“Tiểu Vi, tại sao em nỡ làm như vậy với trái tim bé bỏng của anh.”
Hoa Ly vừa chạy theo Đường Vi, vừa cười hì hì nói.
“Nhóc con, em đừng trêu chị.”
Hoa Ly ngoái lại nhìn hai nam nhân đứng như trời trồng, càng khoái trá hơn.
“A, chị Tiểu Vi. Đợi em với....”
[...............]
Tống lão phu nhân đang ngồi uống trà ngoài vườn, thì điện thoại đổ chuông.
“Phu nhân, thiếu gia hôm nay tự dưng bị làm sao í....”
Tống lão phu nhân thở dài. Thằng cháu trai bà vài tháng trước lại nổi hứng sang trụ sở công ty ở Pháp quản lí, bỏ lại bà già này ở trong ngôi biệt thự lớn thật buồn tẻ.
“Tiểu Dịch làm sao?”
Thư kí Lê bên đầu dây bên kia phụt cười ha hả, không quản phép tắc. Anh ta nhìn khuôn mặt lạnh như tạc tượng kia, lại nhớ tới hai chữ “tiểu Dịch” Tống lão phu nhân vừa gọi, thật là không hợp nha. Anh ta cố nín cười, khẽ nói.
“Cháu xin lỗi, nhưng mà hôm nay thiếu gia bỗng vui vẻ hớn hở đến lạ.Thi thoảng cháu thấy cậu ấy còn cười một mình nữa....”
Tống lão phu nhân hốt hoảng: “ Thôi chết, có phải nó bị bệnh thần kinh rồi không? Cháu phải đưa nó đi khám ngay đi nhá. Để ta gọi bác sĩ Hạ...”
Bác sĩ Hạ là bạn thân của thư kí Lê và Tống Dịch, anh ta là con trai của một nhà đầu tư bất động sản lớn. Nhưng lại nhất quyết không chịu thừa kế sản nghiệp, học y rồi làm bác sĩ ăn bám Tống gia.
Cuộc điện thoại vừa kết thúc, Lê Vũ đã thấy Hạ Cận Sở đem đồ nghề chạy vào, khuôn mặt có vẻ hốt hoảng.
“Tống Dịch, nghe nói cậu bị thần kinh hả? Sắp phát khùng rồi hả, như vậy thì ai trả tiền lương cho tôi đây, cậu còn thiếu nợ tôi 3 tháng lương đó....”
Lê Vũ nhìn khuôn mặt điển trai của Tống Dịch đen lại. Hắn lườm thư kí Lê.
“Ai nói tôi mắc bệnh thần kinh hả? Thư kí Lê....”
Thư kí Lê vôii vàng xua tay, lắc lắc đầu: “Không phải tôi, không phải tôi... Tại tôi thấy cả ngày này cậu cứ cười một mình suốt.”
“Hạ Cận Sở, còn cậu đến đây làm gì....”
“Tống lão phu nhân gọi tôi đến, xem... cậu có điên không?”
Hai nam nhân có tội đứng lui vào một góc, Tống Dịch từ từ đứng dậy, ánh mắt nổi lửa, xong lại trầm trầm nói.
“Cô ấy trở về rồi!”
“Cái gì?” Hai nam nhân đồng thanh hét lên.
Thư kí Lê lắp bắp: “Tiểu Vi về rồi?”
“Cậu gặp Đường Vi rồi?”
Mặt hai kẻ kia vốn đang sợ hãi liền vui vẻ cười lớn, họ nhìn nhau nháy mắt xong vỗ tay.
“Chúc mừng cậu...”
“Chúng mừng, chúc mừng tìm được em dâu.”
Tống Dịch nhìn bộ dàng ngớ ngẩn của hai tên kia, lừ mắt nhếch mép.
“Hai cậu không thoát được tội đâu! Thư kí Lê cậu đến hoang đảo phía Nam hái cho tôi vài quả dừa nhỉ?”
Lê Vũ mặt trắng bệch, vội vã rút điện thoại gọi cho Tống lão phu nhân.
“Bà ơi cứu cháu...”
Nhưng đáp lại anh ta chỉ có tiếng “tút tút“....
“Còn cậu thì sao, cậu thích gì hả bác sĩ Hạ. Hay là cùng đi với tiểu Lê...”
Hạ Cận Sở tái mét, anh ta đến hoang đảo hái dừa chỉ có nước hỏng tay, mà bác sĩ đôi tay là quan trọng nhất. Bác sĩ Hạ run run.
“Tôi nguyện ý làm không công cho Tống gia 1 năm. Huhu...”
Tống Dịch nhếch mép:“ Tôi chấp thuận!”
“Cạch” cánh cửa phòng đóng lại. Hai nam nhân tiu nghỉu khoác vai nhau. Thầm cảm thán Tống Dịch là ma quỷ không tính người.
[.............]
Trong khi đó, tại một căn phòng tối, Sở Nguyên đang nhâm nhi ly rượu mà Đường Vi làm. Anh nghiện chết loại rượu này mất thôi, nghiện như Đường Vi vậy.
Dù trong lòng có chút lo lắng về Tống Dịch, nhưng chỉ cần nghĩ đến Đường Vi cũng đủ làm anh ta cao hứng.
“Thư kí Mộc, cô và Lê Vũ dạo này thế nào?”
Mộc Dao vừa mở cửa vào, toan đem hồ sơ và tài liệu vào cho Sở Nguyên, liền bị anh hỏi.
“Nghe đồn đâu, Tống thị tống anh ta đi hoang đảo rồi....”
Sở Nguyên nhướng mày nhìn vẻ mặt bình thản của Mộc Dao, anh cười.
“Cô không lo lắng cho cậu ta à?”
Lại thấy Mộc Dao nhàn nhàn trả lời: “ Lo thì có lo, nhưng mà quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Động đến chồng tương lai của tôi, Tống thị còn chưa xin phép...”
Ý cười trên ánh mắt Sở Nguyên càng lớn, anh ta vỗ vỗ tay.
“Được lắm, thế mới xứng là thư kí của tôi.”
Cô không buồn chú ý đến lão đại, đặt hồ sơ lên bàn, rồi cứ vậy ra khỏi phòng.
[........]
Đường Vi ngủ quên trên một chiếc ghế lớn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô tựa như một nàng công chúa đang say giấc nồng. Tống Dịch được Hoa Ly khẽ dẫn vào, nhóc Tiểu Ly cũng giữ ý khép cửa ra ngoài.
Cô nhóc dù rất thích Sở đại ca, nhưng suốt mấy năm qua, cô biết chị Tiểu Vi vẫn chưa buông bỏ được nam nhân tên Tống Dịch kia.
“Tiểu Vi...”
Hắn nhẹ nhàng vuốt vài lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ.
“Tôi thật sự yêu em, rất yêu em.”
Tống Dịch kìm không được, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại kia.
“Ư...”
Đường Vi không biết từ bao giờ đôi mắt đã hé mở, cô trợn trừng đẩy Tống Dịch ra, khuôn mặt đỏ bừng ngồi dậy.
“Anh nói cái gì?”
Thực chất giấc ngủ của Đường Vi không sâu, nên ngay khi Hoa Ly khép cửa lại, cô đã tỉnh. Lời nói của hắn, Đường Vi nghe không xót một chữ. Hắn nói hắn yêu cô?
“Tôi...”
“Anh nói lại đi.” Thấy hắn ấp úng, Đường Vi nhíu mày.
“Tôi nói... Tôi yêu em.” Tống Dịch mỉm cười, chạm tay lên khuôn mặt tinh xảo kia.
“Anh không thấy nói những lời này là quá muộn à? Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh sao?”
Hắn nhìn Đường Vi tức giận, tay xiết lại, lắc đầu, khàn khàn nói:
“Không, tôi không cầu xin em tha thứ.... Em tiếp tục hận tôi cũng được, chỉ xin em cho phép tôi yêu em.”
“Tôi không cho phép.” Đường Vi kích động gào lên, tại sao lời yêu thương cô mong chờ mười mấy năm, giờ được thốt ra lại khiến cô đau đớn khôn nguôi
“Đường Vi....”
Tiểu Vi cười tự giễu: “ Trước đây tôi coi anh là chú, tôi yêu anh, nhưng bây giờ anh không đủ tư cách đứng trước mặt tôi.”
“Tôi thật lòng xin lỗi em, tiểu Vi tôi sai rồi...”
Đường Vi gục xuống khóc nức nở, hắn luống không biết làm gì.
Bỗng cánh cửa bật mở, Hoa Ly chạy vào, hét lớn.
“Không xong rồi chị Vi, mẹ Hà ở cô nhi viện lâm bệnh rất nặng, bà ấy bảo muốn nói cho chị điều rất quan trọng, chị mau bay về...”