Không phân biệt được đêm tối hay ban ngày cũng không biết qua bao lâu,
đối với Quân Bất Phàm mà nói thời gian như ngừng lại, thân thể cùng tinh thần chịu hành hạ khiến y khổ sở không thôi.
Trong lòng vô cùng
chán ghét tiếp xúc nhưng mỗi lần bị y đụng vào thân thể của hắn lại tự
động có phản ứng xấu hổ, cả người mềm nhũn chủ động áp sát
Đáng
sợ nhất ngày càng tăng nhiều, bên trong thân thể luôn cảm thấy trống
rỗng, hắn thậm chí hi vọng được nhiều hơn một chút, đương nhiên những
lời này hắn tuyệt đối không nói khỏi miệng .
“A. . . . . . Ô. . . . . .” Gian nan hô hấp, hắn nửa người trần truồng gục bên cạnh đầm, vô
lực thừa nhận một lần so với một lần càng thêm mãnh liệt xâm nhập.
“Đừng cắn chặt thế chứ, muốn gián đoạn sao.” Vỗ lên mông hắn, khi nói giọng hơi khàn khàn lười nhát.
Thật tiêu hồn, ẩm nóng, chặt trất, không một … không … ai tuyệt vời bằng hắn, thế nào cũng không đủ. . . . . .
Đơn thuần tiết dục lại biến thành tìm cách có được lòng người phía dưới, y
dùng lực lấy lòng Quân Bất Phàm đáng tiếc Quân Bất Phàm không nhận tình
cảm của y, chỉ cần hơi tỉnh táo liền đẩy y ra.
Y rất bội phục
nghị lực của Quân Bất Phàm, giống cái trong tộc ngân hoàn xà bọn họ đến
kỳ phát tình hóa thân như *** thú, chỉ cần gặp phải giống đực sẽ chủ
động tới cầu hoan, không nghĩ đến hắn ăn mỵ nhi còn có thể giữ tỉnh táo
kiên trì trong đầu, đúng không phải người thường.
“Buông tha ta. . . . . . ta chuyện gì cũng đồng ý với ngươi. . . . . .” Nửa thân dưới
không nhả nổi tinh nguyên, nhưng phía sau thứ cứng rắn xà yêu lại tàn
sát bừa bãi bên trong thân thể hắn.
Trong lúc mơ màng hắn không
biết mình bị đè bao nhiêu lần, vừa bắt đầu hắn còn khí lực mắng người,
nhưng về sau ra khỏi miệng tất cả đều chuyển thành rên rỉ, hắn định ngậm lại miệng.
“Được rồi, lần này tha cho ngươi, ngày mốt chính là
ngày phát tình, ngươi cần phải bồi thường ta thật nhiều đấy.” Đâm liên
thục thêm vài lần mới phát tiết bên trong thân thể hắn.
Tinh nguyên nóng bỏng tất cả đều phóng vào trong thân thể hắn, hắn muốn tránh thoát, đáng tiếc lưng bị người ta siết chặt.
Nước hồ trong suốt chiếu ra dáng vẻ chật vật của hắn, hắn sững sờ nhìn xuống bóng mình, cắn chặt môi, xấu hổ tức giận muốn chết.
“Cút. . . . . .” Rống to một tiếng nhưng nhỏ yếu ớt vô lực.
“Còn sức mắng ta, sớm biết không tha cho ngươi.” Ngắt khe mông mềm mại co dãn, chưa đủ thèm còn liếm liếm khóe miệng.
Bàn tay lạnh băng mò tới giữa chân hắn chỉ thấy huyệt nhỏ bừa bãi, sưng đỏ
còn chảy ra dịch thể của mình, xem ra y muốn quá nhiều.
Trong lúc tận tình phát tiết y quên mất người phía dưới y thuộc tộc người, căn
bản không thể thao một khoảng thời gian dài. . . . . .
Lại nói Xà Tộc bọn họ đến kỳ phát tình có thể không ăn không uống, chỉ cần dục
vọng được tuyển tiết thì mặc kệ những chuyện khác, hôm nay lần đầu chạm
vào loài người, y lại lo lắng Quân Bất Phàm có chịu nổi không.
Lỡ như nơi tiêu hồn bị làm hỏng, lần sau không sử dụng được, không phải là chuyện đáng tiếc nhất sao!
“Mà thôi, hôm nay ngừng tại đây, để ngươi ngủ một lát.” Quẹt khóe môi, đứng dậy sải bước nhẹ nhàng ra ngoài.
Nằm trên mặt đất Quân Bất Phàm nào ngủ được, mắt đầy tơ máu hắn cố gắng ngồi dậy, rời khỏi nơi này . . . .
Cửa động đang ở trước mắt, chỉ cần có thể rời khỏi đây cho dù mất mạng cũng không tiếc, hắn tuyệt đối không muốn bị xà yêu giam ở đây!
Loạng choạng đi về phía trước, mỗi một bước hai chân như dẫm trên mũi đao, đau đến tê tâm liệt phế.
Giữa chân không ngừng chảy ra dịch thể lạnh băng khiến hắn vừa thẹn vừa
giận, hận không thể ngay lập tức rời khỏi nơi sỉ nhục hắn.
Đứng ở cửa động, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người hắn, giống như cách
một thế hệ hắn đột nhiên ý thức trên người mình không có quần áo, áo
trên người sớm bị xà yêu xé rách. . . . . .
Gian nan sải bước trở về, may mà còn khôi giáp còn nguyên, chỉ có một số nơi bị rách, sau đó
không nghiên cứu nhiều mặc lên xông ra ngoài.