Editor: Quỳnh Cửu
Cách casting của bên này không giống với các bên khác lắm, diễn viên tự chọn ra một đoạn để diễn, nhưng thời gian chuẩn bị chỉ có 2 ngày mà thôi.
Bên cạnh đấy, nếu cảm thấy hài lòng thì sẽ chọn thêm đoạn ra cho diễn viên phát huy ngẫu hứng, sau đó chọn người.
Thế nên Mục Căng cảm thấy cô sẽ là một trong những người bị loại đầu tiên.
Nhưng cô vạn vạn không ngờ được sẽ gặp phải Phương Mạc Hoài.
Con ngươi của Mục Căng co lại, bước vào đóng cửa, giả bộ không quen anh, hơi khom người, “Xin chào các thầy.”
“Chào cô, có thể bắt đầu phần biểu diễn của mình rồi.” Đạo diễn nói.
Mục Căng nhìn vẻ thờ ơ của Phương Mạc Hoài, không thể nào mà diễn cho nổi, hơi cụp mắt xuống.
“Không giấu gì mọi người, thật ra tôi là một diễn viên lồng tiếng nhưng người đại diện lại muốn tôi tới casting, thế nên tôi kỳ thực không biết diễn.” Mục Căng ăn ngay nói thật.
“À, thì ra là vậy...” Đạo diễn gật đầu, dù sao trên tư liệu của biết đây là người của công ty Phương tổng, mà Phương tổng còn đang ngồi ở đây, không thể không nể mặt anh được.
Còn chưa nói hết câu, đã bị Phương Mạc Hoài cắt ngang mất rồi.
Phương Mạc Hoài tựa lưng lên ghế nhìn cô, “Trang 57, phần 2.”
Mục Căng sửng sốt một chút, thành thật lật sang trang 57, đây là cảnh nữ chính quyến rũ nam chính, nữ chính là gái lầu xanh, còn nam chính là một Vương gia nhàn tản, này thì diễn như nào được?
Cô đần cả người ra trong nháy mắt, vừa định mở miệng đã thấy Phương Mạc Hoài đứng lên, “Tôi giúp cô diễn.”
Sau đấy trước bao nhiêu con mắt, anh đi tới giữa, tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi đấy, nhìn Mục Căng, vẻ mặt cứ như đang làm cộng sự thật vậy.
“Tôi...”
“Nhanh lên đi, đừng làm mất thời gian của mọi người.”
“Tôi chỉ là một diễn viên lồng tiếng thôi mà.” Mục Căng trừng mắt.
“Nếu cô đã tới đây thì cũng đồng nghĩa với việc cô đã chuẩn bị rồi, qua tới sảnh casting rồi còn nói mình không phải là diễn viên gì nữa, tố chất ngôi sao của cô tệ đến thế, tôi sẽ phản ánh lại với công ty đấy, cô nghĩ sao?” Phương Mạc Hoại tựa lưng lên ghế, giọng nói nhàn nhạt, lại rất nhỏ, sảnh Casting lại rất rộng, lời của anh chỉ có hai người nghe thấy, những người kia chỉ biết là anh đang nói, còn nói gì thì không nghe được.
“Tôi không biết diễn.” Mục Căng vò đã mẻ chẳng sợ sứt.
Phương Mạc Hoài đột nhiên nghiêng người, túm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.
Mục Căng ngồi lên đùi anh, vội vàng đứng dậy đã bị anh kẹp lấy, muốn động cũng không động nổi.
“Bắt đầu đi.” Phương Mạc Hoài nói.
Mục Căng nhìn cả cái sảnh đang hóng hớt, không thể không cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Phương Mạc Hoài nhìn cô cười, “Còn cần tôi dạy cô cách quyến rũ đàn ông à?”
“Tôi nghĩ cái này cô phải lành nghề nhất chứ.”
Mục Căng cụp mắt, không nhìn nữa, anh bảo cô giỏi nhất là quyến rũ đàn ông, tới khi cô ngước mắt lên, trong ánh mắt của cô đã đong đầy nước rồi.
“Tôi đã nói rồi mà, đừng về nữa, hửm?” Anh ghé vào tai cô, tay đặt lên eo cô, nhỏ quá, còn nhỏ hơn trước đây nhiều.
Anh không hiểu vì sao, tim lại thắt chặt lại.
Mục Căng đột nhiên ôm lấy cổ anh, từ giọng nói đến biểu cảm đều rất mị hoặc, cứ như là một cô gái lầu xanh thực thụ vậy, “Quan nhân, hôm nay ngài tới là đúng dịp lắm đấy, hôm nay Phượng Loan chuẩn bị nhiều kiểu mới lắm nè...”
Phương Mạc Hoài nhìn ánh mắt của cô, không hề vương một nét quen thuộc nào nữa, anh nhìn Mục Căng đang giả vờ quyến rũ, yết hầu trượt xuống, “Em thay đổi rồi.”
Trở nên càng quyến rũ hơn, mấy năm trước đã siết chặt anh như thế, mấy năm sau, tuy anh đã vô số lần tự nhắc bản thân, đừng nghĩ tiếp nữa, đừng nhớ nữa, cũng đừng yêu nữa.
Thế nhưng, chỉ cần là cô thôi, anh đã không khống chế nổi nữa rồi.
Phương Mạc Hoài chợt đứng dậy, kệ luôn không quan tâm Mục Căng có đang ngồi trên đùi anh hay không, làm cô lảo đảo một hồi, cô nhìn bóng lưng anh, viền mắt càng ướt đậm hơn, cuối cùng rũ mắt, một giọt lệ rơi trên mặt đất.
“Qua.” Anh ngồi lại vị trí của anh.
Mục Căng khom lưng chào, đi ra khỏi sảnh.
Phương Mạc Hoài nhìn cánh cửa từ từ khép lại, tức chết, “Tiếp theo!”
Mọi người trầm mặc, không dám liều trước họng súng.
Tài xế gọi điện thoại cho Mục Căng, sau khi xác thực là không cần đón nhiều lần, cúp máy.
Mục Căng đi trên đường, đi rất chậm, giày cao gót rất cao, mà đầu óc cũng thực loạn.
Đi mệt rồi, cô ngồi bệt xuống ven đường, nhìn xe cộ bên kia đang lao vùn vụt, còn người thì chầm chậm lướt qua.
Rõ ràng đã không định gặp lại anh lần nữa, nhưng duyên phận cứ phải kì diệu tới như thế, cô với Phương Mạc Hoài không tránh được, mà tránh thì cũng không thoát được.
Ban đầu không từ mà biệt là lỗi của cô, cô cũng không dám kể bất cứ việc gì cả, anh có oán có hận cô, cũng là điều tất yêu.
Nhục nhã cô thì đã là gì đâu?
Mục Căng suy nghĩ, viền mắt lại ướt, cô lấy khăn giấy ra lau sơ sơ mắt, ôm đầu gối đờ đẫn nhìn phía trước.
Lúc Phương Mạc Hoài đuổi tới kịp, liền nhìn thấy cảnh này trước mặt.
Anh đi tới, cũng không quấy rầy cô, đứng vậy nhìn cô chằm chằm, đã 5 năm rồi, cô càng đẹp hơn, càng trưởng thành hơn rồi.
Thế nhưng vị trí của cô trong lòng anh không hề thay đổi chút nào.
Anh thừa nhận, anh vẫn rất yêu cô, cho dù cô không từ mà biệt đi chăng nữa, khiến anh lãng phí 5 năm đi chăng nữa, anh vẫn yêu cô, vẫn vấn vương cô.
Hồi nãy cư xử với cô như thế cũng chẳng có gì quá, nhưng vẫn phải lạch bạch chạy theo cô ra đây, vì sợ cô khóc, sợ cô đau lòng.
“Mục Căng.” Anh đi qua.
Mục Căng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, sau đấy đứng dậy, “Phương tổng.”
“Em ký kết với Giải trí TM rồi phải không?” Anh hỏi.
“Vâng, đúng vậy.” Mục Căng gật đầu.
“Vì sao?”
“Thiếu tiền.” Mục Căng dứt khoát.
Phương Mạc Hoài cười, “Biết tổng giám độc của TM là ai chứ?”
Mục Căng lắc đầu, cô chẳng quan tâm lắm.
“Thế em biết người đại diện của mình là ai không?”
Mục Căng lại lắc đầu lần nữa.
“Đều là tôi cả.” Anh lạnh nhạt nói..
Mục Căng chợt ngẩng đầu nhìn anh, một hồi mới mở miệng, giọng khàn cả đi rồi, “Thì ra là vậy.”
Trái tim của cô buốt cả rồi.
Thì ra từ lúc bắt đầu, anh đã trả thù cô vì những chuyện lúc ban đầu, cũng có thể giải thích cho một loạt thứ liên quan đến người đại diện cho tới giờ.
“Tôi sẽ hủy hợp đồng.”
“Phí bồi thường là gấp đôi.” Phương Mạc Hoài cong môi, rõ ràng rất thương, rất sợ cô đau lòng, nhưng lại không kìm được mà kích thích cô.
Con người anh mâu thuẫn vô cùng.
Mục Căng ngước mắt lên, ướt nhẹp rồi, “Được, nếu anh vui thì cứ làm thế đi!”
Nói xong xoay người đi.
Phương Mạc Hoài từ từ đuổi kịp, “Mới thế đã không chịu nổi rồi?”
“Thế em đã từng nghĩ tới khi đó em không từ mà biệt rồi gọi điện bảo chia tay, tôi chịu nổi à?” Anh đứng đấy nhìn bóng lưng cô mà nói.
Mục Căng chớt đứng lại, hít hít mũi, “Xin lỗi, khi đấy đều là lỗi của tôi.”
“Tôi không cần lời xin lỗi của em.” Phương Mạc Hoài nhìn chằm chặp vào lưng cô.
Mục Căng không nói gì, nhìn thẳng về phía trước, “Nhưng những thứ khác tôi không cho anh nổi.”
Đúng vậy, không trao nổi hứa hẹn, không dám đến gần, không dám quang minh chính đại nói lời yêu, so với anh, cô chẳng thể cho anh bất kì điều gì cả.
Phương Mạc Hoài nghe rõ ràng, đứng đực tại chỗ, nhìn cô dần biến mất khỏi tầm mắt mình.