“Bạn trai cô đuổi theo cô gái khác ra ngoài rồi kìa?”, Gia Thông vẫn
đứng tại chỗ ban nãy, ánh mắt cố giấu sự giễu cợt, trong tư thế sẵn sàng đón nhận cơn bộc phát của cô.
Nhâm Nhiễm không thèm nói gì, trợn tròn mắt, lầm bầm: “Anh rảnh thiệt!”
Không thèm để ý anh có nghe rõ hay không, cô bước qua người anh.
Nào ngờ Gia Thông vừa đi theo sau cô vừa gọi điện nói bạn có việc bận phải đi trước. Nhâm Nhiễm nào dám đi với bạn trai người khác nữa, vội
vàng dừng chân, “Anh đừng đi theo tôi, đợi tôi đi khỏi, tùy anh muốn đi
đâu cũng được.”
“Sợ bạn trai cô hiểu lầm à?”
“Tôi sợ bạn gái anh hiểu lầm!”
“Bạn gái?”, Gia Thông ngơ ngác rồi bật cười ngay sau đó: “Đừng lo,
chúng tôi vừa quen không bao lâu, hơn nữa cô ấy là người trưởng thành,
chịu nghe giải thích, biết nhượng bộ. Cô thì khác, tôi sợ cô lại trốn đi một hốc nào đó ngồi khóc một mình thì nguy to, khu này buổi tối không
được an ninh lắm”.
Nhâm Nhiễm vừa ngượng vừa tức giận, nhưng nhớ đến cảnh cô khóc hết
nước mắt trước mặt anh ta vào nhiều tháng trước quả thật không cãi lại
được, đành phải bước theo anh ra ngoài.
Đúng vào đầu mùa hạ, không khí bên ngoài mát mẻ trong lành, con người ta cũng tươi tỉnh hơn. Gia Thông chỉ qua bên kia đường: “Xe của tôi ở
bên kia.”
Nhâm Nhiễm không bước theo, cười nói: “Cám ơn anh đã quan tâm, nhưng
không cần thiết đâu. Tôi gọi taxi về thẳng trường, tắm rửa sạch sẽ rồi
lên giường ngủ đây. Xin hãy yên tâm, hôm nay tâm trạng tôi tốt, tuy
không thể nói là vui vẻ gì, nhưng cũng không đến nỗi phải ngồi khóc ở
góc tường hoặc cắn chặt góc chăn mà khóc đâu.”
Đèn nê-on ngoài quán bar rọi thẳng vào mặt cô, đó là gương mặt trẻ
trung, tươm tất, chân mày thanh thoát, cô nói rất mạnh mẽ đan xen chút
chế nhạo, vừa dứt lời cô quay lưng bỏ đi, Gia Thông đưa tay chặn cô lại.
Nhâm Nhiễm bất bình: “Còn điều gì không an tâm nữa sao? Anh quan tâm tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm đấy…”
Gia Thông phớt lờ: “Lần trước cô hứa rửa xe cho tôi, hôm nay thực hiện đi
nhé.”
Nhâm Nhiễm kinh ngạc, chỉ thấy anh tự bước qua đường, cô đành đi theo.
Xe Mercedes to đồ sộ đậu trên đường ấy đen sì sì, bụi đóng thành từng lớp, lại còn bám đầy sình cát, quả thật là cần được rửa. Cô nghi ngờ
quét cái nhìn từ xe lên mặt Gia Thông: “Xe này không được rửa bao lâu
rồi? Chẳng lẽ anh vẫn đang đợi tôi rửa xe cho anh à? Rửa một lần xe thì
tốn bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh ngay đây, được rồi chứ? À, anh đã
uống rất nhiều rượu, anh chắc là mình lái xe được chứ?”
Gia Thông mặc kệ hàng tá câu hỏi của cô, anh mở cửa ra dấu bảo cô lên xe.
Nhâm Nhiễm chần chừ một chút, cô vẫn lên xe.
Anh khởi động xe, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, anh mở nhạc Rock ầm ầm chiếm hết bầu không gian trong xe, thấy rõ là, anh không muốn nói
chuyện. Nhâm Nhiễm cũng vui mừng hưởng thụ.
Anh chạy khoảng 20 phút rồi rẽ vào con hẻm chật hẹp, dãy nhà đơn sơ
bên trái hầu như đều treo bảng hiệu rửa xe hoặc làm đẹp cho xe hơi. Ánh
đèn sáng boong boong, hàng chục chiếc xe kiểu dáng đậu ở đó, nhân viên
thì đang chùi xà phòng, dùng vòi nước cao áp phun rửa, làm việc không
ngừng nghỉ.
Anh ném chìa khóa cho một nhân viên xong thì trông thấy Nhâm Nhiễm
đang trố mắt tìm cho mình một chỗ đứng sạch sẽ hòng tránh khỏi dòng nước bẩn, liền nói: “Đi qua bên đây.”
Anh đưa tay ra, Nhâm Nhiễm vịn vào mượn sức tay anh nhảy qua hố nước
bẩn rồi theo anh ra ngoài tiệm. Họ đi qua vài tiệm sửa xe, tiệm rửa xe
và dừng tại
quán cà phê có cái cổng xanh nhạt không hề bắt mắt. Cô trông thấy bảng hiệu với dòng chữ đen tuyền: “Cà phê cửa xanh”.
Cô kinh ngạc: “Mở quán cà phê trong khu này ư?”
“Vào trong xem đi.”
Gia Thông đẩy cửa vào, tiếng chuông gió vang lên, bên trong quả thật
là một quán cà phê nhỏ với diện tích chỉ độ mười mấy mét vuông, hương cà phê lan tỏa khắp quán. Quán cà phê được thiết kế khá đơn sơ, đậm chất
gia đình. Trong quán chỉ khoảng 5 – 6 cái bàn và một quầy pha chế, không một vị khách nào. Cô phục vụ đứng trong quầy pha chế, cô khoác chiếc
tạp dề màu xanh lá sọc caro, đang say sưa tiết mục âm nhạc phát ra từ
radio và thong thả lật xem tạp chí, thấy khách vào, cô thờ ơ ngước mắt
lên một cái, hoàn toàn không có ý đứng dậy chào đón khách.
Gia Thông ra dấu Nhâm Nhiễm ngồi xuống, sau đó đến quầy pha chế hỏi cô phục vụ xinh đẹp, “Tô San, hôm nay bán gì thế?”
“Chiều mới xay cà phê Mandeling.”
“Được, vậy thì hai ly nhé.”
Gia Thông trở về chỗ: “Cà phê ở đây rất đậm đà nhưng quy mô có hạn,
không thể gọi theo ý muốn. Mùi của Mandeling hơi đắng, có thể cô sẽ
không quen, lát nhớ cho thêm nhiều sữa và đường.”
“Tôi biết rồi,” Nhâm Nhiễm trả lời dứt khoát.
Gia Thông nhìn cô, “Thôi được rồi, rửa xe xong là tôi đưa cô về, đừng nghĩ lung tung là tôi có ý đồ gì. Thật sự tôi sợ cô cãi nhau với bạn
trai sẽ đau lòng, thường thì đối với con gái, bạn trai thay lòng còn tệ
hại hơn chả có bạn gái.”
“Cái gì mà bạn trai thay lòng?” Nhâm Nhiễm hoảng hốt, trợn mắt nhìn anh: “Anh đừng nghĩ lung tung thì có, tôi đang nhớ về mẹ.”
Gia Thông tỏ vẻ ngạc nhiên: “Xin lỗi.”
Nhâm Nhiễm nhỏ tiếng hẳn: “Thật ra cũng chẳng có gì. Trước đây mẹ
không uống cà phê, chỉ uống trà. Lúc tôi lên bốn, cha tôi qua Mỹ công
tác hai năm, trong thời gian ông sống tại nước ngoài, ông thích uống cà
phê pha. Sau khi về nước, gần
như ngày mẹ cũng pha cho cha uống.” Cô đau khổ cười, “Thật sự mẹ rất yêu cha, nhưng điều đó không thể cấm cản ông… ngoại tình.”
“Chuyện này khiến người ta đau lòng, nhưng nếu chuyện gì mà cô cũng
đau buồn một phen thì bạn trai cô thật là khổ, sao cũng không thể dỗ
dành cô được, ngược lại còn phải đối diện với cơn bộc phát bất cứ lúc
nào.”
“Tôi không bộc phát với anh ấy…”
Cô phản bác theo bản năng nhưng ngưng lại nhanh chóng, đột nhiên cô
nhận ra rằng, gần đây Gia Tuấn thật sự chăm sóc cô rất chu đáo trong khi cô lúc nào cũng ương ngạnh, bướng bỉnh lại còn gay gắt nữa chứ. Cô
không thể trải lòng nói mọi việc với Gia Tuấn như trước đây, nếu nói
được cô sẽ thanh thản hơn. Nhưng giờ đây chỉ một câu nói của Kỳ Gia
Thông – người luôn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng soi mói lại có thể
khiến cô dễ dàng giãi bày, hoàn toàn không chút phòng thủ. Biểu hiện này quả thật khiến cô rất kinh ngạc, cắn chặt môi không nói nữa.
Cà phê được mang đến, hai người tự cho sữa và đường vào ly của mình
khuấy đều. Nhâm Nhiễm cầm chiếc ly, nhấm nháp một ngụm, vị đắng trộn lẫn vị chua và mùi thơm ngào ngạt của cà phê đã chiếm trọn toàn bộ giác
quan của cô.
Lúc ấy, cô vừa lên tiểu học, cha cứ ai oán nói cà phê pha sẵn không
ngon, nên mẹ đã tìm mua bình cà phê Siphon, bà vừa tra cứu tài liệu vừa
đến quán cà phê thưởng thức và học hỏi cách nấu, cuối cùng mẹ cũng nấu
được ly cà phê đậm đà theo đúng nghĩa. Cô lúc nào cũng la toáng lên khi
cha nhâm nhi cà phê một mình, mẹ nói trẻ con không được uống, nhưng cha
sao từ chối cô được, thường thì nhân lúc mẹ bận bịu, lén cho một thìa cà phê vào ly sữa của cô mới thôi.
Cô cố gắng nghĩ lại, tự bao giờ, bình cà phê Sophin đó được xếp vào
một xó và phòng bếp không còn thoang thoảng mùi hương cà phê vào mỗi
buổi sáng? Lúc ấy, mẹ bệnh nặng đến nỗi không thể làm tròn trách nhiệm
với chồng hay là không còn nhàn hạ vì đau lòng tuyệt vọng? Cô hoàn toàn
không chú ý đến chuyện đó.
Bất giác, khóe mắt cô lại loang nước. Cô gục mặt xuống, tay cầm cốc cà phê, đợi cảm xúc tan đi.
Đương nhiên, vị cà phê thoang thoảng trong nhà cô năm xưa cũng giống
như bóng mát của cây long não trước nhà, đó hoàn toàn chỉ là hồi ức của
riêng cô.
Trong tình cảnh này cô dễ dàng tức cảnh sinh tình, nhưng cô không thể hiện trước mặt người khác. Gia Thông im lặng đứng dậy, đi về phía quầy
pha chế, không rõ đã nói gì với nhân viên phục vụ, anh đẩy cửa bước vào
trong. Một lúc sau, anh bê ra một đĩa bánh kẹp nướng đặt trước mặt cô:
“Ăn đi, kiệt tác của chủ quán, thường thì không bán cho khách đâu.”
Nhâm Nhiễm đã bình tĩnh trở lại, cô chăm chăm vào đĩa bánh rồi ngước
lên nhìn chằm chằm vào Gia Thông, cô cảm kích tấm lòng của anh nhưng lại bật cười, “Trong mắt anh, tôi ấu trĩ đến vậy sao?”
“Ý cô là sao?”
“Anh cảm thấy tôi rất cảm tính, hễ gặp ít chuyện không vừa lòng sẽ
bật khóc, nên cần dùng bánh trái hoặc điểm tâm đến dỗ ngọt tôi à?”
Gia Thông không nhịn được cười, anh vuốt cằm nói: “Cô không ấu trĩ, nhưng quả thật còn là một đứa trẻ.”
Cô hết nói, đưa mắt nhìn anh, ánh đèn vàng lung linh trong quán khiến mái tóc đen tuyền của anh sáng bóng, hai tay anh khoanh lại hơi nghiêng người xuống, gương mặt điềm đạm nở nụ cười rất dịu dàng, cảm giác không ngạo mạn như trước.
Nhâm Nhiễm đỏ mặt trước ánh mắt của anh, vội nói: “Tôi ghét nhất là
hạng người ra vẻ ta đây lão làng, nhất là khi người đó không già chút
nào.”
“Cô mười tám tuổi đúng không ? Những đứa trẻ ở độ tuổi của cô với
người đàn ông gần hai mươi lăm tuổi như tôi, đích thị là một đứa trẻ.”
Cô không thể phản biện logic đó, đành càu nhàu: “Tùy anh, dù sao thì tôi không còn là trẻ con.”
“Nhâm Nhiễm” – đây là lần đầu anh gọi tên cô, tim cô nhảy thót lên,
anh điềm đạm nói: “Làm một đứa trẻ thẳng thắn không có gì là xấu.”
Tim cô đập thình thịch, cô không tránh nổi ánh mắt của anh liền cúi
mặt xuống trông thấy trên mặt miếng bánh nướng chocolate phủ một lớp
đường trắng, nhìn rất hấp dẫn lại rất thơm. Cô muốn mình bình tâm lại,
cũng chẳng có ý định phải từ chối món bánh ngon như thế để chứng minh
điều gì, cô cắn một miếng, khen nức nở: “Ngon quá!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính bước từ trong hành
lang của quầy pha chế ra. Ông cao vừa phải, mặc chiếc áo sơ mi trắng,
quần màu sậm, trông rất bình dân, điều duy nhất khác với đàn ông bản xứ
là dây nịt màu đỏ sậm trên quần. Nhâm Nhiễm cảm thấy, cách ăn mặc này
chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh của Mỹ.
“Gia Thông, giới thiệu bạn gái anh đi nào.” Ông cười hì hì nói, giọng nói đậm chất giọng vùng Phúc Kiến.
Nhâm Nhiễm chưa kịp phản đối, Gia Thông đã giới thiệu ngắn gọn: “Nhâm Nhiễm, đây là chủ quán cà phê, gọi ông là lão Lý được rồi.”
Lão Lý gật gù nhìn Nhâm Nhiễm: “Cô Nhâm, thưởng thức từ từ nhé, sau
này rãnh rỗi thì đến đây, bạn của Gia Thông thì muốn ăn điểm tâm gì cũng được.”
Nhâm Nhiễm cười, “Cháu rất muốn đến đây, nhưng nếu cháu có thể tự mò đến đường này thì quả là kì tích.”
“Cháu không phải là người ở đây sao? Tôi cũng vậy, năm năm trước, khi tôi tới đây giống hệt cháu bây giờ.”
Ông cười ha hả: “Nhưng bây giờ có vứt tôi góc xó nào trong thành phố
thì cũng không bị lạc nữa. Con đường này tên là Hoa Thanh, không khó tìm đâu.”
“Quán cà phê lấy tên là Cửa Xanh, có liên quan gì đến truyện ngắn của O.Henry không ông?”
“Thật ngạc nhiên, bây giờ rất ít người đọc tác phẩm của O.Henry, nhất là tác phẩm rất ít người biết đến đó.”
“Mẹ học chuyên ngành Anh Văn, trước đây có dạy cháu đọc nguyên tác nên được biết đến.”
Lão Lý cười lớn, “Đúng vậy, „Cửa xanh‟ của O.Henry; sống cuộc sống
thư thái sẽ có thể nghênh đón tương lai mới. Khi tôi mở quán cà phê này
đích thực có nghĩ đến điểm này. Cháu không giống Tô San”, ông chỉ về
phía cô nữ phục vụ xinh đẹp – “Người ta hỏi tại sao gọi là Cửa Xanh, cô
ta liền trơ tráo nhìn người ta mà nói, bởi vì cửa được sơn màu xanh
kìa.”
Tô San cãi lại tỉnh bơ: “Làm ơn, cách giải thích này trực quan và dễ hiểu nhất, nào giống như mọi người cứ xổ Nho suốt.”
“Được rồi, cô nàng không bị mù màu ạ, lúc nào cô cũng có lý.” Lão Lý
lắc đầu: “Xin lỗi, tôi có việc đi trước, hai người dùng tự nhiên.”
Gia Thông và ông quen rất thân, không câu nệ gì, chỉ gật nhẹ đầu chào tạm biệt, rồi lấy miếng bánh đưa vào miệng: “Lão Lý là người Đài Loan,
nếu như cô muốn uống cà phê thì cứ đến đây, ông có trí nhớ rất tốt, chắc chắn sẽ nhớ cô là ai.”
Nhâm Nhiễm khó hiểu: “Sao ông ta lại chọn khu vực tồi tệ này để mở quán cà phê, kinh doanh tốt không?”
“Ông ấy không hi vọng kiếm được tiền từ cái quán này, vả lại, chủ yếu là ông ấy buôn bán cà phê hạt và cà phê bột xay sẵn, sẵn tiện pha bột
cà phê vừa xay ra để mọi người thưởng thức, người đến đây chủ yếu là
người ngồi đợi rửa xe. Sau này do vị cà phê khá đậm đà nên giành được
chút danh tiếng, buôn bán cũng tạm được.”
“Ông ấy đã sống ở đây được bao lâu?”
“Hơn một tháng.”
“Không ngờ anh lại tìm được quán cà phê hẻo lánh này, lại còn kết bạn với chủ quán, thật lợi hại.” Nhâm Nhiễm không ác cảm với thành phố này
như ban đầu, nhưng cũng chẳng có thiện cảm với thành phố náo nhiệt này.
Chỗ quen thuộc chẳng nơi nào khác ngoài khu đại học, cô ngầm thán phục
tốc độ hòa nhập của người khác.
“Tôi đã quen lão Lý trước đó.” Gia Thông định nói tiếp, chuông điện
thoại reng lên, anh nhìn số gọi đến, hơi ngạc nhiên và một chút nực
cười. “Bạn trai cô gọi đến, dĩ nhiên là không phải tìm tôi, cô nghe đi.”
Lúc đó di động chưa được phổ biến, nhà của Nhâm Nhiễm lại ở ngay
trong trường, cô cảm thấy không cần thiết phải sắm một cái. Cô nhận điện thoại bấm nút nghe, chỉ nghe Gia Tuấn hét lớn: “Kỳ Gia Thông, cho dù
anh ghét tôi cũng đừng nhắm vào Nhâm Nhiễm, cô ấy rất ngây thơ…”
Nhâm Nhiễm đỏ mặt, nén giọng: “Anh nói bậy gì vậy, Gia Tuấn?”
Gia Tuấn dừng một giây sau vội nói: “Tiểu Nhiễm, em đang ở đâu? Anh qua đón em?”
“Không cần đâu, em về trường ngay đây.” Cô tắt máy, trả điện thoại cho Gia Thông, “Xin lỗi, tôi…”
“Tôi đưa cô về.”
Gia Thông thản nhiên gọi cô phục vụ qua tính tiền.
Hai người bước ra, xe đã rửa xong đậu bên lề, nhân viên đưa chìa khóa cho Gia Thông. Nhâm Nhiễm lục lọi ví móc tiền trả phí gửi xe. Kỳ Gia
Thông dù không nhẫn tâm nhưng cũng để mặc cô, anh mở cửa mời cô lên xe
chạy thẳng về trường. Vẫn tiếng nhạc Rock trên xe, hai người không nói
gì nữa.