Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 36: Chương 36




Chương 49

Lần đầu tiên Lục Trình Dương dẫn đứa nhỏ đi dạo phố, phải nói là sau khi anh và Tô Tầm chia tay thì anh không hề đi dạo phố nữa, cần gì thì trực tiếp mua xong liền rời khỏi.

Tô Tiểu Tông còn quen thuộc với trung tâm thương mại hơn cả anh, cu cậu chỉ vào một cửa hàng thời trang trẻ em: “Bố ơi, mẹ hay đưa con đến đây mua quần áo.”

Thật sao? Lục Trình Dương dắt Tô Tiểu Tông đi vào, nhân viên cửa hàng liền đền gần, cười híp mắt hỏi: “Tiên sinh, tôi có thể giúp gì không?” Nhìn dáng vẻ tuấn tú của ông bố này chắc chắn không biết chọn đồ, chỉ cần giới thiệu vài bộ đẹp mắt đắt tiền thì đối phương sẽ mua ngay.

Lục Trình Dương liếc người nhân viên một cái: “Không cần.”

Sau khi quan sát chiều cao của Tô Tiểu Tông, Lục Trình Dương lấy một bộ quần áo nhìn có chút thuận mắt rồi dẫn con trai đi vào phòng thử đồ; áo sơ mi nhỏ ngắn tay màu trắng, quần ngắn màu đen, giống như áo trắng quần đen mà Lục Trình Dương đang mặc trên người. Tô Tiểu Tông nhìn hình dáng bé nhỏ của mình và thân hình cao lớn của bố ở trong gương, vui vẻ chỉ vào bộ quần áo mới trên người: “Bố ơi, con thích bộ này.”

Xem ra ánh mắt của mình cũng rất chuẩn, Lục Trình Dương nhíu mày rồi chọn thêm mấy kiểu khác có cùng số đo nữa, vuốt mái tóc xoăn của con trai: “Đi thôi.”

Tô Tiểu Tông sợ ngây người, đây là lần đầu tiên mua quần áo nhanh như vậy.

Chỉ mất mười mấy phút, Tô Tiểu Tông mặc quần áo mới được Lục Trình Dương bế ra khỏi cửa hàng quần áo. Tô Tiểu Tông cúi đầu nhìn túi mua hàng trên tay bố mình rồi ôm cổ Lục Trình Dương, hôn lên cái cằm của anh một cái: “Bố thật là giỏi, mẹ mua đồ lâu hơn bố rất nhiều.”

Thỉnh thoảng Tô Tầm có chút rối rắm khi mua đồ, Lục Trình Dương vỗ đầu con trai nói: “Không được chê mẹ.”

Tô Tiểu Tông: “…” Bé không có chê mẹ mà!

Cả ngày chủ nhật, Lục Trình Dương đều dẫn Tô Tiểu Tông đi mua đồ, trong nhà có con nít nên cần rất nhiều thứ, lúc trước mua nhà là do Tần Sâm giúp, trang hoàng theo phong cách Tô Tầm thích, trong phòng trẻ em ngoại trừ có một bức tranh đầy màu sắc thì không còn gì cả.

Nếu sau này Tô Tầm và con trai dọn đến đây thì Tô Tiểu Tông chắc chắn sẽ ngủ ở phòng trẻ em; trước đây Tô Tiểu Tông ngủ chung với Tô Tầm nhưng sau này cu cậu phải ngủ một mình.

Khi Tô Tiểu Tông biết bố muốn mua giường nhỏ, chăn nhỏ, bàn nhỏ … cho mình thì rất vui, cu cậu càng ngày càng thích bố, càng ngày càng tin tưởng bố không giống như lời người dì xấu xa kia đã nói là bố không thích mình; ngược lại, cu cậu cảm thấy bố giống như lời mẹ đã nói là bố thích bé nhất.

Trên đường về nhà, Tô Tiểu Tông ngồi trên ghế an toàn ở ghế sau, vừa chơi gậy phép thuật mới mua vừa gọi một tiếng: “Bố ơi.”

Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, đôi mắt sắc thâm trầm, không chút để ý trả lời: “Sao con?” Chiếc xe phía sau đi theo anh từ trưa đến giờ, may là Tô Tầm không ở cùng với anh.

“Bố ơi.” Tô Tiểu Tông lại gọi thêm một tiếng, “Bố thích con không?”

“Thích.” Trong mắt Lục Trình Dương là ý cười, từ hôm qua đến giờ con trai đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần rồi.

Tô Tiểu Tông nghe được câu trả lời thì hài lòng thỏa mãn, cúi đầu chơi gậy phép thuật.



Tô Tầm liên tục ở nhà Chu Hiểu Tình. Chu Hiểu Tình vừa mới chuyển nhà nên có rất ít người biết chỗ này, cho dù có người muốn tra nhưng ngay lập tức cũng không tra ra được.

Không biết Lục Trình Dương đã dùng cách gì để dỗ Tô Tiểu Tông, cô ở nhà Chu Hiểu Tình mấy ngày nhưng Tô Tiểu Tông cũng không khóc lóc muốn cô về, chỉ là mỗi lần gọi điện cho cô đều có chút ủy khuất, xem ra Lục Trình Dương đã hoàn toàn dỗ được con trai rồi.

Những bài viết trên mạng và blog đã hoàn toàn biến mất, mấy ngày nay coi như sóng yên biển lặng nên Tô Tầm cho là mình đã có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường rồi.

Tuy nhiên trên mạng lại có bài viết mới, còn khốc liệt hơn rất nhiều so với lần trước. Lần này trực tiếp đăng lên tờ đơn cô ký tên muốn phá thai năm xưa, thời gian địa điểm rõ ràng, còn nói Tô Tầm lẳng lơ ong bướm, một mình sinh con nuôi con. Tô Tiểu Tông lại trở thành con riêng của một đại gia, lúc Tô Tầm học đại học được đại gia kia bao dưỡng.

Phần lớn mọi người đều bình luận là Mục Viễn bị mù hay sao mà lại để ý đến một người phụ nữ dâm đãng như vậy?

Lục Trình Dương nhìn thấy bài viết này thì tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là đập luôn máy tính. Anh đi đến bộ phận PR tìm quản lý, vài ngày rồi không có động tĩnh gì nên tất cả mọi người đều nghĩ là chuyện này đã qua, không ngờ lại xuất hiện. Lần này quản lý PR đã trực tiếp để cho nhân viên kỹ thuật hack máy tính của những người kia.

Quản lý bộ phận PR nói: “Những bài viết này đều có IP ở thành phố S.”

Lục Trình Dương biết việc này đại khái do anh mà ra, anh chợt nhớ tới ngày đó Trình Nhiễm gào lên với anh: “Lục Trình Dương, anh sẽ hối hận.”

“Nơi này nhờ anh, tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Lục Trình Dương nói xong liền xoay người xuống lầu.

Lục Trình Dương đi đến nhà của Trình Nhiễm. Dường như Trình Nhiễm đã đoán là anh sẽ đến, chuông cửa vừa vang lên mấy giây thì cô ta đã mở cửa, khiêu khích nhìn anh: “Thế nào? Anh đến để xin lỗi em sao?”

Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của Trình Nhiễm, hơn một lần cô ta đã nói là yêu anh nhưng anh quả thật không biết cô ta yêu anh cái gì, cô ta đã làm rất nhiều chuyện phải nói là rất điên cuồng với anh. Lúc anh thê thảm nhất, thậm chí ngay cả chỗ để ngủ cũng không có, giống như kẻ lang thang ngủ bờ ngủ bụi ở công viên thì Trình Nhiễm lại gọi đến một đám người đến đánh anh, cuối cùng cô ta xuất hiện trước mặt anh, cao ngạo nói với anh: “Lục Trình Dương, chỉ cần anh ở cùng với em thì người Giang gia nể tình bố mẹ em sẽ không hành hạ anh nữa, anh có thể đi làm giống như trước.”

Khi đó có hai bên muốn chà đạp anh, một bên là người của Giang gia, bên còn lại là của Trình Nhiễm. Cô ta cho là anh không biết nhưng ngay từ khi bắt đầu thì anh đã biết rõ; nếu người Giang gia muốn đánh anh, muốn nhục mạ anh thì sẽ ra tay không lưu tình nhưng người của Trình Nhiễm chỉ làm dáng một chút mà thôi.

Ngoài ra Giang Hằng là hôn phu của Trình Nhiễm mà Trình Nhiễm lại nói thích anh khiến cho cuộc sống những năm đó của anh lại càng khó khăn hơn bởi vì bất kể Giang gia hay Trình gia đều không cho phép chuyện này xảy ra.

Cái kiểu thích người ta mà giẫm đạp dưới chân như vậy thì không có ai chấp nhận nổi, chỉ có chán ghét mà thôi.

Lục Trình Dương lạnh lùng nhìn cô ta, anh chỉ hỏi một câu: “Trình Nhiễm, cô không biết mệt sao?”

Không ngờ là anh sẽ nói lời này, Trình Nhiễm thất thần nhưng rất nhanh đã hiểu được, xoay người đi vào: “Em cho rằng anh đến đây không phải là để đàm phán.” Xoay người nhìn Lục Trình Dương đi phía sau, cười lạnh: “Lục Trình Dương, em có thể hao tổn tâm sức lâu như vậy với anh là vì mấy năm nay anh không nhắc đến Tô Tầm, em cho rằng anh đã quên cô ta. Mấy năm nay, ngoại trừ em thì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào khác, em từng cho rằng, qua vài năm nữa, cho dù anh không yêu em thì cũng sẽ ở cùng với em.”

Lục Trình Dương nhếch miệng: “Cô sai rồi, cho dù bị các người áp chế cả đời thì tôi sẽ không ở cùng với cô.”

Trình Nhiễm đột nhiên nổi giận, hung hăng lườm anh: “Vậy anh tới đây làm gì?”

“Cô biết tôi đến để làm gì.” Lục Trình Dương lạnh lùng nhìn cô ta.

Trình Nhiễm cười giận dữ: “Tôi có tiền, tôi có thể sai khiến người khác …” Đột nhiên cô ta lại gần anh, ngước khuôn mặt tươi cười lên nói: “Anh biết không? Em cho rằng đời này anh không thể thoát khỏi áp chế của Giang gia. Bác Giang có con riêng nên giảm đi oán hận với anh, cũng giảm đi áp chế với anh. Em biết rõ anh đã âm thầm chuẩn bị, bất kỳ lúc nào cũng có thể vận sức chờ phát động, em chỉ không ngờ là xuất hiện sau khi biến mất vài tháng thì anh giống như trở thành con người khác. Cai nghiện sau khi nghiện vài năm lại trở về dáng vẻ khi em mới biết anh, đâu còn cái dáng vẻ chán nản của vài năm kia nữa.”

“Lục Trình Dương, quả nhiên em đã không nhìn lầm anh.”

“Anh đã không yêu em vậy thì đành phải để cho anh hận em vậy, chúng ta cứ đấu như vậy đi.”

Nếu như có thể, Lục Trình Dương thật sự muốn bóp chết người đàn bà điên này, anh hung hăng nắm chặt quả đấm để không chế tay mình lại, anh sợ bản thân không khống chế nổi mà đánh chết cô ta.

Cuộc sống đen tối trong vài năm đã từng kích thích suy nghĩ u ám trong lòng anh, thậm chí khi lên cơn nghiện anh đã không thể kiểm soát nổi bản thân, sự đau đớn giãy giụa khi sống dưới đáy xã hội đó đã cách anh rất xa rồi nhưng quả thật có nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của anh, sức của anh còn chưa đủ mạnh.



Để giải quyết chuyện này thì cuối cùng Lục Trình Dương đăng ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn và ảnh hai người yêu nhau thời kỳ đại học, thậm chí ngay cả giấy ly hôn lên diễn đàn, viết một bài chứng minh Tô Tầm không phải là người như lời đồn. Tô Tầm là vợ của anh, Tô Tiểu Tông là con trai anh, anh và Tô Tầm vì có nguyên nhân bất đắc dĩ nên mới chia tay; Tô Tầm và thái tử Mục thị chỉ là bạn đại học, những bức ảnh kia là có người cố ý chụp lại nhằm tung tin đồn, quan hệ giữa hai người đó là trong sáng.

Lục Trình Dương còn đăng mấy tấm ảnh anh chụp chung với Tô Tiểu Tông. Ngoại hình của Tô Tiểu Tông rất giống anh, vừa nhìn là biết hai bố con; hơn nữa tóc của Tô Tiểu Tông là tóc xoăn, có khuôn mặt đáng yêu nhìn rất là dễ thương, được mọi người yêu mến; bố của đứa nhỏ cũng rất là đẹp trai …

Sau khi bộ phận PR đăng những tấm hình này lên thì rất nhanh đám người trên mạng đều phát hiện, bọn họ phân tích những bài viết lần trước và tính cẩu huyết của nó thì bài viết lần này sinh động, có tính chân thực hơn, mỗi tấm ảnh đều rất rõ ràng, lời nói cũng hết sức thành khẩn.

Tầng 3790: “Chủ tầng nhìn ánh mắt Tô Tầm hết sức dịu dàng, trên khuôn mặt ngập tràn tình yêu, giám định xong!”

Tầng 3791: “Tầng cao nhất đây, tôi cũng cảm thấy như vậy, mấu chốt là đầu xoăn nhỏ quá đáng yêu! Mợ nó, tôi chịu không nổi nhất chính sinh vật nhỏ tóc xoăn đánh yêu này!”

Tầng 19989: “Không có người thích chủ tầng sao? Tôi xin xếp hàng (mặt háo sắc).”

Phía dưới là hàng loạt các bình luận tương tự.

Tầng 21893: “Các chủ tầng, tôi không muốn làm người một nhà với các người đâu.”



Đầu xoăn nhỏ đang cầm điện thoại của bố vui vẻ xem ảnh chụp, cu cậu và bố chụp rất nhiều hình nha! Thật là thích.

“Bố ơi, con muốn gửi cho mẹ xem!” Tô Tiểu Tông ôm điện thoại chạy lạch bạch vào thư phòng, giơ điện thoại đến trước mặt Lục Trình Dương.

Lục Trình Dương bế con trai ngồi lên đùi mình, mắt vẫn chăm chú nhìn vào bài viết kia, đã vài ngày rồi, cũng có rất nhiều phản hồi. Bên Trình Nhiễm cũng không thấy đăng bài mới, toàn bộ bài cũ đã được dọn sạch rồi.

Mở vi kênh, Lục Trình Dương gửi ảnh qua cho Tô Tầm, Tô Tiểu Tông hô vào điện thoại: “Mẹ mau xem đi! Là ảnh của con và bố.”

Kể từ mấy hôm trước Lục Trình Dương chụp hình Tô Tiểu Tông thì cu cậu đã cầm điện thoại của anh xem mấy ngày rồi.

Mấy ngày nay Tô Tầm đều chú ý đến bài viết kia, lần nào cũng nhịn không được ngẩn người nhìn máy tính. Sau khi cô và Lục Trình Dương ly hôn, trong lúc tức giận cô đã ném hết toàn bộ những tấm ảnh chụp giữa hai người thế nên mỗi lần Tô Tiểu Tông hỏi về bố thì cô ngay cả một tấm ảnh cũng không lấy ra được, mặc dù cô cũng không có ý định lấy ra.

Tô Tầm nghe con trai nói chuyện, cô đã sớm nhìn thấy ảnh chụp, ngay ngày đầu tiên Lục Trình Dương đăng hình thì cô đã xem rồi.

Lại có giọng nói nhắc nhở, Tô Tầm mở ra nghe, giọng nói của Tô Tiểu Tông nhỏ hơn vài phần: “Mẹ ơi, khi nào mẹ mới đến chỗ của bố, con rất nhớ mẹ.”

Lại một tin thoại mới: “Bố nói bố cũng rất nhớ mẹ.”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, bố nói bố muốn đi đón mẹ, không phải, là con và bố cùng đi đón mẹ.”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, con và bố đang ra khỏi nhà ...”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, con và bố đang ở trên xe, bố đang lái xe ...”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, con thích bố ... mẹ có thể cũng thích bố hay không? Bố nói bố đã làm mẹ giận cho nên mẹ mới không muốn ở cùng với bố ...”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không nói chuyện với con ...”

Nhìn màn hình máy tính, Tô Tầm không biết mình đã đọc bao nhiêu lần bài viết của Lục Trình Dương rồi, cô chỉ biết mỗi lần cô nhìn bài viết và những tấm hình kia thì tim cô lại mềm hơn một phần cho nên những ngày qua cô đều chịu đựng không đi gặp Tô Tiểu Tông bởi vì cô biết rõ, chỉ cần thấy Tô Tiểu Tông, thấy bố của con trai thì cô không khống chế nổi lại mềm lòng, cô sợ mình không cẩn thận sẽ đầu hàng.

Nửa tiếng sau lại có một tin nhắn thoại nữa, là giọng nói vui mừng của Tô Tiểu Tông: “Mẹ ơi, con và bố đến rồi.”

Không đến nửa phút sau, điện thoại của Tô Tầm vang lên.

“Tầm Tầm ...” Lục Trình Dương thì thầm gọi tên cô.

Chương 50

Giọng nói của Lục Trình Dương rất trầm thấp từ tính, rất dễ thu hút người nghe, trước kia Tô Tầm cũng rất thích nghe giọng của anh, cô cảm thấy hai chữ ‘Tầm Tầm’ từ trong miệng anh nghe rất kiều diễm. Anh không cho cô thời gian để suy nghĩ mà nói thẳng: “Bố con anh lên đón em hay là em tự đi xuống?”

“Mẹ ơi!” Tô Tiểu Tông lớn tiếng thúc giục, “Mẹ nhanh xuống đi nha!”

Tô Tầm im lặng mấy giây, nhìn lướt qua màn hình máy tính, là tấm hình cô chụp chung với Lục Trình Dương sau khi hết năm nhất, lúc đó cô để tóc ngắn, mềm mại dắt bên tai, cười một cách tinh nghịch, sáng lạn đến ngay cả bản thân cô cũng quên mất mình đã từng cười như thế. Thì ra thực sự có một người như vậy, khi bạn ở bên cạnh người đó thì ngay cả nụ cười cũng khác đi.

“Tôi thu dọn một chút rồi xuống ngay.” Cô nói.

Lục Trình Dương cúp điện thoại, xoa mái tóc xoăn mềm mại của con trai, Tô Tiểu Tông hết sức hưởng thụ, híp híp mắt: “Bố ơi, mẹ sẽ về nhà với chúng ta sao?”

“Ừ.” Lục Trình Dương chỉ nói một từ.

“Quá tuyệt vời.” Tô Tiểu Tông lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, tóc xoăn cọ vào lòng bàn tay của Lục Trình Dương.

Đồ của Tô Tầm không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo và cái máy tính nên rất nhanh đã xuống lầu. Thân hình Lục Trình Dương cao ngất đang đứng dựa vào xe còn Tô Tiểu Tông ngồi xổm dưới chân anh thành một cục. Không biết cu cậu đang nhìn cái gì, đột nhiên bị Lục Trình Dương bế bổng lên, cu cậu nhìn về phía cô: “Mẹ xuống rồi.”

Tô Tiểu Tông lập tức giãy giụa trượt xuống từ trên người Lục Trình Dương, chạy lịch bà lịch bịch, toàn bộ thân thể nhỏ bé đụng vào đùi Tô Tầm, cu cậu ôm chân mẹ nói: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ!”

“Mẹ cũng nhớ con.” Tô Tầm bị con trai chọc cười, hơn mười ngày không được gặp con nên cô cũng rất nhớ.

“Mẹ, bố cũng rất nhớ mẹ đó!” Tô Tiểu Tông kéo tay Tô Tầm, thông minh bổ sung cho bố mình một câu.

“…” Mới được Lục Trình Dương nuôi hơn mười ngày thôi mà đã tình thâm ý thiết như vậy rồi sao?

Lục Trình Dương nhướn mày cười, thật là xứng đáng khi bỏ ra hơn nửa tháng bồi dưỡng tình cảm, con trai đã biết nói tốt cho anh rồi.

Cầm lấy túi hành lý nhỏ trong tay Tô Tầm, Tô Tầm lại nói: “Dưới lầu nhà tôi không còn phóng viên nữa cho nên anh đưa tôi và Tô Tiểu Tông về nhà đi, con đã ở cùng với anh hơn mười ngày rồi.”

Lục Trình Dương cứng đờ, rũ mắt xuống nhìn cô, anh cho rằng cô đồng ý trở về cùng với anh.

Tô Tiểu Tông cũng ngây người, cu cậu cho rằng mẹ sẽ về nhà cùng bố và mình, bé có chút u buồn cúi đầu, thì ra mẹ vẫn còn giận bố …

Bố mẹ của bé vẫn không thể ở cùng nhau sao? Tiểu móng vuốt kéo ống quần của Lục Trình Dương, nhỏ giọng gọi một tiếng xin giúp đỡ: “Bố ơi …”

Lục Trình Dương trấn an vuốt má con trai, anh nhìn Tô Tầm cười: “Được, anh đưa hai mẹ con về.”

Tô Tiểu Tông: “…” Cứ như vậy thôi sao? Cu cậu còn tưởng rằng bố có cách nữa chứ …

Tô Tầm cũng không ngờ Lục Trình Dương lại sảng khoái đồng ý như vậy, từ sau khi tin tức giữa hai người được tung ra thì hơn một lần cô cho là Lục Trình Dương cố ý. Dù sao không nhất thiết phải dùng cách này để giải quyết chuyện đó nhưng anh đã lựa chọn cách này làm cho cô có cảm giác mình bị ép buộc.

Trước khi ra khỏi nhà Tô Tiểu Tông còn hết sức vui vẻ nhưng bây giờ lại ngồi yên. Tuy nhiên, do lâu rồi không gặp mẹ nên chỉ cần Tô Tầm trêu chọc một chút là cu cậu đã phục hồi lại nguyên khí.

“Tô Tiểu Tông, hình như con mập hơn.” Tô Tầm bóp khuôn mặt mềm nhũn của con trai, cảm giác tròn hơn so với trước.

“Không có đâu!” Tô Tiểu Tông lập tức lắc đầu, cu cậu sẽ không nói cho mẹ biết là do bố nấu quá ngon cho nên bé ăn nhiều hơn bình thường!

“Mập hơn một chút.” Lục Trình Dương cười nhẹ một tiếng, “Điều đó chứng tỏ anh nuôi con trai rất tốt.”

“Vâng.” Tô Tiểu Tông hết sức cổ vũ gật đầu, tiểu móng vuốt kéo đầu ngón tay Tô Tầm: “Con cũng thích như vậy, thích được bố nuôi, càng thích bố mẹ cùng nhau nuôi con hơn …”

Tô Tầm nhìn Tô Tiểu Tông, cô nghi ngờ Lục Trình Dương đã cho con trai uống thuốc mê.

Tô Tiểu Tông bị cho uống thuốc mê đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sẽ gả cho bố sao? Bố nói lúc hai người kết hôn thì con có thể làm hoa đồng.”

Lúc trước bọn họ kết hôn thì Tô Tầm còn đang học nên không tổ chức hôn lễ, cho đến khi chia tay cũng chưa kịp làm. Đây là sự tiếc nuối trong lòng Lục Trình Dương, mấy năm nay anh liên tục suy nghĩ, nếu như có thể quay về thì anh nhất định sẽ tổ chức cho cô một hôn lễ thật lớn.

Anh còn chưa thấy dáng vẻ của cô khi mặc áo cưới.

Trong xe chợt rơi vào trầm lặng, Tô Tầm yên lặng xoa đầu con trai, cô không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, cô đã từng gả cho anh, là đã từng.

Từ khi trên mạng xuất hiện những bài viết kia, bất kể dựa vào chuyện ngày trước để mắng chửi cô hay là chuyện Lục Trình Dương đứng ra thanh minh cho cô thì cô chỉ để bụng một chút rồi cũng quên đi. Cảm giác tức giận do không cam lòng từ từ tan biến, cô giống như một khán giả, nhìn cuộc sống của mình bị người khác tùy ý sắp xếp, về sau lại chứng kiến Lục Trình Dương đăng bài viết chứng thực kia thì cô mới có cảm giác đây mới thực sự là chuyện về cuộc đời của mình. Những điều Lục Trình Dương viết là tình cảm và cuộc sống mà cô đã từng trải qua, cô cũng không biết tại sao mình lại thích Lục Trình Dương. Cô chỉ gặp anh một lần trong sân trường rộng lớn như vậy, mỗi lần trên đường đi nhịn không được cũng hết nhìn Đông tới Tây xem có nhìn thấy thân ảnh của người đó hay không; đương nhiên tỷ lệ gặp mặt là rất ít, có đôi khi hơn nửa tháng mà cô cũng không nhìn thấy anh.

Khi đó Lục Trình Dương đã dọn ra khỏi trường, có ký hợp đồng với một công ty nên thường xuyên đi đến đó. Lúc Tô Tầm không có chuyện gì làm thì đi theo anh trên cùng một chuyến xe bus; sau khi nhìn thấy anh đi vào công ty thì lại một mình ngây ngốc bắt xe bus quay về trường học.

Sau này cô và anh cũng dần dần quen thuộc, có một ngày cô cố làm ra vẻ thâm trầm hỏi Lục Trình Dương: “Anh cảm thấy lý tưởng cách thực tế bao nhiêu?”

Khó có khi được cô hỏi vấn đề cao thâm như vậy nhưng Lục Trình Dương chỉ nói: “Còn tùy thuộc vào điều em muốn nữa.”

Tô Tầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, hỏi anh: “Em muốn anh làm bạn trai của em, vậy cái lý tưởng này còn cách thực tế xa không?”

Anh nhìn cô cười, vỗ vỗ đầu cô: “Đi nào, đi ăn cơm.”

Đây là đồng ý hay không đồng ý vậy? Cô không hiểu nhưng hình như cũng không giống như lời từ chối, tâm tình của Tô Tầm rất sa sút nhưng vẫn đi theo anh ra ngoài cổng trường. Lục Trình Dương đưa cô đến một nhà hàng khá sang trọng, còn khui một chai rượu đỏ nữa, động tác này … cô có chút u mê nhìn anh: “Tại sao lại uống rượu?”

Lục Trình Dương lại cười.

Bình thường Lục Trình Dương không phải là người thích cười nhưng hôm nay anh cười đủ nhiều, sau đó anh nói: “Hôm nay anh có bạn gái nên phải ăn mừng.”

Cô mở to mắt: “Hả?”

Anh dùng thực tế để hiện thực lý tưởng của cô làm trái tim thiếu nữ của cô đập thình thịch.

Đèn đỏ, xe dừng lại, Lục Trình Dương xoay người nhìn Tô Tầm: “Mẹ con sẽ gả cho bố, con nít không cần quan tâm.”

Tô Tầm nhàn nhạt liếc anh một cái, cô không có ý định ở trước mặt trẻ con nói với anh những chuyện này.

Tô Tiểu Tông hết nhìn Tô Tầm lại nhìn Lục Trình Dương, thấy mẹ không nói lời nào thì cảm thấy lời nói của bố có thể tin được, ngồi ở trên ghế trẻ em vẫy vẫy tay, Lục Trình Dương vươn tay qua nhéo bàn tay nhỏ của con trai một cái.

Sau khi về đến nhà, rốt cuộc Tô Tầm cũng biết tại sao Lục Trình Dương lại sảng khoái đồng ý như vậy. Tắm cho con trai xong, ngồi xem tivi cùng với con một chút rồi chuyển qua chơi đồ chơi cho đến khi Tô Tầm nói Tô Tiểu Tông phải đi ngủ thì anh mới đứng dậy chuẩn bị ra về.

Nhưng Tô Tiểu Tông lại không buông, ôm lấy chân bố nhìn Tô Tầm: “Mẹ ơi, có thể cho bố ở lại nhà chúng ta hay không?”

Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, Tô Tiểu Tông lại bồi thêm một câu: “Bố ơi, bố đừng đi.”

Lục Trình Dương bế vật nhỏ đang dùng sức ôm lấy chân anh lên, nhìn về phía Tô Tầm nhỏ giọng nói: “Những ngày qua Tiểu Tông đều ngủ cùng với anh, ban đêm con còn hay mơ thấy ác mông nữa, anh ở lại đây ngủ cùng con vậy.”

Tô Tầm vừa định nói là cô có thể ngủ cùng với con trai thì Lục Trình Dương lại nói: “Tầm Tầm, em đang sợ cái gì vậy?”

“Không có.” Tô Tầm nhìn Tô Tiểu Tông đang ôm chặt cổ Lục Trình Dương, nói thêm: “Giường của Tiểu Tông chỉ có một mét hai.”

“Không sao.” Lục Trình Dương biết là Tô Tầm đã đồng ý, anh vươn tay xoa mái tóc xoăn của con trai.

Giường của Tô Tiểu Tông chính là giường trẻ em, rất nhỏ, ngay cả chăn mền cũng đều nhỏ, Tô Tầm lấy ra một cái chăn lớn cho Lục Trình Dương rồi xoay người đi tắm.

Tắm xong, Tô Tầm vừa cầm khăn lông lau tóc vừa đi ra, cửa căn phòng nhỏ đang mở nên Tô Tầm có thể nghe thấy tiếng Lục Trình Dương đang nhỏ nhẹ kể chuyện cho con trai. Tô Tầm cẩn thận nghe một chút, cô cảm thấy chuyện anh kể cô chưa từng nghe bao giờ, chẳng lẽ do anh tự nghĩ ra?

Cuối cùng cô nghe được một câu: “Kết quả tiểu Cương chết, được rồi, hết chuyện, đi ngủ.”

Tô Tầm: “…” Chuyện quái quỷ gì vậy? Tại sao con trai cô lại thích nghe loại chuyện này chứ? Tại sao cô lại không biết chứ?

Nghĩ lại một chút thì trước đây cô kể chuyện cho Tô Tiểu Tông đều là công chúa Bạch Tuyết, nàng tiên cá các loại. Dù sao đó cũng là những câu chuyện trước đây cô hay nghe hoặc là kể chuyện trong sách cho con nghe.

Vài phút sau, Lục Trình Dương đi ra khỏi căn phòng nhỏ, thuận tay đóng cửa lại rồi nhìn về phía Tô Tầm vừa mới lau khô tóc: “Ngày mai bắt đầu đi làm lại sao?”

Tô Tầm gật đầu, nhìn áo sơ mi và quần tây trên người anh: “Anh quyết định ngủ ở đây sao? Ở chỗ tôi không có quần áo anh có thể mặc được đâu.”

Ý của cô là anh không thể nào mặc nguyên bộ đồ này mà ngủ được, hơn nữa anh ngủ cùng với Tô Tiểu Tông nên không thể nào ngủ trần được … Ai ngờ lông mày của đối phương lại nhíu lại, anh cố ý nói: “Ở đây mà em còn đòi có quần áo của đàn ông, em muốn anh phải đau khổ à.”

Tô Tầm nghẹn họng, xoay người trở về phòng: “Tôi đi ngủ đây, anh cứ tự nhiên.”

Lục Trình Dương giữ chặt tay cô, nhỏ giọng nói: “Tầm Tầm, em không muốn hỏi anh gì sao? Hoặc là nghe anh nói một chút gì đó?”

Tô Tầm nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, sau đó quay người: “Được, anh nói đi.”

Tóc của cô mới chỉ được lau khô một nửa, mái tóc dài mềm mại đen nhánh phủ ở trước ngực mang theo một chút hơi nước, quần áo ở nhà màu xanh nhạt càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, lúc trước cô cũng rất thích màu xanh lá cây, các loại màu xanh khác nhau; nước da của cô rất trắng nên mặc màu xanh càng tôn lên vẻ non mềm.

Lục Trình Dương kéo cô ngồi trên sofa, đêm khuya tĩnh lặng nên dường như hơi thở cũng trở nên rất rõ ràng.

“Năm đó Trình Uy lỡ tay giết chết một người gọi là Giang Hằng, con một của chủ tịch Giang thị ở thành phố S, anh không biết tại sao hai người lại nảy sinh xung đột, chuyện kia xảy ra vô cùng bất ngờ. Đêm Trình Uy bị bắt đó anh đã gọi điện cho em, gọi bằng điện thoại công cộng bởi vì điện thoại của anh bị hư.” Lục Trình Dương bình tĩnh nói, thật ra anh là người không am hiểu giải thích, nhất là chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ kể lại quả thật không dễ dàng, đặc biệt người nghe lại là Tô Tầm.

Tô Tầm thất thần, cô không nghĩ tới chuyện sẽ là như thế, Lục Trình Uy bị phán tử hình đúng là do đã giết Giang Hằng sao? Cô biết Giang thị ở thành phố S là công ty lớn số một số hai, bối cảnh của Giang gia lại không tầm thường, nếu đúng là Lục Trình Uy đã lỡ tay giết chết con trai độc nhất của Giang gia … thì có thể nghĩ cũng biết là đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cô chợt nhớ tới chuyện đêm hôm đó, cô gọi cho anh vài lần nhưng đều không liên lạc được, lúc sau lại nhận được điện thoại từ một dãy số xa lạ, là do anh gọi tới. Nếu lúc ấy cô để ý một chút thì có lẽ đã nghe ra sự bất thường của anh.

Sau này lúc cô về căn nhà nhỏ của bọn họ, Lục Trình Dương đột nhiên lại đòi hỏi vô độ so với trước kia, giống như là muốn đem hết nhiệt tình của quãng đời còn lại dùng hết trên người cô vậy, cuồng nhiệt làm cho cô có chút sợ hãi nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ tới anh đã có ý định ly hôn với cô.

“Giang Hằng là hôn phu của Trình Nhiễm, anh và Trình Nhiễm không có phát sinh bất kỳ chuyện gì. Giang Hằng chết, Trình Uy bị phán tử hình nhưng không đủ để làm giảm cơn tức giận của Giang gia, anh không muốn em phải đi theo anh chịu khổ.” Lục Trình Dương cầm tay cô, “Anh cho rằng chuyện này không mất bao nhiêu thời gian là có thể dàn xếp ổn thỏa, một năm hai năm anh sẽ quay lại tìm em nhưng không ngờ anh lại mất nhiều năm như vậy mới có thể quay về được. Anh xin lỗi, anh đã về muộn, hại em một mình phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy, lúc em mang thai cũng không chăm sóc cho em được, lúc em sinh con cũng vậy. Anh không có trách nhiệm của một người làm chồng cũng như một người làm cha, những điều này đều là do anh không đúng.”

Lục Trình Dương không hề đề cập đến những chuyện anh đã trải qua, anh hy vọng Tô Tầm tha thứ cho anh nhưng anh không muốn cô có một chút xíu nào gánh nặng trong lòng cả, anh nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Nhưng thật là may mắn, lúc anh trở về, em còn chưa đi theo người khác.”

Tô Tầm cúi đầu thật lâu cũng không lên tiếng bởi vì cô không biết mình phải nói cái gì, anh nói những chuyện này rất trôi chảy nhưng mà … Cô không thể nào tưởng tượng được đến cùng đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến cho anh phải mất năm năm mới thoát được, hít thuốc phiện … còn chuyện hít thuốc phiện thì sao? Cũng là bị ép buộc sao? Hay là do không chịu nổi áp lực nên muốn tìm kiếm sự giải thoát cho tinh thần?

“Vậy tại sao lúc trước anh không trực tiếp nói cho tôi biết? Nếu anh nói cho tôi biết là anh gặp phải rắc rối rất lớn, sẽ liên lụy đến tôi, biết đâu tôi sẽ vì sợ hãi mà rời khỏi anh? Không phải mọi người đều nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng nhưng gặp chuyện từng con đều bay đi hay sao?” Đột nhiên Tô Tầm xoay người nhìn Lục Trình Dương, ánh mắt trong suốt như nước.

“Em sẽ không.” Lục Trình Dương nhẹ nhàng mở miệng, nhìn vào đôi mắt cô, “Anh không thể.”

Em yêu anh như vậy nên em sẽ không rời bỏ anh, cho dù em biết xảy ra chuyện gì thì em vẫn cố chấp muốn ở bên cạnh anh thôi …

Anh yêu em như vậy nên anh không thể để em đi theo anh chịu bất kỳ tổn thương nào được, huống hồ tình huống lúc đó lại bết bát như vậy. Đã có thể đoán trước được sự việc thì sao anh có thể trơ mắt nhìn nó nảy sinh được chứ …

Tô Tầm rũ mắt xuống, lông mi nhẹ nhàng rung động, đột nhiên cô hiểu rõ ý nghĩa của sáu từ ngắn ngủi kia, anh nói không sai, nếu như lúc ấy cô biết chuyện thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý ly hôn, càng không rời khỏi anh, quả thật anh rất hiểu cô.

Cô không thể không thừa nhận lúc anh nói câu ‘anh không thể’ thì phòng tuyến trong lòng cô gần như sụp đổ, nói không cảm động là gạt người.

“Cho nên anh tự quyết định thay tôi? Anh không hỏi qua ý của tôi hoặc là nói cho tôi biết?” Nhưng cô không cam tâm, vì cái gì mà anh đặt hết toàn bộ quyết định vào trong tay mình mà cô lại đần độn cái gì cũng không biết? Cô còn cho là anh cùng với người khác, làm cho cô vì mỗi lần nhớ tới anh mà mấy năm nay trôi qua một cách khó khăn, cuối cùng lại biết được sự thật không phải anh không cần cô nữa mà tất cả chỉ vì muốn tốt cho cô.

Loại cảm giác là người không biết gì hết nên khi biết được chân tướng khác hoàn toàn với suy nghĩ của mình thì cũng không thể làm cho người ta tung tăng như chim sẻ được.

Huống hồ mấy năm nay cô rất cố gắng để quên đi tất cả mọi chuyện về anh, bây giờ anh đã quay lại, nói cho cô biết rõ mọi chuyện, sau đó cô cứ như vậy liền tha thứ cho anh sao?

“Tầm Tầm.” Lục Trình Dương đột nhiên dựa người tới, hai tay nâng khuôn mặt cô lên, giọng nói ép tới cực thấp, “Cho dù tình cảm tốt như thế nào đi nữa cũng sẽ bị thực tế cuộc sống bào mòn, anh không muốn em đi theo anh … sau đó dần dần sẽ đánh mất tình cảm của em đối với anh.”

Hơn nữa lúc ấy anh cũng không có lựa chọn nào khác, cũng may mắn là lúc đó anh đã lựa chọn để cô rời đi nếu không sau này xảy ra những chuyện kia … anh không thể nào tưởng tượng được, nghĩ cũng không dám nghĩ tới. [right]Trich tu:(¯`•._.• ( NghiepDu.Net ) •._.•´¯)[/right]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.