Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 29: Chương 29: Cuồng theo dõi (3)




Editor: Cà Pháo

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Mạc Y Phi

Mấy ngày nay khi đi làm, Chúc Cẩn Niên cảm thấy mình giống như một tên trộm, trước khi mở cửa thì nhìn mắt mèo, trước khi ra khỏi cửa tòa nhà cũng nhìn xung quanh một lượt, chỉ sợ Chương Tĩnh Minh bỗng nhiên đi ra từ xó xỉnh nào đó mỉm cười chào hỏi với cô.

Nhìn tình hình mấy ngày nay khá yên tĩnh, có vẻ hắn còn chưa phát hiện chỗ ở của cô.

Cô sàng lọc người theo dõi Weibo của mình một lượt xem có xuất hiện người nào là Chương Tĩnh Minh không rồi hẵng nói, hắn muốn xem Weibo của cô thì nhất định phải theo dõi.

Việc riêng là việc riêng, việc chính vẫn phải làm. Lan Khiết Phỉ gửi cho cô số điện thoại của người xin tư vấn ngày đó, đối chiếu với ID người gọi của Hân Tuyết, quả nhiên giống nhau như đúc.

Dưới sự gợi ý của Chúc Cẩn Niên, Lan Khiết Phỉ gọi điện thoại cho Hân Tuyết, lấy cớ là người dẫn chương trình của đài phát thanh gọi lại để hỏi thăm, hỏi xem cô ta có muốn đi tư vấn tâm lý không và muốn giới thiệu một nhà tâm lý tư vấn cho cô ta.

Lúc Hân Tuyết nghe máy thì đúng lúc hoàn thành xong một đoạn múa, cô ta đang ngồi một chỗ nghỉ ngơi uống nước. Cuộc gọi quái lạ này khiến cô ta dở khóc dở cười: “Cô là... Tiểu Phỉ? Tiểu Phỉ của chương trình “Gõ cửa trái tim bạn”? Ha ha, sao có thể chứ? Tôi chưa từng gọi điện đến đường dây nóng của các cô, rốt cuộc cô gọi nhầm số hay là kẻ lừa đảo thế?”

“Bạn thính giả này, nếu bạn không tin lời tôi nói thì có thể tìm bản ghi âm của chương trình đêm chủ nhật nghe thử, trên trang web chính thức của chúng tôi có đó.” Lan Khiết Phỉ không phải không nghĩ tới tình huống này cho nên đã sớm nghĩ cách trả lời: “Vì nội dung bạn nói với chúng tôi là chứng mất trí nhớ nên việc bạn không nhớ chuyện đã gọi đến đường dây nóng, chúng tôi đều có thể hiểu. Tôi hi vọng bạn có thể nhanh chóng nhớ lại.”

Đầu bên kia, Hân Tuyết im lặng khá lâu mới lên tiếng: “... Như vậy à, thế thì để tôi... tôi xem thử.”

Cúp máy, cô ta vẫn không quá tin tưởng nên đành lên mạng tìm thử số điện thoại đường dây nóng của chương trình “Gõ cửa trái tim bạn”, sau đó lục lọi cuộc gọi nhỡ trong di động của mình, sửng sốt tìm được thông tin cuộc gọi vào khoảng thời gian mà Lan Khiết Phỉ nói.

Cô ta bất chấp việc luyện múa, nhanh chóng lên trang web chính thức của đài phát thanh và truyền hình thành phố Bằng tìm bản ghi âm ngày đó, kéo đến gần cuối của đoạn ghi âm, một lát sau liền nghe thấy nội dung xin giúp đỡ của mình.

Cô ta ngây người, cảm giác như đang ở trong mơ vậy.

Ngày đó người gọi đến đường dây nóng này... sao có thể là mình? Cái gì cứ vài ngày thì mất trí nhớ? Mình vốn không hề mất trí nhớ! Ngày hôm qua, hôm kia, thậm chí chuyện ba ngày trước, cô ta đều nhớ rõ ràng, kể cả chủ nhật tuần trước, cô ta cũng có thể nhớ được đại khái mình đã trải qua như thế nào!

Buổi sáng lẫn buổi chiều cô ta đều đang tập múa để kiểm soát cân nặng, giữa trưa ăn ngô luộc và chút salad, vì đúng lúc đang trong kỳ kinh nguyệt nên ban đêm thắt lưng đau kinh khủng, không thể không đun chút nước đường đỏ và long nhãn để uống rồi đi ngủ sớm…

Chẳng lẽ lại mộng du?

Người mộng du sẽ gọi điện thoại sao? Sẽ nói những lời đầy logic và rõ ràng như vậy ư? Mang theo nghi vấn, cô ta nhanh chóng gọi điện thoại cho Chúc Cẩn Niên.

Nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, Chúc Cẩn Niên hơi bất ngờ. Cô giả vờ không biết gì mà nghe máy, lễ phép chào hỏi: “Alo, xin chào, văn phòng Sa Mạc Cam Tuyền xin nghe, tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý Chúc Cẩn Niên.”

“Xin chào, cô giáo Chúc, cô còn nhớ tôi không? Tôi... Tôi là Hân Tuyết!” Giọng nói khá đặc biệt, mang theo chút vội vàng.

“Tất nhiên là nhớ rồi. Tiểu Tuyết, gần đây cô thế nào?”

“Bệnh mộng du của tôi hình như càng nghiêm trọng hơn. Tôi…. Muốn gặp cô để nói chuyện trực tiếp, cô có rảnh không?”

Chúc Cẩn Niên ngắm nghía chiếc bút mình cầm: “Mười một giờ sáng mai tôi rảnh.”

“Được, tôi sẽ đúng giờ đến gặp cô.”

Chúc Cẩn Niên nhấc ống nghe của điện thoại văn phòng lên, nghĩ một chút lại bỏ xuống, cô lấy di động ra, mở WeChat, tìm tên Nhiếp Vũ Tranh rồi gửi tin nhắn.

“Đang bận à?”

Không biết bây giờ trong danh bạ WeChat của anh tăng thêm mấy người rồi?

Di động rung lên, được rồi... Quả nhiên, anh không phải người đàn ông thích dùng công cụ chat. Nhưng mà... anh không biết là từ từ trò chuyện từng câu sẽ có thời gian để hòa hoãn, có thể cân nhắc cách dùng từ và giọng điệu hơn nhiều sao?

“Alo.” Giọng nói của Chúc Cẩn Niên lộ ra chút bất đắc dĩ và lười biếng.

“Có chuyện gì?” Tiếng nói trầm thấp lành lạnh nhưng rất êm tai.

“Người xin anh tư vấn về chứng mất trí nhớ ngày đó thực sự từng là khách hàng của tôi. Tiểu Phỉ bảo cô ấy nghe bản ghi âm chương trình hôm đó xong thì cô ấy gọi điện thoại cho tôi, một mặt có thể hoàn toàn không nhớ được bản thân đã gọi đến đường dây nóng của chương trình, mặt khác cô ấy muốn nói chuyện trực tiếp với tôi.” Chúc Cẩn Niên chậm rãi lên tiếng: “Lúc cô ấy đến tư vấn, tôi sẽ hỏi cô ấy có đồng ý cho anh tham gia không. Tôi không thể vì đánh cược hay đấu tranh để giành chiến thắng mà chia sẻ khách hàng với anh, cho dù anh là nhà nghiên cứu và phân tích tâm lý chuyên nghiệp cũng không thể.”

“Tố chất chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp của cô khiến tôi cảm động.” Nhiếp Vũ Tranh nói: “Chờ tin tốt của cô.”

Chúc Cẩn Niên miễn cưỡng cười hai tiếng rồi nói tạm biệt.

Nhiếp Vũ Tranh nhìn thời lượng cuộc gọi ngắn ngủi 56 giây trên màn hình di động, khóe môi cong lên.

Trước đây, anh phản cảm nhất là có người tán gẫu những chuyện khác trong khi nói chuyện chính, nhưng khi Chúc Cẩn Niên nói chuyện điện thoại với mình, ngoại trừ nói mấy việc chính ra thì cô hoàn toàn không tán gẫu khiến anh có chút tiếc nuối vì chưa thỏa mãn.

Con người thực sự là động vật chủ quan.

Một bên khác trên ghế sofa, vẻ mặt Thẩm Tử Bình đông cứng, giống như lâm vào trong hồi ức gì đó, rất lâu sau mới hoàn hồn: “Cậu... gọi điện thoại xong rồi à?”

Nhiếp Vũ Tranh gật đầu, đặt di động xuống bên cạnh.

“Thấy cậu nhìn chằm chằm vào di động, tôi còn tưởng là cậu muốn nhận cuộc điện thoại khác cơ.” Thẩm Tử Bình bưng trà nóng lên uống một ngụm, hắng giọng nói: “Cậu bỗng nhiên đưa ra đề nghị khởi động lại việc điều tra vụ án mất tích của Hòa Thi Nhụy khiến tôi rất bất ngờ. Thật ra, cô ấy xem như là một khúc mắc của tôi, năm đó, vụ án đầu tiên tôi tiếp nhận khi trở thành cảnh sát hình sự chính là vụ án mất tích của cô ấy. Trước mắt, cô ấy chỉ có thể giống như số người mất tích khác trên cả nước, bị ghi vào cơ sở dữ liệu ADN, nếu xuất hiện một thi thể nữ không rõ danh tính nào đó thì mới có thể được đối chiếu. Nghĩ lại... đã mười năm rồi, cũng không có một thi thể nào để đối chiếu.”

“Rốt cuộc khúc mắc của cậu là bản thân vụ án mất tích hay là người mất tích?” Nhiếp Vũ Tranh ngước mắt nhìn mấy lá trà từ từ chìm xuống trong chén.

Thẩm Tử Bình cười ha ha: “Trong lòng cậu biết rõ thì đừng cố tình nói ẩn ý để kích thích tôi. Cũng không lừa cậu, hồi trung học tôi và Hòa Thi Nhụy đã là bạn cùng lớp, tôi vẫn luôn rất thích cô ấy. Vì vậy, tôi vừa hi vọng tìm được cô ấy vừa hi vọng không lấy cô ấy ra đối chiếu với hình dạng của một cái xác! Đúng rồi...” Anh ta ngồi thẳng lưng, quay đầu nhìn Nhiếp Vũ Tranh: “Chúc Cẩn Niên - người lần trước phối hợp điều tra, dáng vẻ cô ấy cũng rất giống Hòa Thi Nhụy, khi đó vừa trông thấy cô ấy, tôi đã choáng váng.”

Nhiếp Vũ Tranh nghiêng đầu nhìn anh ta: “Vì vậy, cô ấy bị Chương Tĩnh Minh nhắm tới, cũng không khiến người ta bất ngờ cho lắm.”

“Cái gì?!” Thẩm Tử Bình trợn mắt: “Tên khốn nạn này, hắn...”

“Sau khi Hòa Thi Nhụy mất tích, vì sao cứ cậu khăng khăng với manh mối về Chương Tĩnh Minh thế?”

“Là vì sự theo dõi và quấy rối của Chương Tĩnh Minh đã khiến Hòa Thi Nhụy không chịu nổi kiểu phiền nhiễu này!” Thẩm Tử Bình khá kích động: “Chúng tôi từng hỏi rất nhiều người bạn bên cạnh Hòa Thi Nhụy, kể cả mấy người bạn cùng kí túc xá, cô ấy nhiều lần bị dọa đến phát khóc, trốn trong kí túc xá không dám ra ngoài. Hắn ảo tưởng Hòa Thi Nhụy là bạn gái mình, viết nhật ký bí mật gì đó miêu tả lung tung những chuyện hắn làm với cô ấy, rất rõ ràng, không hề có giới hạn; lúc lén theo dõi hành tung của cô ấy, hắn thậm chí... Hầy! Không nói nữa, ghê tởm. Hắn rất say mê Hòa Thi Nhụy, theo tôi thấy đã đạt tới trình độ biến thái, nếu đàn em Chúc là mục tiêu mới của hắn, chắc chắn hắn sẽ giẫm lên vết xe đổ. Cô ấy ở khu nào? Để tôi liên lạc với mấy anh em của cục cảnh sát, đặc biệt chú ý đến Tiểu Chúc một chút.”

“Trị phần ngọn không trị tận gốc.” Nhiếp Vũ Tranh phản đối: “Cơ chế tâm lý của kẻ cuồng theo dõi là dựa vào phản ứng lớn của nạn nhân làm thú vui, phản ứng càng lớn thì sự cổ vũ bọn họ nhận được càng mạnh. Nếu có thể, tôi muốn biết rõ nội dung điều tra về Chương Tĩnh Minh của cậu năm đó, một khi phát hiện điểm đột phá, mời cậu lập tức khởi động lại cuộc điều tra.”

“Nếu cậu bằng lòng hỗ trợ, đương nhiên tôi không thể chối từ, tôi hi vọng tên khốn kia vào tù hơn bất kỳ kẻ nào.” Thẩm Tử Bình lập tức đứng lên, đi đến bên bàn làm việc nhấc ống nghe: “Tiểu Lưu, cậu sửa sang lại tài liệu của vụ án số 060412 trong máy tính của tôi rồi đưa đến chỗ tôi nhé.”

“Thời gian cách mười năm, cậu còn có thể đọc được số hiệu của vụ án, không biết do trí nhớ tốt hay là tình cảm sâu sắc nữa.” Trong mắt Nhiếp Vũ Tranh giấu giếm ý cười.

“Hừ, cậu lại thế nữa rồi.” Thẩm Tử Bình bất đắc dĩ nói.

Nửa tiếng sau, Tiểu Lưu chuyển tài liệu đến, Thẩm Tử Bình bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn Nhiếp Vũ Tranh, “Ồ” một tiếng thật dài: “Có dụng ý khác! Hoa hậu giảng đường là quá khứ, người nào đó mới là hiện tại nhỉ?”

Nhiếp Vũ Tranh chẳng nói đúng sai, nhận lấy tài liệu rồi gật đầu xem như tạm biệt.

Văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Tử Bình nắm chặt tay thành nắm đấm, bả vai run lên, dáng vẻ của Hòa Thi Nhụy lại hiện lên rõ ràng trước mắt, nhất thời, tình yêu, khổ sở, xót xa, đau đớn và nỗi tiếc nuối đan xen, một mối tình thầm mến khắc cốt ghi tâm, dù bây giờ đã có vợ con nhưng nghĩ đến chuyện không biết người đó ở nơi nào, cảm giác phức tạp này giống như sóng lớn tát vào bờ đê, ba chữ khi còn trẻ chưa nói ra đã trở thành chấp niệm suốt đời của một người đàn ông.

***

Đến gần 11 giờ, Chúc Cẩn Niên bảo dì lao công dọn dẹp đồ uống thừa trên bàn trà của văn phòng rồi ngồi chờ Hân Tuyết.

Sáng nay cô thật sự rất bận, tổng cộng có hai người đến tư vấn. Người thứ nhất là một người đàn ông trẻ bị bố mẹ ép tới, nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, nguyên nhân là bây giờ đang yêu đương với một người phụ nữ hơn 50 tuổi, còn định kết hôn nữa. Người thứ hai trước đây đã tới một lần, hơn nữa không hài lòng lắm với cách khơi thông của Chúc Cẩn Niên - cô Lâm, về cơ bản, nội dung xin giúp đỡ giống với lần trước, tuy bạn trai và bạn gái cũ thực chất không trực tiếp qua lại gì nhưng vẫn luôn dây dưa thông qua WeChat và QQ.

Lúc này Chúc Cẩn Niên đứng ở phía trung lập, tập trung lắng nghe, phân tích tâm trạng ăn trong bát nhìn trong nồi của đàn ông, mạnh mẽ lên án bạn gái cũ, nhưng vẫn gợi ý cho cô Lâm, kiên nhẫn của con người cũng có hạn, lúc nên quyết định tốt nhất nên quyết định, đỡ phải lãng phí thanh xuân.

Lần này, cô Lâm tỏ ra rất vừa lòng.

Mười một giờ rồi nhưng Hân Tuyết chưa tới.

Chúc Cẩn Niên lại đợi mười lăm phút phút, vẫn không có ai.

Lúc mười một rưỡi, cô gọi điện thoại cho Hân Tuyết: “Xin chào Tiểu Tuyết, có chuyện gì phải kéo dài thời gian sao? Có cần sửa lại giờ tư vấn của chúng ta không?”

“... Xin hỏi, cô là ai thế?” Giọng điệu khá lạnh nhạt.

Không lẽ...

“Tôi là Chúc Cẩn Niên.”

“Ngại quá, có thể cô tìm nhầm người rồi.”

“Tôi tìm Hân Tuyết.” Chúc Cẩn Niên thử.

“Nhưng tôi không biết cô.” Hân Tuyết đáp.

Thấy cô ta định cúp máy, trong đầu Chúc Cẩn Niên bỗng nhiên thoáng lóe lên, vội hỏi: “Có phải chủ nhật tuần trước cô gọi điện đến đường dây nóng của chương trình phát thanh không?”

Bên kia thoáng chốc im lặng: “... Sao cô biết?”

Vậy mà cô ta lại nhớ được chuyện chủ nhật tuần trước?

Kiểu mất trí nhớ gián đoạn này quá mức kỳ lạ, Chúc Cẩn Niên đều khá nghi ngờ với hai cách nói “Mất trí nhớ” và “Mộng du” này, cô có một suy đoán lớn mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.