Tại Pháp
Lăng Siêu ôm lấy Kha Nhi xuống máy bay, ở Pháp mùa đông năm nay khá lạnh, khi trời vô cùng lạnh giá.Kha Nhi bị Lăng Siêu mặc cho chiếc áo lông to xụ.Tay chân điều đeo găng tay và vớ nhìn cô trắng muốt từ đầu đến chân như một cục tuyết di động rất đáng yêu..
Lăng Siêu khoác chiếc áo màu đen dài qua gối.Nhìn anh càng mạnh mẽ cao lớn hơn bao giờ, pha lẫn nét nam tính sắc nét..
Vừa ra khỏi sảnh sân bay, Tưởng An đã đứng sẵn chờ đợi..
-” Anh Siêu.Chị dâu..”
Tưởng An mỉm cười nhìn hai người, lấy va li của Lăng Siêu cho vào cốp xe..
Nghe tiếng chị dâu từ Tưởng An hai má Kha Nhi ửng hồng..Cô ngẩng mặt nhìn Lăng Siêu, anh mỉm cười ôm lấy cô ngồi vào xe.
Giống như chuyện này là rất bình thường.
Vị trí của cô bây giờ đã khác, không phải là tình nhân bé bỏng bên cạnh Lăng Siêu, mà là một người vợ hợp pháp hẳn hoi.
Xe chạy một đường đến thẳng Nhà thờ Saint Chapelle. Đây là một trong những nhà thờ đẹp bậc nhất nước Pháp với hệ thống kính bao bọc toàn bộ.
Ngoài trời những bông hoa tuyết rơi rơi trong gió..
Kha Nhi nhìn ngơ ngác bên ngoài lại thấy xe ngừng ngay nhà thờ.Cô quay đầu nhíu mài hỏi Lăng Siêu..
-” Sao lại ngừng ở đây?”
Lăng Siêu mỉm cười xoa lấy khuôn mặt ửng hồng nhiễm lạnh của cô..
-” Chờ anh một chút..?”
Chờ? Chờ sao..?
Kha nhi chưa kịp hiểu đã thấy Tưởng An xuống xe nhận hai cái hộp to từ tay một cô gái người Pháp..
Sau đó anh ta xoay người gõ nhẹ vào cửa kính..Lăng Siêu mở cửa nhận lấy hai hộp lớn..
Toàn bộ màn xe điều được hạ xuống..Ghế trước được xếp lại.
Đây là chiếc xe lamborghini.Không gian vô cùng rộng rãi.
Kha Nhi tò mò muốn biết trong hộp có gì.Đã thấy Lăng Siêu mở ra chiếc hộp màu hồng..
Miệng Kha Nhi há hốc, bàn tay nhỏ vuốt vuốt lên làn vải màu trắng tuyệt đẹp..
-” Có thích không?”
Bờ môi hồng Kha Nhi run run mắt cô không rời khỏi chiếc áo cưới dù là một giây..
-” Siêu..Áo cưới sao anh..?”
-” Đúng vậy.Hôm nay em sẽ là cô dâu của anh..”
Nhìn vẻ ngốc nghếch đến đáng yêu của vợ..
Lăng Siêu buồn cười, bế lấy cô đặt lên đùi hôn lên khóe môi.Nhưng bàn tay lại thành thục cởi áo cô ra, dịu dàng nói..
-” Ui..Lạnh..Anh làm gì thế..?”
-” Bảo bối à.Để anh thay áo cho em.Ngoan nào nếu không sẽ cảm lạnh đấy..”
Dù có máy điều hòa, nhưng rời xa khỏi áo choàng Kha Nhi vẫn chưa quen..Được Lăng Siêu ôm trong lòng, tận tình giúp cô thay đồ..
Tưởng An cầm chiếc ô che lấy những bông tuyết trắng rất kiên nhẫn chờ đợi..
Qua một lúc sau, cửa nhẹ nhàng mở ra.Lăng Siêu lúc này đã thay y phục.Trên người anh mặc bộ vest màu đen, vóc dáng cao ngất, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nhưng trên khóe mắt vươn lại sự hạnh phúc rõ ràng..
Tưởng An phất tay ý bảo cô gái người Pháp đứng đợi bên cạnh vào xe trang điểm cho Kha Nhi.Còn mình bước đến che ô cho Lăng Siêu...
Dưới lễ đường thiêng liêng trang trọng ngập tràn màu vàng lấp lánh của ánh nến.Hòa vào màu trắng của hoa bách hợp.Loài hoa này là do Lăng Siêu tự tay chọn lựa.Đây chính là loài hoa mà anh nghĩ là đại diện cho bảo bối nhà anh.Vì ý nghĩa của Hoa bách hợp trắng là biểu tượng cho sự thanh cao, nét kiêu sa và sự trong trắng đức hạnh của người con gái.
Trên lễ đường dàn nhạc dương cầm phát ra bài Perfect – Ed Sheeran, nhẹ nhàng, du dương đi vào lòng người có thể làm tan chảy biết bao trái tim những con người đang có mặt ở đây..
I know we’ll be alright this time
Darling, just hold my hand
Be my girl, I’ll be your man
I see my future in your eyes
Bàn tay nhỏ bé của Kha Nhi run lên được Lăng Siêu bao lấy, vững trải nắm tay cô tiến về lễ đường..
Thì ra hôm nay là hôn lễ của bọn họ..
Kha Nhi mặc chiếc áo cưới trắng muốt vì trời khá lạnh nên cô choàng thêm chiếc áo lông màu trắng.Mái tóc được uốn nhẹ bới rối phía sau.Cài vương miệng kim cương lấp lánh..Tôn lên khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của cô...
Lễ cưới của bọn họ có lẫn sắc cả thanh.Nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại đi vào lòng người..
Hai bên dãy ghế có một ông cụ mái tóc bạc phơi, bộ dáng khí chất ngời ngời.Phúc hậu mỉm cười nhìn bọn họ tiến vào lễ đường..
Còn có một số người đàn ông đến dự, đứng cạnh Tưởng An là một người thanh niên trẻ tuổi nhìn bọn họ cười đến híp mí.Bên cạnh cậu ta là người tên A Tứ lần trước Kha Nhi đã gặp mặt..
Khách trên dưới chưa được mười người..
Tuy vậy trái tim Kha Nhi không ngừng đập luân hồi..
Tâm trí cô mơ mơ hồ hồ, làm theo trình tự.Đến khi làn môi lành lạnh, cô mới chợt tỉnh táo thì ra Lăng Siêu đang hôn cô..
-” Bảo bối à.Anh yêu em..”
Tiếng Lăng Siêu vang lên trong nụ hôn nóng bỏng..
Kha Nhi khẽ nấc nhẹ, nước mắt hạnh phúc rơi hòa vào nụ hôn của bọn họ...
Vòng tay Lăng Siêu rộng lớn mạnh mẽ ôm chặt lấy vợ vào lòng..Kha Nhi khép nhẹ hàng mi nghẹn ngào..
-” Em rất yêu anh...”
Giữa ánh nến chiếu rọi bóng dáng hai người ôm nhau quên cả mọi thứ..
Những tràn vỗ tay nhẹ nhàng vang lên, một hôn lễ nhẹ nhàng và sâu sắc tràn ngập cảm xúc.Tuy không có sự chúc phúc của người thân nhưng Lăng Siêu và Kha Nhi vẫn không chút nuối tiếc hay mất mát nào.Vì tình yêu của anh và cô đủ lớn để bù đắp những tổn thương, thiếu xót của nhau.
Một chút thiệt thòi cũng không cảm nhận được vì họ đã có nhau là quá đủ..
Nhiều người mải miết kiếm tìm sự thoải mái trong suy nghĩ cả mưu cầu sự hoàn hảo cho đó đã là cảnh giới hạnh phúc. Nhưng rồi năm tháng trôi đi, ngoảnh đầu nhìn lại, người ta chỉ thấy cõi lòng mênh mang trống vắng. Thử hỏi trên đời này niềm vui lớn nhất là gì, hạnh phúc đích thực là chi nếu không thể tìm nổi một người thấu hiểu mình,thương mình hơn cả bản thân mình, đó mới là sự thiệt thòi mất mát thật sự..