Đi bộ khoảng chừng một dặm hắn đã mệnh đến không nhúc nhích, thường ngày bước đi như bay lúc này chỉ có thể từng bước từng bước di chuyển về
phía trước.
Có vài lần hắn muốn dừng lại nghỉ ngơi nhưng lại lo lắng bị xà yêu tìm được. . . . . .
Thật vất vả đi tới một nơi hoang vắng trong rừng, thở không ra hơi, đành phải tựa vào thân cây thở gấp.
“Tướng. . . . . . Tướng quân. . . . . .” Một nơi khác rừng rậm đột nhiên chạy
ra một người quần áo lam lũ, nhiệt lệ doanh tròng chạy về phía hắn.
“Tiểu Mã, ngươi sao lại ở đây?” Ngẩng đầu đã thấy binh lính Tiểu Mã đã xông
đến, không kịp chuẩn bị ôm đầy cõi lòng, may phía sau có thân cây chống
đỡ, nếu không đã sớm ngã trên mặt đất.
“Tướng quân, ta cuối cùng tìm được ngài!” Tiểu Mã vỗ vỗ bờ vai của hắn, không nhịn được thất thanh khóc lớn.
“Xảy ra chuyện gì? Ta không phải bảo ngươi trở về kinh sao?” Đẩy Tiểu Mã ra, Quân Bất Phàm khuôn mặt tràn đầy bất an.
Trước đó hắn đuổi tiểu Mã rời khỏi, vì hi vọng y có thể trở về kinh, đem tất
cả chuyện xảy ra trên chiến trường bẩm báo với hoàng thượng, đương nhiên quan trọng nhất chính là muốn hoàng thượng đề phòng tiểu nhân.
“Tướng quân, trong kinh xảy ra chuyện lớn, chức vị của ngài bị triệt bỏ, dân
chúng trong thành ai cũng nói ngài là gian tặc phản bội tổ quốc, mà ngài cũng thành tội phạm truy nã.” Tiểu Mã lau nước mắt, suy sụp tinh thần
nói.
“Cái gì, ta thành gian tặc phản bội tổ quốc?” Buông Tiểu Mã ra, hai chân cơ hồ chống không nổi thân thể hắn.
Vị trí tướng quân có hay không hắn không quan tâm, nhưng xú danh gian tặc phản bội tổ quốc sao có thể rơi lên đầu hắn?
Đột nghĩ trong đầu hiện lên gương mặt, khó trách y sao chịu thả hắn đi thì ra muốn biến hắn con chó không nhà!
“Ừm, bây giờ trong kinh thành nơi nơi đều dán bảng truy nã ngài, ngài ngàn
vạn đừng trở về.” Thấy thần sắc hắn khác thường, Tiểu Mã vội vã đi đến
đở lấy hắn, trong lúc vô ý thấy được mảnh xanh tím trước ngực hắn.
“Là hoàng thượng hạ lệnh sao. . . . . .” Mơ màng nhìn phía trước, hai mắt trong trẻo không hề có tiêu cự.
Sẽ không, hoàng thượng không bao giờ đối xử hắn thế, vào sanh ra tử nhiều
năm, vì hoàng thượng hắn liều mạng cũng không tiếc, không có công lao
cũng có khổ lao. . . . . .
“Là hoàng thượng tự mình hạ chỉ, ta
vừa nhìn thấy hoàng bản liền suốt đêm trốn khỏi kinh thành, vì muốn báo
cho ngài biết tin tức này.”
“Mau, ngươi mau đưa ta trở về, ta
muốn tiến kinh diện thánh.” Nửa tựa trên vai tiểu Mã, hắn hai mắt đỏ
ngầu, không ngừng thở gấp.
Hắn không tin, tuyệt đối không tin hoàng thượng sẽ hạ thánh chỉ, hắn nhất định phải trở về kinh giải thích rõ ràng!
“Tướng quân, không thể, bây giờ ngài về chả khác nào chịu chết.” Tiểu Mã cương quyết lắc đầu.
“Ta không sợ chết, cho dù chết cũng phải chết thanh bạch, nhà họ Quân ta
tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội nước!” Một quyền đánh mạnh trên
thân cây, cây nhỏ trong nháy mắt bị chẻ ra làm hai.
Quân gia bọn
họ đời đời trung lương, từ tổ phụ hắn đến cha hắn tất cả đều chết trên
sa trường, nếu mang tội danh phản quốc xuống dưới địa phủ, hắn nào còn
mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông?
“Tướng quân đừng tức giận, trên
người ngài còn vết thương.” Cho rằng mảnh xanh tím trước ngực do lúc
chạy trốn bị thương, Tiểu Mã không suy nghĩ nhiều.
“Chút ít vết
thương đó không đáng là gì, chúng ta hãy đi mau.” Nhớ tới xà yêu có lẽ
đang ở cách đây không xa, hắn trong lòng không yên.
Nếu bị xà yêu bắt trở về, kết cục không cần đoán cũng biết. . . . . . hắn tuyệt đối không muốn tiếp tục chuyện *** loạn.
“Muốn đi, không dễ vậy!” Bóng trắng loáng qua, bạch y nhẹ nhàng xuất hiện
trước mặt hắn, yêu đồng màu vàng biến thành màu đen, cẩn thận nhìn kỹ
sâu trong có phảng phất còn có màu lam.
Nếu không phải biết y là
xà yêu, y còn cho rằng y là tiên nhân hạ phàm, tướng mạo cùng khí chất
người thường tuyệt đối không bằng.
“Tiểu Mã, chạy mau.” Dùng sức đẩy tiểu Mã, còn bản thân mình thì ngăn trước mặt tiểu Mã.
“Quân Bất Phàm, ngươi thật can đảm dám bỏ trốn!” Tiến lên một bước siết chặt gò má Quân Bất Phàm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Nghĩ đến Quân Bất Phàm mấy ngày không ăn, nên có ý tốt ra ngoài tìm thức ăn
cho hắn, vui vẻ bắt sống một con thỏ hoang trở về không ngờ trong động
lại không một bóng người.
Y tức giận lập tức đem thỏ hoang biến
thành thịt nát, không nói hai lời liền đi tìm người, vậy mà vất vả tìm
được rồi thì sao chứ, hắn lại xem y như ác ma ăn thịt người muốn giết
hắn.