Nhâm Nhiễm chạy vội vào kí túc xá, lúc này sắp đến giờ đóng cổng. Xưa nay cô luôn tuân theo quy định chưa về trễ bao giờ, nếu bị cấm cửa thì
phải năn nỉ cô quản lý nổi tiếng khó tính.
Nào ngờ Gia Tuấn đợi cô ngay trước cổng.
“Em đi đâu với hắn?” – giọng nói anh đầy ác ý.
Nhâm Nhiễm không khỏi cảm thấy tội lỗi: “Không đi đâu, chỉ đến một quán cà phê uống cốc cà phê.”
“Sau đó?”
“Sau đó… ăn mấy miếng bánh kẹp.”
Gia Tuấn tức giận khi Nhâm Nhiễm có ý né tránh: “Trong quán bar thì
nói là tình cờ gặp nhau, em chuẩn bị giải thích thế nào khi uống cà phê
cùng hắn.”
Nhâm Nhiễm bối rối, “Giải thích gì chứ. Sau khi anh đi, bạn của anh
đều bỏ mặc em, coi em như không khí. Em không ở đó được nữa nên đành về
trước. Em gặp anh ta ngay trước cổng rồi cùng đi uống cà phê, sau đó anh ta đưa em về, đơn giản chỉ vậy thôi.”
“Nhâm Nhiễm, em biết hắn là ai mà?”
Vẫn là ánh đèn mờ ảo, Nhâm Nhiễm chỉ thấy anh giận tím người, mắt
đang phun lửa, cô chưa bao giờ thấy anh giận dữ như vậy, khiến cô không
khỏi lo lắng, cô hạ giọng:
“Anh kể em nghe rồi mà, anh ta là con riêng của cha anh…”
“Đủ rồi.” Gia Tuấn nạt lớn, ngắt ngang lời cô: “Em chỉ gặp hắn có một lần mà dám lên xe của hắn, em thật to gan!”
Lúc này, các sinh viên về muộn khác cũng lần lượt bước vào kí túc xá và tò mò nhìn về phía họ.
Nhâm Nhiễm ngượng ngùng năn nỉ, “Gia Tuấn, anh nhỏ tiếng chút được không? Mọi người đều nghe thấy rồi kìa!”
Gia Tuấn lườm cô rồi đột nhiên nắm chặt cánh tay cô kéo cô đi, Nhâm
Nhiễm bất đắt dĩ đi theo, “Anh Tuấn, anh làm gì vậy? Kí túc xá sắp đóng
cửa rồi kìa!”
Anh mặc kệ cô, kéo cô đi một mạch đến sân bóng rổ mới buông ra, “Ngồi xuống!”
Nhâm Nhiễm tức giận ngồi vào ghế đá: “Hôm nay anh điên rồi à? Hễ tí
là lôi em kéo đi. Dù có cãi nhau với Tư Lăng Vân cũng đừng trút giận lên người em chứ.”
Gia Tuấn không ngồi, cúi đầu nhìn cô: “Hắn đã nói gì với em?”
“Không nói gì hết.” Nhâm Nhiễm cố nén nhưng không được, cô đỏ bừng mặt. Điều đó lọt vào mắt Gia Tuấn, anh càng nghi ngờ hơn.
“Ý của em là hắn cùng uống cà phê với em, từ đầu đến cuối không nói câu nào hết sao?”
“Ai lại truy cùng hỏi tận như anh.”
“Em đừng quên rằng, lúc anh hẹn hò với người khác, ngay cả việc anh
hôn người đó trong bao lâu, hôn như thế nào, hôn bằng lưỡi hay chỉ lướt
nhẹ qua môi em cũng phải hỏi.”
Nhâm Nhiễm nghẹn lời. Tính cô vốn tò mò, cô rất muốn biết tình yêu
trong thực tại khác gì so với tình yêu được miêu tả trong sách vở, cô
chưa có bạn trai và chỉ có Gia Tuấn là dày dạn kinh nghiệm trong chuyện
yêu đương. Đôi lúc rảnh rỗi không biết làm gì, cô hay hỏi đến từng chi
tiết nhỏ nhặt nhất.
“Sao giống nhau được, em và anh ấy có đang yêu nhau đâu.” Cô tức giận.
“Toàn nói chuyện phiếm, kể gì cho anh nghe chứ.”
“Em chỉ cần kể lại hắn đã nói gì, có phải là chuyện phiếm hay không anh tự biết xét đoán.”
“Anh ta nói em quá cảm tính.”
“Em cảm tính với hắn à? Còn gì nữa không?”
“Anh ta nói em còn… trẻ con quá.” Nhâm Nhiễm khó khăn lắm mới nói nên lời, đột nhiên cô cảm thấy những lời mà lúc nãy nghe rất tự nhiên, khi
kể lại cho người thứ ba lại có vẻ mùi mẫn.
Gia Tuấn tối sầm mặt, cô gượng gạo nói tiếp: “Anh nói làm một đứa trẻ thẳng thắn không có gì là xấu xa.”
“Hắn có ý đồ với em, Tiểu Nhiễm.”
Nhâm Nhiễm ngạc nhiên trước kết luận của anh đồng thời cũng bật cười. “Anh nhiều chuyện quá đi, giống hệt như Dư Lệ trong kí túc xá, hễ anh
chàng nào bất cẩn nhìn cô lâu một chút là có thể phân tích ra hàng loạt
các dấu hiệu bảo người ta có tình ý với bạn ấy, ha ha.”
Gia Tuấn lạnh mặt: “Em quá ngây ngô và không hiểu gì về đàn ông, đàn
ông không viết ý đồ trên mặt, hắn nói với em những lời đó rõ ràng là lấy lòng em, em phải cảnh giác với hắn.”
“Gia Tuấn, thật nực cười. Em và anh ta vốn không quen thân nói gì đến cảnh giác. Anh ta mắng em ngây ngô còn hơn cả lúc anh nói em và hoàn
toàn chẳng đếm xỉa gì đến em, em thấy anh có thành kiến với anh ta.”
“Hứa với anh, đừng gặp hắn nữa.”
Nhâm Nhiễm buồn bã. “Điều này thì anh yên tâm, em chỉ gặp anh ta có
hai lần, hai lần đều rất tình cờ, em đi đâu tìm anh ta kia chứ? Hôm nay
anh thật kì lạ, Gia Tuấn.”
Gia Tuấn lúc này mới ngồi xuống cạnh cô, thở thật dài rồi chậm rãi
nói: “Tiểu Nhiễm, em biết quan hệ của tụi anh, cho dù không nhắc đến mối quan hệ kì quặc đó thì hắn cũng là một người nguy hiểm.”
“Nguy hiểm, về cái gì?”. Nhâm Nhiễm thắc mắc, cũng tò mò nữa.
“Em biết tại sao hôm ấy hắn lại xuất hiện ở nhà em không? Chú Nhâm
gọi anh đến kể cho anh nghe. Kỳ Gia Thông đã phát hành trái phiếu riêng
lẻ (Private Placement), còn kí các hợp đồng tương lai (Futures). Hắn nắm trong tay nguồn vốn rất lớn, còn vay vốn đầu tư trái phiếu, tuy có thể
hô mưa hoán gió trên thương
trường nhưng cũng đã vượt qua giới hạn cho phép của pháp luật và gặp
nhiều rắc rối. Cha anh kiên quyết sắp xếp hắn gặp chú Nhâm để phân tích
cho hắn những rủi ro pháp luật mà hắn có thể vấp phải.”
Nhâm Nhiễm nghe kể mà như đàn gảy tai trâu, cô thắc mắc: “Ý anh là anh ta đã làm chuyện phạm pháp ư?”
“Chú Nhâm không nói kĩ, chỉ nói hắn đang buôn thép tuy không đến nỗi
phạm pháp, nhưng pháp luật không có điều lệ đảm bảo quyền lợi cho hắn,
chỉ bất cẩn chút là gặp đại họa.”
Những việc này quá xa vời với cuộc sống của Nhâm Nhiễm, cô nhìn đăm đăm vào Gia Tuấn, anh quay mặt sang hướng khác.
“Tóm lại, em đừng gặp hắn nữa, về nghỉ ngơi đi.”
Hễ xảy ra chuyện gì, Nhâm Nhiễm luôn là người phát hiện muộn nhất.
Không biết tự bao giờ, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán xôn xao khi cô xuất hiện ở những chốn công cộng như căn tin, thư viện và phòng đọc
sách… Tệ hại hơn là thậm chí có người cố tình đi đến trước mặt cô rồi
buông vài lời chua ngoa với người đi cùng, liếc cô vài cái rồi xoay
người bỏ đi.
“Đó chính là Nhâm Nhiễm khoa kinh tế.”
“Một nữ sinh tầm thường, có gì đặc biệt đâu.”
“Nghe nói hôm sinh nhật bạn gái Gia Tuấn – Tư Lăng Vân, cô ta lại
xuất hiện ghen bóng ghen gió, còn khiến nhân vật chính phải tức giận bỏ
về.”
“Tư Lăng Vân là người đẹp nổi tiếng nhất khoa luật, không tệ vậy chứ?”
“Cậu không biết à? Cha của Nhâm Nhiễm là Nhâm Thế Yến, ông là giáo sư phong độ nhất trong khoa đó!”
“À, thảo nào mới học năm nhất mà dám xỏ mũi vào chuyện người khác.”