Kim Nguyên Thu cho là thật bèn đem Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách cùng đi đến suối nước nóng sau núi, Lan San Khách và Xuyên Hoa Điệp háo hức rõ trên mặt. Chuyện này nếu như ở trước mặt Đan Vãn Thiền hay vớ bừa một người khác chắc chắn sẽ chạy theo ngăn cản. Nhưng đây lại là Bạc Dã Cảnh Hành, nàng không đi xem náo nhiệt đã phúc lắm rồi, lại còn trông đợi nàng ngăn cản sao...
Nhưng thực ra, Bạc Dã Cảnh Hành không đi xem náo nhiệt là bởi một chuyện khác. Kim gia lão tử Kim Đức Toàn không rõ nghe ai kể biết được chuyện nàng mang thai, nằng nặc đòi đến chúc phúc Giang Thanh Lưu. Lão quỷ này, nói là đến chúc, suy cho cùng vẫn là đến nhìn thái độ của đám người Giang Thanh Lưu với cửa hôn sự Kim gia này.
Giang Thanh Lưu trong lòng cũng rõ ràng, vì thế ngược lại ứng đối khéo léo, cố ý cho người qua mời Bạc Dã Cảnh Hành đến nhận lễ vật cùng hắn. Bạc Dã Cảnh Hành rất không vui, nhưng bị tóm lại, chắc nàng chỉ phải ngồi đây xem một lát thôi.
Giang gia rất mong đợi người thừa kế, Kim Đức Toàn dù sao cũng không thể làm gì nàng trước mặt mọi người. Lão ta chỉ đành khách sáo khách sáo, tặng vài món đồ bồi bổ. Bạc Dã Cảnh Hành nóng ruột, ngay cả bộ mặt lịch sự cũng không thèm giữ. Giang Thanh Lưu sợ chọc giận nàng lại phát sinh thêm rắc rối nên sai người đưa nàng về phòng. Bạc Dã Cảnh Hành không trở về ngay, nàng hăm hở chạy tới suối nước nóng sau núi, Giang Thanh Lưu nhìn hai mắt nàng gian manh lấp lánh đã cảm thấy bất thường, lập tức chạy theo.
Lúc này Kim gia Đại tiểu thư đã tắm rửa hết xong xuôi, đang dựa vào tảng đá cẩm thạch cạnh suối, để “Hoa nhi” thoa dầu thơm lên vai nàng ta. Nàng ta tính toán hành hạ hai người này, bắt một người phía trên một người phía dưới, xoa bóp cho nàng ta gần hai canh giờ!
Kể từ đó, chuyện cưới Kim Nguyên Thu vào cửa, Giang Thanh Lưu không bao giờ đề cập đến nữa.
Còn Kim Nguyên Thu lại mê mẩn thủ pháp của Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách, dăm ba hôm lại sai hai người đến xoa bóp cho mình. Hai tên này tất nhiên là cam tâm tình nguyện bằng mọi giá, mỗi tội Bạc Dã Cảnh Hành ở đây nhất định phải có người coi sóc nên chỉ có một người đi được. Xuyên Hoa Điệp làm nũng với Lan San Khách, Lan San Khách cũng coi như đã kinh qua vô vàn mỹ sắc, vung tay, không cùng hắn tranh nữa.
Kim Nguyên Thu vẫn ôm mộng đẹp làm chủ mẫu Giang gia. Bạc Dã Cảnh Hành chỉ hóng xem, không nói lời nào.
Giang Thanh Lưu thường thường vẫn cùng Bạc Dã Cảnh Hành luyện công, hắn biết phải tận dụng thời gian, Bạc Dã Cảnh Hành không sống được bao lâu nữa. Nội lực của hắn phải mau chóng khôi phục, Bạc Dã Cảnh Hành thế nhưng cũng rất hợp tác, đến đầu tháng chín, Giang Thanh Lưu đã khôi phục sáu phần nội lực, Hắn rất hài lòng, bình thường càng chiếu cố Bạc Dã Cảnh Hành chu đáo. Chính là đối đãi với một kẻ sắp chết chu đáo chút, nàng chẳng còn bao nhiêu thời gian, nàng muốn gì thì cho nấy đều được!
Nhưng chuyện Bạc Dã Cảnh Hành mang thia cũng không phải tin vui với tất cả mọi ngời, Giang Thanh Lưu là dòng chính của Giang gia, đây là sự thực không thể chối cãi. Mỗi tôn thất dòng thứ hàng năm đều phải nộp bạc lên cung cấp cho dòng chính, để củng cố cho địa vị của bách niên võ lâm thế gia của Giang gia. Mà thế hệ này của Giang Thanh Lưu là độc đinh mấy đời, nếu như hắn không có con nối dõi, Giang Ẩn Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn một người thừa kế từ dòng thứ.
Đây là cơ hội duy nhất để dòng thứ trở thành dòng chính.
Mấy ngày nay, đầu tiên là một tiểu nha đầu non choẹt đưa đĩa bánh hoa hồng tới, Bạc Dã Cảnh Hành vừa ngửi đã liên tục gật đầu: “Trộn lẫn phấn.”
Ngày thứ hai, giữa vườn hoa Yên chi phát hiện mộc gốc trúc đào.
Ngày thứ ba, có người đem canh ba ba đến.
Ngày thứ tư, có kẻ lén rắc bột củ sen vào điểm tâm.
Bạc Dã Cảnh Hành quả thực tức điên _ đầu năm nay, trồng được thang thuốc mà sao ai cũng nhớ thương quá vậy?!
( ý nàng cái thai là vị thuốc)
Ngày hôm sau, gần như tất cả nữ quyến dòng thứ trong Trầm Bích sơn trang đều trúng kịch độc, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Trầm Bích sơn trang vốn đã bận tối mày tối mặt, nhất thời như ong vỡ tổ. Giang Ẩn Thiên cấp bách cho mời thần y Thương Tâm của Thiên Hương cốc đến chữa bệnh. Giang Thanh Lưu vừa nhìn loại độc đã biết ngay người nào kia đang tác quái, thật sự muốn đem Bạc Dã Cảnh Hành đi ngũ mã phanh thây. Tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành lại yên bình hơn rất nhiều _ mấy bà cô kia.. ít nhất năm, sáu tháng sau mới có tâm tư để ý đến chuyện khác.
Cách đại hội võ lâm còn ba ngày, Bách Lý Thiên Hùng của Thất Túc kiếm phái tự mình dẫn người tới cửa. Những công việc do nhi tử Bách Lý Từ Sở trước đây phụ trách, giờ rơi hết xuống người lão. Tuy cùng Trầm Bích sơn trang có vài chỗ lúng túng, nhưng lão vẫn rất khách khí cùng Giang Thanh Lưu hữu lễ. Giang Thanh Lưu tự nhiên cũng đối đãi lão càng khách khí, an bài cho lão chỗ ở thoải mái nhất.
Nhưng Bách Lý Thiên Hùng lại uyển chuyển từ chối biệt uyển Giang Thanh Lưu an bài, chỉ muốn lần này đến Trầm Bích sơn trang vẫn ở gian phòng cũ, trong sân viện từng để đặt linh cữu của Bách Lý Từ Sở. Giang Thanh Lưu tuy biết lão già này ghim thù nhưng không có lí do gì để cự tuyệt, đơn giản liền đồng ý.
Buổi trưa, Bạc Dã Cảnh Hành ngủ chán chê, đi dạo một chút, bỗng thấy một sân viện bên ngoài có hai tên đệ tử mặc trang phục Thất Túc kiếm phái. Nàng nghiêng đầu hỏi Lan San Khách bên người: “Mấy tên tiểu tử đằng kia lão phu nhìn quen quen mắt.”
Lan San Khách hành tẩu giang hồ, lại suốt ngày trốn tránh chính đạo truy sát, đối với mấy thứ phục sức danh môn chính phái này quá rõ ràng: “Là người của Thất Túc kiếm phái.” Bạc Dã Cảnh Hành lúc này mới nhớ tới: “Lần trước chết nhi tử, lão già này đến đây nhận xác.”
Lan San Khách gật đầu, Bạc Dã Cảnh Hành đứng ngoài viện một hồi: “Lão già Bách Lý Thiên Hùng này, vốn là ngữ tâm địa hẹp hòi, nhi tử duy nhất chết dưới tay Giang Thanh Lưu, người nói xem lão có hận Giang Thanh Lưu hay không?”
Lan San Khách không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Nhất định là hận thấu xương. Nhưng sao cốc chủ lại biết lão là kẻ tâm địa hẹp hòi?”
Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “ Năm đó lão phu chẳng qua chỉ khen một câu lão vẽ hồ điệp rất uyển chuyển hàm xúc, nhìn rất sống động, lão đã dốc hết toàn lực Thất Túc kiếm phái truy sát lão phu, đấy không phải tâm địa hẹp hòi thì là gì?”
Lan San Khách rất mờ mịt: “... Đó là khen mà, sao lão lại đi truy sát cốc chủ?”
Bạc Dã Cảnh Hành cực kỳ phẫn nộ: “ Lão phu sao biết được tên già đấy mắc bệnh thần kinh gì? Nhưng mà hồ điệp lão vẽ đúng là sinh động vô cùng, như kiểu chớp mắt vỗ cánh bay ý.”
Lan San Khách như có điều suy nghĩ: “Thế mà thuộc hạ không có duyên được thấy, bao giờ rảnh rỗi phải đi xem mới được.”
Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: “Bây giờ chắc nhìn không đẹp nữa rồi, dù sao da dẻ vợ lão cũng không căng mịn trắng trẻo như xưa được nữa.”
“....????” Lan San Khách càng mù mờ: “ Hai cái này có quan hệ gì sao?”
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu như lẽ đương nhiên: “Đương nhiên là có quan hệ rồi! Hồ điệp là vẽ trên người vợ lão, giấy không tốt làm sao mà vẽ đẹp được?!”
Mấy lời này, lượng thông tin có chút quá tải nhưng Lan San Khách cuối cùng đã hiểu: “Thế thì càng kì quái, sao lão không đánh chết ngài luôn rồi...”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một người trong viện bước ra. Mấy đệ tử Thất Túc kiếm phái đang canh giữ ngoài cửa vội cung kính hành lễ: “Phu nhân.”
Lan San khách tò mò nhìn sang, chỉ thấy trong viện bước ra một nữ nhân tầm ngoài năm mươi, trên đầu vấn kiểu Bàn Hoàn kế, không đeo thêm một thứ trang sức nào. Trên người mặc một bộ y sam tím nhạt, không thêu hoa, mộc mạc thư thái. Khóe mắt bà dù đã sớm không còn vẻ yêu kiều thiếu nữ nhưng vẫn thấy được nhan sắc xinh đẹp khi còn trẻ.
Bước ra cửa viện mấy bước, bà chú ý đến hai kẻ đang đứng như phỗng nọ. Bà đưa mắt nhìn qua, vừa lúc đối diện Bạc Dã Cảnh Hành. Vừa nhìn ánh mắt kia, Lan San Khách đã thầm nghĩ không ổn, chuẩn bị dìu Bạc Dã Cảnh Hành về phòng.
Bạc Dã Cảnh Hành không nhúc nhích, một lát, phu nhân đã tiến lại gần đây. Bà đứng trước mặt Bạc Dã Cảnh Hành, ánh mắt do dự bất định. Khóe miệng Bạc Dã Cảnh Hành mỉm cười: “ Vốn vẫn không cảm thấy thời gian đã trôi qua, không ngờ Lục Y năm đó, nay đã bạc trắng đầu.”
Lão phụ trong phút chốc đỏ ửng vành mắt, bà đưa tay phải che miệng, nửa ngày mới khe khẽ giọng nói: “Thật sự là ngươi?”
Bạc Dã Cảnh Hành nhẹ nhàng nâng tay, vén lọn tóc bạc của bà sang bên má: “Ta nhớ nàng từng điểm mi như nét xuân sơn, nhưng sao giờ đến son phấn cũng chẳng buồn thoa.”
Lệ nóng trong mắt lão phụ nhân như trào đê, bà chầm chậm lui lại, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn mỉm cười nhìn bà, ánh mắt ôn nhu như nhìn mối tình đầu thương nhớ. Phụ nhân kia xoay người hoảng loạn bước vào viện, mỗi bước đi lảo đảo như sắp ngã.