Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 36: Chương 36: Đi công tác




Editor: Quỳnh Cửu

Mục Căng nhìn thoáng qua, cười, “Em gái anh đáng yêu lắm.”

“Không phải đã tìm được rồi ư?” Mục Căng thắc mắc.

Thi Lâm nhìn cô thật lâu, “Cơ thể mẹ tôi không tốt, mấy năm rồi vì chuyện của Nhu Nhu nên gần như sụp đổ rồi, hơn nữa phụ nữ sốt ruột, cô ta vừa đến là mẹ tôi đã tin chắc không nghi ngờ gì, bảo cô ta là em gái tôi, tôi muốn xét nghiệm ADN nhưng mẹ tôi không cho sợ làm tổn thương tới Thi Lưu, bố tôi thì nghe mẹ, không cho làm.”

“Bởi vì có vết bớt, thế nên họ tin chắc không mảy may nghi ngờ gì cả.”

Mục Căng cười, “Bớt là gì sửa được, nếu đã có thì chắc không sai đâu.”

“Nhưng mà bé gái trong hình tôi thấy quen lắm.” Mục Căng nghịch ngợm nháy mắt với anh.

“Thật không?” Thi Lâm không khống chế được tâm tình, hơi kích động.

“Chỉ thấy quen thôi, không biết là gặp lúc nào ở đâu nữa, không nhớ nổi.” Mục Căng mím môi nói.

Đúng vậy, Mục Căng chẳng nhận ra cô bé trong hình là ai cả, nên không nhìn kĩ, nên không nhận ra khuôn mặt của cô bé ấy có mấy phần tương tự với cô.

Cô bé trong ảnh mặc đồ như công chúa nhỏ, trông rất đáng yêu, khoảng tầm hơn 3 tuổi gì đấy.

Sau khi cô bị bán, không thể nào mà được chụp ảnh nổi, cả ngày mặc áo thô vải bố đi lao động, tay đầy vết chai cả, không có chút nào giống đôi bàn tay của tiểu thư đài các hết.

Ký ức lúc ba bốn tuổi không rõ ràng, lại bị bọn buôn người dọa sợ, quên hết chuyện trước đây, thế nên không nhận ra được đứa bé trong bức ảnh chính là mình.

Vành mắt Thi Lâm nóng lên, quay đầu không nhìn cô nữa, đã nhiều nằm rồi anh sống trong tự trách, nếu không phải vì anh, thì Nhu Nhu của anh sẽ không đi lạc.

“Xin lỗi, đừng thương tâm quá.” Mục Căng mím môi, nhìn khí áp thấp xung quanh anh, biết là nói phải chỗ đau lòng của anh rồi.

Cô cũng không hiểu vì sao, thấy Thi Lâm buồn, chính cô cũng bị ảnh hưởng theo, cảm thấy đau lòng thay anh.

“Nhu Nhu mất tích đều là lỗi do tôi cả, nếu năm đấy tôi không cố chấp đòi ra ngoài chơi thì đã không xảy ra chuyện rồi, nếu không phải do tôi không trông con bé cho tốt...” Một người đàn ông hơn mét 8, nói đến đây lại nghẹn ứ cả lại.

“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.” Anh đè nén sự nghẹn ngào trong lòng xuống, nói xin lỗi với cô.

“Không sao, tôi hiểu mà.” Cô nhẹ nhẹ vỗ vai anh.

“Cảm ơn.” Thi Lâm cảm tạ.

“Phương Mạc Hoài đâu? Sao cậu ấy lại không theo cô tới?” Thi Lâm hỏi.

“Anh ấy không có nhà, chắc phải mấy hôm nữa mới về.” Mục Căng cười cười.

“Phương Mạc Hoài mấy năm nay cũng chẳng ổn tí nào, năm đấy chia tay cô không lâu thì tôi với Phương Mạc Hoài quen nhau, từ đấy về sau, chỉ cần uống say thì hầu như là vì cô cả, chỉ cần nghe phong thanh thấy tin tức của cô, hoặc biết được địa chỉ của cô ở đâu là say không biết đường về nữa.” Thi Lâm nhàn nhạt nói.

“Mấy năm nay tôi không khuyên được cậu ấy, dạ dày cũng hỏng vì uống nhiều luôn rồi, cho dù trước đây cô ra nước ngoài vì lí do gì, nhưng thân là bạn, tôi hi vọng ít nhất bây giờ cô hãy đối xử với cậu ấy tốt một tí.”

“Cảm ơn, tôi hiểu.” Đôi mắt Mục Căng rất kiên định.

Thi Lâm cười, chạm cốc với cô, “Thế là tốt.”

Mục Căng uống một ngụm, lại nghe thấy Thi Lâm nói, “Tôi phải quay lại rồi, chuyện em gái tôi còn phải nhờ cô nghĩ lại xem đã gặp ở đâu, cảm ơn cô.”

Mục Căng gật đầu, “Nhất định.”

Thi Lâm đặt ly lên khay của phục vụ, xoay người bước vào phòng.

Mục Căng nhìn cốc bia còn chưa uống hết, quay về phòng của bọn cô.

Cô hơi xuất thần, vì cô bé trong hình kia, thực sự rất quen.

Rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

Mục Căng nghĩ không ra.

Thời gian từ từ trôi, hai tuần lễ kết thúc, Phương Mạc Hoài sắp trở về, Mục Căng gọi điện cho anh trước.

“Alo?” Phương Mạc Hoài nhanh chóng bắt máy.

“Phương Mạc Hoài, lúc nào thì anh về?” Mục Căng hỏi.

“Chuyện bên này hơi rắc rối tẹo, chắc là phải 2 ngày nữa.” Phương Mạc Hoài cũng hơi bất đắc dĩ, vốn đã tận lực ép thời gian rồi nhưng vẫn không thể giải quyết trong vòng hai tuần được.

“Không sao, đến lúc đấy gửi thông tin chuyến bay cho em, em tới đón.” Mục Căng cười nói.

“Không cần đâu, bây giờ em cũng là người có mấy triệu fans rồi, đừng đến, nhỡ bị nhận ra thì không hay?” Phương Mạc Hoài từ chối.

“Thế cũng được, đạo diễn gọi em rồi, em cúp máy đây.” Mục Căng nói xong, nghe thấy tiếng đáp lại, cúp máy.

Quay xong một cảnh, trợ lí cầm nước ấm qua cho cô, cô uống một ngụm, trợ lí vui vẻ nói với cô, “Chị Mục, có fans qua thăm phim trường nè.”

“Thật không?” Mục Căng kinh ngạc, nhanh đóng nắp cốc giữ nhiệt lại đưa cho trợ lí, cầm áo khoác đi theo trợ lí ra bên ngoài.

“Tiểu Tuyết, có bao nhiêu người tới vậy?” Mục Căng vừa đi vừa hỏi.

“Chắc tầm hai ba mươi người.” Tiểu Tuyết trả lời.

“Em đi kiểm tra xem có cụ thể bao nhiêu người, mua cho họ một chút đồ nóng kiểu trà sữa đồ ăn vặt các kiểu, nhanh đưa qua nhé, trời này lạnh lắm.” Mục Căng nói.

Lần đầu có fans tới thăm, Mục Căng cũng hơi căng thẳng.

“Vâng.” Tiểu Tuyết gật đầu, bảo một người khác ra kiểm kê nhân số.

Rất nhanh đã đi ra đến nơi, Mục Căng nhìn, xịn thật, người tương đối đông, khoảng hơn ba mươi người.

Giơ băng rôn, rồi tay ái nấy cũng ôm đầy đồ nữa.

“Mục Mục!” Họ vừa thấy Mục Căng đi ra đã cầm băng rôn poster chạy qua.

Mục Căng cũng cười, “Chào mọi người, có lạnh không?”

“Á á á...” Mọi người hét chói tai, liên mồm nói, “Mục Căng cười rộ lên xinh quá!” rồi “Mục Căng ấm áp quá” các kiểu.

“Mục Mục, đây là quà cho chị này, chị phải chú ý giữ ấm nhé, lúc quay phải cẩn thận đừng để bị cảm, “Đầu Gỗ” luôn unge hộ chị!” Cô bé này hẳn là người tổ chức hoạt động hôm nay, tay cầm quà đưa cho Mục Căng, nhân tiện dặn dò.

“Đầu Gỗ*” là tên fan club của Mục Căng, Mục Căng hiếm khi lên mạng nên cũng không rõ lắm.

*Đầu gỗ là Mộc Đầu á mọi người, Mục và Mộc trong tiếng Trung đều phát âm là /Mù/

“À được, cảm ơn nhé.” Mục Căng nhận lấy.

Sau đấy mọi người bắt đầu đưa sổ với bút cho cô kí tên.

Mấy cô bé khác cũng tặng quà chô, còn bảo Mục Căng chăm selfie một tí, rồi sẽ mãi mãi ủng hộ cô.

Mục Căng rất ấm lòng, hơi khom người, “Cảm ơn cả nhà nhé.”

Đúng lúc này thì đồ đặt cũng được đem tới, Mục Căng nhận lấy chia cho mỗi người một phần, “Trời vẫn còn lạnh, mọi người uống chút đồ nóng, chú ý sức khỏe nha!”

Fans hâm mộ cảm động vô cùng, cuối cùng vì đạo diễn thúc giục nên Mục Căng mới chụp với các cô ấy một tấm rồi chạy về studio.

Fans được ôm ấp kí tên các kiểu, thỏa mãn đi về.

Mục Căng lại không ngờ là việc ngày hôm nay lại được quay lại rồi đăng lên mạng, mọi người chia sẻ lên hot search luôn, mới chỉ một ngày thôi mà fans lại tăng thêm một triệu nữa rồi.

“Mục Mục siêu ấm áp”

Hot search cứ thế lên thẳng vị trí thứ 3 luôn, mãi đến khi trợ lí kể cho cô mới biết được, cười khổ không biết làm sao.

Trợ lý cũng biết tài khoản của Mục Căng, thấy Mục Căng đang chuyên tâm xem kịch bản, Trợ lý chụp một tấm hình siêu đẹp cho cô, còn chỉnh sửa các kiểu rồi post lên.

@Mục Căng V: Cảm ơn mọi người đã yêu mến. [tim][tim]

Sau đấy đăng tấm hình vừa chụp lên.

Vừa mới đăng được 5 phút, lượt like và bình luận đã qua 2000 rồi.

Mục Căng hot như thế thì ai mà cản nổi nữa, lại cộng thêm tài nguyên của Phương Mạc Hoài, sự chiếu cố của Lâm Thẩm làm cho Mục Căng một bước nổi tiếng luôn, trợ lý cũng mừng thay cô, gọi điện báo cho Phương Mạc Hoài chuyện này.

Phương Mạc Hoài cũng mừng, đi công tác Mỹ về lại kiếm thêm cho Mục Căng mấy cái đại ngôn đáng đồng tiền bát gão nữa.

Qua một thời gian, giám sát bên phía Lương tiên sinh cũng nới lỏng không ít, dù sao Mục Căng cũng không có gan hành động thiếu suy nghĩ lúc này, ai mà biết được thế lực của Lương tiên sinh rộng chừng nào.

Tốt nhất là chờ tin của Mục Lâm thôi.

Phương Mạc Hoài thời gian này bận rộn nhiều việc, lúc ở Mỹ Thi Lâm cũng gọi cho anh, bảo là tìm được em gái của anh chàng rồi, chờ anh đi công tác về thì tìm anh tâm sự sau.

Hôm anh về, từ chối đề nghị đón máy bay của Mục Căng, túi lớn túi nhỏ vali các kiểu mà không thèm về nhà, đến thẳng studio luôn.

Anh nhớ cô chết được.

Mục Căng cũng vừa tới, đang ngồi trang điểm trong phòng.

Phương Mạc Hoài lúc đầu đặt vé buổi chiều, chắc tầm sáng mai là tới nơi, nhưng anh làm xong trước một ngày, thế nên đổi vé về sớm định tạo bất ngờ cho cô.

Anh bước vào phòng trang điểm của Mục Căng, nhìn thợ trang điểm một cái, thợ trang điểm là do Phương Mạc Hoài phân cho Mục Căng, vừa định chào hỏi với anh thì đã bị anh khoát tay, ý bảo cô ấy ra ngoài trước.

Thợ trang điểm hiểu ý gật đầu, kiếm bừa một cái cớ rồi đi ra ngoài, Phương Mạc Hoài bay tót vào trong, thợ trang điểm cũng thuận tay đóng cửa hộ.

Mục Căng đang cúi đầu nghịch điện thoại, bỗng nhiên bị ôm lấy từ đằng sau, hoảng hồn.

Điện thoại rơi xuống đất, cô hoảng sợ quay đầu lại, thấy là Phương Mạc Hoài, thở phảo một hơi, giơ tay đấm anh một phát, “Anh làm em chết khiếp!”

Phương Mạc Hoài cười, nâng mặt cô lên, không đợi cô phản ứng lại đã hôn một cái, chụt một cái siêu toa rồi ôm cô vào ngực.

“Anh nhớ tưởng chết rồi đây này.”

Mục Căng đỏ mặt, trốn khỏi tay anh, “Em sắp quay rồi, anh mau đi ra ngoài đi! Trang điểm xong còn phải thay đồ nữa.”

Phương Mạc Hoài nhìn cô, làm bộ đáng thương, “Anh vừa về, vẫn chưa hôn đủ mà.”

Nói xóng cúi đầu trêu cô, làm như muốn hôn vậy, Mục Căng che môi anh lại đẩy ra sau, “Anh đi ra ngoài ngay cho em!”

“Được rồi, biết rồi, show lồng tiếng kia ngày kia ghi âm đấy, anh nói với đạo diễn là xin nghỉ một ngàu rồi, mới cả anh mới nhận thêm cho em mấy cái đạo ngôn nữa, chờ em quay xong bên này thì bắt đầu bên đấy luôn.” Phương Mạc Hoài xoa xoa đầu cô.

“Sẽ bận lắm đấy.”

Mục Căng nhìn anh, gật đầu cười.

Muốn đội được vương miện, thì phải chịu được sức nặng của nó.

- -----------------------

Eo không phải là so sánh đâu, nhưng mà thề hai bộ tớ làm nó bị nhiều cái giống nhau cực, ở chương 1 lúc gặp lại nhau cũng có đoạn đếm ngày tháng các kiểu, xong nhiều câu thoại giống nhau cực. Giờ đến vụ muốn đội vương miện này. Chương 30 thì có món đầu sư tử. Nó cứ có duyên kiểu gì ấy.

Hôm nay có chương muộn, tại vì tớ ngồi tập làm sub, vì u mê Hoa Thành quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.