“Đương nhiên, ai dám giả mạo ta bộ không muốn sống sao.” Hôn hôn khóe miệng hắn, cao ngạo ngẩng đầu.
“Nhưng ngươi. . . . . .” Nhất thời chưa kịp thích ứng.
Hắn có lẽ đã hiểu, y đối tốt với hắn chỉ có thể là. . . . . . nhưng hắn
không muốn đoán tiếp bởi vì sự thật khiến người khó tin nổi?
“Đừng quên chuyện ngươi hứa với ta còn chưa làm được.” Thấy mình đã nói hồi lâu mà Quân Bất Phàm vẫn chưa tỏ ý chấp nhận.
“Ta đã hứa cái gì?” Sờ sờ lên đầu, Quân Bất Phàm sững sờ mở to hai mắt.
“Một mình ngươi tự nói muốn hôn ta .” Chỉ chỉ môi mỏng của mình rồi hướng về phía hắn, nào còn bộ dạng xà yêu lạnh lùng thường ngày ngược lại không
khác gì đứa bé.
“Ta. . . . . . không phải ý. . . . . .” Nhìn
khuôn mặt như hoa đào nở rộ, Quân Bất Phàm gương mặt thanh tú ửng đỏ, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Y không nhắc hắn cũng quên mất chính hắn lên tiếng giữ y lại. . . . . .
“Vừa rồi là ta hôn ngươi chứ không phải ngươi hôn ta.” Ngã trên người hắn không ngừng hôn môi.
“Vậy ngươi nhắm mắt đi.” Do dự chốc lát hắn bình tĩnh mở miệng, tuy nhiên trên khuôn mặt nhiễm đầy mây hồng.
“Không, ta muốn nhìn ngươi.” Lắc đầu, mái tóc dài theo động tác tung bay bốn phía, lướt chút mặt hắn hơi ngưa ngứa.
Y muốn nhìn Phàm Phàm xấu hổ, đó là niềm vui thú duy nhất của y, chuyện đó mà bị tước đoạt y sẽ không làm!
Quân Bất Phàm hao má đỏ không chịu nổi, cắn răng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên đôi
môi mỏng rồi nhanh chóng trở về, kỳ quái là lần này hắn không thấy lạnh.
Chẳng lẽ do công dụng của nguyên đan sao? Ý thức đưa tay sờ sờ bụng, hình như có cái gì đang chuyển động. . . . . .
“Chỉ vậy thôi sao?” Lẩm bẩm mình chưa hài lòng còn vươn lưỡi liếm liếm khóe miệng.
“Ta không biết. . . . . .” Đầu cúi sáp rạp thiếu chút vùi xuống ao.
Sự thật hắn không biết, làm một quân nhân hắn rất ít ra vào thanh lâu,
trong nhà mặc dù có mấy thị thiếp nhưng nhiều năm chinh chiến ngoài sa
trường rất ít đụng vào bọn họ đương nhiên cũng không hi6n.
Nghe hắn nói gương mặt vốn lạnh lùng dịu dàng hơn hẳn, hai tay bưng lấy mặt hắn: “Không sao, ta sẽ dạy ngươi.”
“. . . . . .” Quân Bất Phàm đầu choáng váng.
Lúc nụ hôn rơi xuống lý trí vị vùi tận đáy biến mất vô ảnh vô tung chỉ còn lại bản năng hưởng ứng.
“Phàm Phàm, ngươi còn hận ta sao?” Lẩm bẩm nỉ non, trong lòng tràn ngập hối hận lúc đó không nên khinh bạc hắn.
Chỉ hy vọng hôm nay còn kịp, y muốn bù đắp tất cả sai lầm trước đó trân quý bảo vệ hắn cả đời.
“Cái gì. . . . . .” Hắn bắt hai vai thở dốc, không nghe rõ lời y vừa nói.
“Không có gì, chúng ta tiếp tục.” Mỗi một nơi trong miệng hắn đều bị mút liếm, ngay cả răng cũng không bỏ qua, hắn có loại cảm giác hít thở không
thông.
“Để. . . . . . ta sắp không thở được . . . . . .” Dùng sức đẩy ra, y lại như một khối cự thạch không nhúc nhích.
“Dụ người thế này, bảo ta sao nỡ buông tay.” Buông lỏng đôi môi để hắn có
chút không gian thở dốc, y cũng không muốn ép chết hắn.
Khi bàn tay to siết chặt mông hắn, thân thể hắn kịch liệt run rẩy, hạ thân lập tức có phản ứng, e thẹn ngẩn đầu.
“Phàm Phàm, ngươi thật quá nhạy cảm. . . . . .”