Vừa dứt lời, họ đã về trước cổng nhà Nhâm Nhiễm.
Quy mô trường đại học Tài Chính này không lớn, khi Nhâm Thế Yến đến
công tác ở đây, trường đã sắp xếp cho ông ấy một căn hộ kí túc xá.
Khuôn viên trường nhỏ nhưng địa hình như đường núi, nhấp nhô cao thấp. Kí túc xá của Nhâm Thế Yến cách xa kí túc xá sinh viên.
Qua hơn 20 bậc thang đá, vài tòa nhà xây theo kiểu Liên Xô từ thập
niên 50 dựng sừng sững trên đồi, mỗi tòa nhà chỉ có 4 lầu với các bậc
thang xi măng xám xịt, hành lang tối tăm và không có ngọn gió nào luồn
qua được. Kiến trúc tòa nhà không được logic lắm, phía dưới cũng không
có chỗ đậu xe. Ngày xưa, tòa nhà này dành cho các chuyên viên Liên Xô,
sau này đổi thành kí túc xá cho giảng viên. Từ khi trường xây kí túc xá
mới, cải thiện chỗ sinh hoạt cho giảng viên, nhiều chủ hộ ở đây đã lần
lượt dọn đi, chỉ còn lại các hộ đơn thân và giảng viên thỉnh giảng nên
không nhộn nhịp như xưa. Nhâm Thế Yến lại thích không gian yên tĩnh tại
khu kí túc xá này, đi làm cũng rất tiện lợi. Hơn nữa, ông chưa có dự
định công tác lâu dài tại đây nên không mua nhà mới.
Nhâm Nhiễm sau khi đậu đại học dọn vào kí túc xá cho sinh viên nhưng
từ trường về nhà đối với cô giờ đây vô cùng dễ dàng. Gia Tuấn đang theo
học chuyên ngành Thương mại Quốc tế, anh cần mượn một quyển sách, cô dẫn anh lên lầu, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng trò chuyện của Thế Yến trong phòng, giọng ông rất vang.
“Pháp luật hiện nay vẫn chưa có quy định cụ thể để quy phạm trái
phiếu riêng lẻ, nhưng có nhiều rủi ro cần đề phòng, tôi cảm thấy cái anh cần đề phòng không chỉ là hợp đồng, vốn lưu động của công ty tham gia
trái phiếu và tính không ổn định của các chính sách cũng cần được xem
xét.”
Tiếng của một người khác vang lên: “Nguồn vốn được huy động từ người
dân vào hoạt động trong thị trường trái phiếu hiện nay, nếu không muốn
bị bóp
nghẽn thì chỉ có thể liên minh với nhà nước, đối với những người kinh doanh trái phiếu riêng lẻ mà nói, e rằng không còn sự lựa chọn nào
khác.”
Gia Tuấn nói nhỏ: “Hay là lát mình hãy quay lại.”
“Cha em mà bàn về vấn đề Pháp luật với người ta thì lâu lắm, nếu như
người ngồi trong đó là tiến sĩ ông đang hướng dẫn thì càng không biết
đến bao giờ mới xong, không sao đâu, mình lấy sách xong rồi đi.”
Cô gõ cửa tượng trưng vài cái rồi đẩy cửa đi vào, mắt hướng về anh chàng ngồi đối diện Nhâm Thế Yến.
Nhâm Thế Yến gằn giọng: “Bất lịch sự, xông vào như thế à?”
Gia Tuấn lúc này đứng ngay sau lưng cô, lên tiếng: “Xin lỗi chú.”
Vị khách đó là người hoàn toàn xa lạ, dù đang ngồi trên chiếc ghế mây vẫn có thể nhận ra dáng người cao ráo hiếm có với dân miền Nam. Gương
mặt anh hơi gầy, đôi mắt to và sâu, sống mũi cao. Trông tuổi còn rất trẻ nhưng trong ánh mắt toát ra nét của một người chững chạc và từng trải
khiến cho người ta không thể nào đoán chính xác tuổi của anh.
Phán đoán đầu tiên của Nhâm Nhiễm là, “Người này chắc chắn không thể là học sinh của cha mình”.
Đứng trước người cha vốn nổi tiếng là thầy giáo uy nghiêm, anh ta
không có tí nào sợ hãi của người học trò chăm chú nghe giảng mà ngược
lại còn đôi chút hờ hững.
Anh ta đưa mắt nhìn Nhâm Nhiễm, phút chốc liếc sang Gia Tuấn rồi
nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Nét mặt của Gia Tuấn bỗng chốc trở nên
khó hiểu, Nhâm Thế Yến cũng cảm thấy bất an: “Gia Tuấn, có chuyện gì ư?”
“Dạ, không có gì!”. Gia Tuấn vội kéo Nhâm Nhiễm, “Chúng ta ra ngoài trước đi!”
“Không phải anh cần tìm sách sao?”
Gia Tuấn để mặc cô, quay lưng bước ra ngoài. Nhâm Nhiễm lúc này mới
cảm thấy có gì bất ổn, cô tò mò liếc mắt sang anh chàng xa lạ đó, ánh
nắng xuyên
qua ô cửa sổ rọi xuống sàn nhà ngang qua mắt anh, anh lịch sự đứng dậy: “Chào cô!”
Dáng người anh cao to như cô đoán, đôi mắt sâu đến nỗi có thể thu gom hết mọi thứ vào đó. Cô vốn không thường tiếp xúc với chàng trai trạc
tuổi như anh, càng không quen với cách nói chuyện khách sáo này, cô đỏ
mặt trước cái nhìn đó, liền vội nói: “À, chào anh. Mọi người tiếp tục,
tôi ra ngoài trước.”
Nhâm Nhiễm chạy ào ra nhưng không nhìn thấy Gia Tuấn liền vội xuống
nhà tìm. Cô phát hiện anh đang đứng ở dưới. Lúc này, ánh hoàng hôn rọi
xuống và dừng lại trên thân người anh, cô cảm nhận được điều bất an trên gương mặt lạnh lùng của anh.
“Sao vậy, anh quen người đó à?”
Gia Tuấn im lặng một lúc, nói: “Ừ, gặp qua một lần, đi thôi.”
Hai người đi về phía bậc thang, cô thực sự không kìm được lòng, hỏi: “Ê, chỉ gặp qua một lần mà sao nét mặt anh kì lạ vậy?”
Gia Tuấn im lặng hồi lâu, thì thầm: “Hắn là con trai của cha anh.”
Câu nói lạ lùng đập vào tai mình, cô trợn tròn mắt, ấp úng nói: “Vậy, đó… không phải là con của mẹ anh?”
“Ngốc ạ, nếu đó là con của mẹ anh, thì anh đã gọi hắn là anh trai rồi. Hắn là con của cha anh với một người đàn bà khác.”
Thành phố Z – quê họ là mảnh đất trù phú thuộc tỉnh miền Nam, quả
thực không ít đại gia giàu có nuôi vợ lẽ bên ngoài. Nhâm Nhiễm không
hiểu biết nhiều, cuộc sống của cô quá đơn giản, cô không thể nào gán
ghép “con riêng” với người bác đã thân thiết với cô ngay từ thuở nhỏ,
lại càng không tin rằng, mẹ của Gia Tuấn
– một phụ nữ tính cách trông cứng rắn, mạnh mẽ như vậy mà có thể chấp nhận việc này, cô há hốc mồm kinh ngạc.
“Trời ơi!”
Gia Tuấn liếc cô một cái thật lâu, chỉ tiếc là cái nét uy nghiêm của
anh thì Nhâm Nhiễm đã miễn dịch từ lâu rồi, nói chi đến chuyện dập tắt
cái tính tò mò của cô.
“Mẹ anh… có biết chuyện này không?”
“Anh còn biết thì nói chi đến mẹ anh?”
“Vậy… dì có tức giận lắm hả anh?”
Gia Tuấn không thèm trả lời cô.
Tất nhiên là, mẹ anh không chỉ là tức giận, lúc biết chồng mình có
một đứa con riêng nhỏ hơn con gái mình ba tuổi, lớn hơn con trai mình
bốn tuổi là lúc bà mới đẻ Gia Tuấn chưa đầy một năm. Suýt tí là bà đã
ngã quỵ, phải mất một thời gian khá dài bà mới hồi phục trở lại. Nói là
hồi phục thì hơi quá, cũng có thể nói là chưa bao giờ bà chấp nhận được
chuyện đó, từ lúc Gia Tuấn hiểu chuyện, anh đã quen với bầu không khí
lạnh lùng và căng thẳng trong nhà.
“Sao trước đây chưa từng nghe anh nhắc đến?”
“Ngốc quá, chuyện này cũng có thể tùy tiện nói cho người khác nghe sao?” Gia Tuấn hết nhẫn nại.
“Vậy… anh ta tìm cha em có việc gì?”
“Không biết.”
“Hình như cha em biết quan hệ của hai người.”
“Đây cũng đâu phải là bí mật gì, dựa vào mối thâm tình giữa cha em và cha anh thì chắc chắn là biết rồi.”
“Anh Tuấn, cha em và anh ta không có chuyện gì đâu, vừa nghe là biết
họ đang bàn về vấn đề công việc, pháp lý. Xưa nay cha vẫn rất thích
anh.”
Nếu là thường ngày thì Gia Tuấn bật cười trước lời nói ngây ngô của
cô bé, nhưng lúc này, anh quả thật chẳng còn tâm trạng gì, chỉ gật gù
nói: “Anh biết, anh không tức giận chỉ vì cha em nói chuyện với hắn
đâu.”
Cô lắc tay anh, nói: “Ê, đây là lỗi của bác trai, còn nữa… là lỗi của mẹ người đó. Em quen thân với gia đình anh mà cũng không biết chuyện
này, cũng chưa từng gặp anh ta trong nhà anh. Có thể thấy rằng anh ta
không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh, anh hà tất phải giận anh ta
làm gì?”
Gia Tuấn gượng cười: “Tiểu Nhiễm, em không hiểu. Em không biết rằng,
bầu không khi gia đình anh không thể nói là bình thường, nhất là sau khi biết được nguyên nhân khiến mẹ anh vui buồn thất thường, khi gặp hắn,
anh không thể nào vui được.”
Nhâm Nhiễm suy nghĩ một hồi lâu, cô gật đầu, đột nhiên ngước lên hỏi: “Anh biết có sự tồn tại của anh ta từ khi nào?”
“Ba năm trước.”
Nhâm Nhiễm im lặng hồi lâu, Gia Tuấn không khỏi cảm thấy kì lạ, liền hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”
“Anh Tuấn, lúc đó anh cứ ở bên cạnh em suốt, em chỉ biết lo lắng đến
bệnh tình của mẹ em, cho đến khi mẹ qua đời, em chỉ biết mình đau buồn
một mình mà không an ủi anh được lời nào.” Nhâm Nhiễm choàng qua vai
anh, “Em đã quá ích kỉ.”
“Ngốc ạ, chuyện này thì người khác không thể an ủi được, chỉ là mình tự lờ đi thôi.”
“Tiểu Nhiễm…”
Người phụ nữ vừa gọi Nhâm Nhiễm bước ra từ một chiếc xe hơi màu đen.
Bà ta khoảng ba mươi tuổi, dáng người không cao lắm, gương mặt hình oval điển hình, mắt một mí dài khá quyến rũ, trang điểm nhạt, mái tóc bồng
bềnh xõa ngang vai, bộ váy trên người thuộc dạng đồng phục công sở, tay
xách chiếc cặp da, trông rất tháo vát và xinh đẹp.
Nhâm Nhiễm xị mặt, buông Gia Tuấn ra, “Dạ” một tiếng thật nhẹ.
“Ba cháu hẹn cô đến có công việc cần bàn, sẵn tiện cô đã mua thức ăn
đến đây, tí nữa cháu về nhà ăn cơm nhé, Gia Tuấn cũng đến ăn chung cho
vui.”
Hai người cùng lắc đầu, Nhâm Nhiễm không hề nhìn mặt bà ta, lễ phép
nói: “Cám ơn cô, không cần đâu ạ, chúng cháu còn có việc”, mặt khác, cô
nhanh chân bước đi cho đến khi ra khỏi khu kí túc xá giảm tốc độ lại.
“Bà luật sư Quý Phương Bình này gần đây hay đến nhà em lắm à?”
Nhâm Nhiễm lắc đầu, “Cũng không thường lắm, em gặp bà ta được hai lần, bà đều nói tìm cha em thảo luận vấn đề học thuật.”
Gia Tuấn như đang suy nghĩ điều gì, anh không nói thêm gì nữa, Nhâm Nhiễm hỏi anh:
“Anh cảm thấy có phải bà ấy thích cha em không?”
“Bà ta cố tình đến nhà nấu cơm lấy lòng em, đương nhiên không phải vì thích em rồi.”
Nhâm Nhiễm xị mặt.
Gia Tuấn xoa đầu cô, nói: “Nhâm Nhiễm, cha em giờ là người đàn ông
độc thân. Ông có vốn kiến thức rộng và đang trong những năm thành đạt
nhất, lại rất phong độ, được mệnh danh là giáo sư có sức quyến rũ nhất
trường, em không biết có biết bao cô gái trẻ say mê ông ấy sao, huống
chi là người đàn bà chín chắn đó, đó là điều bình thường thôi.”
“Thế nhưng mẹ em vừa mất hai năm, bà ta phải hiểu tâm trạng của cha
và em, cho dù có ý định gì đi nữa cũng phải qua khoảng thời gian nữa mới tiếp cận cha em.”
“Bao lâu thì thích hợp? Em tính học theo người xưa, bắt chú Nhâm phải giữ tiết trong ba năm ư?”
Nhâm Nhiễm chưa từng suy nghĩ cặn kẽ vấn đề này, cô nói: “Dù sao thì
em không thích bà ta, anh xem bà ta tự nhiên chưa kìa, lúc em thi đậu
đại học lúc chúng ta vừa quen bà, chỉ ăn chung một bữa cơm, gặp nhau
cũng chỉ vài lần thì đã luôn miệng gọi thân mật – Tiểu Nhiễm, Gia Tuấn.”
“Tiểu Nhiễm, nếu như chú Nhâm đã chính thức giới thiệu bà ta với em
thì em phải có tâm lý chuẩn bị, có lẽ bà ta và cha em không đơn thuần là bạn bè bình thường.”
Nhâm Nhiễm dừng lại đột ngột: “Ý của anh là bà ta và cha em đã yêu nhau rồi sao? Họ bắt đầu từ khi nào?”
Cô lắc đầu: “Không đâu, cha em không lãng quên mẹ nhanh như vậy.”
Gia Tuấn an ủi: “Đừng nhìn vấn đề như vậy, Tiểu Nhiễm. Anh tin rằng
em sẽ không bao giờ lãng quên mẹ em, cũng không bằng lòng để người khác
thế vào vị trí đó, mà cuộc sống thì cứ tiếp diễn, em yêu cầu cha em cứ
đơn thân chiếc bóng suốt để chứng minh cha em không quên được người vợ
đã mất, hoàn toàn không hợp lí.”
“Em không cho phép cha yêu đương kết hôn hồi nào? Năm nay ông mới bốn sáu tuổi, ắt phải tìm người bạn đời đi tiếp quãng đời còn lại. Nhưng
cha sống chung với mẹ nhiều năm nay, tình cảm sâu nặng như thế, khi mẹ
mất chưa được hai năm đã động lòng trước người phụ nữ khác thì quá không hợp lí.”
Cô tức giận: “Không được, em phải về hỏi cha.”
Gia Tuấn vội ngăn cô lại: “Em xem em kìa, như vậy là hơi quá rồi. Lúc thi đại học, chú Nhâm nói em có đầu óc phân tích, suy nghĩ rất logic,
thích hợp học chuyên ngành luật. Lúc đó em nói, em không thích học luật, mẹ cũng không muốn em học luật. Dù chú rất không vui nhưng vẫn chiều ý
cho em chọn chuyên ngành kinh tế. Giờ đây, em cũng biết tôn trọng cuộc
sống của cha em chứ.”
Nhâm Nhiễm không biết đáp lại thế nào, bực dọc nói: “Em không xen vào chuyện của cha, nhưng em không sao chấp nhận được chuyện cha vội lãng
quên mẹ, một thời gian nữa, em mới thấy hợp lí.”
“Vẫn là câu hỏi đó, Tiểu Nhiễm, em cảm thấy bao lâu mới hợp lí?”
Nhâm Nhiễm ứ họng, rồi cô cãi lại: “Anh Tuấn, sao em cảm thấy anh
đang cố sức thuyết phục em chấp nhận người đàn bà đó, phải chăng cha em
nhờ anh thuyết giáo?”
Gia Tuấn trố mắt, anh cười phá lên: “Đừng ngốc nữa, chú Nhâm không để anh làm chuyện đó đâu, vả lại anh cũng chẳng thích bà luật sư tinh
tường kia, anh chỉ muốn em biết, đừng quá chống đối chuyện cha em có thể có cuộc sống mới bất kỳ lúc nào.”