Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 12: Chương 12




Sau khi nghỉ hè, Nhâm Nhiễm suy đoán lúc cha không có nhà, âm thầm quay về lấy hành lí. Nhưng cô đã lầm, vừa bước vào nhà đã vang vọng tiếng cha đang nói điện thoại trong phòng làm việc, giọng ông vẫn ấm áp.

Cô không muốn vào nhà như một kẻ trộm, vừa chuẩn bị xông thẳng vào phòng của mình thì nghe Nhâm Thế Yến nói: “Gia Thông, tôi cho rằng phạm vi ảnh hưởng của chuyện này sẽ ngày càng rộng.”

Cái tên đó khiến cô mất lí trí dừng lại, một lúc sau, Nhâm Thế Yến nói tiếp:

“Tôi có một người bạn là chủ tịch một công ty trái phiếu ở Bắc Kinh, ông ta cũng là nhà kinh tế học. Tôi vừa nói chuyện với ông ta, theo cách nhìn nhận của ông ấy thì lần này Du Hồng Lương bị cách li điều tra sẽ kéo theo bao nhiêu nguồn vốn bị đóng băng trong sự kiện này vẫn chưa biết rõ. Sự kiện này chắc chắn sẽ tạo thành hiệu ứng dây chuyền trong ngành trái phiếu. Theo lời của cháu, tuy cháu không trực tiếp tham gia sự vụ đó, nhưng trái phiếu riêng lẻ trong tay cháu đã tiến hành giao dịch với ông ấy nên cũng có rủi ro bị đóng băng. Hậu quả việc này, tôi nghĩ cháu hiểu rõ hơn tôi.”

Lại khoảng im lặng rất lâu, gián đoạn chỉ nghe tiếng “ừ”, “ờ” của Nhâm Thế Yến. Nhâm Nhiễm hoàn toàn không hiểu các từ chuyên ngành đó nhưng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề qua giọng nói của cha.

Nhâm Thế Yến lại cất giọng: “Tôi điện cho cháu, chính là nhắc nhở cháu để ý chuyện đó, cháu có dự định gì?”

Một lúc sau, Thế Yến cười mỉm, “Như vậy cũng tốt, đương nhiên, cháu xưa nay vẫn tự giải quyết chuyện của mình. Bất kể cháu có quyết định gì, nhất định phải báo tin cho cha cháu, ông ấy rất lo lắng cho cháu. Được rồi, đừng khách sáo, tạm biệt.”

Nhâm Thế Yến tắt điện thoại bước ra nhìn thấy con gái, mừng rỡ vô cùng: “Tiểu Nhiễm, ăn cơm chưa con? Cha dẫn con đi ăn.”

Nhâm Nhiễm lắc đầu, sụp mắt không nhìn ông. Cô đi vào phòng mình lấy rương thu dọn đồ đạc. Nhâm Thế Yến đi theo phía sau, gọi tên con lần nữa: “Tiểu Nhiễm.”

Cô bực dọc ậm ự, nhét vội vài cái áo vào rương.

“Cha biết con không muốn tha thứ cho cha, nhưng chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không?”

Giọng của Nhâm Thế Yến rất khẩn thiết vẻ như van xin. Cô ngước đầu, sau ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào cha. Người đàn ông trước mặt cô là người được mẹ rất mực yêu thương, được cô sùng bái vô hạn, được đồng nghiệp và sinh viên ngưỡng mộ vô vàn. Ông vẫn rất phong độ và hào hoa, thậm chí vài đốm chấm bạc trên tóc còn tô điểm cho khí chất của ông, ánh mắt ông nhìn cô vẫn ngập tràn tình yêu thương quen thuộc. Tình yêu đó giờ lọt vào mắt cô giờ đây chỉ là cảm giác xa lạ và nghi hoặc.

“Nói gì đây, cha?” – Cô đứng hẳn dậy, nhẹ nhàng hỏi.

“Tiểu Nhiễm, cha luôn cố giảm sự ảnh hưởng cho con đến mức thấp nhất trong chuyện này, thế nhưng cha biết rằng sẽ có ngày, cha vẫn phải đối diện sự chất vấn, hoài nghi của con. Cha chỉ hi vọng, ngày này đến càng trễ càng tốt.” Nhâm Thế Yến đau khổ nói.

“Thế là, cha đã sắp xếp mọi thứ: dẫn con rời xa quê nhà dọn đến đây, đến khi cha đã ở góa đủ thì giới thiệu… tình nhân cho con biết, có lẽ lúc đó con sẽ cảm thấy cha đã cô đơn quá lâu và nên có một cuộc sống mới, thậm chí còn yêu cầu cha tái hôn, đúng không?” – Giọng cô vẫn rất nhỏ nhẹ.

“Xin lỗi, Tiểu Nhiễm, sự việc đã đến bước này, cha không yêu cầu con cảm thông ngay, nhưng…”

“Cha, cha quan tâm đến cảm nhận của con lắm sao?”

“Cha tuyệt nhiên không muốn làm tổn thương con.”

Nhâm Nhiễm khóa chặt mắt vào ông: “Còn mẹ thì sao?”

Ông đau khổ trốn khỏi ánh mặt đó, “Nhâm Nhiễm, mẹ con đã mất rồi, hãy để mẹ yên nghỉ…”

“Mẹ mới mất hai năm thôi, nhưng cha và luật sư Quý đã qua lại 8 năm, bắt đầu từ khi nào, cha đã phán tội tử hình cho mẹ để mẹ yên nghỉ sớm…”

“Đừng nói như vậy…”

“Vậy con phải nói sao? Thực sự con đã bị tổn thương, nhưng hình như cha đã sơ sót, trong chuyện này, người chịu tổn thương nhiều nhất chính là mẹ con.”

“Tiểu Nhiễm, chuyện của người lớn, cha khó mà nói rõ với con. Cha đã từng bàn bạc li hôn với mẹ.”

Nhâm Nhiễm nhói người, “Thật ư? Là chuyện lúc nào?”

“Năm con mười một tuổi.”

“Tức là khoảng bảy năm trước, lúc đó cha đã ngoại tình một năm rồi.” Cô gắng hồi ức, nhưng ngoài việc mẹ đột nhiên mắc bệnh ung thư làm rối loạn cuộc sống của cô, xua tan ngày tháng yên bình và vui vẻ, cô không cảm giác không khí gia đình có gì bất ổn. Cô cười nhạt: “Hai người đã không ly hôn, vậy cha còn trăng hoa với người đàn bà khác, vụng trộm mãi đến tận bây giờ, cha không thể chối tội đâu được.”

Trước lời chỉ trích như đinh đóng cột của con gái, ông không nói được lời

nào.

“Đúng, chuyện của người lớn, con không hiểu. Cũng không có cách nào để hỏi mẹ, tại sao mẹ không đồng ý ly hôn mà nuốt trôi nỗi nhục này? Tại sao mẹ không san sẻ với con?”

“Hay tin mẹ con bệnh, cha không nhắc đến chuyện li hôn nữa. Mẹ không cho con biết là muốn tốt cho con.”

“Đương nhiên.” Nhâm Nhiễm cắn răng, cố kiểm chế nỗi đau, “Thực ra, con cũng có việc muốn hỏi cha, cha có thể thành thật trả lời con không?”

“Cha sẽ cố gắng, bất kể con có tha thứ cho cha không?”

“Cha yêu mẹ không?”

Nhâm Thế Yến không ngờ rằng, thành thật với con gái khó hơn ông tưởng tượng nhiều, bất thình lình, ông không biết nói gì.

“Trước đây, mẹ từng kể con nghe, cha và mẹ là bạn học đại học rồi sau đó yêu nhau và kết hôn. Có lẽ, cha không yêu mẹ như mẹ đã yêu cha, nhưng con biết mẹ yêu cha rất nhiều, con biết điều đó ngay từ khi còn rất nhỏ. Từ tiếng bước chân, mẹ có thể phân biệt người đó có phải là cha không. Thậm chí ngay cả trong hành lang ồn ào ở bệnh viện, mẹ cũng chưa đoán sai lần nào. Con từng thử như mẹ con hoàn toàn không phân biệt được. Nếu như đó không phải là tình yêu thì con thật sự không biết tình yêu là gì.”

Nhâm Thế Yến cắn chặt răng, đau lòng quay mặt đi, Nhâm Nhiễm không định tha cho ông, cứ nhìn chăm chăm vào ông nói tiếp: “Nếu cha và mẹ như bác Kỳ và dì Triệu, với những cuộc cãi vã triền miên thì có lẽ con sẽ hiểu được chút, dù gì khi ở bên nhau mà không còn tình cảm, đại khái là việc rất đáng sợ. Nhưng con cố nhớ lại, cũng không nhớ cha mẹ từng tranh cãi khi nào.”

“Mẹ và cha đã thống nhất, không cãi nhau trước mặt con.”

“Vậy thì cãi vã sau lưng con ư?”

Nhâm Thế Yến lắc đầu, “Cha và mẹ có… thương lượng, nhưng không phải tranh chấp.”

Nhâm Nhiễm thất thần nhìn những tấm di ảnh của mẹ, cố tình chọn tấm hình chỉ chụp một bên mặt khi mẹ bệnh nặng. Nét mặt của người phụ nữ trong tấm hình rất thanh thoát và điềm đạm.

“Cha! Mẹ bệnh trong bốn năm, cha đã tận tâm chăm sóc mẹ mà chưa oán trách lời nào, cả các cô y tá cũng khen cha là người chồng mẫu mực. Con chắc là cha không chỉ vì lời khen đó mà làm như vậy, đúng không? Tình cảm cha mẹ rất tốt, điểm này, con không hiểu sai chứ?”

“Cha và mẹ con đương nhiên có tình cảm.”

“Vậy tại sao cha lại phản bội mẹ?”

Nhâm Thế Yến phát hiện, với ánh mắt trong veo thuần khiết của con, thành thật quả là chuyện gian nan. Ông đau khổ, “Tiểu Nhiễm, sau này con sẽ hiểu, chuyện tình cảm vô cùng phức tạp, cha không thể cho con đáp án mà con mong muốn.”

“Vậy con và cha cũng không còn gì để nói.”

Nhâm Nhiễm cúi người tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“Tiểu Nhiễm, mùa hè này cha phải đến Bắc Kinh tham gia hội nghị, còn phải biên tập nốt một cuốn sách của cha. Sau khi về quê con cứ ở nhà Gia Tuấn, đừng về nhà ở một mình sẽ không tiện, đợi khi cha làm việc xong cũng sẽ quay về một chuyến.”

“Suýt nữa con quên, ha ha! Con và Gia Tuấn cũng là một phần trong kế hoạch chu đáo của cha nhỉ? Con tốt nghiệp sẽ du học cùng anh ấy, tốt nhất là sau này gả hẳn con cho anh Tuấn thì cha có thể tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của cha.”

Nhâm Nhiễm đóng khít rương, đứng dậy, cười bí hiểm: “Đúng vậy không,

cha?”

“Đừng vì cha mà giận Gia Tuấn.”

“Cha đừng nghĩ ngợi quá nhiều, anh Tuấn là bạn thân của con từ nhỏ, mẹ mắc bệnh nằm viện đúng lúc cha công tác nơi khác, chỉ có anh Tuấn luôn bên cạnh con. Con bị cha đưa đến đây mất hết bạn cũng chỉ có anh ấy gọi điện cho con hằng ngày. Anh còn vì con mà học đại học ở đây. Anh Tuấn giấu con là muốn tốt cho con, con không trách anh ấy. Nhưng càng như vậy, con càng không thể lợi dụng tình bạn của anh Tuấn mà chiếm giữ anh ấy, hoàn thành tâm nguyện của cha.”

“Tiểu Nhiễm, con vẫn chưa hiểu sao? Gia Tuấn thật sự yêu con, con ở bên cạnh cậu ấy, cha mới an tâm…”

Nhâm Nhiễm nhấc rương lên, bất mãn nói: “Cha quá nóng vội đuổi con gái mình đi rồi cha à! Giáo sư Nhâm, thật sự không cần thiết, tôi đi đây, dành lại vị trí trống cho hai người.”

Cô đã bước đến cửa phòng thì đột nhiên dừng lại, quay trở về bàn học lấy ra một quyển sách. Đó là tiểu thuyết “Xa rời đám đông huyên náo(1)” của Thomas Hardy, là cuốn sách cuối cùng mẹ đọc trong bệnh viện. Tiểu thuyết được mẹ mượn trong thư viện nơi bà làm việc, sau khi mẹ mất, cô đã lấy quyển sách này ở cạnh gối của mẹ và không trả cho bệnh viện, cô luôn mang nó bên mình. Cô cất sách vào

cặp mở tiếp ngăn kéo, lấy sổ tiết kiệm từ đáy tủ: “Đây là của mẹ để cho con, con lấy đi cha không ý kiến chứ.”

(1). Nguyên tác “Far from the madding crowd” – Thomas Hardy

Không đợi Thế Yến lên tiếng, cô xách va ly, đi thẳng ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.