Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 10: Chương 10




Nhâm Nhiễm vẫn chìm đắm trong nỗi buồn của mình, lại chuẩn bị thi cuối kì, cô hoàn toàn không để tâm chuyện khác. Những lời xì xầm lần lượt lọt vào tai, cô suy nghĩ mãi mới hiểu ra, có lẽ Kỳ Gia Tuấn và người đẹp Tư Lăng Vân đã xảy ra vấn đề, còn cô thì trở thành kẻ thù của mọi người. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị đối xử như vậy nên khó tránh khỏi bực bội, hoang mang.

Ngay sau đó, các cô bạn cùng phòng cũng trêu chọc: “Nhâm Nhiễm, trước đây cậu nói Gia Tuấn chỉ là bạn thanh mai trúc mã, chơi thân từ nhỏ, bây giờ nảy sinh tình cảm với bạn nối khố thì cảm giác thế nào hả?”

“Nảy sinh tình cảm với bạn nối khố ư? Ai vậy?”, cô muốn phớt lờ cho qua chuyện, “Nếu mọi người biết là ai thì bảo tớ, tớ ngắm cho đã mắt.”

Bạn cùng phòng bĩu môi: “Theo tớ thấy thời gian trước anh Gia Tuấn chăm sóc cậu rất tận tình, chu đáo, đích thị có điều mờ ám.”

Một đứa bạn khác lên tiếng: “Củi khô dễ bén lửa, anh em nuôi dễ nảy sinh tình cảm, chân lí này được cậu và anh Gia Tuấn chứng minh rồi đó.”

Cô chống chế một cách yếu đuối, “Làm gì có chuyện đó, giời, lại còn chân lí này nọ nữa, thiệt khó hiểu.”

Không ai để ý đến cô, có người còn giễu cợt: “Anh em nuôi chỉ là cái vỏ bao bọc tình cảm mờ ám gì đó thôi.”

Một bạn khác lại tiếp lời, “Nếu bạn trai tớ sau này mà nhận bừa em gái là tớ đá anh ta ngay lập tức.”

Mọi người cười phá lên, Nhâm Nhiễm bó tay với trò đùa không ác ý của họ, cô phát hiện rằng nếu càng cố sức cãi thì người khác càng nghi ngờ, cái gọi là càng nói càng đuối lí là vậy, nên cô quyết định không nói nữa cho xong chuyện.

Gia Tuấn gọi điện kêu cô ra ngoài ăn cơm vào đúng lúc này, cô chạy vội đến và tức giận hỏi: “Anh và Tư Lăng Vân sao rồi?”

“Chia tay rồi.” Gia Tuấn bình thản nói.

Bắt đầu từ thời trung học, Nhâm Nhiễm chứng kiến biết bao lần chuyện tình hợp tan của Gia Tuấn, cô không hề ngạc nhiên trước tin đó. Nhớ về những gì xảy ra trong đêm hôm đó, cô lập lờ hỏi: “Nếu như Vân hiểu nhầm em thì có cần em đến giải thích không? Lúc đó tâm trạng em không tốt, quả thật làm hỏng không khí buổi tiệc.”

“Có gì đâu mà phải giải thích chứ, anh ghét nhất là các cô nàng cứ ỷ mình có vài phần nhan sắc là cứ lên mặt, muốn cả thế giới này đều vây quanh cô ta mới thôi.”

Nhâm Nhiễm quan sát anh, cô xoe tròn hai mắt: “Hả? Câu này mà anh cũng nói được à? Anh theo đuổi người ta chẳng phải cũng chỉ vì nhan sắc của người ta thôi sao? Anh lỡ trót yêu tâm hồn người ta rồi à?”

Gia Tuấn “Hứ” một tiếng, nói: “Em không cảm thấy là nhan sắc đối với anh mà nói, vốn chẳng phải là chuyện khó khăn gì sao?”

Quả thật, Gia Tuấn có nét đẹp trời phú, cộng thêm thái độ tự tin và tính “tự kỉ” của anh, Nhâm Nhiễm không thể đả kích anh được, cô sụp mắt buồn bã nói: “Hai người chia tay thì chia tay, cớ gì kéo em vào cuộc, em thật là xui xẻo.”

“Liên quan gì đến em?”

Nhâm Nhiêm kể anh nghe những lời bán tán và trò đùa của các bạn, nào ngờ anh chẳng thèm để tâm mà còn cười ha hả.

“Thế thì đã sao nào? Chẳng lẽ như vậy với em là nhục nhã lắm sao?”

“Em luôn nói chúng ta chỉ đơn thuần là anh em, bây giờ thì hay rồi. Cả cái trường này đều xem chúng ta là đôi trai gái xạo sự có tiếng rồi đó.”

Cách nói này khiến anh cười hả hê không dứt. Sau khi nín cười, anh đột nhiên nghiêm chỉnh nói: “Tiểu Nhiễm, hay em làm bạn gái anh luôn đi, để bọn họ hết nói.”

Nhâm Nhiễm xị mặt: “Làm ơn đi, không có tính hài hước thì đừng nói đùa, chẳng buồn cười chút nào.”

“Anh nói thiệt đó. Anh chán ngấy chuyện cặp bồ. Từ cấp II đến giờ, cũng chỉ một chiêu bài, nào là ăn cơm dạo phố xem phim, người ta nhõng nhẽo thì anh phải dỗ dành, chán chết đi được. Sau này chúng ta vẫn phải bên nhau kia mà…”

Nhâm Nhiễm hoảng hốt, vội chen ngang: “Khoan!!! Ngưng!!! Anh chơi chán là chuyện của anh, em còn chưa bắt đầu, anh đừng tỏ vẻ dày dạn kinh nghiệm, nhìn thấu chuyện đời hòng bắt cóc em.”

Gia Tuấn nhìn cô thật lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy lúng túng, anh nói chậm rãi: “Tiểu Nhiễm, nếu như bây giờ có bạn nam theo đuổi em, em cứ thử kết bạn rồi yêu nhau cũng chẳng sao! Anh không phản đối, chỉ có một điều em phải ghi nhớ.”

“Chẳng lẽ anh muốn dặn dò em phải giữ gìn tấm thân trong trắng để đợi anh đến cưới em à?”

Gia Tuấn không bật cười trước câu nói đùa của cô, anh nghiêm nghị nói: “Hãy hứa với anh, đừng bao giờ tiếp cận Kỳ Gia Thông.”

Nhâm Nhiễm há hốc mồm vì kinh ngạc, đồng thời mặt cô tự dưng đỏ bừng lên, “Anh nói gì thế, sao lại nhắc đến anh ta? Tối hôm đó anh vừa tra xét vừa giáo huấn, lại còn ép em hứa này hứa nọ, hại em năn nỉ cô quản lý đến khuya mới được thả vào kí túc xá. Em đã nói rồi, em chỉ gặp anh ta có hai lần, ngay cả số điện thoại của anh ta em cũng không có, anh ta coi em như một đứa trẻ ngốc nghếch. Hay anh dạy em cách tiếp cận anh ta nhé, được không nào?”

“Mỗi lần anh nhắc đến hắn, thái độ của em đều rất bất thường.”

“Câu này dùng để nói anh thì hợp lí hơn em, em hoàn toàn không hiểu tại sao anh cứ nhắc đến anh ấy. Anh Tuấn, anh ta không liên quan gì đến cuộc sống của anh, chính anh cũng nói, anh ta chưa bao giờ xuất hiện ở nhà anh, cũng không dòm ngó đến tài sản nhà anh, anh hà tất phải nghĩ ngợi nhiều về anh ta.”

Nét mặt Gia Tuấn thay đổi hẳn, anh im lặng hồi lâu. “Đúng vậy, Tiểu Nhiễm, nhưng anh không thể xem hắn là người xa lạ và không can hệ gì đến cuộc sống của anh. Nhà anh không công khai bàn luận về hắn nhưng mọi người đều biết sự tồn tại của hắn. Thậm chí ông nội anh, chú anh còn âm thầm khen ngợi tài năng của hắn, than phiền anh chỉ biết ăn chơi, đại khái là sau này cũng chẳng làm được cái gì ra hồn.”

Nhâm Nhiễm nắm chặt tay anh: “Anh Tuấn, mặc kệ suy nghĩ của họ, biết kinh doanh biết kiếm tiền không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá người khác.”

“Anh không hứng thú với việc kinh doanh của gia đình, thực ra anh cũng chẳng để tâm lắm hắn có tranh giành tài sản hay không. Tiền bạc là thứ anh sinh ra đã có, chưa bao giờ cảm thấy nó quan trọng. Hắn thẳng thắn hơn anh. Anh nghe chú kể, lúc trước cha mẹ anh tranh cãi rất lâu mới thống nhất, sau khi hắn tốt nghiệp đại học sẽ chia một phần kinh doanh của gia đình cho hắn. Nhưng hắn từ chối thẳng thừng nói lợi nhuận bèo bọt từ gia công xuất khẩu hắn không thèm. Sau này quả nhiên hắn nắm trong tay lượng vốn lớn từ việc kinh doanh trái phiếu riêng lẻ, khiến cha và chú anh đều kinh ngạc.”

Nhâm Nhiễm nghĩ, một người đàn ông xem cha mình là kẻ qua đường, dù chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà đã mua được chiếc xe Mercedes đắt tiền thì việc anh ta không thích ngành kinh doanh truyền thống cũng không khó hiểu. Đó cũng giải thích cho sự lạnh nhạt bình tĩnh vượt xa tuổi hai mươi lăm của anh.

“Em lại nghĩ gì vậy hả?”, Gia Tuấn giật mạnh tóc cô: “Anh nói em nghe, thực ra anh không can thiệp được chuyện của thế hệ trước, cũng không có hứng thú về nó. Anh không có thành kiến về hắn, chỉ hi vọng hắn cũng đừng có dây đến anh. Em tuyệt đối đừng nhìn hắn với ánh mắt chỉ toàn một màu hồng, hắn không thích hợp với em.”

Nhâm Nhiễm né vội tay anh: “Em cũng không thích hợp với anh ta, anh không cần thay cha em bận tâm làm gì.”

“Nhắn đến cha em, chú Nhâm nhờ anh nói với em…”

“Lại nữa rồi, em cảnh cáo anh rồi, đừng nhắc cha trước mặt em.”

“Tiểu Nhiễm, em không về nhà, không nghe điện thoại của cha, chẳng lẽ em chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với chú ấy sao? Chú rất đau lòng.”

Nhâm Nhiễm không nao lòng: “Em cũng rất đau lòng, nhưng hết cách, bây giờ em không muốn nhìn mặt ông ta.”

“Đó giờ em có thù dai ai bao giờ, chỉ giận một chút thì hôm sau là quên liền, chưa bao giờ lạnh lùng và cố chấp như hiện nay. Tiểu Nhiễm, không nhìn thoáng chuyện này thì em không bao giờ vui lên dược.”

Nhâm Nhiễm nhìn ra xa, im lặng một lúc rồi nói: “Niềm vui với em không quan trọng lắm, không nhất thiết phải trao đổi bằng nguyên tắc.”

Gia Tuấn nhìn cô, giọng khàn khàn: “Nhiều lúc, chúng ta không thể nói nguyên tắc với người thân và những người yêu mình. Anh không muốn em như vậy, Tiểu Nhiễm, mẹ em cũng không muốn em như vậy.”

Nhâm Nhiễm hổ thẹn, cô không dám nghĩ đến cảm nhận của mẹ. Hễ nghĩ đến vấn đề này thì tim cô cứ nhói lên, cơn phẫn nộ lại dậy sóng vỗ ào ào trong tâm trí. Đôi lúc chỉ cần một chuyện rất nhỏ cũng có thể làm hồi ức của cô trỗi dậy và nhấn chìm cô. Đúng vậy, đó là nguyên tắc của cô, cô không thể thỏa hiệp càng không thể bỏ qua.

Cô cố bẻ một nụ cười: “Vậy anh cảm thấy mẹ hi vọng gì ở em? Hi vọng em tha thứ cho cha và tiếp nhận một người mẹ mới?”

“Người mẹ mới” cô cắn răng nói ra ba chữ đó đầy hận thù, Gia Tuấn im thin

thít.

“Anh Tuấn, em biết anh giấu em là muốn tốt cho em, nên em thứ lỗi cho anh. Nhưng em không thể nào tha thứ cho cha, xin anh hiểu tâm trạng của em, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Gia Tuấn biết cô còn đang rất phẫn nộ. Cô không còn chỉ trích anh như đêm hôm đó và tha thứ dễ dàng cho việc anh giấu cô chuyện này, nhưng lòng khoan dung đó lại không được cùng lúc ban tặng cho cha mình. Anh hiểu được cảm nhận của cô.

Một cảm giác bất an kì lạ chợt ùa đến trong lòng anh, anh cảm nhận rõ, một trong những con đường anh thường đi qua trái tim cô đã được khóa chặt cửa, cô không còn tâm sự mọi điều với anh như trước. Anh tha thiết nhìn vào gương mặt cô, cô đã gầy đi rất nhiều trong thời gian qua, anh không biết nói gì. Cô ngước đầu xin lỗi anh: “Anh Tuấn, gần đây em hay nổi giận, chắc là rất đáng ghét, cảm ơn anh đã luôn nhẫn nhịn em.”

“Ôi trời, lại cảm ơn anh khách sáo vậy à, Tiểu Nhiễm, anh chưa bao giờ cảm thấy phải nhẫn nhịn em.”

Ít khi Gia Tuấn ăn nói nghiêm chỉnh như vậy, Nhâm Nhiễm hơi bất ngờ, cô cười nói:

“Xem cái nét mặt u sầu của anh kìa, còn nói không phải là nhẫn nhịn. Sau này anh có quen bạn gái thì đừng bao giờ kéo em đi theo nữa, nếu không thì sớm muộn gì sẽ chọc giận các cô người yêu của anh hết, người ta chán ghét em là chuyện nhỏ, chỉ sợ là sau cùng cả anh cũng chán ghét em. Nếu vậy thì ở cái thành phố này em chẳng còn người bạn nào.”

“Tầm phào, người khác sao có thể ảnh hưởng đến… cách nhìn của anh đối với em.”

Hai người họ quá thân thiết, nhưng họ lại không quen cách nói chuyện nghiêm túc này. Bất thình lình cũng không biết nói gì hơn.

Gia Tuấn vội chuyển đề tài, “Nhâm Nhiễm, không phải anh muốn nhắc đến chú, nhưng sắp nghỉ hè rồi, em sẽ làm gì trong ki nghỉ? Chẳng lẽ cứ ở mãi trong kí túc xá không về? Như vậy thì không hay.”

Nhâm Nhiễm đương nhiên biết anh nói đúng, ngày thường thì còn có thể viện cớ chứ nghỉ hè mà cũng ở lại kí túc xá mà không về căn nhà chỉ trong gang tấc, tức là công khai đoạn tuyệt vời cha, công bố chuyện xấu của gia đình trước bàn dân thiên hạ. Trong cái trường nhỏ hẹp này, ắt sẽ bị mọi người dòm ngó.

Cô không đến nỗi độc đoán, cũng không ngây thơ nghĩ rằng hành vi của mình không can hệ đến người khác, phút chốc, cô im bặt.

“Không thì vậy đi, nghỉ hè thì về quê chung với anh.”

Nhâm Nhiễm chần chừ, “Em và cha không về quê hai năm rồi, nhà em trống trơn, em sợ ở một mình lắm!”

“Thì về nhà anh mà ở, biệt thự lớn như vậy không lẽ không có phòng cho

em.”

Cô đã dao động. Cha mẹ cô không có anh chị em, quê nhà cũng không còn bà con họ hàng. Từ khi mẹ mất thì cha đã đưa cô đến đây, thậm chí tết cũng không

về nhà. Dịp thanh minh hoặc ngày giỗ của mẹ, cha chỉ đặt hai mâm trái cây tươi cùng cô thắp nén hương trong nhà. Cô sợ hãi phải đi tảo mộ, cũng luôn nghĩ tấm lòng hoài niệm hơn hẳn hình thức. Cô không nghĩ mình phải về quê thăm mộ mẹ mới được gọi là hiếu thảo. Nhưng nghĩ đến những gì Quý Phương Bình nói hôm đó, cô liền nghĩ ngay, cha dẫn cô rời quê nhà, chắc đích thị là muốn dẫn cô rời xa sự thật.

“Này, em quen thân với bố mẹ anh, họ chắc chắn sẽ hoan nghênh em. Ở đó không có gì là đáng lo ngại cả.”

Cô gượng cười, “Ừ, vậy thì nghỉ hè em sẽ đến đó.”

Gia Tuấn mừng khôn xiết: “Anh đặt vé máy bay ngay đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.