Nợ Tình

Chương 46: Chương 46: Cảm nhận nỗi đau




Tiếng bước chân chạy vội vả dồn dập trên hành lang bệnh viện..

Đường Lâm tiều tụy cùng Tô Hạo Bình hớt hãi chạy đến phòng cấp cứu..

Tần Vũ cũng có mặt, vừa nghe cảnh sát thông báo đã tìm thấy Kha Ngọc.Anh vội báo cho Tô Gia cùng bọn họ tới đây..

Lâm Diện đứng ngoài phòng cấp cứu còn với một người cảnh sát.

Đường Lâm nức nở kéo lấy tay Lâm Diện..

-” Con tôi..con tôi đâu..?”

-” Bà bình tĩnh đi cái đã..”

Tô Hạo Bình kéo lấy ba ra, Lâm Diện có chút xót xa khẽ thở dài..

-” Bác sĩ đang chữa trị cho cô ấy.Cả nhà phải bình tĩnh.Chúng tôi cứu cô ấy ở Campuchia.

Là nơi cư trú của một tên khét tiếng buôn hàng trắng cùng buôn bán phụ nữ.Lúc đó cô ấy hoàn toàn hôn mê. Cả nhà chờ đợi xem bác sĩ khám như thế nào..”

Hai mắt Đường Lâm trợn to, là nơi buôn bán phụ nữ.

Bước chân bà ta lảo đảo dựa vào người Tô Hạo Bình..

Tại sao lại xảy ra chuyện này.Chẳng lẽ là nghiệp báo..

Cạch

Cánh cửa phòng mở ra, Đường Lâm vội vả bước đến hỏi dồn dập..

-” Con gái tôi..Con gái tôi ra sao rồi..?”

Bác sĩ khẽ thở dài, sắc mắt có thể hiện thương tiếc....

-” Cô ấy có dấu hiệu bị xâm phạm quá mức.

Tử cung bị tổn thương nghiêm trọng.Còn có bị đánh đập để lại nhiều vết thương.Cũng may tìm cứu kịp thời.Bây giờ cả nhà phải chú ý đến tâm lý của bệnh nhân.Tôi nghĩ e là sẽ để lại một bóng ma tâm lý.Cả nhà phải chuẩn bị tinh thần một chút..”

-” Không..Không..tại sao con gái tôi lại bị như vậy..không thể nào..Kha Ngọc..Kha Ngọc...”

Đường Lâm khóc nức nở hét lên ttong nước mất rồi ngã quỵ xuống.Tần Vũ nhanh chóng đỡ lấy bà ta..

Tô Hạo Bình chống tay vào vách tường, ánh mắt như lạc vào phương hướng không lối thoát..

Chuyện khủng khiếp này làm sao có thể xảy ra với gia đình của ông.Trong đầu lại nhớ đến Kha Nhi.Tô Hạo Bình gắng gượng quay sang nhìn Lâm Diện.

-” Còn Kha Nhi thì sao.Các anh có tin gì của con bé không?”

Lâm Diện ho khan vài tiếng, miễn cưỡng lắc đầu..

-” Chưa có.Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra...”

Hai vai Tô Hạo Bình rũ xuống.Tần Vũ ngời bên ghế đang chăm sóc cho Đường Lâm..

Hai mắt anh ta trở nên mơ hồ, Tần Vũ có cảm giác Kha Nhi dường như rất an toàn.

Trong nhiều đêm thức giấc anh ta luôn nhớ đến ánh mắt thâm sâu sắc bén của người đàn ông giả làm bác sĩ ngày hôm đó..

Tần Vũ luôn bán nghi rằng,ngày Kha Nhi trở về vô cùng xinh đẹp.Bộ dáng của cô khi anh gặp ở Pháp như một vị công chúa được cưng chìu hết mực.Khác hẳn với tình trạng thê thảm của Kha Ngọc lúc này..

Còn có đứa bé nữa, nếu Kha Nhi bị xâm phạm cô có một lòng muốn giữ lại hay không.Anh phát hiện ra khi nghe tin mình mang thai trong mắt cô là sự vui mừng hiện rõ..

Chẳng lẽ cô không hề bị bắt cóc mà là đã trở về bên cạnh ba của đứa bé..

Ánh mắt đau lòng nhìn vào phòng cấp cứu.Tần Vũ chưa bao giờ nghĩ có một ngày Kha Ngọc lại rơi vào tình cảnh này.Thật khó để Kha Ngọc và Tô Gia chấp nhận.Tần Vũ thật lo cho tương lai Kha Ngọc sẽ trải qua bằng cách nào đây...

Đến tối Kha Ngọc tỉnh lại.Đường Lâm nằm bên cạnh vì mệt quá mà lịm đi.Tô Hạo Bình cũng dựa vào ghế nghỉ ngơi..

Tần Vũ cũng không nỡ để hai người ở lại.Anh ngồi chăm sóc Kha Ngọc suốt đêm..

Nhưng Kha Ngọc tỉnh dậy tinh thần hoảng loạn, khóc hét như có gì đó rất sợ hãi, bác sĩ phải tiêm thuốc, Tần Vũ ôm chặt lấy cô ta, để cô ta bình tĩnh, nhưng dường như cả anh Kha Ngọc cũng không nhận ra cứ thể ngất đi..Đường Lâm ôm lấy con gái khóc nức nở.

Tô Hạo Bình mắt cũng đỏ hoe xoay mặt ra ngoài..

Tình trạng như vậy kéo dài, tinh thần Kha Ngọc vô cùng hoảng loạn..Cô ta luôn trong tình trạng không được tỉnh táo, khóc nức nở rồi hét toán lên..

Bàn tay đưa ra giật lấy kim tiêm, rồi lại ngất đi khi được bác sĩ tiêm thuốc..

Tần Vũ có cứng rắn cách mấy cũng không khỏi xót xa.Đến ngày thứ năm Kha Ngọc dường như tinh thần cũng ổn hơn, cô ta không còn la hét như mọi lần.Chỉ nằm đó, ánh mắt không hồn nhìn về một khoảng trống.Cái gì cũng không nói, im lặng một cách đáng sợ...

-” Kha Ngọc..Kha Ngọc..Con nói gì đi..Mẹ đây..Tại sao con không nhận ra mẹ....

huhu..Kha Ngọc...”

Bác sĩ sau khi khám xong ông ta thở dài.

-” Đây là bệnh nhân quá sợ hãi hoặc không chấp nhận được sự thật.Cô ta tự nhốt mình lại giống như là trốn chạy tất cả.Tôi khuyên người nhà nên chuyển cô ấy sang bệnh viện tâm thần để điều trị kịp thời..Nếu không để càng lâu sẽ rất khó...”

Nếu không nói ra là sẽ trở thành người bị tâm thần...

-” Ông im đi..Con gái tôi không có bị điên..

Kha Ngọc..Kha Ngọc còn nghe mẹ nói không..huhu..Kha Nhọc con tỉnh táo lại cho mẹ đi..Hạo Bình..Hạo Bình ông gọi con gái chúng ta đi...Hạo Bình...”

Đường Lâm đau lòng không thể giữ nổi bình tĩnh.Bà ta hết mắng Bác Sĩ lại kéo tay Tô Hạo Bình rồi ôm ông khóc thành tiếng..

Bác sĩ lắc đầu thương cảm rời khỏi phòng..

Bàn tay Tần Vũ nắm chặt lấy cạnh giường, hai mắt nhìn người con gái yếu ớt nằm trên giường, chẳng thốt nổi một lời..Phải chứng kiến anh ta mới thấy, cuộc sống này thật vô thường, mọi thứ không thể nói trước được bất cứ trước điều gì..

________________________________________

Qua mấy ngày sau Kha Nhi thấy có chút lạ, Tưởng An không còn xuất hiện ở đây nữa.

Chỉ là có chút thắc mắc nhưng không có quan tâm lắm.Mà cũng chẳng dám quan tâm lại sợ chọc giận ai đó..

Cũng không để Kha Nhi thắc mắc quá lâu.Giữa trưa Lăng Siêu ôm lấy cô ngủ trưa..Khi Kha Nhi lim dim muốn chìm vào giấc ngủ,lại nghe tiếng Lăng Siêu vang lên bên tai..

-” Bảo bối à.Tối nay chúng ta về Pháp nhé..”

Kha Nhi tỉnh cả ngủ, chui ra từ trong lòng anh chớp chớp mắt..

-” Về Pháp ạ?”

Hôn lên chóp mũi của cô, bàn tay nằm trong chăn xoa lấy vùng lưng mịn màng của vợ, khẽ gật đầu lại hỏi..

-” Đúng vậy.Em không muốn à..?”

Kha Nhi mỉm cười đặt cằm trên ngực anh lắc đầu lại nói..

-” Không có.Em chỉ là bất ngờ.Bây giờ em là vợ anh rồi.Anh đi đâu thì em theo đó.”

Nụ cười Lăng Siêu càng sâu hơn, nâng người cô lên, mút lấy môi cô, yêu thương dịu giọng..

-” Đúng vậy.Chúng ta phải luôn bên cạnh nhau..”

Kha Nhi nằm sấp trên người anh, miệng nhỏ tủm tỉm nhắm mắt lại nhận lấy nụ hôn của anh..

Trên đời tình yêu là một thứ rất lạ và kì diệu.Vốn là hai người ở hai đường thẳng song song.Thế nhưng vẫn tìm thấy nhau..

Kha Nhi cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn làm sao..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.