Editor: Quỳnh Cửu
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phương Mạc Hoài phải đi sân bay rồi, anh dậy thật sớm, đột nhiên phát hiện ra Mục Căng đang mở mắt, anh hơi hoảng.
“Mục Mục?”
Mục Căng khẽ cựa người, nhìn anh một cái, mím mím môi, “Vâng.”
“Sao thế em?” Phương Mạc Hoài xuống giường, đi tới bên giường cô.
Họ ở phòng tiêu chuẩn, thế nên một phòng có hai giường.
“Không ngủ được ư?” Anh ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu cô.
Mục Căng nhìn anh trong bóng tối, đột nhiên trở nên yếu đuối đi nhiều, chí ít là trong khoảnh khắc cô hoang mang không biết nên làm gì, Phương Mạc Hoài vẫn ở bên cạnh cô, che chở cho cô.
“Em không biết nên làm gì bây giờ cả.” Cô nhỏ giọng nói, lại có thêm đôi chút nghẹn ngào.
“Em có thể nói cho anh nghe, anh biết em có suy nghĩ của riêng em, gì cũng không muốn nói với anh cả, nhưng anh nghĩ sẽ có ngày nào đấy em chịu mở lòng với anh, đừng đóng lén bản thân như thế, đừng biến anh thành kẻ vô dùng như vậy, anh cường đại hơn em nghĩ nhiều lắm, em hiểu không?” Anh bóp bóp mặt cô.
“Có phải anh sắp tới giờ bay rồi phải không?” Mục Căng lảng sang chuyện khác.
“Ừ phải đi rồi, nhưng anh hi vọng được em chính thức trả lời một lần, chừng nào em mới có thể chân chính ỷ lại anh, tín nhiệm anh?” Phương Mạc Hoài thở dài.
Anh đứng dậy, vừa định xoay người, lại bị cô kéo tay lại.
“Phương Mạc Hoài.” Cô ngửa đầu nhìn anh.
“Em đồng ý với anh, đợi anh đi công tác về, em sẽ nói hết cho anh.”
Phương Mạc Hoài cười, xoa xoa đầu cô, dê cụ cúi người hôn cô một cái, “Này mới đúng chứ!”
“Được rồi, anh đi đây, em đi ngủ tiếp đi.”
Mục Căng lắc đầu, “Em tiễn anh đi, em cũng không ngủ được nữa.”
Phương Mạc Hoài lúc đầu định từ chối, nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại gật đầu đồng ý.
Hai người ra sân bay, không đông lắm nhưng cũng không ít người, Phương Mạc Hoài đến sát giờ, nên vừa tới không bao lâu đã chuẩn bị bay rồi.
Anh kéo hành lí, nhìn người nào đó phía sau, đang đeo khẩu trang che mặt, trang bị đầy đủ lắm, chỉ chừa lại mỗi đôi mắt.
“Anh đi nhé, sẽ mau về thôi.” Anh đè vành mũ cô xuống.
Mục Căng gật đầu, “Chú ý an toàn.”
Phương Mạc Hoài cười, vươn tay bóp má cô dưới lớp khẩu trang.
Vừa định nói gì đấy thì loa phát thanh đã giục lên máy bay rồi.
Phương Mạc Hoài thở dài, Mục Căng đẩy đẩy, “Mau đi đi.”
Anh gật đầu, kéo vali, xoay người chuẩn bị đi, Mục Căng đang đứng nhìn anh, đột nhiên thấy anh quay người lại, một tay nâng mặt cô lên, một tay kéo khẩu trang của cô xuống, hôn một cái.
Chỉ hôn một cái thôi là buông rồi, đợi cô chỉnh lại khẩu trang lại thấy cứ bất an thế nào ấy, nhưng mà vì sao thì anh cũng không biết.
Mục Căng bị anh hôn đến ngây người luôn, mím mím môi, quay đầu thoát khỏi tay anh, “Đi nhanh đi!”
Không thể nhây thêm được nữa rồi, Phương Mạc Hoài kéo vali, “Có việc gì thì cứ gọi điện cho anh, anh mở máy 24/24, nếu không gọi được cho anh thì gọi điện cho trợ lí của anh, số điện thoại cậu ấy em có ồi.”
“Nếu cậu ấy cũng không gọi được thì gọi cho bố anh, em nhớ chưa?” Phương Mạc hoài không yên tâm dặn dò.
Mục Căng bị anh chọc cười, “Làm gì mà khoa trương vậy?”
“Đi nhanh đi nhanh đi!” Cô giục.
Phương Mạc Hoài gật đầu, kéo vali xoay người đi, không quay đầu lại nữa.
Mục Căng thở phào nhẹ nhõm, kéo khẩu trang lên cao rồi đè mũ lại, đi ra ngoài ngồi xe chạy về studio.
Phương Mạc Hoài vừa hạ cánh đã phải mở máy nhắn tin báo cho Mục Căng ngay, sau đấy báo bình an cho bố mẹ.
Mục Căng vẫn đang quay, không nhận được tin nhắn của anh, mãi đến tối về khách sạn mới có thời gian trả lời tin nhắn.
Không biết bên đấy có đang bận hay không, nhắn tin cho anh trước, không ngờ anh gọi video qua luôn.
Cô chỉnh chỉnh tóc, nhận máy, “Anh có đang bận không?”
Phương Mạc Hoài lắc đầu, dầu ngón tay vẫn còn cầm điếu thuốc, cười nói, “Cũng không bận lắm.”
Quản lí đang đứng đằng sau: Phương tổng, ngài hút xong thuốc rồi có định về họp không vậy?”
“Đừng hút nhiều thuốc quá.” Mục Căng thấy trên màn hình có lớp khói mỏng lượng lờ, nhắc nhở anh.
Phương Mạc Hoài càng cười tươi hơn, gật đầu dập thuốc, “Nghe em.”
“Quay phim thuận lợi chứ?” Anh hỏi.
Mục Căng gật đầu, “Ổn lắm, chị Thẩm rất quan tâm em, người trong đoàn cũng tốt nữa.”
Ngoại trừ có thêm nhiều kẻ bám đuôi với người theo dõi ra thì cuộc sống cũng chẳng khác mấy cả.
Họ không làm tổn thương tới cô, cô biết đấy là người của Lương tiên sinh, họ sợ cô làm phản.
“Thế là tốt, em chăm sóc bản thân cho tốt, ăn uống đúng bữa, không muốn ăn cơm của đoàn thì bảo trợ lý ra ngoài mua, nghe chưa?” Phương Mạc Hoài dặn dò.
“Biết rồi, anh không bị lệch múi giờ à?” Mục Căng hỏi.
Tính ra anh cũng chỉ mới hạ cánh có mấy tiếng thôi.
“Sao lại không lệch, vừa mới hạ cánh thì có việc, đợi làm xong rồi về ngủ.” Anh kể.
“Chú ý sức khỏe nhé.”
Phương Mạc Hoài gật đầu, “Em cũng thế, mau đi ngủ đi, bên em bây giờ cũng không còn sớm nữa đâu.”
Mục Căng “ừ”, tắt video call đi.
Mục Căng cũng không có nhiều cảnh lắm, tính tổng lại thì chỉ quay khoảng hơn một tháng là đã hòm hòm rồi, ngày thứ 3 Phương Mạc Hoài đi công tác, đoàn có một diễn viên đóng nữ số 3 đóng máy, mọi người đi ăn chúc mừng các kiểu, Mục Căng đương nhiên cũng đi, quan hệ của cô với cô ấy cũng không tồi.
Rượu qua ba tuần, Mục Căng không uống nổi nữa, lấy cớ đi toilet để trốn.
Đầu hơi váng rồi, thế nên vừa bước vừa phải nhìn kĩ thảm dưới đất, không ngờ lại đụng phải người ta.
Cô mờ mịt ngẩng đầu, “Thi Lâm?”
Thi Lâm cũng hơi kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, “Ơ, không phải cô đang quay phim à?”
Hai người quen biết, thế nên người luôn tích chữ như vàng như Thi Lâm cũng nhiều lời hẳn lên.
“Đoàn phim có nữ số 3 hết vai nên ra ngoài chơi một chút.”
Mục Căng cười, “Thế còn anh?”
Cô thấy rõ Thi Lâm cau mày, tưởng là mình hỏi đường đột quá, còn tự nhủ trong lòng, bảo chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn!
Không ngờ mới nghĩ thế thôi, đã nghe thấy một giọng ỏn à ỏn ẻn đằng sau, sau đấy nhào lên ôm lấy cánh tay Thi Lâm, “Anh...”
Thi Lâm lộ rõ vẻ chán ghét, im lặng rút cánh tay của anh ra, “Tôi nói chuyện với bạn, em về phòng trước đi.”
Người kia quét từ đầu tới chân Mục Căng một lượt, ánh mặt đầy bể khinh thường, giọng nói càng để lộ vể khinh miệt không tưởng tượng nổi, “Anh, sao anh có cả loại bạn trông nghèo kiết hủ lậu thế này vậy?”
Mục Căng hơi biến sắc, Thi Lâm cũng nổi giận, “Cô ăn nói kiểu gì vậy?”
Đồ của Mục Căng đều do Phương Mạc Hoài đặt làm cả, hoàn toàn là đồ làm thủ công nên không có nhãn hiệu gì.
Không giống vị Thi đại tiểu thư trước mặt, phối đồ quê một cục, trông già chát, toàn thân hàng hiệu, cứ như kiểu sợ người ta không biết nhà mình có điều kiện ấy.
Trang điểm kiểu nude nhưng lại tô son siêu đỏ, rõ ràng không biết cách trang điểm, chỉ thích đắp đồ hiệu lên người mà thôi.
“Em nói gì sai à?” Thi Lưu trừng anh. “Còn bảo sau này sẽ đối xử tốt với em cơ đấy, hờ, anh nhìn xem thái độ của anh bây giờ là như nào đi?”
Cô ta vừa nói vừa giậm chân bỏ vào phòng, vẫn không quên liếc cô một cái trắng mắt.
Mục Căng hơi rối, ơ...Thi Lâm trông được dạy dỗ tử tế như thế, sao lại có em gái vô học thế này được?
“Phục vụ!” Thi Lâm đột nhiên giơ tay gọi phục vụ qua.
Phục Vụ đi qua, “Xin hỏi ngài cần gì ạ?”
“Cho tôi hai li bia lớn.”
Nói xong nhìn Mục Căng, “Xin lỗi, dạy dỗ không nghiêm, mong cô bỏ quá cho.”
Mục Căng nhún vai, “Không sao, cũng chẳng có gì lớn, con nít thôi mà.”
Hai người cứ nói mấy câu như thế, phục vụ đem bia ra, trông nhiều thực sự, hình như sắp một lít tới nơi!
Anh bưng cốc bia lên, đưa cho cô một li, “Tâm sự không?”
Nói xong cũng tự mình dọa mình luôn, anh chưa bao giờ tán gẫu với con gái cả, chứ đừng nói chủ động tiếp cận, Mục Căng là người đầu tiên.
Mục Căng sửng sốt, không kịp phản ứng lại đấy là có ý gì.
Thi Lâm nói xong, xoay người đi ra ban công.
Mục Căng cũng cầm ly đi theo anh.
“Tính em gái anh kém anh nhiều quá.” Mục Căng nói.
Thi Lâm sửng sốt, cầm li bia cười, ngửa đầu uống một ngụm to, xoay người nhìn Mục Căng, “Muốn nghe chuyện cũ của tôi không?”
Không đợi Mục Căng trả lời, Thi Lâm đã kể.
“Hổi bé, nhà tôi có bốn người, tôi, bố mẹ, còn có cả bé đáng yêu Nhu Nhu nữa. Nhu Nhu đáng yêu cực, lần nọ ra ngoài chơi, bố mẹ bảo tôi trông Nhu Nhu một lát, nhưng tôi lại lơ là, cuối cùng không tìm được Nhu Nhu nữa.” Thi Lâm uống bia.
Thi Lâm nói về chuyện này cứ như đang kể chuyện của người ta vậy, nhưng chỉ có mình anh biết, mỗi lần nhắc tới là một lần dùng tay vạch vết thương của anh ra mà xát muối lên.
“Sau này nhà tôi đã tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được, mẹ tôi cũng vì thế mà sức khỏe ngày càng tệ, giờ còn có cả bệnh tim nữa, không chịu được kích thích.”
“Chuyện này được thay đổi một thời gian trước.” Thi Lâm nói đến đấy, đột nhiên ngẩng đầu, uống ừng ực hết cả cốc bia luôn.
“Đợt trước Cảnh sát thông báo cho chúng tôi là đã tìm ra đám người bắt cóc lừa bán em gái tôi, cả nhà chúng tôi tìm đến đấy, người ta lại bảo là vứt em gái tôi đi từ lâu rồi, vì trong thôn ít người mua bé gái lắm, thế nên hắn ta ném thẳng con bé ở cửa viện mồ côi luôn.” Thi Lâm nói tiếp.
“Cả nhà tôi lại tìm đến viện mồ côi mà hắn nói, tìm được Thi Lưu, vết bớt trên người cô ta giống của em gái tôi như đúc.” Anh nhìn cô.
“Chúc mừng anh.” Mục Căng cười, uống một hớp bia.
Thi Lâm chẳng hiểu sao nghe thấy lời chúc mừng của cô, lại cười không nổi.
Anh chợt nhớ ra gì đấy, rút ví từ trong túi quần ra, mở cho cô xem ảnh chụp chung của hai anh em lúc bé.
“Nhìn này, đây là em gái tôi đấy.”
“Tôi thực sự rất muốn đưa con bé về, xin lỗi con bé, cho con bé những thứ tốt đẹp nhất.”
Thi Lưu không phải em gái anh, anh chắc chắn là như thế.
Mẹ anh không cho xét nghiệm ADN, vô cùng chắc chắn chuyện Thi Lưu chính là con gái bà, sợ xét nghiệm sẽ làm tổn thương tới Thi Lưu.