Hôm đó, cô đến thư viện trả sách, vừa về đến kí túc xá, bạn cùng
phòng Dư Lệ đúng lúc cũng đi ra ngoài và nói với cô: “Có người đến tìm
cậu kìa, đợi được một lúc rồi.”
Cô bước lên lầu, người ngồi cạnh bàn cô lại là Quý Phương Bình. Bà ta mặc bộ đồ vest màu trắng ngà, tóc dài uốn thành từng lọn rất tươm tất.
Bà vẫn trang điểm nhạt, cầm một túi xách màu xám bạc, dáng ngồi rất
thong thả, đôi phần đối nghịch hẳn với chút lộn xộn của kí túc xá nữ.
“Bà đến làm gì?”
Quý Phương Bình cười mỉm: “Tiểu Nhiễm, cô muốn bàn với cháu, cháu muốn trò chuyện ở đây hay đổi chỗ khác tiện hơn?”
Nhâm Nhiễm không muốn đếm xỉa đến bà ta nhưng lại không thể đuổi bà
ta đi mà không làm kinh động đến các bạn khác, đành nói: “Chúng ta ra
ngoài nói.”
Không thèm nhìn Quý Phương Bình, cô đi trước và bước thật nhanh ra
ngoài. Cô mang dép bằng nên đi rất nhanh và vững, còn Quý Phương Bình
mang đôi giày cao gót, bà cố gắng đi nhanh hơn để được ngang hàng cùng
cô: “Cám ơn cháu đồng ý bước ra.”
Nhâm Nhiễm vẫn không thèm nhìn bà ta, cay giọng: “Tuy rằng lúc tôi
hai đến ba tuổi, mẹ đã từng dạy không được nói chuyện với người lạ có ý
đồ xấu và càng không được đi theo họ, nhưng mẹ không ngờ rằng, có những
người lạ mặt dày vô cùng, cho dù là tôi không thèm dòm ngó đến ả, ả vẫn
tự mò đến mà không xin phép một ai. Tôi nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc
tôi có thể làm được gì.”
Quý Phương Bình không màng đến lời chế nhạo của cô, “Xe của cô đậu
ngoài cổng, chúng ta tìm một quán cà phê trò chuyện được không?”
“Không cần đâu, tôi không có hứng thú nói chuyện với bà, có gì thì bà cứ nói thẳng.”
“Nói ở đây à?”, Quý Phương Bình nheo mắt nhìn chung quanh. Gần kỳ
nghỉ hè, đâu đâu cũng toàn sinh viên qua lại, “Dường như không được tiện lắm!”
“Điều này còn tùy thuộc vào câu chuyện mà bà muốn nói. Có những
chuyện cho dù nói ở đâu đi chăng nữa cũng không thể cho là tiện, càng
không thể có kết quả mà bà hi vọng.”
Quý Phương Bình cười to, “Tiểu Nhiễm, trong mắt cha cháu, cháu vẫn là một đứa trẻ. Nhưng giờ cô xem ra cháu đã là người trưởng thành, chúng
ta có thể bình tâm trò chuyện được không?”
Nhâm Nhiễm đứng im quan sát bà không chớp mắt, Quý Phương Bình là
luật sư đã nhiều năm, bà chưa mất tự tin bao giờ, đương nhiên vẫn giữ
được điềm tĩnh trước ánh mắt miệt thị của Nhâm Nhiễm. Thế mà, Nhâm Nhiễm nghiêng đầu, cười nhạo: “Luật sư Quý, nếu tôi nhớ không lầm thì năm nay bà ba mươi bốn tuổi rồi, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ba mươi bốn tuổi”, Nhâm Nhiễm tỏ vẻ hơi kinh ngạc, “Chín chắn lắm
rồi nhỉ! Gần đây tôi có ấn tượng sâu sắc với những mưu mô của người
trưởng thành. Hơn nữa, tôi biết chắc, hôm nay bà đã có chuẩn bị trước,
từ ngoại hình – cách trang điểm, trang phục đã không thể chê vào đâu
được, rất có thể tiếp theo sẽ bê cả núi lý lẽ để đối phó với tôi…”
“Tiểu Nhiễm, cô không có ác ý, cô chỉ muốn…”
“Xin lỗi, bà muốn gì không liên quan đến tôi. Tôi chỉ mới mười tám
tuổi, phán đoán của cha là hoàn toàn chính xác. So với cô, tôi đích thị
là một bé gái không hiểu chuyện đời, không biết lòng người có thể xấu xa và ác độc đến nhường nào. Tâm lý tôi luôn rất ấu trĩ và yếu đuối, tôi
không đối phó được với kế sách thâm hiểm của người đời. Cho nên tôi
không định nói chuyện với bà, không cho bà bất kỳ cơ hội hòng thuyết
phục tôi. Mời bà về cho, bằng không tôi sẽ gọi điện cho cha và cầu xin
ông: “Hãy tội nghiệp cho con gái của cha, xin cha đừng để người tình của cha đến quấy rồi con nữa!”
Quý Phương Bình không ngờ cô lại nói được những lời này. Cô vừa nói
xong là quay lưng bỏ đi, bà thấy vậy đành đuổi theo: “Hôm nay cô đến
không phải
nói chuyện của cô. Gần đây, cháu không nghe điện thoại của cha, cũng không về nhà thăm ông ấy, ông ấy rất đau lòng…”
Bà ta là luật sư nên phải qua trường lớp đào tạo phát thanh để được
đứng vững trên tòa. Vì thế phát âm rất chuẩn và rõ, tuy không cố ý chỉnh cao tần số nhưng người quen đi ngang qua đều nghe rõ mồn một nội dung
bà vừa nói.
Nhâm Nhiễm bốc khói, cô càng đi nhanh hơn. Gần đây đúng là có người
hỏi thăm tại sao cuối tuần mà cô cũng không về nhà. Cô chỉ trả lời qua
loa cho êm chuyện, nào ngờ Quý Phương Bình mò đến công bố chuyện này. Cô không muốn mọi người biết chuyện, bèn rẽ sang một hướng khác, không về
kí túc xá.
Quý Phương Bình theo sát từng bước phía sau, vẫn liến thoắng: “…cha
cháu rất yêu cháu, cô nghĩ không cần cô nói, cháu cũng biết.”
“Đó là chuyện của tôi và ông ta, liên quan gì đến bà mà cứ lải nhải ở đây?”
“Quan hệ giữa cô và cha cháu, cháu phản đối cô có thể hiểu được.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cháu không thể trút nỗi oán hận cô vào
cha cháu.”
Nhâm Nhiễm dừng bước, cười nhạo: “Vậy thì, bà đến khuyên tôi làm lành với cha đúng không?”
“Đúng.”
“Được thôi, tôi nói bà biết, tôi làm lành với cha cũng được. Tôi chỉ
cần một điều kiện duy nhất, đó chính là ông ta phải đoạn tuyệt qua lại
với bà. Bà bằng lòng hi sinh để người cha thương con đó được toại lòng
không?”
Quý Phương Bình cười, “Tiểu Nhiễm, cha cháu nói cháu là một đứa trẻ lương thiện và tốt bụng.”
“Ý bà muốn nói cha đã nhìn lầm tôi à? Có lẽ vậy! Dù sao thì những
người có quan hệ máu thịt thân thiết nhất cũng không có nghĩa là sẽ hiểu hết về nhau. Bằng chứng là tôi vẫn luôn nhìn lầm ông ta.”
“Cháu không nên đưa ra đề nghị bất hợp lý này.”
“Bà cho rằng quan hệ của hai người hợp lí lắm ư?”
“Trước đây, có thể chúng tôi có chỗ không đúng. Nhưng bây giờ, đương nhiên là hợp lí.”
“Không ngờ bà lại ngang nhiên được như vậy, thật là khiến người ta
khâm phục! Tôi không muốn chửi rủa bà, bà cứ gìn giữ cái gọi là quan hệ
hợp lí của hai người và đừng đến làm phiền tôi. Đối với tôi, quá khứ,
hiện tại và tương lai của bà hoàn toàn là sự tồn tại bất hợp lí. Tôi căm ghét bà, tôi không hi vọng nhìn thấy bà!!!”
Sự lạnh lùng của Nhâm Nhiễm đã đả kích Quý Phương Bình.
“Tiểu Nhiễm, cháu từng yêu chưa?”
“Thật nực cười, chẳng lẽ bà quyết tâm đóng vai người mẹ hiền để tâm sự với tôi sao?”
Quý Phương Bình lắc đầu, điềm đạm nói: “Dựa vào tình yêu của cha cháu dành cho cô và lòng chống đối của cháu thì cô đoán, ít nhất là hiện
tại, cô không có hi vọng được làm mẹ kế của cháu. Thực ra, cô cũng không muốn làm mẹ của một người con tồn tại sẵn trên đời. Chỉ là cô rất yêu
cha cháu, ngay từ ngày đầu tiên cô gặp ông ấy cho đến hiện tại. Nếu như
cháu nghĩ tự do yêu một người là có tội thì cô không còn gì nói nữa.”
“Bà muốn tôi hiểu con người ta có quyền tự do yêu một người thì không phải điều khó. Tôi chưa từng yêu, nhưng tôi tin rằng trên thế giới này, sẽ có dạng tình yêu có sức mạnh nhấn chìm chính mình.”
“Đúng, chính làm cảm giác bị nhấn chìm. Tiểu Nhiễm, nếu như một ngày nào đó cháu cũng từng trải tình cảm này, có lẽ cháu sẽ…”
“Sẽ hiểu bà ư? Xin lỗi, đó là điều không thể. Chắc bà đã quên, thế
gian này, ngoài tình yêu còn có cái gọi là đạo đức. Chúng ta không có
quyền tự do làm tổn thương người khác. Với điều kiện của cha tôi, bà cho rằng, từ nhỏ đến giờ, tôi tận mắt chứng kiến cảnh các cô gái si mê và
quyến rũ cha tôi còn ít lắm hay sao? Nhưng ông ta là đàn ông có vợ, tình yêu tự do mà bà nói không thánh thiện như bà nghĩ. Với ông ta, đó là
quấy nhiễu. Với vợ của ông mà nói, là xâm phạm. Còn với tôi chính là tội lỗi.”
“Cháu cho rằng cô chưa tự trách, chưa từng dày vò sao?”
“Tôi không hứng thú với quá trình diễn biến tâm lý của bà.”
Quý Phương Bình gượng cười, “Tiểu Nhiễm, hôm nay cô đến không phải
thuyết phục cháu đồng ý cho chúng tôi qua lại, cô cho rằng đó là chuyện
giữa cô và cha cháu, vốn không cần thiết van xin ai. Cô chỉ nhắc nhở
cháu, cha cháu không có lỗi với mẹ như cháu nghĩ. Hơn nữa, ông ta hi
sinh quá nhiều vì cháu, cháu cũng nên nghĩ cho ông ấy, đừng cứ dùng đạo
đức mà lạnh lùng trừng phạt tình thân.”
Nhâm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói rõ từng chữ một: “Tôi bỏ mặc người thân duy nhất của tôi thực ra là đang trừng phạt tôi đấy chứ,
luật sư Quý ạ! Đương nhiên, bà đã ngang nhiên chen vào cuộc sống gia
đình người khác, sẽ không hiểu được cảm nhận của tôi. Đừng quấy rối tôi
và đừng nhắc đến mẹ tôi, bà không xứng! Tôi căm ghét bà, nhìn thấy bà là tôi muốn ọe, như vậy là quá đủ rồi.”
Cô nói xong bỏ đi một mạch.