Gia Tuấn còn có hẹn, hai người chia tay, Nhâm Nhiễm trở về kí túc xá. Cô buồn bã nằm nghỉ trên giường, cô lại nghĩ về chuyện đó, kết luận vẫn là: “Cô rất ư là phản đối!”
Đương nhiên là cô đã bước quá cái tuổi sợ hãi bà dì ghẻ trong truyện
cổ tích, cô cũng thừa nhận cha đúng như lời Gia Tuấn, “đang rất phơi
phới”, lại rất phong độ, hoàn toàn có đủ “vốn liếng” thu hút người khác
giới. Cô vẫn không sao thuyết phục được bản thân rằng vết thương lòng
mất vợ của cha được hàn gắn, điều thậm tệ hơn nữa – cha đã bắt đầu cuộc
sống mới.
Tới buổi cơm tối, các bạn gọi cô ăn cùng, cô lắc đầu từ chối, cô chồm dậy đi về nhà, quyết định nói chuyện cùng cha.
Chiếc xe hơi màu đen ấy vẫn đậu ở chỗ cũ, Nhâm Nhiễm bước nhanh lên
thềm đi vội vào khu nhà cha đang ở, nào ngờ loạng choạng thế nào ngã
ngay vào một người bước ra. Người này vội dìu cô lại, đợi cô không chao
đảo nữa mới lên tiếng: “Xin lỗi.”
Cô hoàn hồn liếc mắt nhìn lên, người đàn ông cao to đang đứng sừng
sững trước mặt chính là người đã ngồi nói chuyện rất lâu với cha trong
nhà, cô ấp úng: “Không sao, à, ý tôi nói, xin lỗi, chính tôi đã đụng
anh.”
Người này cười nhạt: “Không sao!”
Anh thả lỏng tay, nghiêng người để cô bước qua.
Nhâm Nhiễm bước lên lầu 3, lấy chìa khóa mở cửa, chiếc giày cao gót
màu xanh đậm đặt ngay trước cổng nhà, hiển nhiên là của Quý Phương Bình. Cô bước vào nhà nhìn vào trong bếp, từ chỗ cô đứng có thể nhìn rõ, cha
cô đang đứng ngay tủ chén choàng tay ôm lấy Quý Phương Bình, Quý Phương
Bình cũng dịu dàng tựa vào lòng ông như chú chim non. Hành động quá đỗi
thân mật này khiến đôi chân cô chôn chặt dưới đất.
Những lời tâm sự của hai người từng – chữ – một đập vào tai cô.
“… Kỳ Gia Thông còn trẻ mà đã quá chững chạc, ăn nói lại rất cứng cỏi, đúng là không đơn giản.”
Nhâm Nhiễm không còn tâm trí nghĩ đến mối liên hệ giữa Kỳ Gia Thông
và Gia Tuấn mà Phương Bình đề cập, chỉ hồi hộp đợi cha lên tiếng.
“Cậu ta chỉ nhờ đầu tư, chơi trái phiếu ngắn kỳ mà làm giàu, tuổi còn trẻ mà có thể điều động nguồn vốn lớn, lão luyện trong giới trái phiếu
riêng lẻ, công ty trái phiếu còn cấp cho cậu một văn phòng riêng, thật
là kinh ngạc.”
“Dường như cậu ta chẳng thèm nể mặt cha mình.”
“Ừ, chú Kỳ luôn cảm thấy có lỗi với cậu ta nên dặn dò anh nhiều lần,
nhất định phải giúp cậu ta tránh khỏi những rủi ro về mặt pháp lí. Anh
đang tìm kiếm và sưu tập tài liệu về mặt này để nghiên cứu chuyên sâu
hơn, tin rằng không lâu sau thì nhà nước ta cũng tiến hành công tác lập
pháp về mặt này thôi.”
“Thôi, đừng bàn về công việc nữa. Vừa nãy em có gặp Tiểu Nhiễm, nó
không ngó ngàng gì đến em, cũng chẳng muốn ở lại ăn cơm, sao đây anh?”
“Tính tình Tiểu Nhiễm rất lương thiện và ôn hòa, sớm muộn gì nó cũng tiếp nhận em thôi, đừng vội!”
“Sao em không vội được, em đã đợi 8 năm rồi, Thế Yến.”
Nhâm Nhiễm đứng hình với câu nói đó.
Tám năm – điều đó có nghĩa là, đây không phải là cuộc tình vừa chớm
nở. Từ năm cô mười tuổi, người đàn bà này đã len lỏi, xen ngang vào gia
đình cô. Lúc ấy, mẹ vẫn còn sống khỏe.
Đầu óc cô quay cuồng, người toát mồ hôi lạnh, đứng trơ trọi.
Chỉ nghe Quý Phương Bình nói tiếp: “Năm nay em đã ba mươi bốn tuổi
rồi, em vẫn còn muốn sinh cho anh thêm mụn con, nếu cứ kéo dài mãi, thì
cả cơ hội sinh con không còn nữa.”
“Bình à, Tiểu Nhiễm là con gái duy nhất của anh, nó thương nhớ mẹ vô
cùng, khó khăn lắm mới bước ra khỏi cái bóng đó, anh không thể để mặc
cảm nhận của nó. Bây giờ chúng ta đã công khai quan hệ của chúng ta rồi. Vốn dĩ theo ý anh,
thì phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới giới thiệu hai người biết thì hay hơn.”
“Anh đã bảo vệ nó quá rồi. Vì không muốn nó đau lòng khi phải nghe
những lời ra tiếng vào, anh đã từ bỏ cả cơ hội làm viện trưởng ở trường
đại học Z đến dạy học tại cái trường nhỏ hơn Z gấp nhiều lần, em cũng
đành theo anh đến đây bắt đầu lại. Thế Yến, em hoàn toàn tình nguyện làm như vậy, nhưng em không muốn chúng ta cứ mãi lén lút qua lại.”
“Anh vẫn muốn em làm bạn với Tiểu Nhiễm trước, như vậy thì sau này anh nói anh chuẩn bị tái hôn, nó sẽ dễ chấp nhận hơn.”
“Thế Yến, không phải em oán trách cũng không bắt ép anh phải lựa chọn giữa em và con gái. Thật sự là em không biết phải tiếp xúc như thế nào
với cô con gái đã khôn lớn của anh. Nó luôn kháng cự em, con gái thì lúc nào cũng bám víu cha, em không dám nghĩ rằng nó sẽ phản ứng như thế nào nếu chúng ta nói về dự định kết hôn, haizz, em quả thực không tự tin
rằng nó sẽ thích em.”
“Tiểu Nhiễm không bám víu cha nó, nó rất mực yêu mẹ, bây giờ anh là người thân duy nhất của nó, anh có trách nhiệm chăm sóc nó.”
Quý Phương Bình im lặng, chỉ thái rau nhanh hơn. Nhâm Thế Yến ôm chặt bà hơn, thì thầm bên tai bà.
“Em à, hãy thông cảm cho anh. Dù Tiểu Nhiễm nhất thời chưa chấp nhận
được em cũng không sao. Nó sắp học năm hai rồi, sau khi tốt nghiệp đại
học anh sẽ cho nó đi du học. Gia Tuấn sẽ đi trước nó một năm, anh đã nói chuyện với Gia Tuấn rồi, nó vẫn luôn thích Tiểu Nhiễm, nó hứa với anh
sẽ chăm sóc cho Tiểu Nhiễm. Đến lúc đó thì chúng ta có thể ở bên nhau
rồi.”
Như dòng dung nham phụt ra khỏi miệng núi lửa, cô không trơ ra nữa,
mạnh mẽ nhấc chân lên, đá văng đôi giày cao gót ra xa, chiếc giày văng
vào vách tường rơi xuống “kịch” một tiếng.
Nhâm Thế Yến và Quý Phương Bình trong nhà bếp kinh hoàng nhìn ra,
chạm đúng gương mặt tái nhợt của Nhâm Nhiễm, Nhâm Thế Yến vội rút tay
khỏi người Quý Phương Bình.
“Tiểu Nhiễm…” Thế Yến gọi tên con gái, khi thấy ánh mắt căm hờn của cô, ông không biết nói gì hơn.
Nhâm Nhiễm chậm rãi đưa tay lên, chỉ thẳng vào mặt họ há hốc mồm, cô cũng không biết nên nói gì.
“Tiểu Nhiễm, con bình tĩnh, cô và cha con…”
Kích động bởi giọng nói sang sảng của Quý Phương Bình, cô bật lên thành tiếng, nghiêm nghị nói:
“Bà cút ra khỏi nhà tôi, đừng nói chuyện với tôi.”
“Tiểu Nhiễm, để ý đến thái độ của con.” Thế Yến ra dấu cho Quý Phương Bình đừng lên tiếng.
“Còn hai người thì sao? Có cần để ý đến đạo đức của hai người không?”
Thế Yến ứ họng, năm nay ông bốn mươi sau tuổi, thể trạng luôn duy trì trạng thái tốt, phong thái đường hoàng, có khí chất của một nhà nho và
phong độ của người đàn ông chín chắn, ông nổi tiếng trong ngành bởi tài
ăn nói tháo vát, nhanh nhạy. Nhưng lúc này đây, trước lời chỉ trích của
con gái, ông bất giác cảm thấy hổ thẹn.
Bắt gặp ánh mắt lúng túng người đàn ông vốn là cha mình, cô hoàn toàn không có cảm giác vui mừng của kẻ chiến thắng. Cô bỏ cánh tay run rẩy
xuống, quay lưng ra ngoài, chạy một mạch về phía hành lang tối sì sì,
chạy rầm rầm xuống lầu, xông ra ngoài kí túc xá, một lần nữa, lại va vào tấm lưng vạm vỡ đó.
Người đó chính là Kỳ Gia Thông vừa ra khỏi nhà cô, anh nán lại nghe
điện thoại trước cổng, bàng hoàng quay lưng đỡ cô dậy, cô va đến nỗi xây xẩm mặt mày, chưa kịp nói gì đã bước qua người anh, chạy một mạch xuống bậc thang, đến nửa đường, bước chân loạn nhịp, lăn sõng xoài xuống
dưới.
Đầu óc cô trống rỗng, đợi khi bình tĩnh trở lại, phát hiện Gia Thông
đang trước mặt cô, nhẹ nhàng xoa đôi chân trần của mình, cô chỉ cảm giác rất đau và la toáng lên.
“Hình như là bị trật rồi.” Giọng anh điềm đạm: “Tôi đã gọi điện cho cha cô xuống đây rồi.”
Nhâm Nhiễm không lên tiếng nào, dùng tay chống đất định đứng dậy, Gia Thông ngăn cô lại: “Đừng cử động, chắc chắn là không bị gãy xương hãy
cử động.”
Nhận được cuộc gọi của Gia Thông, Nhâm Thế Yến hú vía chạy vội xuống
nhà cùng Quý Phương Bình, Gia Thông trông thấy họ đến, liền đứng dậy lui ra xa.
Nhâm Thế Yến thấy con gái ngồi lấm lem dưới đất, mặt và tay đầy cát
bụi, tay trái bấu chặt vào tay phải, máu bắn ra từ các kẽ tay, liền vội
hỏi:
“Tiểu Nhiễm, con bị thương ở đâu? Cha đưa con đi bệnh viện.”
Nhâm Nhiễm đẩy tay ông ra, cắn răng đứng dậy lần nữa.
Thế Yến đặt cô ngồi tại chỗ, quát tháo: “Đừng lì lợm nữa, Tiểu Nhiễm, chúng ta đến bệnh viện trước đi.”
Nhâm Nhiễm lẳng lặng vùng vẫy, Thế Yến sợ vết thương nặng hơn, vừa
không thể buông tay ra, vừa không dám dùng sức, chân tay thật vụng về.
Lúc này Gia Thông trông rõ sự việc, liền lên tiếng: “Giáo sư Nhâm, hay
là để tôi đưa con gái ông đến bệnh viện.”
Không đợi Thế Yến lên tiếng, anh ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai Tiểu Nhiễm: “Cô bé, cô không còn là trẻ con nữa, cứ ngồi ăn vạ giữa nơi công cộng cũng không hay ho gì. Bây giờ cho cô chọn, tôi hoặc cha cô đưa cô
đến bệnh viện?”
Giọng nói của Gia Thông nhẹ nhàng, trầm lặng không mang bất kỷ cảm
xúc nào, Nhâm Nhiễm vùng vẫy đến kiệt sức, cô bình tĩnh: “Cám ơn, hãy
đưa tôi đến bệnh viện.”
Gia Thông gật đầu, anh thò tay vào túi móc chiếc chìa khóa đưa cho Thế Yến. “Giáo sư Nhâm, phiền ông mở giúp tôi cửa sau xe.”
Anh nhẹ nhàng bế Nhâm Nhiễm lên, toàn thân cô đều dính cát, anh bế cô đến chiếc xe Mercedes màu đen đậu cách kí túc xá khá xa, đặt cô vào dãy ghế sau, anh nhận lại chiếc chìa: “Mọi người quyết định đến bệnh viện
nào, tôi đi theo sau.”