Editor: Quỳnh Cửu
Sau khi Phương Mạc Hoài bị ốm cứ thích bám người như thế, đây là bài học xương máu Mục Căng đúc rút ra.
Hồi nãy anh hôn được một cái thế là buông ra luôn, không dám tiến sâu vào trong, dù sao anh vẫn đang ốm, không muốn lây cho cô.
Dưới ánh mắt đầy áp bức của Mục Căng, Phương Mạc Hoài không thể không bước ra khỏi phòng bếp, đành kéo một cái ghế tới ngay cửa, nhìn Mục Căng tất bật.
“Anh đứng có hơi tí là hôn tôi có được không?” Rõ ràng là không yêu nhau cơ mà, nhưng mà bị anh làm cho không khác người yêu tí nào cả.
“Khồng!!” Phương Mạc Hoài cự tuyệt thẳng thừng.
“Vì sao?” Mục Căng cầm dao quay người lại, cứ như kiểu láo nháo là chém anh luôn không bằng.
Phương Mạc Hoài cười, “Vì em thích anh mà!”
Mục Căng, “...” không phản bác nổi.
Bất đắc dĩ quay người lại, “Thế cũng không được!”
Hôn cô đến mức nhũn cả chân, tim đập loạn, cứ thế thì sớm muộn gì cũng bị anh tóm lại mất, nhưng cô vẫn còn có việc chưa hoàn thành, cô còn phải bắt được đám người kia, nếu anh mà muốn cô thì kiểu gì cô cũng đồng ý với anh mất.
Không xoắn xuýt đề tài này nữa, Mục Căng an tĩnh làm cơm, đột nhiên nghĩ tới gì đấy, không quay đầu, vừa thái vừa hỏi, “Anh đỡ chưa/”
“Đỡ nhiều rồi.”
“Thế thì tốt, trợ lý của anh bảo lát cậu ta qua.” Mục Căng nói.
“Vì điện thoại anh cứ reo không ngừng nên tôi nhận giùm anh, trợ lí anh gọi, tôi bảo với cậu ấy là anh ốm, xin lỗi đã tự ý nhận cuộc gọi của anh.”
“Xin lỗi gì? Của em hết mà.” Phương Mạc Hoài trêu cô.
Mục Căng tiếp tục việc mình, không thèm để ý anh bắt đầu tán tỉnh ghẹo gái, “Việc trên mạng sao không nói tôi biết?”
Lúc ra ngoài mua đồ ăn cô cũng tranh thủ xem qua, năng lực chấp nhận của cô với mấy cái này vẫn đủ, nhìn xong cũng không cảm thấy có gì đặc sắc cho lắm, mấy lời khó nghe hơn cô còn nghe rồi nữa là.
Chỉ có người bị mắng bây giờ không pahri là cô, mà nòng súng lại đang chĩa về phía Phương Mạc Hoài mà thôi.
“Cứ yên tâm mà diễn là được, việc còn lại để anh lo.” Phương Mạc Hoài tham luyến nhìn bóng lưng cô.
“Đây vốn là việc công ty phải lo, cơ bản là giải quyết ổn rồi, không cần lo lắng đâu, yên tâm mà diễn nhé, sau đấy chúng ta đi lồng vừa lồng tiếng vừa đóng cả điện ảnh nữa, nâng cao kĩ thuật.” Phương Mạc Hoài đã chuẩn bị hết con đường phát triển cho Mục Căng rồi.
Điện ảnh với truyền hình không thể so sánh với nhau được, hơn nữa Mục Căng lại còn có thiên phú diễn xuất như thế, không nên lãng phí, còn về phần lồng tiếng, người làm lồng tiếng chẳng mấy ai nổi được, nhưng mà từ lồng tiếng tiến đến khán đài, con đường sẽ rộng rãi hơn nhiều.
Mục Căng có điều kiện tốt, nhan sắc không có vấn đề, diễn xuất cũng thế, chỉ cần có cố gắng thì tài nguyên chẳng lo thiếu, kiểu gì cũng sẽ nổi.
Mục Căng nghe vậy, nhận dao xuống, xoay người, “Nhưng anh có nghĩ tới là tôi căn bản không thích nổi tiếng không?”
Chỉ muốn âm thầm đi lồng tiếng, sau đấy thoát khỏi đám người kia rồi sống một cuộc đời bình đạm mà thôi.
Đây mới là ước nguyện của cô.
Phương Mạc Hoài đối mặt với cô, “Mục Mục em có hiểu là em chẳng còn con đường khác nữa không, con đường này có thể giúp em làm được những gì em muốn làm, anh hy vọng em hiểu được muốn sửa đổi số mệnh, thì phải đứng ở đỉnh chóp của cuộc đời này.”
“Cuộc sống bình thường không hợp với em, em không việc gì phải sợ.” Phương Mạc Hoài đứng dậy, đi tới trước cô.
“Em còn có anh.”
Nói xong, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, “Em xứng đáng có những gì tốt nhất.”
Mục Căng thở dài, cô thực sự không muốn đi tiếp con đường này, thế nhưng Phương Mạc Hoài nói đúng, muốn sửa đổi số mệnh thì phải đứng thật cao, như thế mới có cơ hội thay đổi tình trạng hiện tại.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Tôi hiểu rồi, chuyện dư luận cảm ơn anh nhiều.”
Phương Mạc Hoài không buồn tranh cãi mấy cái câu “cảm ơn” với cô nữa, cứ cãi nữa thì cũng chỉ có anh bị làm cho tức chết mà thôi.
“Nấu cơm nhanh đi! Anh đói rồi.” Phương Mạc Hoài lại quay lại ngồi lên ghế, nhìn cô nấu cơm.
Mục Căng thấy dáng hình đầy thương cảm của anh, cong môi xoay người làm cơm, động tác cũng không tự chủ mà nhanh hơn, ai bảo anh đói bụng chi?
Được ăn lại hương vị đã quen từ lâu, Phương Mạc Hoài suýt nữa thì tự hun nóng cả vành mắt, anh lúc đầu chẳng biết nấu cơm, đồ bên ngoài lại ngại ăn, vì dạ dày đã bị cô nuôi thành khó tính luôn rồi, sau đấy chỉ đành tự học, hồi đấy làm khó ăn kinh khủng, sau này cũng dần ổn hơn, nhưng vẫn không nấu ra được mùi vị cô từng nấu.
Hai người đang ăn cơm thì có người gõ cửa, Mục Căng đứng dậy, “Chắc là trợ lí anh tới, tôi ra mở cửa.”
Quả nhiên là trợ lí của Phương Mạc Hoài, Mục Căng bảo cậu ta vào, trợ lí thay giày, thấy hai người đang dùng cơm, lại tự vả bản thân mấy phát.
Lần nào cũng tới không phải lúc, gọi điện cũng thế....
“Phương tổng.” Cậu quy củ gọi.
“Ờ.” Phương Mạc Hoài cúi đầu ăn canh, nhàn nhạt đáp.
Anh cảm thấy chắc là anh phải đi thông báo tuyển dụng trợ lí lại rồi, tên này không có tầm nhìn tí nào hết, không muốn dùng nữa đâu!
Mục Căng thấy trợ lí khó xử, vào phòng bếp lấy thêm một cái bát, xới một chén cơm đưa cậu, “Trợ lý Trương, ngồi xuống ăn bát cơm đi!”
Động tác của Phương Mạc Hoài đột ngột dứng lại, liếc Mục Căng một cái rồi quay đầu nhìn trợ lí đang vừa nói, “Cảm ơn cô Mục, cô Mục khách sáo quá rồi!” vừa nhận lấy bát cơm, nhẹ nhàng phun ra một câu, trực tiếp làm trợ lý Trương đóng băng luôn!
“Biết là khách sáo thì đừng ăn nữa.” Anh năm năm rồi mới được ăn có một bữa thôi đây này, giờ còn bị cắt ngang nữa, nghĩ thôi là thấy tức rồi!
Trợ lý Trương rụt tay lại, cười nói với Mục Căng, “Xin lỗi cô Mục, đột nhiên tôi nhớ ra là tôi lỡ ăn trước khi tới rồi.”
Mục Căng kiểu, “...” gì mà đột nhiên nhớ ra? Ăn chưa mà tự cậu còn không nhớ cơ à?
Cô cũng chẳng để ý ánh mắt rét chết người của Phương Mạc Hoài, cũng không cảm thấy câu nói hồi nãy có vấn đề gì cả, nhỡ đâu ngày thường anh hay nói kiểu thế với trợ lí thì sao.
“Thế cậu ngồi đấy chờ một chút nhé.” Mục Căng rút bát đũa về, chỉ ghế.
Trợ lý Trương có dám đồng ý ngay đâu, phải lén nhìn sắc mặt của Phương Mạc Hoài cái đã, thấy không có gì bất thường mới ngồi xuống thở phào, đột nhiên lại nghe thấy tiếng ho khan của Phương Mạc Hoài, đứng bật dậy.
Mục Căng sợ tới mức làm rơi cả đũa, nhìn Phương Mạc Hoài, lại nhìn trợ lý Trương, “...”
Phương Mạc Hoài lườm cậu một cái, không nói gì, đưa đôi đũa mà cô chuẩn bị cho trợ lý Trường hồi nãy cho cô, tự ăn tiếp rồi gắp cho cô một ít đồ ăn.
“Ăn nhanh nào.”
Trợ lý Trương lau mồ hôi lạnh trên trán, lại chầm chậm ngồi xuống.
Đáng sợ quá đi mất thôi, cậu ta cảm thấy cậu ta sắp thất nghiệp tới nơi rồi đây này...
Cơm nước xong, lúc đầu Phương Mạc Hoài định dọn chén đãu, nhưng lại bị Mục Căng ngăn lại, “Để tôi làm, anh với trợ lý Trương đi bàn chuyện đi!”
Nói xong không đợi anh cãi lại đã nhanh chóng dọn xong chén đũa đi về phòng bếp rồi.
Phương Mạc Hoài cũng không nằng nặc làm gì, trở về phòng ngủ, trợ lý Trương đóng cửa lại.
“Sao thế?” Phương Mạc Hoài hỏi.
Trợ lý nói hết tình hình hiện tại ra, Phương Mạc Hoài trầm ngâm một hồi, “Scandal của Lý Băng Thấm đào cũng được kha khá rồi chứ?”
“Vâng.” Trợ lý gật đầu.
“Thả từng cái ra đi, để cô ta mãi mãi không ngoi lên mà thở được nữa.” Phương Mạc Hoài giọng điệu nhàn nhạt.
“Thù hận của Lý Băng Thấm trong Showbiz tích tụ lâu rồi, xử lí ổn thỏa, để cô ta tưởng là Diêu Nhiên làm thế, hình như Diêu Nhiên đợt trước còn chi hơn một triệu để nuôi trai bao phải không?” Phương Mạc Hoài tựa người lên đầu giường, cúi đầu lật sách.
“Biến nó thành tiền cô ta dùng để tìm ra scandal của Lý Băng Thấm, tiêu nhiều tiền như thế chỉ để nuôi trai...” Phương Mạc Hoài lắc đầu cười mỉa.
“Để các cô nàng chó cắn cho thôi, đừng vấy lên người chúng ta là đươci.”
Trợ lý gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
“Ừ, về đi, chuyện này làm nhanh gọn vào, tối mai tôi muốn thấy thông báo Lý Băng Thấm bị tống ra khỏi đoàn vì tác phong không nghiêm chỉnh.” Phương Mạc Hoài ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Vâng.” Trợ lý Trương xoay người định đi làm việc.
“Từ.” Phương Mạc Hoài gọi cậu lại.
Trợ lý Trương quay đầu.
“Sau này ít tới đây thôi, có tới cũng đừng tới vào giờ cơm.” Anh nói, giọng nhàn nhạt, nhưng lại làm trợ lý Trương rùng cả mình.
“Đã hiểu ạ.” Nói xong chạy trối chết.
Đàn ông nổi máu ghen lên kinh khủng thực sự!
Sau khi trợ lý Trương đi, Phương Mạc Hoài cũng ra khỏi phòng ngủ, thấy Mục Căng đang ngồi vẽ phác họa.
“Nói xong rồi?” Mục Căng nhìn anh một cái, sau đấy dời tầm mắt.
“Ừ.” Anh ngồi bên cạnh cô.
Mục Căng nhìn kịch bản, không ngẩng đầu mà hỏi, “Hôm đấy Lý Băng Thấm đẩy tôi xuống nước là cố tình phải không?”
“Ừ.” Phương Mạc Hoài gật đầu.
“Vì anh.” Không phải hỏi, mà là trần thuật.
“Có lẽ vậy.” Phương Mạc Hoài thành thật trả lời.
Mục Căng gật đầu, không nói đề tài này nữa.
Phương Mạc Hoài cẩn thận nhìn trộm cô một cái, lúc đầu là do sợ cô giận cá chém thớt, nhưng lại vô tình thấy cô đang vẽ cái gì, không kìm được mà rùng mình một cái.
Cũng có thể, cái này chuẩn Mục Căng luôn.
Vì bị ốm nên mới nghỉ một hôm, sớm hôm sau, hai người đi tới phim trường, sớm nay Mục Căng có cảnh quay sớm, cô đã hóa trang xong lâu rồi, rất nhanh đã tới phiên cô diễn.
Không khéo, lại là cô đối diễn với Lý Băng Thấm lần nữa.
Cành này quay trong phòng rất nhỏ, vì sợ diễn viên lạnh còn thêm cả lò than vào để sưởi, rất ấm, còn có chút nóng nữa cp.
Đóng phim mùa đông, Lý Băng Thấm phòng lạnh, cũng vì kịch bản yêu cầu nên mặc siêu nhiều.
Cảnh diễn này là Lý Băng Thấm ngồi yêu trong phòng để nghe Mục Căng mật báo, hai người nói chuyện chẳng đến 5 phút, cho nên Lý Băng Thấm không được cởi áo khoác.
Cảnh này NG 13 lần rồi, đôi khi là lỗi của Mục Căng, bởi vì cô cô ý, nhưng chỉ có một chút thôi, còn đâu là lỗi của Lý Băng Thấm hết.
Đạo diễn cũng không nhịn nổi nữa, định NG 20 lần luôn hay gì?
Ông ta vừa định bảo ngừng lại, đã bị Phương Mạc Hoài đè vai lại, “Để các cô ấy diễn, tổn thất tôi chịu.”
Cảnh này NG đến lần thứ 21, vì hai người sai như nhau, Lý Băng Thấm sắp nóng tới mức tróc da luôn rồi nhưng lại không dám trách cứ Mục Căng trước mặt nhiều người như thế.
Bởi vì đến cuối cùng người NG nhiều nhất lại là cô ta.
Lớp trang điểm nhòe hết cả rồi, phải đi trang điểm lại, cởi trang phục diễn ra thì mồ hôi đẫm cả đo.
Thực sự nóng kinh khủng khiếp, một căn phòng không tới 20m2, mà có tận 2 cái lò sưởi, cô ta còn mặc tần 7 8 lớp cung trang, bên ngoài còn thêm cả cái áo khoác siêu dày.
Mục Căng từ bên ngoài đi vào trong phòng, chẳng có tí xây xước nào.
Lý Băng Thấm bị nóng tới mức đấy mà lại không được cởi, phải mặc lại quay thêm, dù sao thì cũng mặc như thế quay suốt 2 tiếng rồi.
Nếu cô ta làm cô lạnh, thì cô bắt cô ta chịu nóng.
Ăn miếng trả miếng thôi mà!
Phương Mạc Hoài ngồi trên ghế cười, cô bé nhà anh cũng không cần anh phải quan tâm nhiều, năng lực tự chủ hơi bị ổn!
Phải khen thưởng mới được!
Hai người không bắt ép Lý Băng Thấm thêm, vì biểu hiện của cô ta cũng thể hiện rõ là scandal nổ ra, thì cuộc đời diễn viên của Lý Băng Thấm chắc chắn là đặt dấu chấm hết luôn.
Đạo diễn biết chuyện này, nổi trận lôi đình.
Vì lúc ông quay phim, yêu cầu duy nhất là diễn viên không được dính quá nhiều scandal, cho dù là người Phương Mạc Hoài nhét vào đi nữa thì ông cũng sẵn sàng quăng gánh không làm nữa luôn.
Còn Lý Băng Thấm thì căm tức vô cùng, không ngờ Diêu Nhiên này cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì cho cam.
Đạo diễn gọi điện thoại cho công ty hai nguồ, yêu cầu đổi diễn viên, trong hợp đồng cũng nói diễn viên trong khi quay không được phép bị vướng quá nhiều scandal, đây là vi phạm hợp đồng!
Vì sức ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, mắt thấy top 5 hotsearch đều là scandal của Lý Băng Thấm, cho nên đạo diễn chắc chắn muốn dổi vai.
May mà mới quay có vài ngày, tổn thất vẫn trong phạm vi chịu đựng được, đổi vai nhanh như chớp.
Thái độ của đạo diễn kiên quyết vô cùng, cho dù Lý Băng Thấm khóc cầu xin ông ta, ông ta cũng quyết không giữ cô ta lại.
Chuyện này làm náo loạn thêm mấy ngày nữa, tới ngày thứ 4, Lý Băng Thấm hoàn toàn bị loại bỏ.
Phương Mạc Hoài an tâm uống trà, thổi thổi lá trà trên mặt cốc.
Chỉ là sau khi Lý Băng Thấm đi, vị trí nữ chính bị trống, phải có người ngồi thế vào mới được.
Nhưng có rất ít người phù hợp với yêu cầu của đạo diễn để chọn, lại qua sự kiện của Lý Băng Thấm, đạo diễn tuyển vai cũng phải cẩn thận hơi, sợ lại dây phải một đống scandal nữa.
Tuyển mấy ngày trời không được, cuối cùng vẫn là Phương Mạc Hoài đưa than sưởi giữa ngày tuyết rơi, đề cử cho đạo diễn một người.
Cô ấy xuất thân là sao nhí, diễn cực giỏi, mấy năm rồi toàn hoạt động ở nước ngoài, khí thế manh, không kí kết với công ty mà tự mở phòng làm việc riêng, dưới trướng có khá nhiều diễn viên trẻ tiềm năng, địa vị trong giới không kém Phương Mạc Hoài là bao. Vì bố của Phương Mạc Hoài thích rượu, bình thường hay sưu tầm mấy thứ rượu quý quý thế nên cô ấy trở thành bạn rượu vong niên, quan hệ với Phương Mạc Hoài cũng không tệ lắm.
Nữ diễn viên này ít khi nhận phim, cho dug là Phương Mạc Hoài tới nhờ cô diễn cô vẫn từ chối.
Sau này đạo diễn lại tìm cô ấy nói chuyện, bị cô cự tuyệt thêm lần nữa, Phương Mạc Hoài đành phải kéo cô ấy qua nói nhỏ, hứa dẫn cô ấy tới hầm rượu nhà anh, anh rút một vò xuống đưa cô ấy làm cho mắt Lâm Thẩm trợn ngược cả lên.
Tuy là nữ diễn viên nhưng cô ấy cực kì thích uống rượu, nghiện rượu như mạng luôn.
“Thành giao không?”
Cô ấy gật đầu, “OK luôn.”
Nói xong duỗi tay ôm lấy vò rượu.
Phương Mạc Hoài tránh khỏi, “Mục Căng phải nhờ cô chiếu cố nhiều hơn, bộ phim tiếp theo để cô ấy đóng cùng ổn chứ?”
Cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm bình rượu không nhúc nhích, đây là rượu ngon mấy thập niên liền đấy, gật đầu điên cuồng, “Được, chiếu cố!”
Phương Mạc Hoài yên tâm, đưa vò cho ấy, đứng dậy gọi cho đạo diễn bảo ông ấy chuẩn bị hợp đồng để kí.
- -------------------
Chương tặng kèm thứ 4 nhé