Editor: Quỳnh Cửu
“Phương Mạc Hoài?” Cô vỗ vỗ mặt anh, không có phản ứng gì.
Cô cau mày, chắc là do hôm qua cứu cô nên mới cảm sốt đây, thể chất anh không tốt lắm, chệch một phát là ốm ngay, đều do cô cả.
Mục Căng đứng dậy tìm hộp thuốc, đo nhiệt độ cơ thể cho anh, may mà không cao lắm, mới 37.8 độ thôi.
Cô lấy thuốc cho anh, nâng anh đang mơ mơ màng màng dậy uống, Phương Mạc Hoài ngủ rất say.
Mục Căng nhìn Phương Mạc Hoài tới thất thần, đột nhiên có điện thoại tới làm cô giật nảy mình, Phương Mạc Hoài cũng khẽ chau mày.
Cô vội vàng tắt chuông điện thoại trên đầu giường đi, thấy Phương Mạc Hoài dễ chịu trở lại mới thở phào.
Nhưng điện thoại vẫn kêu hết lần này đến lần khác, lúc đầu Mục Căng không muốn nhận nhưng thấy người ta đã gọi mười mấy cuộc rồi, cô nhìn Phương Mạc Hoài, lo có việc gấp nên đành tiếp.
Chưa kịp mở lời, người bên kia đã xổ nguyên một tràng, Mục Căng càng nghe càng sững sờ hơn.
“Phương tổng, tin tức của cô Mục đã được ém xuống rồi, bên phía chính phủ cũng đã có bài đăng xác nhận, cơ bản là ổn, nhưng hiện tại vẫn có người nói này nọ trên mạng, bảo anh là...tự hạ thấp giá trị bản thân các thứ, sợ là biết được gì đấy phía sau nên hơi khó đè, có lẽ là cần anh phải đăng một bài đính chính lên Weibo. Còn cả chuyện của Lý Băng Thấm nữa, bên phía cô ta bây giờ cũng chẳng được ổn cho lắm, lúc chuyện xảy ra, cô ta đã đăng Weibo xin lỗi cô Mục cùng với giải thích lí do các kiểu, mà cô Mục lại chưa trả lời lại, thế nên fans của Lý Băng Thấm bắt đầu tấn công Weibo của cô Mục, chỉ trích cô là người mới nhưng lại làm cao kiêu ngạo, chúng tôi đi điều tra người bôi nhọ theo lời anh cũng tra ra được một ít manh mối.” Trợ lý nói xong, còn cẩn thận hỏi thêm một câu.
“Anh xem bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp?”
Mục Căng nhìn Phương Mạc Hoài đang mê man trên giường đầy phức tap, chớp chớp mắt, xoa xoa sống mũi đã xót cả đi, mở miệng, “Tôi là Mục Căng.”
“Phương tổng nhà các anh bị sốt đang ngủ.”
Trợ lý ở đầu dây bên kia trầm mặc trong nháy mắt, cậu ta chỉ muốn đấm mình phát chết ngắc luôn cho rồi, Phương tổng đã không muốn để cô Mục biết mấy chuyện đấy, thế mà bị cậu ta làm lộ sạch rồi.
“Tôi lập tức tới ngay.” Trợ lý nói.
“Từ đã.” Mục Căng ngăn cậu cúp điện thọa.
“Chuyện cậu nói vừa nãy, là sao vậy?” Cô không phải kiểu người hay lướt mạng cho lắm, vài ngày mới nhìn một lần nên không hiểu cái gì đang xảy ra cả.
Trợ lí vỗ trán, nếu cô Mục biết rồi thì giấu cũng chẳng có nghĩa gì nữa, nói thẳng cho xong.
“Sao lại không cho tôi biết?” Mục Căng hỏi.
Cô rất bình tĩnh, cô cũng hiểu Showbiz là thế mà.
“Phương tổng...” Trợ lý ấp úng.
“Anh ấy sợ cô buồn, muốn cô yên tâm quay phim không bị phân tâm, thế nên không nói cô biết.”
Mục Căng hít sâu một hơi, “Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu qua đây đi. Xem tình hình, không được thì mời cả bác sĩ qua.”
Phương Mạc Hoài cũng tính là một nửa người nổi tiếng rồi, vừa đẹp trai lại giàu, ai mà chẳng thích.
Thế nên cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài cũng không ổn lắm.
Cô cúp điện thoại, đặt lên tủ đầu giường, lại ngồi nhìn Phương Mạc Hoài xuất thần, cuối cùng móc lấy ngón tay anh, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Sao lại ngốc đến mức này cơ chứ?”
Cô vừa định rút tay ra thì lại bị Phương Mạc Hoài đột nhiên túm chặt lại, Mục Căng bị dọa sợ, nhìn anh mới phát hiện ra anh vẫn đang ngủ, phỏng chừng là hành động theo bản năng mà thôi.
Cô từ từ rút tay ra, cầm giấy ghi chú trong túi ra viết cho anh một tờ ghi chú.
Lần này Phương Mạc Hoài sốt không nặng lắm, uống thuốc xong ngủ một giấc là khỏe ngay, nhưng mà vẫn hơi lâm râm nóng với đau đầu, anh xoa xoa trán ngồi dậy, “Mục Mục...”
Anh gọi cả nửa ngày chẳng thấy ai đáp lại, anh cau mày xuống giường, tìm khắp nơi chẳng thấy bóng đâu, lấy điện thoại ra gọi thì chẳng ai bắt máy, anh sốt ruột, cô lại đi đâu mất rồi?
Phương Mạc Hoài gọi điện cho trợ lí, hỏi cậu ta có định vị được điện thoại của Mục Căng không, đáp án đương nhiên là không rồi, thế nên gọi cho đoàn phim, cô cũng không tới đó nữa.
Anh chán nản ngồi bệt trên sàn nhà, nhìn cửa, cô lại đi đâu mất rồi? Tại sao mỗi lần đi không thể đưa anh cùng đi chứ?
Phương Mạc Hoài đau đầu tưởng chết, hai tay ôm gối, chôn mặt vào đấy.
Lúc Mục Căng về đến nhà liền nhìn thấy cảnh đấy, cảm giác Phương Mạc Hoài đột nhiên đáng thương lạ kì, cứ như cậu nhóc bị bỏ rơi vậy.
“Phương Mạc Hoài, sao anh lại ngồi trên sàn?” Mục Căng hỏi.
Phương Mạc Hoài ngẩng đầu đứng bật dậy, nhưng vì đứng nhanh quá nên mới loạng choạng lảo đảo, giữ cô vào lòng mình.
Anh tương kế tựu kế, không động, cứ thế ôm cô thật chặt, “Em đi đâu thế?”
“Tôi đi siêu thị mua ít đồ thôi.” Cô giãy ra, “Anh buông tôi ra trước đi.”
“Phương Mạc Hoài!” Cô nói cảnh cáo.
“Không muốn buông.” Phương Mạc Hoài ôm cô cứng ngắc, lắc đầu.
“Em lúc nào cũng thế, không nói không rằng gì với anh câu nào đã đi rồi.” Anh lên án.
“Tôi để lại tờ nhắn cho anh mà.” Cô giải thích.
“Hở?” Phương Mạc Hoài hỏi lại.
“Có phải anh không nhìn thấy không?” Mục Căng tránh ra khỏi người anh, đi vào phòng ngủ, Phương Mạc Hoài cũng theo sau cô vào.
“Đây nè, đây còn gì nữa?” Mục Căng nhìn anh, tự dưng thấy hơi buồn cười.
“Không có thấy.” Phương Mạc Hoài cầm lấy nhìn qua, giả vờ bình tĩnh nói.
Trên đấy viết là: Tôi ra ngoài mua đồ ăn làm cơm, đi siêu thị ở tiểu khu bên cạnh thôi.
“Tôi đi nấu cơm.” Cô nói xong đi về phía phòng bếp.
Phương Mạc Hoài nhìn giấy ghi chú trong tay, cười cười, lon ton tới cửa phòng bếp, dựa lên cửa, “Mục Mục, cần anh đỡ cho không?”
“Không cần.” Mục Căng không quay đầu.
“Anh đi nghỉ ngơi đi, tôi xong ngay thôi.” Mục Căng bảo.
Phương Mạc Hoài không những không đi, còn được voi đòi Hai Bà Trưng đi vào phòng bếp, nhắm eo cô, khom lưng chặt.
Mục Căng giãy giụa, “Anh đang làm gì đấy?”
“Đứng cửa, để anh ôm một tí thôi, một tí là được.” Anh vùi đầu ở cổ cô, buồn buồn nói.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô, làm cho cô rùng mình một cái.
“Em không biết hồi nãy anh sợ tới mức nào đâu, sợ em lại không từ mà biệt, sợ là không thể tìm được em lần nữa.” Giọng anh rất nhỏ, Mục Căng hầu như là không nghe rõ anh nói gì.
“Anh nói gì thế?” Mục Căng thắc mẳc.
Phương Mạc Hoài cười cười không trả lời.
Mục Căng không hỏi nữa, tiếp tục nấu cơm, nhưng mà Phương Mạc Hoài dính không chịu được, cứ ôm cứng lấy cô gạt mãi mà không ra.
Cô bất đắc gì, bị anh ôm thế không làm gì nổi, cô đặt dao xuống, “Phương Mạc Hoài, anh có thể buông ra trước không, tôi nấu cơm xong rồi ôm tiếp nhé?”
“Không đâu.” Phương Mạc Hoài lắc đầu.
Mục Căng tức cái mình, xoay người nhìn anh, hai người đối mắt, cuối cùng không những Mục Căng thua trận, lại còn bị anh nuốt sạch hết lời định nói với hơi thở luôn rồi.