Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 19: Chương 19: Về nước




Editor: Quỳnh Cửu

“Alo?” Mục Căng thấy số máy lạ trên điện thoại, bắt máy.

“Mục Căng?” Bên kia hỏi.

“Là tôi.” Mục Căng kì quái cau mày.

“Lý Đạt nợ bọn tôi 200 ngàn, đã hơn một tháng rồi chưa trả, chúng gán em trai cô cho bọn tôi, bảo gọi cho cô, cô chắc chắn sẽ trả nợ.”

Mục Căng ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, “Để em trai tôi nói chuyện với tôi.”

Người đàn ông ghé điện thoại đến bên tai của Mục Lâm, “Nói.”

Mục Lâm lắc đầu, không thể, cậu không thể nói được, nếu cậu nói thì Mục Căng lại phải cúi rạp trước chúng mất, không thể được, không thể được.

Người đàn ông kia thúc giục nhiều lần nhưng Mục Lâm không hé một lời nào cả, tên đó hùng hổ, cầm gậy sắt bên cạnh phang một phát lên lưng cậu.

“Tao đcm mày chứ!” Gã ta túm lấy tóc Mục Lâm.

Từ đầu tới cổ Mục Lâm đỏ quạch lên, gân xanh hằn lên, nhưng vẫn không nói lời nào.

Thái độ cậu như thế càng chọc tức gã kia hơn, lại cầm gậy lên đập thêm hai ba phát vào người Mục Lâm.

“Dừng lại, mau dừng lại đi!” Mục Căng hét lên.

“Có thể, tôi biết rồi, đừng đánh thằng bé nữa!” Mục Căng sắp ngất đến nơi, cô xoa xoa mặt, run rẩy nói.

Gã kia “hừ” một cái, vứt gậy đi, “Chậm nhất là 3 ngày, được thì tao trả em mày về toàn vẹn, còn không thì...chậc, tên nhóc con đẹp trai thế này mà thành người tàn tật thì phí quá đấy!”

Nói xong tắt máy.

Mục Căng đứng dậy, siết chặt tay, chưa bao giờ cô muốn giết sạch hết đãm cặn bã đấy như lúc này.

Chúng hủy hoại cuộc đời cô, tước đoạt cuộc sống của Mục Lâm, phá vỡ cô và Phương Mạc Hoài, và cả vô số những đứa trẻ bị bán đi nữa, lũ chết tiệt!

Thế nhưng không thể, coo đáu không lại họ.

Mục Căng đi sang công ty hiện tại của cô, tìm sếp.

“Diana, tôi muốn hỏi cô một việc, có việc gì...có thể lập tức kiếm được 130 vạn không?”

“Mục, cô gặp vấn đề gì à?” Diana hỏi.

Mục Căng gật đầu, “Có có không?”

“Chỉ có cách này thôi, cô cũng biệt đấy Mục, phía Trung Quốc có kha khá công ty muốn ký kết với cô, thế nhưng tôi vẫn nhớ là cô đã dặn không muốn quay về đấy, thế nên...” Diana khó xử rũ tay.

“Bao nhiêu tiền?” Mục Cằng đỏ mắt hỏi.

“Giá cả thôi, thời hạn không thành vấn đề.”

“Nhiều nhất.”

“Năm năm, 570 vạn.” Diana trả lời.

“Trong năm năm đấy, bất kể tác phẩm gì của cô đều thuộc quyền sở hữu của công ty hết, đồng thời tất cả người đại diện lẫn trợ lí đều do công ty cấp, yêu cầu là lúc cậu hoạt động không được phép có scandal, còn nhiều lắm, thế nên tôi cảm thấy không quá thích hợp với cô.” Diana trả lời.

“Mà nói thật, với cô bây giờ, dùng 5 năm đổi lấy 570 vạn, đấy không chỉ là lỗ một chút đâu, tôi hy vọng cô có thể suy xét kĩ hơn.” Diana nói.

“Cảm ơn cô Diana, cô đưa hợp đồng cho tôi đi, tôi về nhà xem rồi tự liên lạc cũng được.” Mục Căng cười nói, sắc mặt trắng bệch.

“Hy vọng cô có thể sớm giải quyết được khó khăn.” Diana ôm cô.

Mục Căng ôm lại cô ấy, “Cảm ơn cô.”

“Mong cô sẽ hạnh phúc.” Diana cười.

Mục Căng gật đầu, “Cô cũng thế.”

Nói xong cầm hợp đồng đi.

Công ty muốn kí với cô khá lớn, tuy mới thành lập nhưng tương đối khá, không bao lâu đã xây dựng được quy mô đến thế này.

Hơn nữa tìm đến Mục Căng cũng không chỉ vì cô ở trong giới phối âm có sức ảnh hưởng không hề nhỏ, mà còn vì lượng fans siêu khủng trong nước của cô nữa.

Mục Căng không muốn về nước, vì quốc nội để lại cho cô quá nhiều vết thương lòng, còn có cả người khiến cô vừa thương vừa đau lòng nữa.

Còn cả sự sợ hãi nữa. Cô không muốn về nhưng lại bị ép phải lên Lương Sơn, Mục Căng lật qua lật lại bản hợp đồng nhiều lần, tuy có không ít điều khoản khiến cô không hài lòng cho lắm, nhưng chút râu ria đấy cô nhịn được, suy đi nghĩ lại, cuối cùng đặt bút kí tên.

Không còn cách nào cả, ai dám cho cô 130 vạn trong thời gian ngắn thế bây giờ.

Nằm mơ thì nhanh hơn! Thế nên chỉ còn mỗi cách này, công ty này cũng không ở chỗ cô từng học đại học, lần trước gặp lại Phương Mạc Hoài ở đâu thì anh giờ hẳn là vẫn ở đấy, thế nên chắc không gặp phải anh đâu nhỉ?

Ba ngày sau, Mục Căng chuyển tiền qua, rồi lên máy bay về nước.

Mục Căng thở dài, đây là ý trời ư?

“Phương tổng, chúng ta vừa mới nhằn được một cục xương trên trời rớt xuống á, diễn viên lồng tiếng nổi tiếng ở nước ngoài, kí hợp động rồi, diễn viên lồng tiếng này...” Trợ lý còn chưa nói xong đã bị Phương Mạc Hoài cắt ngang.

“Từ bao giờ mà việc kí kết với một diễn viên lồng tiếng cũng phải báo cáo với tôi vậy?”

“Ngày mai chúng ta về thành phố F, ở bên này gần một năm rồi, vấn đề của chi nhánh cũng giải quyết xong, tôi mà không về nữa thì bên tổng bộ nổi loạn mất.”

“Vâng.” Trợ lý gật đầu.

Phương Mạc Hoài bước vào thang máy, đóng cửa, qua sân bay trở về thành phố F.

Rời xa chốn đau khổ này chính là tôn chỉ mấy năm gần đây của Phương Mạc Hoài.

Nơi đây là nơi chôn cất toàn bộ tình yêu của anh, anh không muốn ở lại thêm nữa.

Sau khi Phương Mạc Hoài tốt nghiệp, bố Phương chính thức về hưu, lúc đầu định để anh tiếp quản công ty luôn nhưng Phương Mạc Hoài lại muốn rèn luyện thêm, tự mở công ty giải trí, sau nhiều năm, công ty của Phương Mạc Hoài bây giờ đã có tầm ảnh hưởng ngang với Giải trí Phong Vân rồi, quy mô tương đối lớn.

Đến bây giờ nó vẫn là một giai thoại của giới, hai cha con nhà họ Phương sắp bỏ hết cả cái giời giải trí vào bao quần luôn rồi.

Chỉ có điều tổng bộ của hai bên là một cái ở thành phố S còn một cái ở thành phố F mà thôi.

Nhưng đoàn đội của Phương Mạc Hoài thực sự sở hữu hỏa nhãn kim tinh, kí với nghệ sĩ nào là được người đó.

Mục Căng cũng vậy.

Có điều việc kí kết luôn được những người phía dưới phụ trách, Phương Mạc Hoài chỉ lướt qua mà thôi, thế nên anh không biết là Mục Căng đã về dưới trướng công ty mình.

Như ước nguyện của hai người, từ lúc Mục Căng về tới giờ đã được một thời gian ngắn, hai người vẫn chưa gặp mặt, bởi vì Mục Căng phải nhận lồng tiếng tạm thời, thế nên không ở công ty.

Cho tới khi về được khoảng nửa tháng, công ty bắt đầu sắp xếp người đại diện với trợ lý cho cô, cũng không để Mục Căng nhận việc tự do nữa.

“Phương tổng, người đại diện bên này của chúng ta không đủ, cần phải điều tạm từ chi nhánh lên, anh xem để ai qua được?” Trợ lý cầm tập hồ sơ vào, để cho Phương Mạc Hoài xem qua.

Phương Mạc Hoài lướt lướt, “Sao lại thiếu được?”

“Là thế này, người lần này là một diễn viên lồng tiếng, cô ấy ở trong nước cũng tương đương với diễn viên tuyến 3, tuyến 4, thế nên cần phải có một người đại diện riêng.” Trợ lý trả lời.

Phương Mạc Hoài, “Đưa cho tôi một bản tư liệu riêng của người này, để tôi xem thử.”

“Vâng.” Trợ lý xoay người ra ngoài lấy tư liệu qua.

“Đây, Phương tổng.”

Phương Mạc Hoài nhận lấy, vừa mở ra nhìn, người đã cứng lại, “Mục Căng?”

“Đúng ạ, Mục Căng, sức ảnh hưởng của cô ấy ở giới lồng tiếng bây giờ tương đối mạnh, nền tảng fans cũng ổn, thế nên công ty đang định hướng tiến tới việc lông tiếng cho diễn viên các mảng điện ảnh và truyền hình.” Trợ lý gật đầu.

Phương Mạc Hoài nhìn ảnh chân dung của Mục Căng trong tài liệu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không phải đã dặn em là đi rồi thì đừng về nữa sao?”

“Anh nói gì ạ?” Trợ lý không nghe rõ lắm.

“Không có gì, người này để tự tôi dẫn đi, tôi làm đại diện của cô ấy.” Phương Mạc Hoài lắc đầu.

“Phương tổng, anh chưa từng làm người đại diện mà, hơn nữa cũng không được hợp lí cho lắm!” Trợ lý giật mình kinh hãi.

“Cậu cảm thấy tôi không đảm đương nổi một người đại diện à?” Phương Mạc Hoài đóng chặt kẹp tài liệu, nhìn trợ lí.

“Không ạ.”

“Thế thì đứng nói gì nữa, không có gì là không thích hợp cả, cứ thể đi, đừng nói cho cô ấy biết ai là người đại diện, tôi tự tiếp xúc với cô ấy, trợ lý thì phân cho cô ấy 3 người đi.” Phương Mạc Hoài dặn dò.

“Rõ ạ.” Trợ lý gật đầu.

Cậu hẳn là...rõ.

Vị Mục Căng này, không phải người thường, chắc chắn là không đơn giản với Phương tổng tí nào.

“Được rồi, ra ngoài đi.”

Sau khi Phương Mạc Hoài thấy trợ lí đi ra rồi, lại tiếp tục nhìn tư liệu của Mục Căng.

“Không cho em tới, em lại còn tự mình đâm đầu vào, thế thì đừng hòng mà thoát nữa.”

“Cái gì em nợ tôi, đều còn đây hết!”

Nợ anh, thì lấy thân mà trả.

“Chào cô Mục, là thế này, người đại diện của cô chúng tôi đã liên hệ xong rồi, trợ lý cũng thế, người đại diện sẽ trực tiếp liên lạc với cô sau, trợ lý chờ sẵn ở phòng khách số 12, cô có muốn qua thẳng đấy không?”

Mục Căng gật đầu đồng ý, đứng dậy đi qua phòng khách số 12.

Phương Mạc Hoài đứng ở trên tầng cao nhất, nhìn thấy Mục Căng đang vội vã bước đi.

Từ lần trước gặp tới bây giờ, đã hơn mấy tháng rồi, Phương Mạc Hoài sờ sờ trái tim mình.

À, đáng khinh thực sự!

Rõ ràng là chính cô lúc đầu chẳng muốn nói bất kì điều gì, cái gì cũng không nguyện ý để anh biết, rồi lại không từ mà biệt, còn không hề giải thích một lời nào, thế mà mày còn ở đấy mà nhớ mãi không quên.

Phương Mạc Hoài rút một bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu ngậm lấy, lại lấy thêm một cái bật lửa ra châm, rít một hơi.

“Bảo cô ấy, ngày mai qua thử nữ hai của bộ phim mới nhất.” Phương Mạc Hoài lấy điện thoại ra gọi.

“Nhưng cô ấy là diễn viên lồng tiếng mà, gần đây còn có một show lồng tiếng còn gì nữa?” Người bên kia thắc mắc.

Phương Mạc Hoài không nói thêm câu nào, cúp máy.

Người nọ càng băn khoăn hơn, gọi điện cho Mục Căng.

“Chào cô, ngày mai 9h sáng, cô tới sảnh thứ 5 casting vai nữ số 2.”

Mục Căng thắc mắc, “Nhưng...tôi là diễn viên lồng tiếng cơ mà? Anh gọi nhầm rồi à?”

“Mục Căng phải không?”

“Vâng.”

“Thế thì không nhầm rồi.”

“Tôi...” Mục Căng còn chưa nói xong thì đã bị cắt đứt rồi.

“Đây là sự sắp xếp của các sếp, nếu cô có thắc mắc gì thì hãy liên hệ trực tiếp với người đại diện.”

“Nhưng tôi không có số điện thoại của người ta, tôi còn chưa gặp lần nào nữa.” Mục Căng vội nói.

“Thế thì không phải chuyện của tôi rồi, nếu lúc đấy cô không đến thì sẽ có thể bị trừ tiền, 3% hợp đồng.” Người bên kia nói xong, cúp điện thoại, để lại Mục Căng thở phì phò chuẩn bị tìm người để đối chất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.