Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 1: Chương 1




Lời nói đầu

Nhâm Nhiễm – cái tên có phát âm gần giống như một từ trong tiếng Hán, nghĩa là “thời gian dần trôi mãi”.

“Thời gian buộc phải lăn bánh đi xa ư?”

“Đúng vậy, thời gian sẽ trôi đi, nhưng để lại cho chúng ta những hồi ức tốt đẹp, đó cũng chính là món quà mà thời gian ban tặng cho mỗi người.”

Đã không ít lần, Nhâm Nhiễm ngắm nhìn di ảnh của mẹ, nhớ về những lời dạy bảo của mẹ. Rồi cô ngẫm ra rằng, món quà mà thời gian ban tặng không vỏn vẹn chỉ là những hồi ức tối đẹp.Hồi ức tốt đẹp, đương nhiên cũng có. Thế nhưng, có những lúc, khi vén bứcmàn bí mật lên, sự thật đằng sau đó khiếncon người ta không thể đối diện và chấp nhận. Thiên đường – mãi mãi chỉ dành cho kẻ khờ dại và trẻ con.

------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 1

Trước năm mười hai tuổi, Nhâm Nhiễm có một cuộc sống hoàn hảo, một niềm hạnh phúc trọn vẹn.

Cha cô – Nhâm Thế Yến là giảng viên trường Đại học Luật tại thành phố Z ở miền Nam. Còn mẹ làm việc tại Thư viện thành phố Z, cả gia đình cô sống ở một biệt thự ven ngoại ô cách thành phố Z không xa.

Biệt thự là di sản của cha Nhâm Thế Yến, vốn là một giáo sĩ truyền đạo. Khu vườn trong nhà không quá lớn, giữa vườn có cây long não mọc sum suê, nghe nói nó đã được sáu mươi tuổi. Vào những ngày hè nắng gắt, cành cây vươn ra đón lấy ánh nắng tạo bóng mát cho ngôi nhà, mái ngói đỏ gạch với hai tầng lầu tôn lên nét cổ kính, bức tường phía tây đầy các chú thằn lằn khục khựa không ngừng, nhưng cũng may có bọn chúng ngụy trang cho căn biệt thự lâu năm chưa được tu sửa.

Nhâm Nhiễm từ nhỏ đã quen với cuộc sống yên bình tại đây, càng yêu thương khoảng thời gian hạnh phúc mà cô trải trong căn nhà. Cha cô – một giáo sư ngành luật cùng mẹ cô – tính tình dịu dàng, cha mẹ dạy dỗ cô rất nghiêm khắc nhưng cũng chiều chuộng con hết mực.

Bạn thâm giao của cha – ông Kỳ Hán Minh có cậu con trai tên là Kỳ Gia Tuấn. Gia Tuấn và cô chơi với nhau từ nhỏ, xem nhau như hai anh em ruột. Vì thế mà cô không có cảm giác cô đơn như bao đứa trẻ là con một khác.

Cô luôn nghĩ, thế giới bé nhỏ của mình vô cùng hoàn mỹ.

Thế nhưng, bà Phương Phi – mẹ của Nhâm Nhiễm đã ngã bệnh vào năm cô mười hai tuổi. Lúc đó, cô vừa lên lớp bảy. Qua nhiều xét nghiệm của các chuyên gia quyền uy trong ngành, bà Phương Phi được kết luận là mắc bệnh ung thư tử cung. Từ đó, bà bắt đầu vật lộn với căn bệnh.

Nhâm Thế Yến luôn tận tâm chăm sóc vợ, nhưng công việc quá đỗi bận bịu, ngoài việc lên lớp còn phải hướng dẫn cho các tiến sĩ thực tập, phải viết đề tài nghiên cứu, lắm lúc còn phải đi công tác xa nhà tham gia các hội nghị.

Còn Nhâm Nhiễm, cô nhanh chóng quen việc tất bật chạy đôn đáo ba nơi – trường học, bệnh viện và nhà. Cô thường mang bài tập vào bệnh viện làm, cô học cách chăm sóc mẹ, đồng thời cũng chứng kiến cảnh mẹ dần dần tiều tụy do căn bệnh quái ác đó.

Bà Phương Phi đã làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, tiến hành hóa xạ, cắn răn chịu đựng những cơn đau quăn quại, bất lực khi tóc rụng, ói mửa, chán ăn… nhưng tế bào ung thư vẫn tiếp tục phát triển, khuếch tán đến các bộ phận khác.

Quá trình trị liệu dai dẳng, bất kể đối với bệnh nhân hay người nhà cũng là một sự dày vò. Phương Phi chưa bao giờ ai oán, than phiền, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời, bà luôn rất bình tĩnh, ôn hòa. Bà cùng con ôn bài, tâm sự, khích lệ con học hành thật tốt. Đối với chồng, bà luôn cười tươi như hoa, sự can đảm của bà khiến cho mọi người đều khâm phục.

Mùa đông năm Nhâm Nhiễm mười sáu tuổi, bà đã qua đời trong bệnh viện.

Đó đúng vào những năm cuối của thập niên 90, người thì đua nhau đưa ra lời “tiên đoán”, tranh luận thế giới phải chăng đã đến ngày tận thế, người thì hoan hỉ đón chào kỉ niên mới, cho rằng thế giới sẽ bước sang một trang sử mới.

Nhâm Nhiễm, trước nỗi đau mất mẹ, đột nhiên trở thành cô gái trầm cảm, lạnh nhạt với mọi vật xung quanh.

Sau khi an táng vợ, Thế Yến lo cho cảm xúc của con nên quyết định thay đổi môi trường sống. Ông rời khỏi thành phố Z, xin vào làm giảng viên cho trường đại học Tài Chính tại thành phố H và tiến hành chuyển trường cho con gái. Nhâm Nhiễm trong nỗi đau mất mẹ cũng không phản đối gì.

Đến một thành phố hoàn toàn lạ lẫm, Nhâm Nhiễm không có tâm trạng thích nghi với nó. Cô ngày càng hướng nội, trầm cảm. Nửa năm đầu, cuộc sống của cô trôi qua thật tồi tệ. Cô vừa căm ghét thời tiết khắc nghiệt khác xa nơi quê hương, vừa không muốn giao lưu với các bạn học, thành tích học tập sa sút hẳn.

Đúng vào lúc Nhâm Thế Yến bàng hoàng lo lắng cho con gái thì Kỳ Gia Tuấn ghi danh và thi đậu vào trường đại học mà ông đang dạy. Trước niềm vui bất ngờ, hai cha con đều vui mừng khôn xiết.

Thâm giao gữa hai nhà Nhâm – Kỳ bắt đầu từ thời ông nội của Nhâm Nhiễm, hai gia đình biết rõ về nhau. Nhâm Thế Yến và cha của Gia Tuấn – Kỳ Hán Minh vừa là bạn học cũ vừa là bạn chí cốt từ nhỏ, ông còn là đồng nghiệp của mẹ Gia Tuấn tại trường đại học Z, tình cảm giữa hai gia đình luôn rất thắm thiết.

Trong tang lễ của mẹ Nhâm Nhiễm, Nhâm Thế Yến cố nén nỗi đau giải quyết các sự vụ, không có thời gian chăm sóc con gái. Lúc ấy, Gia Tuấn luôn ở bên Nhâm Nhiễm, nắm chặt bàn tay của cô đang run lên vì khóc, mọ người khi nhìn thấy tình cảnh đó đều cảm thấy tình cảm của đôi bạn trẻ thật trong sáng và đáng thương.

Sau khi Gia Tuấn học đại học ở đây, hầu như ngày nào cũng đến làm bài tập chung với Nhâm Nhiễm, sau cùng thì cô cũng phấn chấn được đôi chút, dần dần không tự cô lập mình nữa. Năm cuối cấp lớp phổ thông, cô vùi đầu luyện thi và đậu vào cùng một trường đại học với Gia Tuấn.

Nhâm Thế Yến vui mừng khôn xiết, mặc nhiên cho phép đôi bạn trẻ đi với nhau như hình với bóng.

Gia đình hai bên đều công nhận đôi trẻ đang yêu nhau, chỉ Nhâm Nhiễm thì không. Cô thừa nhận, tình cảm giữa cô và Gia Tuấn tốt hơn bạn bè bình thường, thậm chí còn thương yêu nhau hơn cả anh em ruột, nhưng so với tình cảm đôi lứa thật sự thì còn một khoảng cách rất xa.

Cùng lớn lên, thân thiết quá đỗi, trái tim không bị lạc nhịp, cũng là một trong những nguyên nhân đó. Quan trọng hơn hết, chàng trai như Gia Tuấn, Nhâm Nhiễm chỉ xem là bạn bè chứ không hi vọng anh là người yêu của mình. Gia Tuấn có bề ngoài hào hoa, dịu dàng nhưng tính cách phức tạp lại rất phóng túng.

Từ nhỏ đến lớn, cô chứng kiến cảnh Gia Tuấn quen không biết bao nhiêu cô gái mà không đố kị tí nào.

Trong mắt cô, những chuyện hợp hợp tan tan giữa những đôi trai gái trẻ như vậy, thay vì nói là tình yêu, chi bằng cho đó là hoạt động xã giao, là “xao động” nhất thời của tuổi mới lớn, nó vốn thu hút với cô. Thứ mà cô mong muốn là “cảm giác mãnh liệt hơn, một tình yêu có thể nhấn chìm chính bản thân mình”. Lúc cô

hùng hồn tuyên bố ý kiến này, Gia Tuấn cười ồ lên, xoa đầu cô và nói: “Tâm tư của thiếu nữ, thật là đáng sợ”.

“Không được cười nhạo em. Em biết rõ, hôn nhân như cha mẹ em là rất hạnh phúc. Họ là điển hình cho đôi vợ chồng ân ái. Còn tình yêu thăng hoa từ bạn học, rồi yêu nhau – kết hôn thì quá bình dị, không hề kịch tính tí nào.”

Gia Tuấn nhún vai: “Rất nhiều người mong có hạnh phúc bình dị như thế cũng không được đó, em à!”

Nhâm Nhiễm ít nhiều cũng biết được hôn nhân của cha mẹ từng gặp trắc trở, không khí gia đình thỉnh thoảng hay căng thẳng, “Hạnh phúc bình dị đương nhiên cũng tốt, nhưng em không tin rằng hiện tại anh đã muốn thứ hạnh phúc đó?”

Kỳ Gia Tuấn ngớ người! Quả thật, anh có gương mặt điển trai cực kì. Thường ngày, anh như một kẻ lẳng lơ, hời hợt, chẳng nghiêm túc trong chuyện gì, chỉ những lúc ngớ người như thế này mới trông rõ nét mặt của anh.

Anh vội lắc đầu, cười nói: “Anh không kỳ vọng hôn nhân, không hiểu tại sao mọi người cứ tự chuốc phiền phức mà kết hôn làm gì, anh cũng không biết cụ thể cái anh cần là gì, không chừng anh muốn có cô bạn gái „mát mẻ‟ và quyến rũ đấy!”

Nhâm Nhiễm trổ mã hơi chậm, đến cấp 3 mới bắt đầu cao ra được tí và luôn buồn phiền về việc này, cô nhìn thấy dáng người mảnh mai của mình là cắn răng nói: “Đúng là con trai, toàn cái thứ động vật chỉ biết nhìn bằng mắt!”

“Được thôi, hi vọng rằng người đàn ông “nhấn chìm” em sẽ yêu chính tâm hồn của em”. Gia Tuấn luôn nhường nhịn và miệt thị “tuyên ngôn” của cô bé.

Gia Tuấn rất điển trai, gia đình lại giàu có, từ hồi trung học, anh đã là mơ ước của bao nữ sinh cùng lứa, ngay cả cái tính cách khó nắm bắt của anh cũng được các cô gái “xếp” vào một trong những điểm quyến rũ. Anh và Nhâm Nhiễm luôn đối xử nhau như hai anh em, trước đây, cô luôn chạy đôn đáo giữa trường học và bệnh viện nên không ai đố kị “vị thế” ưu tiên của cô trong lòng Gia Tuấn.

Sau khi lên đại học, những cô gái đó ắt sẽ không còn bằng lòng với cách tiếp xúc như truyền nhau những mẩu giấy nhỏ, cùng đi xem bộ phim hoặc trò chuyện trên đường về, và càng cảm thấy khó chịu khi bên anh đột nhiên xuất hiện một cô bé gầy gò, da ngăm đen vì cháy nắng.

Nhâm Nhiễm có cái nhìn khá lạc quan với sắc đẹp của mình, cô có gương mặt giống cha, chân mày đen tuyền, đôi mắt sáng long lanh màu hổ phách, dáng dấp thì thừa hưởng được nét thanh thoát của mẹ. Tuy không được xếp vào bậc mĩ nhân tuyệt sắc nhưng cũng hơn hẳn khá nhiều người. Dù lúc nào cũng bị xoi mói bởi ánh mắt nghi ngờ của các cô nàng si mê Gia Tuấn thì cũng không thể làm cô mất vui với cuộc sống sinh viên ở giảng đường.

Nỗi đau mất mẹ vơi dần, lại vừa bước qua khỏi thời kì ôn thi đại học căng thẳng của cấp phổ thông, nhìn thấy các bạn khác cùng trang lứa tung tăng vui đùa nhảy nhót, tâm trạng cô cũng vui vẻ hẳn lên, trở lại hoạt bát như xưa.

Cô khích lệ Gia Tuấn hẹn hò với cô gái khác: “Cô nàng chân dài ăn mặc phong cách Ha-wai trông đẹp lắm đó.”

Gia Tuấn chịu không nổi con mắt thẩm mỹ của cô: “Em có nói quá không, kiểu tóc dài đến quê mùa, đôi mắt không có chút sức sống, ăn mặc thì khác người. Làm ơn, anh không thích cô nàng như thế.”

Được vài hôm, cô lại một mực tiến cử cô nàng cực kì bốc lửa: “Dáng chuẩn của người mẫu đấy nhé, không phải hợp khẩu vị của anh sao?”

Kỳ Gia Tuấn thì sao cũng được, chỉ cần đối phương cảm thấy thích thì anh cũng chẳng bao giờ từ chối. Sau khi họ hẹn hò với nhau, Nhâm Nhiễm cứ bám lấy anh hỏi về bí quyết “trổ mã” của cô nàng kia khiến Gia Tuấn dở khóc dở cười, “Anh và cô ấy chưa thân đến mức bàn về đề tài cơ thể đâu em!”

Cô vẫn không chịu thôi, cứ tíu tít bên Gia Tuấn hỏi về cuộc hẹn hò của anh đến khi anh xin đầu hàng mới thôi.

Gia Tuấn lớn hơn cô hai tuổi, Nhâm Nhiễm đi học sớm nên chỉ kém anh một lớp. Ngay từ khi còn nhỏ, hai người đã rất thật lòng với nhau, luôn chia sẻ cho nhau những tâm sự, những ước mơ, những buồn phiền, những nỗi đau riêng tư và thầm kín nhất. Họ tin rằng, đối phương là người đáng tin cậy nhất để san sẻ mọi điều.

Nhưng cái chuyện hẹn hò riêng tư trai gái nào giống với các tâm sự khác của tuổi mới lớn, Gia Tuấn biết Nhâm Nhiễm rất ngây thơ, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều và hay vượt quá giới hạn. Anh lại cứ thay đổi bạn gái liên tục, càng không

muốn phải báo cáo với cô nàng từng chuyện từng chuyện nhỏ nhặt để thỏa mãn lòng hiếu kì của cô nàng.

“Em nhanh chóng tìm cái người nhấn chìm em để mà hẹn hò đi, thất tình vài lần cũng không sao, đến năm ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được người ưng ý thì chúng ta có thể nghĩ đến việc kết hôn.”

“Hứ, em không qua loa như anh, tìm không được người thích hợp, em thà ở vậy cả đời.”

“Ngay cả cái chuyên ngành thi đại học cũng do gia đình họp rồi đưa ra quyết định, đừng nói gì đến chuyện hôn nhân.”

Gia đình Gia Tuấn sản xuất và gia công các sản phẩm thuộc da, quy mô cũng khá lớn và có tiếng tăm trong giới kinh doanh thành phố Z. Gia Tuấn chỉ có một người chị du học ở Úc, đến nay vẫn chưa chịu về. Anh ý thức được kì vọng của gia đình đặt nơi mình, thở dài nói:

“Bây giờ thì cha mẹ để mặc anh chơi, nhưng sau này chắc chắn họ không để cho anh tự ý mà ở vậy suốt đời đâu. Nếu anh có thể tự quyết định, anh thà không kết hôn.”

“Em không tin bác trai và bác gái nhẫn tâm đến nỗi bắt ép anh kết hôn với một người mà anh hoàn toàn không yêu. Vấn đề của anh là anh thích quá nhiều người mà chẳng chịu nghiêm túc với ai.”

Gia Tuấn bật cười: “Em hiểu thế nào là nghiêm túc sao?”

“Nghiêm túc là một khi đã xác định một người thì sẽ mãi mãi yêu người đó.”

“Em ngây thơ quá, em không cho phép người ta có quyền thay lòng hay lật lọng sao?”

Nhâm Nhiễm ứ họng.

“Cô gái mà cha mẹ hi vọng anh đến với họ là những cô gái mà trước tiên cha mẹ cảm thấy thích. Tiểu Nhiễm, em luôn phù hợp với tiêu chuẩn của cha mẹ anh. Nếu như sau này em không tìm được người thích hợp thì hãy lấy anh nhé, như vậy thì mọi người đều vui vẻ.”

Nhâm Nhiễm bật cười, cô không để tâm đến lời nói của anh: “Em mà làm dự bị cho anh à? Đừng có nằm mơ! Anh không cảm thấy là hai ta đến với nhau sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.