Nợ Em Một Đời

Chương 13: Chương 13




Nợ em một đời (13)

“Mẹ, rốt cuộc kẻ nào đã hãm hại cha con và mẹ Tống Dịch...”

Đường Vi cắn môi nhìn bà, tuy đã ngừng khóc nhưng mắt vẫn còn có chút sưng đỏ. Tống Dịch nhẹ nhàng ôm lấy vai Đường Vi an ủi.

Bà thở dài, đôi tay run rẩy mở ngăn kéo tủ, lấy ra một tập tài liệu đã cũ. Mẹ Hà đưa cho Đường Vi, khẽ nói.

“Đây là một số tài liệu, mẹ tình cờ có được. Tuy không có bằng chứng cụ thể, nhưng có thể kết luận chính kẻ đó đã nhúng tay vào mọi việc...”

Đường Vi lật giở tài liệu, đau lòng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của một người đàn ông. Ông ta ta mặc một bộ vest đắt tiền, khuôn mặt có vẻ phúc hậu, mái tóc màu vàng nhạt đặc trưng.

Tống Dịch nhìn kĩ bức ảnh, nghiến răng nói ra một cái tên.

“Sở Nghiêm....”

[...........]

“Lão đại, anh gọi tôi có việc gì?”

Mộc Dao một thân đen tuyền, không hề gõ cửa, cứ thế ngang nhiên bước vào. Ngay từ lúc nhận điện thoại từ Sở Nguyên, cô đã thấy có gì khác lạ.

Không khí trong phòng làm việc yêu thích của anh ta thay đổi một chút, không còn mùi rượu vang và cảm giác lạnh lẽo. Thay vào đó là mùi gỗ đàn hương cho người ta cảm giác ấm áp, nhưng quái dị vô cùng.

“Thư kí Mộc, tôi là ai?”

Mộc Dao cung kính cười:“ Anh họ Sở, đang ngồi vào ghế lão đại của chúng tôi.”

Nam nhân kia xoay người, đôi mắt màu nâu cà phê thâm thúy, anh ta nhếch môi:

“Mộc Dao, cô vốn rất thông minh, hẳn là đã nhận ra tôi không phải Sở lão đại kính yêu của cô rồi!”

Thư kí Mộc vẻ mặt đã có chút biến hóa, quả nhiên là kẻ đó quay trở lại rồi. Cô nhàn nhạt cất tiếng.

“Tôi đương nhiên là nhận ra, anh Sở, tôi có việc cần gặp lão đại. Có thể gọi anh ấy ra đây không?”

Gương mặt Sở Thiên càng đậm ý cười, xong anh ta trầm mặc.

“Không thể, kể từ lúc tôi chiếm được thân thể này. Cậu ta đã biến mất rồi. Từ giờ tôi là lão đại của cô, gọi là Sở Thiên.”

Mộc Dao nắm chặt tay. Tên điên này mà dám làm lão đại của cô sao?

“Được thôi, Sở Thiên lão đại.”

Sở Thiên đắc ý cười yêu nghiệt, anh ta ngồi vắt vẻo trên ghế.

“Tốt, tôi thích những người thông minh. Giờ sắp xếp cho tôi gặp Đường Vi yêu dấu của tôi nào.....”

Mộc Dao lạnh nhạt gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng. Chết tiệt, kể từ cách đây 5 năm, rõ ràng lão đại đã khống chế kẻ đó, tuyệt nhiên không phát bệnh.

Tại sao lại như vậy chứ, hay là kẻ đó ở bên trong đã đánh hơi được Đường tiểu thư. Mộc Dao nhấc điện thoại, bấm một vài dòng số.

“Hôn phu thân yêu, tôi muốn gặp anh, có chuyện gấp. Gọi cả Hạ thiếu đi.”

[...............]

“Sở Nghiêm.....”

Đường Vi nhỏ giọng nhắc lại cái tên này trong đầu, họ Sở sao?

Mẹ Hà ngạc nhiên, bà nhìn Tống Dịch.

“Cậu biết ông ta sao?”

“Có biết, ông ta là người quen của bà nội tôi - tức Tống lão phu nhân....”

Tống Dịch nghi hoặc, nhận ra điều gì đó. Hắn và Đường Vi đồng thời nhìn nhau. Cô cất tiếng trước.

“Sở Nguyên.....!!!”

Mẹ Hà không rõ Sở Nguyên là ai, nên chỉ nói.

“Người tên Sở Nghiêm này ông ta là một kẻ lòng lang dạ sói. Ngoài mặt là một doanh nhân thường xuyên làm từ thiện. Nhưng thực chất những đồng tiền ông ta kiếm ra chủ yếu là thu nhập bất chính và thế giới ngầm....”

Sau một hồi nói chuyện, mẹ Hà cần được nghỉ ngơi theo chỉ định của bác sĩ, nên bà giao cho Tống Dịch đưa Đường Vi về.

Hắn mở cửa xe cho cô, từ khi bước ra khỏi phòng bệnh, cả hai người chưa nói với nhau câu nào.

“Tiểu Vi....”

“Tống Dịch....”

“Đường Vi, có thẻ cho tôi một cơ hội được không? Chúng ta...”

Ánh mắt hai người giao nhau, cô thở dài, khẽ nói.

“Em cũng không biết phải làm sao nữa, hiện tại thực sự rất rối. Tống Dịch...”

Cô nhìn về phía trước màn đêm tối tăm, gục đầu vào cửa kính xe, thì thầm.

“Nói không còn tình cảm với anh thì là nói dối, nhưng em thực sự chưa đủ dũng khí để quay lại. Có quá nhiều thứ xảy ra rồi....”

Đúng! Đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.

Tống Dịch ôn nhu nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng giờ quá đỗi dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Đường Vi...

“Nếu không thể quay lại, vậy chúng ta cùng bước tiếp, cùng đối mặt mọi thứ.

Hứa với tôi, cho đến khi tất cả trở lại vị trí vốn có, hãy ở bên tôi....”

Đường Vi nhìn rõ nhu tình trong mặt hắn, từ lúc nào vài giọt nước mắt nóng hổi lại rơi trên khuôn mặt nhỏ. Tống Dịch có chút hoảng hốt, hắn vội vàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói.

“Em đừng khóc, tôi cũng đã 34 tuổi rồi, sắp trở thành một lão già rồi, không biết dỗ trẻ con đâu.....”

Đường Vi:“.........”

Wattpad: dieuly_5705

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.