Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 20: Chương 20: Không hài lòng thì tới tìm tôi




Mục Căng gọi điện cho trợ lý của Phương Mạc Hoài, người làm việc với cô từ đầu tới giờ đều là cậu ta.

“Alo, chào cô.”

“Chào cậu, tôi là Mục Căng.” Mục Căng nói.

“Là thế này, tôi muốn hỏi xem người đại diện của tôi là ai? Tại sao tôi rõ ràng đang là một diễn viên lồng tiếng lại bắt tôi đi đóng phim là thế nào?” Giọng điệu của Mục Căng không được tốt cho lắm.

Trợ lý nhắm mắt, liếc tổng giám đốc đang đứng ngoài ban công, nuốt nước miếng, “Thật xin lỗi, tôi cũng không rõ cho lắm, người đại diện của cô là người đứng đầu công ty, thế nên cô cứ yên tâm, kể cả mắt nhìn lẫn kinh nghiệm đều là hàng đầu hết.”

“Thế nên rốt cuộc là ai vậy, tôi xem trên hợp đồng cũng không thấy đề tên.”

“Là thế này, bên phía đại diện đang bị vường một số chuyện, tạm thời chưa quan tâm tới cô được, còn vấn đề mà cô thắc mắc tôi sẽ hỏi anh ấy thử xem, đợi bên này xong việc thì anh ấy sẽ chủ động liên hệ cô sau.” Trợ lý nói xong, vội vàng cúp máy.

Mục Căng vừa định hỏi tiếp thì bên tai chỉ có mỗi tiếng tút tút thôi, cô nhắm chặt mắt, bực bội vứt điện thoại lên bàn.

Còn bên kia trợ thoại vừa cúp máy xong, cũng thở phào nhẹ nhõm, nâng cằm, sao cứ cảm giác tổng giác đốc nhà mình đang chơi đểu con gái nhà người ta thế nhờ.

Cậu đứng dậy gõ cửa.

“Vào đi.” Phương Mạc Hoài ngẩng đầu nhìn, “Có chuyện gì vậy?”

“Phương tổng, vừa nãy cô Mục gọi qua hỏi người đại diện là ai, với cả là có vẻ như rất bất mãn với việc sắp xếp một diễn viên lồng tiếng như cô ấy đi đóng phim.” Trợ lý truyền đạt lại lời của Mục Căng cho Phương Mạc Hoài.

Phương Mạc Hoài đẩy gọng kính, cúi đầu ký văn kiện, “Cậu nói cho cô ấy.”

“Nếu cô ấy có gì không hài lòng thì nín cho tôi, không nín được thì tới thẳng đây tìm tôi.” “Được, tôi hiểu rồi.” Trợ lý gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.

Cậu lần nữa cầm điện thoại lên, “Cô Mục, là thế này, tôi vừa xin chỉ thị của sếp xong, anh ấy bảo cô có gì không hài lòng thì bỏ quá cho, còn có thắc mắc gì tiếp, có thể trực tiếp lên tranh luận với tổng giám đốc.”

Mục Căng, “Tổng giám đốc nhà các anh có ở công ty không, tôi tới gặp anh ta.”

“Ờm, tổng giám đốc chúng tôi bình thường khá bận, nếu muốn gặp thì phải hẹn trước, nhưng lịch hẹn trước của chúng tôi đã xếp hết sạch sáu tháng cuối năm rồi.” Trợ lý tốt tính trả lời.

“Tôi..” Mục Căng sắp tức chết tới nơi rồi.

“Hay là cô cứ đi casting thử xem.” Trợ lý nói.

“Nhưng vấn đề là tôi không biết diễn!” Mục Căng bóp thái dương, tức muốn phình cái đầu vậy á.

“Cái này không phải vấn đề gì, người không xuất thân chính quy trong Showbiz nhiều lắm, họ cũng chẳng biết diễn đâu, cô cứ thử đi đã.”

Hai người nói thêm đôi câu, cúp máy.

Trợ lý thở dài.

Mục Căng nhìn di động, cũng thở dài, trợ lý đã đưa kịch bản qua rồi, cô lướt sơ một chút, cốt truyện khá ấn tượng, nhân vật cô thử vai cũng là người được yêu mến, nhân vật tấu hề cho phim.

Nháy mắt đã tới thời gian hẹn trước, đi casting.

“Chị Mục, đi bên này này, công ty cấp tài xế cho chị, đây là tài xế riêng của chị.” Một trợ lí nói.

Thật ra tính về vị trí của Mục Căng, cũng đã ngang hàng với một ngôi sao tuyến 2 rồi.

Sau khi đến nơi, quả nhiên không khác những gì cô tưởng tượng lắm, toàn người là người cả, cô yên lặng đứng vào hàng ngũ phía sau, giở kịch bản ra xem tiếp.

Rất nhanh đã tới lượt, Mục Căng đi vào, cô buông xuôi rồi, chọn một đoạn đơn giản nhất để diễn.

Thế nhưng cô vừa vào đến nơi thì đã ngây cả người.

Mục Căng nhìn Phương Mạc Hoài đang ngồi đối diện, tay cầm kịch bản siết chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.