trái tim anh, huống hồ giờ lại có
thêm thằng bé.”
“Thư Cầm, em cũng là phụ nữ, em nói xem khi gặp phải chuyện này rốt cuộc phụ
nữ họ nghĩ gì?”
Thư Cầm đáp đầy dứt khoát: “Đừng hỏi em, em không phải loại phụ nữ như vậy.”