Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 30: Chương 30: Cô ấy là người đa nhân cách? (1)




Editor: Cà Pháo

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Mạc Y Phi

Vào cuối buổi hội thảo học thuật, di động của Nhiếp Vũ Tranh bỗng nhiên rung lên. Nếu là hồi trước, cuộc gọi không đúng lúc này chắc chắn sẽ bị anh mặc kệ, nhưng con người là động vật chủ quan.

Nhiếp Vũ Tranh rời khỏi chỗ ngồi, đi đến hành lang khá yên tĩnh bên ngoài phòng họp.

“Không quấy rầy anh chứ?” Chúc Cẩn Niên hoàn toàn không biết gì về sinh hoạt của anh, hai lần chủ động liên lạc với anh đều dùng câu mở đầu khách sáo như vậy.

“Không.” Cho dù có cũng là không.

Giọng nói của Chúc Cẩn Niên lộ ra chút kích động: “Anh từng tiếp xúc với người đa nhân cách chưa?”

Nhiếp Vũ Tranh ngước mắt suy nghĩ hai giây, chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ: “Cho đến hiện tại, tôi từng tiếp xúc với một người đa nhân cách, ngoài nhân cách chủ, ba nhân cách bị tách ra thành ba tính cách khác nhau, ngay cả tuổi tác cũng có sự khác biệt rất lớn.”

Tạm dừng một chút, anh hỏi: “Cô đột nhiên hỏi tôi như vậy là muốn tôi chỉ bảo hay định cung cấp cho tôi trường hợp có thể phân tích vụ án?”

“Nếu như cả hai cùng có đủ cả thì sao?”

Trong lòng Nhiếp Vũ Tranh đã đoán được một chút, còn cố ý hỏi: “Ai là người đa nhân cách?”

“Người mất trí nhớ ý.” Cô trả lời: “Tôi đã hẹn cô ấy hôm nay đến chỗ tôi tư vấn, nhưng cô ấy lại không nhớ rõ tôi là ai. Nhưng cô ấy nhớ được chủ nhật tuần trước mình gọi điện đến chương trình “Gõ cửa trái tim bạn”, nói không chừng bây giờ cô ấy còn nhớ anh.”

Nhiếp Vũ Tranh cười: “Chỉ dựa vào cái này mà cô cho rằng cô ấy là người đa nhân cách ư?”

“Đây chỉ là giả thiết lớn mật của tôi thôi, sau đó phải cẩn thận chứng thực nữa.”

“Tinh thần đáng khen.”

Bên kia im lặng vài giây: “... Bây giờ tôi càng nghe càng không hiểu rốt cuộc anh khen tôi hay châm chọc tôi.”

“Khen cô.” Ý cười trong mắt Nhiếp Vũ Tranh không giảm.

Chúc Cẩn Niên cười cho có lệ: “Ha ha, tôi không tin.”

“Cho tôi số điện thoại của cô ấy.”

“Anh... Làm gì?”

“Rèn sắt khi còn nóng.”

Cô vẫn không hiểu: “Cái gì?”

Đối với cô, anh rất kiên nhẫn: “Nhân lúc cô ấy còn nhớ tôi thì phải xác minh giả thiết lớn mật của cô một chút.”

Lúc cô gửi số điện thoại đến, cuộc hội thảo bên trong vừa kết thúc. Nhiếp Vũ Tranh trở lại phòng họp cất luận văn sưu tầm vào cặp, sau khi các chuyên gia và học giả tham gia cuộc hội thảo đều gần như rời khỏi phòng họp thì anh mới gọi điện.

“Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Tranh.”

“Nhiếp Vũ Tranh...” Đối phương chần chừ một chút rồi bỗng nhiên “ồ” một tiếng: “Anh là thầy Nhiếp? Anh... có chuyện gì không?”

“Cô gọi điện thoại đến đường dây nóng của chương trình nói mình mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn, nhưng não bộ chưa từng chịu tổn thương. Gần đây, nhóm nghiên cứu của chúng tôi đúng lúc đang nghiên cứu vấn đề này, chúng tôi cần một vài ví dụ thực tế để làm phong phú luận điểm. Tôi nghĩ, cô đã có lòng xin giúp đỡ nhưng lại không muốn đi tư vấn tâm lý hoặc phòng khám bệnh, thế thì trong điều kiện tiên quyết là không tiết lộ thông tin cá nhân, cô có sẵn lòng nói rõ chi tiết với tôi một chút không?”

“Thầy Nhiếp...” Trong điện thoại, Hân Tuyết muốn nói lại thôi, lúc sau mới nói tiếp: “Chuyện mất trí nhớ này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, nhưng tôi lại sợ bị người khác phát hiện, cho rằng đầu óc tôi có tật gì đó. Để nhắc nhở mình, thỉnh thoảng tôi sẽ ghi một vài chuyện quan trọng vào vở, nhưng chuyện ghi lại tôi thường sẽ không quên, chẳng hiểu tại sao mấy chuyện và người khác luôn nhắc nhở tôi thì tôi lại thật sự quên. Dù sao tôi cũng không thể ghi vào vở những chuyện ăn uống vệ sinh của mình. Còn có, mấy ngày nay tôi cảm thấy… Tôi đã đi tìm chuyên gia tư vấn, bởi vì vừa nãy hình như có một chuyên gia tư vấn họ Chu gọi điện thoại qua hỏi tôi vì sao lại lỡ hẹn, mà tôi thật sự không nghĩ ra. Tôi rất buồn rầu, sắp điên rồi, thật đó.”

“Chuyên gia tư vấn tâm lý Chúc Cẩn Niên. Chúc trong chúc phúc.” Nhiếp Vũ Tranh sửa lại, lộ rõ tâm lý bao che khuyết điểm.

“Đúng! Chính là cái tên này! Thật ra, cô ấy... đi tìm tôi không chỉ một lần, mà vốn tôi không biết cô ấy, hoặc là... đã quên quá trình quen biết cô ấy.” Hân Tuyết bỗng nhiên ngừng một lát mới hỏi: “Nói như vậy, anh cũng biết cô ấy à?”

“Cô ấy là vừa là chuyên gia tư vấn tâm lý của cô, đồng thời cũng là trợ lý của tôi. Lúc cô tìm cô ấy để tư vấn thì phủ nhận chuyện gọi đến chương trình xin giúp đỡ. Khi cô gọi đến chương trình xin giúp đỡ của tôi và người dẫn chương trình thì lại phủ nhận chuyện đi tư vấn tâm lý. Có thể nói, trước mắt, tổng cộng cô đã xin giúp đỡ từ ba người, cô ấy, tôi và người dẫn chương trình Tiểu Phỉ.”

“Trời ạ!” Hân Tuyết hoảng sợ.

Bây giờ phải bắt đầu rèn sắt khi còn nóng: “Một khi đã như vậy, cô có đồng ý để tôi và Chúc Cẩn Niên phụ trách khơi thông tâm lý hoang mang của cô không?”

“Đồng ý! Không chỉ anh muốn biết, tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc mình đã nói gì với cô ấy...” Hân Tuyết rất hoảng hốt: “Thầy Nhiếp, chúng ta... có thể gặp nhau không? Ý tôi là, tôi, Chúc Cẩn Niên và anh, ba người cùng gặp nhau?”

“Đương nhiên có thể. Nhưng để tránh đến lúc đó cô quên đoạn đối thoại này của chúng ta, bây giờ cô hãy làm theo những gì tôi nói.”

“Được, anh nói đi, anh cần tôi làm gì?”

***

Địa điểm gặp mặt là quán cà phê Lam Hải đối diện tòa nhà Tùng Hải. Chúc Cẩn Niên tới sớm và gọi một cốc Cappuccino. Nắng chiều ấm áp xuyên qua cửa sổ kiểu Pháp rơi lên một nửa bàn tròn nhỏ, một nhánh cây cát cánh cắm trong bình hoa hình tròn, lấp lánh và rõ ràng dưới ánh mặt trời.

Trong quá trình chờ đợi, cô mở Weibo ra, định xem thử trên newfeed có gì mới không thì chợt thấy ba tin nhắn riêng của một người chưa theo dõi.

Ấn vào xem thử, tin nhắn tới từ một ID lạ không có ảnh đại diện: hello4009.

[hello4009]: Cẩn Niên thân ái, em thật là thơm, dùng nước hoa nữ Burberry London sao? Chỉ cần ngửi thấy mùi vị của em, phía dưới của tôi đã cực kỳ cứng.

[hello4009]: Em mặc đồ đen nhìn rất trắng, tôi không nhịn được mà nghĩ, có phải áo lót và quần lót của em cũng là màu đen không? Nếu vậy thì quá hoàn mỹ, tôi sẽ say đến chết ở giữa khe rãnh ngực của em!

[hello4009]: Em là người phụ nữ tôi phải “làm” trong cuộc đời này.

Nói năng đê tiện như thế! Thật sự là cay mắt.

Chúc Cẩn Niên liếc nhìn chiếc áo khoác len màu đen mình vắt trên tay cầm của ghế dựa, nhíu mày lại.

Có phải Chương Tĩnh Minh không? Hôm nay, hắn thấy cô mặc áo khoác màu đen ở đâu? Làm sao ngửi được mùi nước hoa của cô? Có lẽ là... Hắn đã theo dõi cô nhiều ngày, thậm chí gặp thoáng qua, do mấy ngày gần đây cô buông lỏng cảnh giác nên không hề hay biết?

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân vững vàng, Chúc Cẩn Niên hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn, Nhiếp Vũ Tranh đã đến, anh mặc bộ âu phục màu xám kiểu áo khoác dài, trông khá đẹp trai và cao quý, lúc đi qua cô, mùi vị của nắng cũng lướt qua theo.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cô, khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đợi lâu rồi.”

Ánh mặt trời chiếu vào bờ vai anh, giống như phông nền của quán cà phê, đều là màu ấm.

Chúc Cẩn Niên ngước mắt nhìn anh, miễn cưỡng nở nụ cười, tỏ vẻ mình không để bụng.

Anh cúi đầu, lật xem menu viết tay của quán cà phê, mắt cũng không nâng mà chỉ hỏi: “Có tâm sự à?”

“Anh xem này.” Chúc Cẩn Niên đẩy di động của mình sang, đồng thời nghiêm túc quan sát vẻ mặt của anh.

Nhiếp Vũ Tranh nhìn thoáng qua màn hình rồi nhíu mày lại, ngước mắt nhìn cô, tiếp đó rời mắt về phía chiếc áo khoác len màu đen bên cạnh, xác định một lát, bỗng nhiên, anh lại quay đầu, nhanh chóng liếc nhìn đường cái bên ngoài mấy lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Chúc Cẩn Niên.

“Tôi phải đi báo cảnh sát.” Chúc Cẩn Niên nghiêm túc nói.

“Cho dù chứng cứ vô cùng xác thực thì hình phạt nặng nhất của pháp luật dành cho loại hành vi này chỉ là tạm giam mười ngày, phạt 500 tệ.” Đầu ngón tay của Nhiếp Vũ Tranh chỉ vào màn hình: “Đây là nguyên nhân Chương Tĩnh Minh dạy mãi không sửa.”

Chúc Cẩn Niên ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cứ để như vậy?! Anh xem những lời của hắn kìa!”

“Đương nhiên không thể.” Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô: “Để tôi xử lý.”

Chúc Cẩn Niên định hỏi anh rốt cuộc muốn xử lý như thế nào, chợt thấy Hân Tuyết đi vào quán cà phê, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ có thể bỏ chuyện này sang một bên: “... Cảm ơn.”

“Nói sớm rồi.” Anh đáp.

“Hả?”

Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô, khóe môi cong lên, cũng không giải thích nhiều.

Tóm lại anh muốn xử lý như thế nào? Đợi chút, dường như anh rất để ý đến chuyện cô bị quấy rối? Thật ra anh có thể buông tay mặc kệ chuyện này, dù sao giữa cô và anh không có quan hệ lợi hại hay thân thiết gì cả... Chúc Cẩn Niên hơi ngẩn người, Hân Tuyết đeo khẩu trang đến gần chào hỏi với cô, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngẩng đầu cười nói: “Đến rồi à? Mời ngồi.”

Hân Tuyết nhất thời không biết nên ngồi chỗ nào, cô ta nhìn hai bên mang theo vài phần ngạc nhiên, chỉ vào Nhiếp Vũ Tranh: “Ừm... Người này là...”

Nhiếp Vũ Tranh thoải mái, cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác lông màu đỏ trước mặt này đang ở trong giai đoạn hoàn toàn không nhớ rõ mình.

“Đây là Nhiếp Vũ Tranh, một trong những nhà tâm lý học của Sa Mạc Cam Tuyền chúng tôi.” Chúc Cẩn Niên giới thiệu: “Lúc cô xin giúp đỡ trong chương trình “Gõ cửa trái tim bạn”, anh ấy đã nghe điện thoại của cô với tư cách là khách quý của chương trình. Nếu cô từng nghe chương trình hẳn là biết.”

“Xin chào.” Nhiếp Vũ Tranh lạnh lùng nói, giọng điệu giải quyết việc chung khiến người ta có cảm giác xa cách rất mạnh, hoàn toàn khác hẳn khi nói chuyện với Chúc Cẩn Niên: “Ngày hôm qua, thông qua điện thoại, chúng ta đã hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau.”

Hân Tuyết đứng ngây người tại chỗ một lát, dường như vẫn không nhớ ra nội dung trò chuyện với Nhiếp Vũ Tranh ngày hôm qua. Cô ta do dự rồi lựa chọn ngồi ở vị trí bên cạnh Chúc Cẩn Niên, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, cúi đầu, trông rất cô đơn và buồn bực.

Chúc Cẩn Niên mơ hồ ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên người cô ta, không khỏi xoa chóp mũi, có thể do sở thích cá nhân khác nhau nên cô vẫn không thể thích nổi mùi này.

Cô ngước mắt nhìn Nhiếp Vũ Tranh - người ngồi đối diện, chỉ thấy Nhiếp Vũ Tranh đang quan sát Hân Tuyết bên cạnh, ánh mắt kia mang theo sự đánh giá, mãi không rời đi.

“Cô mang di động không?” Một lát sau anh mở miệng hỏi.

Hân Tuyết ngẩng đầu, lúc trả lời có hơi căng thẳng, vừa tìm vừa nói: “Tôi có mang.”

Nhiếp Vũ Tranh hất cằm về phía chiếc di động cô ta tìm ra và để lên bàn: “Mở nơi lưu trữ ghi âm ra, tìm bản ghi âm đặt tên của tôi. Nếu không ngại, hãy bật âm lượng lớn nhất.”

Nghe như đang làm ảo thuật. Chúc Cẩn Niên hứng thú mà nhìn về phía Hân Tuyết.

Chỉ thấy Hân Tuyết chần chừ một chút, cuối cùng nghe theo lời anh nói, phát hiện bản ghi âm này trong nơi lưu trữ ghi âm của mình. Cô ta trợn mắt, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vũ Tranh, lại nghiêng đầu nhìn Chúc Cẩn Niên, mang theo chút vội vàng và thăm dò rồi ấn phát ghi âm.

“Vâng… tôi là Hân Tuyết. Bởi vì trí nhớ tôi không tốt nên phải ghi âm nhắc nhở mình một chút. Tôi đồng ý với Nhiếp Vũ Tranh sẽ tiến hành nghiên cứu và điều tra tình huống đặc biệt của mình, vì trước đó tôi từng xin giúp đỡ từ một chuyên gia tư vấn tâm lý họ Chúc nhưng đã quên hết, cho nên tại đây, tôi còn đồng ý để thầy Nhiếp và cô giáo Chúc cùng nhau khơi thông và hiểu rõ toàn bộ tình huống cụ thể của tôi. Xong, vậy nhé.”

Chúc Cẩn Niên nhìn về phía Nhiếp Vũ Tranh, gật đầu với anh tỏ vẻ khen ngợi. Biện pháp này của anh không tệ lắm, bất luận hôm nay là Hân Tuyết quên Nhiếp Vũ Tranh hay Chúc Cẩn Niên, hoặc là hai người đều bị lãng quên, bản ghi âm này đều có thể chứng minh cô ta đồng ý để hai người bọn họ cùng nhau tham gia điều tra chứng mất trí nhớ của cô ta. Với cách này thì đỡ phải giải thích cho nhau cả buổi.

“Trưa hôm qua ghi âm....” Hân Tuyết thì thào nói như đang lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra chút nghi ngờ và bất an: “Kỳ lạ, hôm qua lúc nào thì tôi...”

“Hoàn toàn không nhớ được hả?” Nhiếp Vũ Tranh hỏi.

Hân Tuyết lắc đầu: “Cái này giống như một người có giọng nói giống tôi, lấy điện thoại của tôi ghi âm đoạn này vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.