Chương 47
Trình Nhiễm để mặc bà ta lắc mình trong chốc lát, sắc mặt càng ngày càng lạnh, cắn răng chịu đựng tức giận đẩy bà ta ra: “Dì à, dì bình tĩnh lại một chút đi.”
Từ Cầm không tỉnh táo được, bà ta không ngờ Trình Nhiễm lại trả đứa bé kia về cho Lục Trình Dương, lại tóm lấy Trình Nhiễm, khuôn mặt có chút vặn vẹo: “Trình Nhiễm, giữa cô và tiểu Hằng chỉ là có hôn ước, sau khi nó chết rồi thì coi như Giang gia chúng ta đã giải trừ hôn ước này, cô thích ai cũng được nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại thích Lục Trình Dương chứ? Cô đừng quên là em trai thằng đó đã giết chết vị hôn phu của cô!”
Tại sao mọi người đều lấy lý do này để nói cô ta chứ? Giang Hằng đúng là hôn phu của cô nhưng Giang Hằng là kẻ phong lưu, cô không yêu hắn mà hắn cũng không yêu cô. Giữa bọn họ bất quá chỉ là đính hôn thương mại, sau khi đính hôn thì hai người không ai can thiệp vào chuyện của ai, cô ta chỉ không ngờ là Lục Trình Uy lại giết chết Giang Hằng cũng không ngờ là mình sẽ yêu Lục Trình Dương.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện cô yêu Lục Trình Dương là tội ác tày trời bởi vì anh là anh trai của Lục Trình Uy nhưng tại sao Lục Trình Uy lại nảy sinh xung đột với Giang Hằng thì trong lòng mỗi người bọn họ đều hiểu rõ. Bất quá là dựa vào quyền thế để ức hiếp người khác mà cô ta cũng vì muốn Lục Trình Dương cúi đầu với cô ta, ở cùng với cô ta.
“Dì à, cháu đã gọi điện cho bác Giang rồi, chút nữa sẽ có người tới đưa dì về.” Trình Nhiễm lướt qua Từ Cầm đi vào nhà. Từ Cầm là mẹ của Giang Hằng, sau khi Giang Hằng chết thì tinh thần bà ta không ổn định. Đầu năm, bố Giang Hằng đưa về nhà một bé trai khoảng chừng ba, bốn tuổi, là em trai của Giang Hằng, ông Giang có con riêng ở bên ngoài.
Chuyện này đã đả kích rất lớn đến Từ Cầm, bà ta không ngờ chồng mình sau cái chết của con trai thế mà lại có con riêng. Bởi vì chuyện này mà tinh thần bà ta lại càng không ổn định, sau mấy tháng náo loạn thì mắc chứng rối loạn thần kinh trầm trọng. Sau này phát hiện ra Lục Trình Dương cũng có con trai, độ tuổi không khác mấy so với đứa con riêng của ông Giang thì liền phát tiết hết toàn bộ tâm tình lên người Tô Tiểu Tông.
Tối hôm qua Từ Cầm vốn muốn bắt Tô Tầm và Tô Tiểu Tông nhưng không ngờ Tô Tầm có liên hoan, toàn bộ người trong công ty đều ở chung với nhau, nhiều người nên không thể nào ra tay được, cuối cùng chỉ bắt có mỗi mình Tô Tiểu Tông.
Ngoại hình Tô Tiểu Tông rất giống Lục Trình Dương nên lúc cô ta nhìn thấy Từ Cầm đánh Tô Tiểu Tông thì nhất thời mềm lòng, lừa Từ Cầm dẫn Tô Tiểu Tông đi. Nếu không, không biết Tô Tiểu Tông sẽ bị đánh thành dáng vẻ gì.
Từ Cầm vừa nghe Trình Nhiễm nói vậy thì tinh thần càng không ổn định, hất tay ném bình hoa trước cửa: “Tôi không về, kẻ bạc tình kia đã dẫn con riêng và tiểu tam vào cửa rồi.”
Trình Nhiễm liếc qua đống bừa bộn trên mặt đất. Nếu không phải do những năm gần đây Trình gia phải dựa vào Giang gia thì chắc chắn cô ta sẽ không ăn nói khép nép sau khi phải chịu một cái tát như vậy.
…
Lúc Lục Trình Dương đến bộ phận PR của Khải Sâm thì thấy Mục Viễn và Tần Sâm đã có mặt ở đó. Toàn bộ bộ phận PR gấp rút đến gà bay chó sủa, Lục Trình Dương bước vào, vừa trông thấy anh thì Tần Sâm liền nói: “Tin tức trên diễn đàn đã xử lý tương đối ổn thỏa rồi, trên blog cũng sẽ nhanh chóng được xử lý thôi.”
“Cảm ơn.” Lục Trình Dương thành khẩn nói.
“Không có gì, ai cũng biết bộ phận PR của Khải Sâm chúng ta là mạnh nhất trong ngành, ngay cả Mục Viễn cũng đến cầu xin mình thì mình có thể khoanh tay đứng nhìn sao?” Tần Sâm kiêu ngạo nói, mắt liếc qua đám nhân viên đang bận rộn như cẩu nói, “Hẳn là không có vấn đề gì.”
Lúc này đột nhiên có người la lên: “Không hay rồi, lại có tin tức mới được đăng lên, những người này như muốn đối đầu với chúng ta.”
Tần Sâm đen mặt, có cảm giác rất mất mặt.
Một tiếng sau, cuối cùng không còn tin tức mới được đăng lên nữa, quản lý bộ phận PR nói: “Chuyện này cơ bản đã kiểm soát được rồi nhưng … ông chủ, không phải tối qua ngài và Cảnh Tâm đi chơi sao? Có thể tung ra tin tổng tài một công ty nào đó công khai tình yêu với một nữ diễn viên bình hoa, mọi người sẽ rối rít suy đoán là ngài. Sau khi chuyện này được đưa lên thì sẽ lập tức ngăn chặn được chuyện của Tô Tầm và Mục Viễn.” Dù sao Tô Tầm cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, còn Mục Viễn chỉ xuất hiện trên tạp chí tài chính kinh tế nên loại chuyện này đương nhiên không thể so được với chuyện nữ minh tinh ở thế giới giải trí có quan hệ tình cảm với Tổng giám đốc của Khải Sâm.
Mặt Tần Sâm vừa đen vừa u ám: “Liên lạc với người kia cho tôi, tôi không đồng ý!”
Quản lý bộ phận PR nhìn anh rồi nói: “Người ta không ra mặt, trước tiên chỉ đành phải quan sát tiếp thôi.”
Chuyện của Tô Tầm đến đây coi như chấm dứt, mấy người đi ra khỏi bộ phận PR, Tần Sâm nói: “Hai người thiếu mình một ân tình đấy.”
Lục Trình Dương nhìn Mục Viễn một cái: “Chỉ có một mình mình nợ cậu thôi.”
Mục Viễn chưa kịp nói cái gì thì điện thoại đổ chuông, anh nhìn Tần Sâm: “Mình đi trước, hôm nào cùng nhau ăn cơm.”
Tần Sâm nhìn theo bóng lưng Mục Viễn nói: “Đoán chừng lần này Mục Viễn cũng … nhưng mà chuyện xảy ra hôm nay cũng không hẳn là xấu, Mục gia rất chú trọng đến danh tiếng và môn đăng hộ đối nên lộ ra chuyện lần này, cho dù Mục Viễn có thích Tô Tầm thế nào đi chăng nữa thì rất khó để Mục gia có thể chấp nhận cô ấy. Hơn nữa, Mục Viễn cũng không hề nói Tô Tầm đã con với bố mẹ cậu ấy, lần này trên dưới Mục gia chắc đã rối như canh hẹ rồi nên thời gian này Mục Viễn cũng không rảnh để tranh đoạt người với cậu đâu.”
Lục Trình Dương nhàn nhạt nói: “Cậu ta không tranh được với mình đâu.”
Chậc, cái giọng điệu ung dung thản nhiên này.
…
Rất nhanh Trình Nhiễm đã nhận được điện thoại gọi đến, đối phương nói: “Toàn bộ tin tức đã bị xóa bỏ, bây giờ chúng ta không thể đăng tin lên được nữa, toàn bộ IP đã bị phong tỏa rồi. Đối phương quá mạnh, chúng ta không đấu lại bọn họ, làm sao bây giờ? Còn muốn tiếp tục không?”
Trình Nhiễm cắn răng: “Tạm thời dừng lại nhưng những người giả làm phóng viên kia không được rút đi, cứ tiếp tục canh chừng.”
Lục Trình Dương đối xử lạnh lùng vô tình với cô ta thì cô ta sẽ trút giận lên người Tô Tầm.
Lục Trình Dương bận rộn cả một buổi chiều, đúng sáu giờ đến giờ tan làm thì anh mới trở về, ở dưới chung cư mua đồ ăn.
Vừa mới mở cửa nhà ra thì Tô Tiểu Tông liền bình bịch chạy đến ôm lấy đùi anh, đưa tay lên miệng ‘Suỵt’ một tiếng: “Mẹ còn đang ngủ …”
Còn đang ngủ? Ngủ từ sáng đến giờ sao? Lục Trình Dương nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi, khom lưng bế con trai, đem đồ ăn vào phòng bếp: “Trưa hôm nay con ăn cái gì?”
Tô Tiểu Tông nói cho bố mình biết: “Buổi trưa mẹ nấu mì, xế chiều mẹ và con đều ngủ trưa, sau đó con thức dậy nhưng mẹ không có dậy, con chờ mẹ lâu thật là lâu nhưng mẹ còn đang ngủ.” Nói xong thì thở dài, “Nhà của bố thật là rộng nhưng mà không có đồ chơi gì cả, một mình con thật là chán.”
Lục Trình Dương bóp cái cằm của con trai, sửa lại lời nói của cu cậu: “Nơi này cũng là nhà của con và mẹ, sau này phải nói là nhà chúng ta, hiểu chưa?”
Tô Tiểu Tông mở to hai mắt: “Vậy sau này mẹ và con cũng ở đây hay sao?”
Đương nhiên là Lục Trình Dương hy vọng như vậy nhưng bây giờ chắc chắn Tô Tầm sẽ không đồng ý: “Bây giờ mẹ còn đang giận bố, đợi khi mẹ hết giận rồi thì hai mẹ con dọn qua đây ở cùng bố được không?”
Đôi mắt Tô Tiểu Tông sáng long lanh, dùng sức gật đầu: “Được!” Như vậy thì bé cũng giống như các bạn khác, có thể ở cùng với bố mẹ.
Lục Trình Dương bế Tô Tiểu Tông đi vào thư phòng lấy cái ipad đưa cho con trai chơi: “Bố đi nấu cơm, con nói nhỏ thôi đừng làm ồn đến mẹ.”
Tô Tiểu Tông khoan khoái ôm lấy ipad chạy đi.
Tô Tầm là do đói mà tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy Tô Tiểu Tông đang nằm sấp trên giường, giống như là đã đợi cô rất lâu rồi: “Mẹ ơi, bố đang nấu cơm.” Sau đó cu cậu lè lưỡi liếm môi, vừa rồi Lục Trình Dương đã đút cho cậu nhóc một miếng cánh gà nhỏ, “Rất thơm.”
Tô Tầm đưa tay sờ bụng, sáng hôm nay sau khi Lục Trình Dương ra khỏi nhà thì cô lại dùng điện thoại xem những tin tức kia, sau lại bị Tô Tiểu Tông quấn lấy hỏi rất nhiều chuyện nên một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, buổi trưa ăn gì cũng không xua tan được cơn buồn ngủ nên liền nằm ở phòng khách ngủ luôn.
Không ngờ khi tỉnh tại thì trời đã tối rồi.
Dắt Tô Tiểu Tông đi ra cửa phòng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Trình Dương đang đi về phía này, mỉm cười nói với cô: “Có thể ăn cơm rồi.”
Tô Tầm gật đầu: “Tôi đi rửa tay, anh và Tiểu Tông ăn trước đi.”
Xoay người đi vào phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đột nhiên Tô Tầm có chút dao động, cô biết rõ bản thân đã mềm lòng với Lục Trình Dương. Kể từ khi xem đoạn video kia của Trình Nhiễm thì trong đầu cô thường xuyên nghĩ đến anh, nghĩ đến mấy năm nay rốt cuộc anh đã xảy ra những chuyện gì, việc Lục Trình Uy giết người … còn cả chuyện sáng nay anh nói ‘người xấu’ là để dỗ Tô Tiểu Tông hay là sự thật.
Nhưng là mặc kệ giả hay thật, sau khi cô nghe những lời đó thì cô đã dao động.
Lục Trình Dương gắp cánh gà cho Tô Tiểu Tông, cu cậu vui vẻ vùi đầu gặm, giơ bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ lên, khen bố: “Thật là ngon.”
Xoay người nhìn thì thấy Tô Tầm còn chưa vào, cu cậu nhảy xuống khỏi ghế, đến bên cạnh Lục Trình Dương, Lục Trình Dương phối hợp cúi người đưa tai đến sát miệng con trai thì nghe thấy cậu nhóc nhỏ giọng nói: “So với mẹ thì … bố nấu ngon hơn nhiều lắm!”
Lục Trình Dương cười, sau đó nghiêm túc nói cho con trai biết: “Ở trước mặt mẹ không được nói như vậy, biết chưa?”
Tài nấu nướng của Tô Tầm như thế nào thì anh là người hiểu nhất. Thời gian đầu bọn họ mới kết hôn, cô đã mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, cuối tuần liền kéo anh đi chợ mua thức ăn về nấu. Có đôi khi nấu cơm cũng cần phải có thiên phú, Tô Tầm lại vừa vặn thiếu cái thiên phú kia. Cuối cùng người luyện được một thân tài năng nấu nướng ngược lại là anh, những món cô nấu cũng chỉ có thể ăn được.
Tô Tiểu Tông gật đầu: “Vâng ạ.”
Tô Tầm đi đến trước bàn ăn liền nhìn thấy Tô Tiểu Tông đang dính vào Lục Trình Dương. Lục Trình Dương dứt khoát bế con trai lên để ngồi trên đùi mình, loại tình cảnh này trước đây có nghĩ thì cô cũng không dám nghĩ đến, bây giờ cứ chân thật xuất hiện ở trước mắt như vậy thì trong lòng cô cũng có chút chua xót.
Tô Tiểu Tông ngồi ở trên đùi Lục Trình Dương, cười rất vui vẻ: “Mẹ ăn cơm đi, bố nói ăn cơm xong sẽ dẫn con đi mua đồ chơi.”
Lục Trình Dương bổ sung thêm: “Trong tiểu khu có một cái siêu thị, rất lớn, bên trong có bán rất nhiều đồ chơi cho trẻ em.”
Dưới con mắt mong đợi của Tô Tiểu Tông, Tô Tầm có chút nhẫn tâm: “Vậy anh dẫn con đi, tôi không đi.”
Mẹ nói không đi nên Tô Tiểu Tông có chút đau lòng, bé rất muốn bố mẹ cùng đi mà, Lục Trình Dương sờ mái tóc xoăn của con trai: “Mẹ mệt, bố dẫn con đi là được rồi.”
Lục Trình Dương dẫn Tô Tiểu Tông ra ngoài, Tô Tầm cũng về phòng thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Xe Tô Thậm đã chờ ở ngoài cửa chung cư, thấy một mình Tô Tầm lên xe thì có chút nghi hoặc: “Đầu xoăn nhỏ đâu?”
“Lục Trình Dương dẫn ra ngoài rồi, đêm nay để cu cậu ở đây đi.” Tô Tầm đóng cửa xe, “Chỗ nhà em có còn phóng viên không?”
Tô Thậm nhìn về phía cách đó không xa, hất cái cằm ý bảo Tô Tầm nhìn theo: “Vừa rồi anh đã phát hiện ra, cũng đã nói với bảo vệ là bên kia có người lén la lén lút, bảo vệ đã xua đuổi một lần rồi, bây giờ lại bắt đầu tụ tập.”
Tô Tầm nhíu mày: “Vậy bây giờ đi ra ngoài, bọn họ đuổi theo thì làm thế nào?”
Tô Thậm cười: “Bọn họ không đuổi kịp được anh đâu.”
Tô Tầm: “Anh đưa em đến nhà Chu Hiểu Tình đi, tạm thời em ở đó hai ngày.”
Chương 48
Siêu thị chung cư có khu chuyên bán đồ chơi trẻ em, Lục Trình Dương cơ hồ mua hết toàn bộ những đồ chơi mà bé trai thích chơi; bởi vì quá nhiều đồ nên nhân viên siêu thị muốn giao hàng tận nơi. Lục Trình Dương trả tiền rồi dắt Tô Tiểu Tông đi ra khỏi siêu thị.
Tô Tiểu Tông đang mải ăn kem, ra sức nện đôi chân ngắn ngủn nhằm đuổi kịp đôi chân dài của bố, trên tay còn cầm theo một túi đồ ăn vặt.
Bố đã nói, đồ ăn vặt của mình thì tự mình phải xách.
Đi được một chút, Lục Trình Dương cảm thấy Tô Tiểu Tông vừa đi vừa ăn nên đi quá chậm, anh khom lưng bế con trai lên. Đột nhiên bị bế lên như vậy nên tay Tô Tiểu Tông run lên, vội vàng hô lên: “A! Kem của con…” rơi rồi.
Cây kem từ trong tay Tô Tiểu Tông rơi xuống, theo áo của Lục Trình Dương trượt xuống ngực khiến cái áo màu trắng từ ngực đến eo biến thành màu xanh.
Tô Tiểu Tông vô tội ngẩng đầu lên: “Bố ơi … sau khi về nhà có thể nói người ăn kem là bố không?” Lần trước cu cậu bị đau họng nên mẹ đã nói là mấy ngày nay không được ăn kem.
Lục Trình Dương cúi đầu nhìn ‘bằng chứng’ trên áo sơ mi, anh nên khen con trai thông minh hay là đánh cho cu cậu một trận đây?
“Không được.” Lục Trình Dương trực tiếp từ chối yêu cầu của Tô Tiểu Tông. Kem là cái gì? Nhiều năm rồi anh không hề ăn cho nên cho dù nói với Tô Tầm là anh ăn thì cô cũng không tin.
Tô Tiểu Tông tiếc nuối nhìn cây kem trên mặt đất: “Bố ơi, con mới ăn có vài miếng thôi …” thì đã rơi rồi.
Lục Trình Dương cũng biết trẻ con ăn nhiều kem không tốt nhưng anh vừa mới được làm bố, thấy khát vọng trong mắt Tô Tiểu Tông nên không nhịn được muốn thỏa mãn yêu cầu của con trai.
Nhéo lên khuôn mặt mềm nhũn của con trai: “Lần sau sẽ mua cho con, hôm nay về nhà đã, mẹ ở nhà một mình sẽ rất buồn.”
Nhưng khi bọn họ về đến nhà, Tô Tiểu Tông gọi mẹ vài tiếng cũng không được đáp lại.
Đôi chăn ngắn ngủn chạy đi tìm ở lần lượt các phòng, cuối cùng vò đầu bứt tai đi ra phòng khách, buồn bã ôm đùi Lục Trình Dương: “Bố ơi, không thấy mẹ đâu …”
Lục Trình Dương cầm trên tay tờ giấy ghi chú, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, đưa điện thoại cho con trai: “Gọi điện thoại cho mẹ đi.”
Tô Tiểu Tông cầm lấy di động thuần thục bấm số gọi cho Tô Tầm, cái miệng nhỏ nhắn mím lại chờ đợi, điện thoại vừa được kết nối liền kêu lên: “Mẹ ơi!”
Tô Tầm đang ở nhà Chu Hiểu Tình, cô biết Lục Trình Dương sẽ phớt lờ tờ giấy ghi chú kia, dịu dàng kiên nhẫn nói: “Mẹ đang ở nhà dì Hiểu Tình, tối nay con ở cùng với bố được không?”
Tô Tiểu Tông rất buồn, có chút muốn khóc, tại sao bố và mẹ của bé không thể ở cùng một chỗ chứ? Cu cậu mím chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, nói không ra lời.
Không nghe thấy tiếng con trai trả lời thì Tô Tầm cũng có chút đau lòng, cô cũng biết mình trốn tránh bỏ lại một mình Tô Tiểu Tông là không đúng, dù sao thì hôm nay Tô Tiểu Tông cũng mới bắt đầu chấp nhận Lục Trình Dương.
“Con trai khóc.” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói của Lục Trình Dương.
“Bố …” Tô Tiểu Tông hít cái mũi, nghĩ đến bản thân đâu có khóc thì liền bị bố bụm lấy cái miệng rồi được bế lên ngồi trên đùi bố.
Tô Tiểu Tông muốn cướp lại điện thoại, bé mới không phải là đứa nhỏ hay khóc, bố nói lung tung! Lục Trình Dương vừa tránh bàn tay của con trai vừa nói: “Anh tới đón em về, con trai nhớ em.”
Tô Tầm vừa muốn nói chuyện thì liền nghe thấy Lục Trình Dương nói thêm: “Anh cũng nhớ em!” Trái tim của cô bỗng nhiên chậm nửa nhịp.
Tô Tầm hít sâu một hơi mới nói: “Anh có biện pháp dụ dỗ con gọi anh là bố vậy thì anh nhất định có cách dỗ con không khóc. Trước đó chúng ta đã nói rồi, cuối tuần anh có thể dẫn con về nhà anh ở nên mấy ngày nay để con ở với anh đi, đến ngày tôi sẽ đến đón con.”
Nói xong thì cúp điện thoại, Lục Trình Dương cũng không có cách nào, chỉ có thể nói với Tô Tiểu Tông: “Tối nay ở với bố được không? Mẹ có việc nên không thể về được.”
Tô Tiểu Tông cúi đầu, vẫn cảm thấy buồn, bé biết bố mẹ là vì ly hôn nên mới không ở cùng một chỗ.
Dáng vẻ cu cậu vò đầu bứt tai hết sức đáng thương, đúng lúc nhân viên siêu thị đưa hàng đến, Lục Trình Dương đi mở cửa, khiêng vào một cái thùng lớn vào phòng khách. Lục Trình Dương mở thùng ra, lôi một đống đồ chơi từ trong đó ra, mắt Tô Tiểu Tông sáng rực lên, lúc này mới tươi tỉnh được một chút.
Lục Trình Dương lấy hết đồ chơi ra, phòng khách to như thế lập tức bị chiếm lấy không ít không gian, anh bước qua những món đồ chơi kia đến bế Tô Tiểu Tông lên: “Vẫn chưa trả lời câu hỏi của bố, tối nay con ở cùng với bố được không?”
Tô Tiểu Tông nhìn những món đồ chơi đang bày la liệt trên đất, gật đầu: “Vâng ạ.”
Lục Trình Dương xoa trán, anh mua nhiều đồ chơi như vậy đích thực là muốn dỗ con trai, anh cho rằng chỉ cần Tô Tiểu Tông ở chỗ của anh thì Tô Tầm cũng sẽ không đi.
Nhưng mà cô đã đi rồi, cô so với tưởng tượng của anh còn kiên quyết hơn rất nhiều, có đôi khi anh không thể không nghĩ, nếu như cô biết tất cả mọi chuyện thì còn có thể đối xử lạnh lùng với anh như vậy hay không?
Tô Tiểu Tông dường như có chút sợ khi ở một mình nên giống cái đuôi nhỏ đi theo Lục Trình Dương, chỉ cần anh ra khỏi phòng khách thì cu cậu liền bỏ món đồ chơi trong tay xuống đi theo sau.
Sau khi tắm cho Tô Tiểu Tông xong, Lục Trình Dương đi tắm, để một mình cậu nhóc ở trong phòng khách chơi đồ chơi.
Lục Trình Dương tắm rất nhanh bởi vì lo lắng cho con trai một mình ở phòng khách nên không dám rề rà, nơi này đối với con trai mà nói thì vẫn còn là một nơi xa lạ.
Quả nhiên, vừa mới mở cửa phòng tắm ra thì liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi bên cạnh cửa, Tô Tiểu Tông nghe thấy tiếng động thì liền ngẩng đầu lên, gọi một tiếng: “Bố!”
Buộc áo choàng tắm lại, Lục Trình Dương khom lưng bế Tô Tiểu Tông lên, vỗ vỗ lưng con trai: “Sao không chơi đồ chơi nữa?”
Tô Tiểu Tông lắc đầu, Lục Trình Dương biết là con trai nhớ Tô Tầm, con trai là do một tay Tô Tầm nuôi lớn nên cu cậu có sự ỷ lại vào cô rất lớn so với người mới nhậm chức bố là anh đây; hơn nữa, chuyện hôm qua bị bắt cóc lại còn bị đánh đập không biết có để lại bóng ma trong tâm lý của con trai hay không?
Bế Tô Tiểu Tông vào phòng ngủ, Lục Trình Dương nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi.
Kéo chăn ra, ôm con trai cùng nhau nằm trên giường, vuốt mái tóc quăn mềm mại của con trai: “Chúng ta đi ngủ nhé?”
Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn gật đầu, nằm trên người Lục Trình Dương, mái tóc xoăn cọ cọ trên ngực anh, nhỏ giọng nói: “Bố ơi … bố và mẹ ly hôn cho nên mẹ mới không đồng ý ở cùng bố phải không? Bố mẹ của các bạn nhỏ khác đều ngủ cùng với nhau.”
Lục Trình Dương lập tức ngây ngẩn cả người, không ngờ một đứa nhỏ mới bốn tuổi sẽ nói đến hai chữ ‘ly hôn’, đột nhiên ngực anh trầm xuống, con trai sử dụng cả tay cả chân, cả thân thể nho nhỏ nằm trên người anh, giống như con rùa nhỏ đang nằm trên ngực anh vậy.
Đưa tay vuốt ve dọc theo sống lưng nhỏ bé của con trai, Lục Trình Dương nói: “Yên tâm đi, bố sẽ tái hôn với mẹ con.”
Mắt Tô Tiểu Tông sáng lên, cu cậu ngẩng đầu: “Thật không?”
Lục Trình Dương cười nói: “Thật.”
Tô Tiểu Tông yên tâm, Lục Trình Dương dỗ cu cậu ngủ thì cậu nhóc cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lúc kể chuyện được một nửa thì Tô Tiểu Tông nắm lấy áo choàng của anh ngủ thiếp đi.
Sau khi xác định con trai đã ngủ say thì Lục Trình Dương nhẹ nhàng đặt con trai xuống giường, chân mày của cu cậu nhíu lại lầm bà lầm bầm, trở mình rồi ngủ tiếp.
Lục Trình Dương đem máy tính vào phòng ngủ làm thêm giờ, thỉnh thoảng liếc nhìn cái chăn nhô lên thành một gò nhỏ ở trên giường thì khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Lúc rạng sáng, Lục Trình Dương chuẩn bị vào thư phòng lấy tài liệu, mới đi ra đến cửa phòng thì nghe phía sau có tiếng Tô Tiểu Tông đang sợ hãi lẩm bẩm: “Mẹ … mẹ ơi … bố …”
Lục Trình Dương lập tức bước lại giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Tông trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi, giống như là mơ thấy ác mộng đáng sợ, tay nhỏ thò ra khỏi chăn quơ quơ, liên tục gọi bố mẹ …
Sắc mặt Lục Trình Dương ngưng trọng, kéo chăn ra nằm lên giường ôm con trai, Tô Tiểu Tông vừa được anh ôm thì liền yên tĩnh lại, thở từng hơi từng hơi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo của anh. Lục Trình Dương vỗ vỗ vào lưng con trai, cu cậu từ từ an tĩnh lại nhưng bàn tay vẫn níu lấy quần áo của anh không buông.
Lục Trình Dương nhíu mi, chuyện xảy ra tối qua đã lưu lại không ít bóng ma trong tâm lý của con trai nếu không thì tại sao lại mơ thấy ác mộng như vậy.
Cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông đã co lại thành một cục ở trong lòng mình, không trách được tối nay thời thời khắc khắc con trai đều đi theo sau lưng anh, thì ra là do thiếu hụt cảm giác an toàn.
Lục Trình Dương không khỏi lại tự trách bản thân một lần nữa, may mắn là lần này con trai không chịu nhiều tổn thương nếu không … đời này anh sẽ không tha thứ cho chính mình mà đời này Tô Tầm cũng sẽ hận anh.
Đưa tay xoa mái tóc xoăn của con trai, đẩy tóc mái ướt đẫm mồ hôi của bé ra, anh cúi đầu hôn lên mái tóc mượt mà mềm mại của con.
Rất lâu sau, Lục Trình Dương giống như là tự nói với chính mình: “Bố sẽ tái hôn với mẹ, sau này một nhà ba người chúng ta sẽ không chia cách nữa.”
Ngày hôm sau Lục Trình Dương thức dậy rất sớm, Tô Tiểu Tông vểnh cái mông lên ngủ rất ngon, Lục Trình Dương khẽ cười; không ngờ mấy năm sau, người đầu tiên ngủ cùng anh không phải Tô Tầm mà là tiểu gia hỏa.
Lúc trước ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ tới là mình sẽ có con trai.
Vỗ vào cái mông nhỏ của con trai, sớm có một ngày, anh muốn tay trái ôm con trai, tay phải ôm bà xã ngủ!
Tô Tiểu Tông tỉnh lại do mắc tiểu, chạy vội vào phòng vệ sinh sau đó trợn tròn mắt.
Lạch bạch chạy đi tìm Lục Trình Dương: “Bố, bố ơi ...”
Lục Trình Dương vội vàng từ phòng bếp đi ra: “Sao vậy con?”
“Con, con muốn đi tiểu nhưng mà không có ghế nhỏ …” Bé chưa đủ cao nên không thể với tới bồn cầu được.
Lục Trình Dương nhịn cười không được, nhớ tới lần đầu tiên ngủ lại nhà Tô Tầm thì thấy cậu nhóc tự mình bắc ghế nhỏ trong phòng vệ sinh, là sơ sót của anh.
Bế lấy con trai đang mắc tiểu đi vào phòng vệ sinh, giúp con trai giải quyết vấn đề sinh lý.
Tô Tiểu Tông đỏ mặt.
Lục Trình Dương nghĩ hôm nay sẽ dẫn con trai đi mua đồ, anh muốn đặt một cái bồn cầu dùng cho trẻ nhỏ, còn muốn mua quần áo cho con trai nữa, trước đó anh chỉ mua đồ ngủ và dép đi trong nhà thôi.
Ăn sáng xong, Lục Trình Dương nói: “Buổi trưa chúng ta ăn ở bên ngoài, sau đó đi mua quần áo.”
Tô Tiểu Tông lập tức vỗ tay: “Hay quá, chúng ta có thể đi tìm mẹ không? Con nhớ mẹ.”
Cửa tiểu khu đang còn có phóng viên nhìn chằm chằm, Lục Trình Dương không biết rốt cuộc những phóng viên kia còn chực chờ đến bao giờ, cũng không biết là có theo dõi anh hay không, nếu anh đi tìm Tô Tầm … phải suy nghĩ kỹ mới được.
Đưa tay vuốt mái tóc xoăn của con trai: “Hai ngày nữa chúng ta mới đi tìm mẹ được không?”
Tô Tiểu Tông buồn buồn múc một muỗng canh trứng gà: “Được ạ …”
Lúc ra cửa, Tô Tiểu Tông được Lục Trình Dương để ngồi trên vai, nhớ tới lời bố nói tối qua trước khi ngủ, cu cậu hỏi lại: “Bố ơi, bố thực sự đem mẹ trở về sao?”
Lục Trình Dương gật đầu: “Thật.”
Đợi chút, ‘đem’ là cái quái gì chứ? Rõ ràng là anh nói ‘cưới’ mà.
“À…” Tô Tiểu Tông gật đầu, “Vậy bố ơi, bố có thể mau mau đem mẹ về được không?”
Được rồi, Lục Trình Dương đã nghe rõ, anh kiên nhẫn giải thích cho con trai: “Là cưới chứ không phải đem, chính là ý kết hôn đó.” Suy nghĩ một chút lại hỏi con trai: “Con hiểu kết hôn là sao không?”
Bố xem thường mình! Tô Tiểu Tông không vui, “Con biết rõ! Mẹ đã từng dẫn con đi ăn tiệc cưới, chính là bạn của mẹ kết hôn, con còn làm hoa đồng nữa đó.”
Lục Trình Dương cười: “Vậy lúc bố mẹ kết hôn thì con làm hoa đồng có được không?”
Tô Tiểu Tông hết sức vui mừng, ở trên vai của Lục Trình Dương quơ quơ cái chân, Lục Trình Dương lập tức đè chân cu cậu lại: “Đàng hoàng một chút!” Ryta Xem hồ sơ Gởi nhắn tin tới Ryta Tới trang web của Ryta Tìm bài gởi bởi Ryta
function addLink(){
var body_element = document.getElementsByTagName('body')[0];
var selection;
selection = window.getSelection();
var pagelink = “
Link nguồn : “+document.location.href+””;
var copytext = selection + pagelink;
var newdiv = document.createElement('div');
newdiv.style.position='absolute';
newdiv.style.left='-99999px';
body_element.appendChild(newdiv);
newdiv.innerHTML = copytext;
selection.selectAllChildren(newdiv);
window.setTimeout(function() {
body_element.removeChild(newdiv);
},0);
}
document.oncopy = addLink;
//
var myevent = (isNS) ? e : event;
var eventbutton = (isNS) ? myevent.which : myevent.button;
if ((eventbutton === 2) || (eventbutton === 3))
return false;
}
document.oncontextmenu = contentprotector;
document.onmouseup = contentprotector;
var isCtrl = false;
window.onkeyup = function(e)
{
if (e.which === 17)
isCtrl = false;
}
window.onkeydown = function(e)
{
if (e.which === 17)
isCtrl = true;
if (((e.which === 85) || (e.which === 65) || (e.which === 88) || (e.which === 67) || (e.which === 86) || (e.which === 83)) && isCtrl === true)
{
return false;
}
}
isCtrl = false;
document.ondragstart = contentprotector;
//]=]=> * { display: none; } Ảnh trước
nhấn phím trái Ảnh sau
nhấn phím phải Đóng Di chuyển Trang 9/9 « First < 5678 9