Chương 51
Tô Tầm lẳng lặng nhìn vào mắt Lục Trình Dương, nhìn một chút thì vành mắt liền đỏ lên, sau đó cô mở to mắt cố gắng chớp chớp, nước mắt sắp tràn ra ngoài miễn cưỡng bị ép chảy vào, giống như từ trong đáy lòng cô đột nhiên dâng lên sự xúc động muốn tha thứ cho anh nhưng lại bị miễn cưỡng ép xuống.
Ngón tay cái của Lục Trình Dương vuốt ve đôi mắt của cô, làn da dưới ngón tay bóng loáng nhẵn nhụi làm anh đột nhiên nhịn không được muốn hôn, còn cách môi Tô Tầm khoảng ba cm thì cô đột nhiên đẩy anh ra, hơi lộ ra vẻ hoảng loạn đứng lên: “Tôi đi ngủ.”
Tô Tầm bước nhanh trở về phòng, đóng cửa phòng ‘rầm’ một tiếng rồi dựa lưng vào cửa phòng, cô đưa tay dụi mắt rồi đi lại giường, nặng nề ngã xuống, mở to mắt nhìn trần nhà.
Lục Trình Dương trở lại căn phòng nhỏ, Tô Tiểu Tông nằm nghiêng vểnh cái mông lên ngủ say như chết, trẻ con rất bé nên chỉ chiếm một khoảng không nho nhỏ. Lục Trình Dương nhìn qua quần áo trên người, xoay người đi ra ngoài cầm lấy chìa khóa Tô Tầm để trên bàn trà rồi đi ra ngoài.
Tô Tầm nghe thấy tiếng đóng cửa thì có chút nghi hoặc, anh đi rồi sao?
Mở cửa ra một khe nhỏ nhìn bên ngoài, trong phòng khách trống rỗng, chỉ mỗi chiếc đèn màu quất nhạt còn sáng ở trên mặt thảm.
Không thể nói tâm trạng của Tô Tầm là mất mát hay thở phào nhẹ nhõm, đứng dựa vào khung cửa một chút rồi xoay người đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Tầm theo thói quen đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng thì thấy bóng lưng cao ngất của một người mặc quần áo ở nhà màu xám đang đứng trước cái bếp của cô, Tô Tầm còn tưởng là mình bị ảo giác …
Lục Trình Dương xoay người nhìn cô nói: “Đi rửa mặt đi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Tô Tầm lấy lại bình tĩnh: “Không phải tối hôm qua anh đã đi rồi sao?”
Lục Trình Dương gật đầu: “Quay về dọn ít đồ đến.”
“!!!” Tô Tầm mở to mắt nhìn anh, sau đó không vui nói, “Tôi có nói là cho anh ở đây sao?”
Lục Trình Dương không thèm nói lý: “Không có.”
“Vậy anh dọn đồ đến đây làm gì?” Tô Tầm hoàn toàn không thích ứng được với hành vi vô sỉ này của Lục Trình Dương, trước đây anh không có mặt dày như vậy.
Lục Trình Dương đi về phía cô, ánh mắt nhẹ nhàng quét một vòng trước ngực cô, không trả lời câu chất vấn của cô: “Mau đi rửa mặt đi, anh gọi Tô Tiểu Tông dậy.”
Nói xong thì xoay người rời đi, Tô Tầm lườm theo bóng lưng anh, muốn tiến lên đá cho anh một cước … nhưng mà cô nhịn được.
Sáng hôm sau Tô Tiểu Tông tỉnh lại thấy bố vẫn còn ở đây thì vô cùng vui vẻ; cu cậu tự mình thay quần áo, còn học theo Lục Trình Dương gấp chăn nhỏ của mình, mặc dù không được gọn gàng nhưng cũng không đến nỗi nào. Dưới con mắt chờ đợi của con trai, Lục Trình Dương trái lương tâm khen một câu: “Ngoan lắm.”
Tô Tiểu Tông kiêu ngạo nâng cao vòm ngực nhỏ bé đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi: “Mẹ ơi.”
Tô Tầm vừa rửa mặt xong đi ngang qua vuốt mái tóc xoăn của con trai: “Tự mình đánh răng đi, mẹ đã bôi kem cho con rồi đấy.”
Không nhìn Lục Trình Dương, hai tay Tô Tầm che ngực bước nhanh vào phòng thay quần áo bởi vì cô không mặc nội y, bên tai cảm thấy có chút nóng, vừa rồi cứ như vậy mà lắc lư trước mặt anh … không trách được lúc nãy cô cảm thấy ánh mắt của anh có chút thâm trầm.
Thay quần áo xong, trang điểm nhẹ nhàng rồi đi ra; Tô Tiểu Tông đã ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn cơm, Lục Trình Dương cũng đã thay xong quần áo, hai bố con bày ra dáng vẻ đang đợi cô.
Đến cửa nhà trẻ, Tô Tiểu Tông nhìn Lục Trình Dương hỏi: “Bố ơi, chiều nay bố có thể đến đón con được không?”
Lục Trình Dương gật đầu: “Được, con phải ngoan đó.”
Tô Tiểu Tông yên tâm, ngoan ngoãn vươn bàn tay nhỏ bé của mình cầm tay Tô Tầm, vẫy vẫy tay còn lại, vừa lòng thỏa mãn đeo cặp đi vào nhà trẻ.
Lúc Tô Tầm quay ra thì xe Lục Trình Dương vẫn đang dừng ở chỗ cũ, lần này cô không có ngượng ngùng nữa, mở cửa lên xe.
Đến dưới lầu công ty, Lục Trình Dương nói: “Hôm nay thứ hai, buổi chiều anh đến đón em rồi cùng nhau đi đón con trai, sau đó ăn cơm ở bên ngoài luôn.”
Tô Tầm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng.”
Hơn nửa tháng không đi làm nên trong lòng Tô Tầm có chút lo lắng. Những lời đồn đãi huyên náo ồn ào kia trên mạng chắc chắn các đồng nghiệp cũng biết, cũng không biết mọi người sẽ nghĩ về cô như thế nào … Tô Tầm không tính là thân quen với bọn họ, mặc dù những bài đăng trên mạng đều là giả nhưng cô cũng không muốn bởi vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa mình và đồng nghiệp, từ đó ảnh hưởng đến công việc.
Trong chuyện này Lâm Đan hết sức chiếu cố Tô Tầm. Cô vừa đến làm không bao lâu liền xảy ra loại chuyện như vậy, bình thường ông chủ có khả năng sẽ sa thải cô nhưng Lâm Đan không làm vậy, ngược lại còn cho cô nghỉ phép, đợi sự việc lắng xuống rồi mới đi làm lại. Điều này cũng có thể do Mục Viễn nhưng cũng có thể đơn thuần là bản tính muốn che chở cho cấp dưới. Trước đây khi còn ở Khải Sâm thì Lâm Đan cũng là người rất bao che khuyết điểm, lúc bộ phận quảng cáo có tranh chấp với các bộ phận khác thì phần lớn cô sẽ ra mặt.
Thỉnh thoảng da mặt Tô Tầm có chút mỏng, giống như bây giờ, ra khỏi thang máy cô liền đi rất chậm, đột nhiên trên vai trầm xuống: “Tô Tầm, cuối cùng cô đã đi làm lại rồi!”
Tô Tầm xoay người nhìn lại, là cô bé Chu Oánh ngồi đối diện bàn làm việc với cô, đối phương cười thật ngọt ngào: “Em đã thấy hình trên mạng rồi, con trai chị thật là đáng yêu! Mái tóc xoăn siêu cấp dễ thương, lần sau tụ họp nhất định phải dẫn bé đến đấy, đồng nghiệp nữ trong phòng đều bị hạ gục rồi.”
Lại một cô bé nữa đến gần, đẩy bả vai Chu Oánh ra chen về phía Tô Tầm: “Đứa nhỏ còn thiếu mẹ nuôi không?”
“Thiếu chị gái không?”
Từ thang máy sau lưng có một nhóm người đi ra, trùng hợp đều là đồng nghiệp của Tô Tầm, phần lớn là các cô gái, bọn họ cũng đang nói về Tô Tiểu Tông.
Tô Tầm: “…” Tình huống này không giống với tưởng tượng của cô.
Chu Oánh đẩy cô gái đang bám vào Tô Tầm ra, ghét bỏ nói: “Tự mình sinh một đứa đi! Đừng có tranh giành với tôi.”
Tô Tầm ho khan vài tiếng, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lần sau liên hoan chị sẽ dẫn bé đi cùng, đến lúc đó mọi người tự mình hỏi bé đi.”
“Tốt!” Chu Oánh cười nói, mấy cô gái cười đùa cùng nhau đi vào công ty.
Mới vừa ngồi xuống vài phút thì Lâm Đan từ trong phòng của mình đi ra, ngoắc tay với Tô Tầm, Tô Tầm đứng dậy đi theo Lâm Đan vào phòng.
Trên tay Lâm Đan bưng hai ly café, đặt xuống bàn trà: “Ngồi đi.”
Tô Tầm gật đầu, sau khi ngồi xuống nói lời từ đáy lòng: “Chị Đan, cảm ơn chị.”
Lâm Đan cười: “Cám ơn chị làm cái gì? Mặc dù em không tới công ty nhưng những chuyện nên làm không phải đều đã làm được hay sao, cũng không làm trễ nãi công việc; đại khái chị cũng biết chuyện xảy ra với em, đồng nghiệp trong công ty cũng đều biết nhưng em yên tâm, bọn họ sẽ không nói gì đâu.” Toàn bộ người trong công ty là do Lâm Đan tự mình phỏng vấn chọn lựa, cô không thích trong công ty có người ngấm ngầm giở trò sau lưng nên cuối cùng chọn người vào làm không phải là giỏi nhất nhưng là người biết chú trọng công việc.
Tô Tầm cũng cười, cô không nói thêm lời cảm ơn nào nữa, hành động cảm ơn sếp thiết thực nhất chính là làm tốt công việc của mình.
Mấy ngày kế tiếp, nếu Lục Trình Dương không có xã giao thì đối với Tô Tầm có thể nói là ân cần, đưa đón đi làm, sau khi về đến nhà thì nấu cơm, chăm sóc con trai, toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của con trai đều ôm vào mình. Về phần tại sao anh có thể tự do ra vào nhà của cô là do một lần Tô Tầm quên mang theo chìa khóa, trơ mắt nhìn người nào đó móc chìa khóa ra mở cửa vào nhà, cô mở to mắt nhìn anh: “Tại sao anh lại có chìa khóa nhà của tôi?”
Lục Trình Dương nhìn cô: “Tại sao em lại có thể bỏ chìa khóa nhà vào trong cặp của Tiểu Tông chứ? Anh sợ chẳng may con làm mất nên tạm thời anh giữ hộ.”
Tô Tiểu Tông vô tội ngẩng đầu lên, bố lấy mất chìa khóa của mình lúc nào vậy? Mới vừa muốn nói chuyện thì liền bị Lục Trình Dương bế lên: “Tối nay bố nấu sườn và tôm càng mà con thích.”
Sau đó Tô Tiểu Tông liền lập tức quên đi chuyện này, vui vẻ ôm cổ Lục Trình Dương, cảm thấy trẻ con có bố thật là hạnh phúc, cu cậu cảm thấy bây giờ mình cũng rất hạnh phúc!
Tô Tầm ở phía sau bị chọc tức chịu không nổi, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Lục Trình Dương.
Cơm nước xong, Tô Thậm gọi điện tới, điện thoại vừa thông liền vội vàng nói: “Tầm Tầm, bố đã về rồi, ông cũng đã biết chuyện trên mạng rồi, là do những bác gái hàng xóm nói ra, bố rất tức giận, hơn nữa bố còn biết Lục Trình Dương cũng đã trở lại.”
Khi trên mạng xuất hiện những bài viết mắng chửi Tô Tầm thì Tô Thậm lo lắng sau khi bố biết được sẽ tức giận, đúng lúc một người bạn đã về hưu của ông tổ chức đi du lịch nên Tô Thậm thuyết phục Tô Lập Quân cùng đi, vé xe lửa cũng đã chuẩn bị chu đáo nên Tô Lập Quân liền đi cùng bạn.
Lúc tin tức liên quan đến Mục Viễn vừa mới đăng, cũng không chỉ rõ là Tô Tầm, huống hồ Tô Lập Quân căn bản không lên mạng nên loại chuyện như vậy ông cũng không hề biết.
Sau khi tin tức cụ thể về Tô Tầm được đăng lên thì Tô Lập Quân đã ngồi trên xe lửa đi du lịch rồi, đi liền hơn mười ngày. Khi Lục Trình Dương đăng bài và hình đính chính thì con gái nhà hàng xóm đọc được, nói cho bố mẹ mình biết nên chuyện này liền truyền khắp, thì ra con gái của lão Tô không phải là không chồng có con mà là ly hôn.
Khi Tô Lập Quân trở lại, nghe thấy những chuyện này liền tức giận gọi điện thoại bắt Tô Thậm về nhà, bắt anh mở hết những bài viết kia ra cho ông xem, may mắn những bài viết mắng chửi Tô Tầm trước kia đã bị xóa bỏ, chỉ còn bài viết Lục Trình Dương làm sáng tỏ mọi chuyện mà thôi.
Tô Thậm nói: “Thừa dịp bố còn chưa tìm tới cửa thì em nên chủ động về nhà nói rõ mọi chuyện với bố đi … Lúc trước bố có tra hỏi như thế nào thì em cũng không chịu nói, bây giờ từ miệng người khác và trên mạng thấy được Lục Trình Dương, bố đọc hết bài viết cũng không nói gì nhưng anh cảm thấy … đây là sự bình yên trước cơn bão. Nếu em và Lục Trình Dương muốn sống cùng với nhau thì nên về nhà một chuyến đi.”
Tô Thậm nói một tràng dài nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh gì cả.
“Sao vậy? Không nghe thấy sao?”
Lục Trình Dương trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian đến nhà giải thích rõ ràng với bố.”
Tô Thậm bị giọng nói bất thình lình của Lục Trình Dương làm kinh hãi, ngây ngốc trong chốc lát mới hỏi: “Tại sao cậu lại nghe điện thoại?”
“Tầm Tầm đang tắm.” Tô Tầm để di động trên bàn trà, Lục Trình Dương nghe điện thoại đổ chuông, thấy người gọi là Tô Thậm nên thuận tay tiếp nhận cuộc gọi.
“Đợi chút, cậu đang ở nhà Tầm Tầm hay là Tầm Tầm ở nhà cậu?” Tô Thậm lập tức hỏi, nghĩ lại cảm thấy không đúng, “Cậu vừa gọi ai là bố đấy?” Ai đồng ý cho cậu ta gọi bố chứ?
Chương 52
“Tôi và Tầm Tầm từng kết hôn nên gọi bố không đúng sao?” Lục Trình Dương lạnh nhạt trả lời, “Bây giờ tôi đang ở nhà Tầm Tầm, chút nữa tôi sẽ nói chuyện này với cô ấy.”
Ngày thứ ba sau đêm Tô Tiểu Tông mất tích, Tô Thậm đi tìm Lục Trình Dương, sau khi biết chuyện năm đó thì anh không phản đối chuyện Lục Trình Dương và Tô Tầm tái hợp. Theo anh, Tô Tầm hoàn toàn không quên Lục Trình Dương, hơn nữa giữa hai người còn có đầu xoăn nhỏ nhưng vẫn thành khẩn đề nghị: “Tạm thời cậu không nên ở nhà Tầm Tầm, nếu như bố tôi đến đó thấy cậu chỉ càng tức giận hơn thôi.”
Lục Trình Dương im lặng một lát rồi nói: “Tôi biết rồi.”
Kể từ khi anh đăng bài làm sáng tỏ mọi chuyện thì đám người do Trình Nhiễm thuê đã rút lui, ngày đó cô ta nói muốn đấu tiếp với anh; Lục Trình Dương lo lắng cô ta sẽ lại làm ra chuyện gì làm Tô Tầm và Tô Tiểu Tông bị tổn thương nên anh dứt khoát ở bên cạnh hai mẹ con, mỗi ngày đưa đón; hơn nữa, anh không muốn cho Tô Tầm thêm cơ hội để do dự.
Tô Thậm lại nhắc nhở thêm một câu: “Có thể bố tôi sẽ đánh cậu.”
Lục Trình Dương nói: “Tôi biết.”
Người này thật không thú vị, Tô Thậm cười trêu chọc nói: “Cậu cũng đã gọi bố tôi là bố rồi, nào, gọi anh một tiếng xem nào.”
Lục Trình Dương: “…” Kéo Tô Tiểu Tông đang nằm sấp trên thảm chơi đồ chơi qua, để điện thoại kề vào tai cu cậu, Tô Tiểu Tông nghe thấy Tô Thậm nói: “Gọi anh thế nào?”
Tô Tiểu Tông khoan khoái kêu một tiếng: “Anh!” Cậu nhóc cho rằng cậu đang trêu mình nên hoàn toàn phối hợp.
Tô Thậm: “…”
Sau khi Tô Tầm tắm xong, Lục Trình Dương vỗ cái mông của Tô Tiểu Tông: “Đi tắm, sau đó đi ngủ.”
Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn đặt đồ chơi xuống, vui mừng đi theo sau lưng Lục Trình Dương vào phòng tắm, giơ tay cởi áo và quần ngắn ra rồi ném vào trong giỏ; thân thể non mềm trơn bóng ngồi xổm trên mặt sàn vươn tay lấy dầu gội đầu, Lục Trình Dương chỉnh nước ấm xong thì kéo cu cậu lên, giơ vòi hoa sen ra: “Tốt lắm, nào.”
Cu cậu mặc kệ nước làm ướt nhẹp mái tóc xoăn của mình, bàn tay nhỏ bé xoa mái tóc, thoáng một cái trên đầu đã có một đống bọt, “Bố ơi, ngày mai … bố có thể dẫn con đi chơi không?”
Lục Trình Dương thấy dáng vẻ con trai nhắm mắt nín thở thì cầm lấy khăn lông lau nước trên mặt bé, đồng ý: “Có thể.”
Cất xong vòi hoa sen, Lục Trình Dương đi ra khỏi phòng tắm để cho Tô Tiểu Tông tự mình tắm.
Mấy ngày nay Tô Tầm có vẻ nhàn rỗi nên cô theo dõi một bộ phim truyền hình, Lục Trình Dương ngồi xuống bên cạnh cô, nói nhỏ: “Lúc nãy anh em gọi điện thoại cho em.”
“Vậy sao?” Lúc nãy cô có nhìn qua điện thoại nhưng không thấy có cuộc gọi nhỡ nào.
“Anh đã nghe giúp em rồi.” Lục Trình Dương nói, nghiêng đầu nhìn cô, Tô Tầm cầm lấy điện thoại định gọi lại cho Tô Thậm, “Không cần gọi lại đâu, anh ấy nói bố em đã biết chuyện anh đang ở thành phố B, cũng đã xem những bài viết ở trên mạng rồi.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, mở to mắt nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
Lục Trình Dương biết cô đã nghe rõ, ánh mắt sáng rực nhìn cô một lát rồi nói: “Tầm Tầm, ngày mai chúng ta đi gặp bố em đi.”
Tô Tầm cúi đầu xuống, sắc mặt có chút khó coi, bố cô rất ít khi lên mạng, lần này lại đi du lịch hơn mười ngày nên cô tưởng rằng chuyện này ông không biết nhưng không ngờ còn biết rõ là đằng khác … Cô có thể tưởng tượng bố cô có bao nhiêu tức giận, không khỏi lại lườm Lục Trình Dương: “Anh không được ở đây nữa, lỡ như bố tôi đến, thấy anh lại càng tức giận hơn.” Rất có thể còn đánh người nữa mà cô không hy vọng anh lại bị đánh một trận nữa.
“Em lo lắng cho anh?” Lục Trình Dương nhướn mày.
“Tôi lo lắng cho chính mình!” Tô Tầm xoay mặt đi, giận dữ nói.
“Xin lỗi.” Lục Trình Dương ôm cô vào lòng, nhớ tới chuyện cô từng bị đánh thì trong lòng anh lại giống như bị kim đâm, càng thương cô hơn.
Tô Tầm đây anh một cái, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại nói xin lỗi, “Anh biết lúc trước một mình em trở lại, bố đã rất tức giận, người nên bị đánh là anh.” Trong nháy mắt người trong ngực liền yên lại, “Ngày mai anh về với em, anh nợ bố em một lời giải thích, anh lén cưới con gái của ông lại để cho một mình em trở về, lại còn mang thai nữa … Mặc kệ là nguyên nhân gì thì anh không thể trốn tránh, những việc này đều là trách nhiệm của anh.”
Tô Tầm im lặng một lúc, cũng không đẩy anh ra nữa, chỉ là anh lấy thân phận gì để trở về cùng cô để gặp bố đây?
Yết hầu Lục Trình Dương bỗng nhiên cử động, nhiều năm rồi anh không được ôm Tô Tầm ngoan ngoãn mềm mại như vậy vào trong ngực, anh hạ thấp giọng nói: “Anh biết mỗi cuối tuần em đều đưa Tiểu Tông về nhà bố ăn cơm, ngày mai để anh về cùng hai mẹ con, sự tức giận của bố nên nhằm vào anh mà không phải bắt em một mình thừa nhận.”
Cửa phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chạy lịch bịch, Tô Tiểu Tông bị lãng quên bóng loáng đi ra, thấy bố mẹ đang ôm nhau, cu cậu do dự một chút rồi liền xông lên: “Bố mẹ, con cũng muốn được ôm như vậy.”
Nghe thấy tiếng của Tô Tiểu Tông thì Tô Tầm liền đẩy Lục Trình Dương ra, sắc mặt đỏ bừng. Lục Trình Dương xách Tô Tiểu Tông toàn thân ướt nhẹp đang muốn chen giữa hai người đi vào phòng ngủ, bị con trai phá rối như vậy nên Lục Trình Dương có chút khó chịu vỗ vào cái mông nhò trơn bóng của bé, Tô Tiểu Tông hừ một tiếng: “Bố lưu manh!”
Cầm lấy khăn tắm lớn bao quanh con trai, Lục Trình Dương nhíu mày: “Vậy con chính là tiểu lưu manh.”
“Con mới không phải!” Tô Tiểu Tông từ trong cái khăn lớn ló đầu ra, rồi đến hai cánh tay nhỏ ôm lấy cái cổ của bố.
Lau khô tóc cho Tô Tiểu Tông, cu cậu tự mình mặc đồ ngủ hình ô vuông bảy màu, sau đó chân không chạy ra khỏi phòng đi tìm Tô Tầm.
Sắc đỏ trên mặt Tô Tầm còn chưa có tản đi, Tô Tiểu Tông nhón chân sờ mặt cô: “Mẹ ơi, mặt của mẹ thật là đỏ nha.” Nói xong liền bò lên sofa, hai tay nâng mặt mẹ lên hôn một cái: “Mẹ ơi, đêm nay có thể cho con ngủ cùng mẹ không?”
Tô Tầm liếc Lục Trình Dương một cái, chẳng lẽ anh chiếm hết giường của con trai nên bị ghét bỏ? Cô gật đầu: “Có thể.”
Sau đó Tô Tiểu Tông lại nói thêm một câu: “Vậy bố cũng có thể ngủ cùng sao? Giường của con nhỏ quá mà bố lại cao như vậy nên không chứa nổi.”
“!!!” Tô Tầm thiếu chút nữa bị sặc, lời này không phải là Lục Trình Dương dạy đó chứ? Mặc dù cái giường kia chỉ rộng một mét hai nhưng chiều dài một mét chín, không phải mấy tối nay anh đều ngủ trên đó sao? Tại sao đêm nay lại không chứa nổi chứ?
Lục Trình Dương bị lườm nhưng khổ mà không nói được, lời này không phải là anh dạy Tô Tiểu Tông, anh không ngờ con trai lại suy nghĩ vì anh như vậy.
Tô Tầm cắn môi, nói với Tô Tiểu Tông: “Không được.”
Tô Tiểu Tông tiếc hận nhìn Lục Trình Dương, nói rõ ràng: “Vậy tối nay bố đành ngủ một mình rồi …”
Tô Tầm thầm nghĩ điều này không đáng để con trai nuối tiếc như vậy, có được không?
Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, mặc dù anh rất muốn … ngủ cùng với cô, tất nhiên không chỉ là ngủ nhưng trước mặt xác thực không được; tuy nhiên bị con trai cứ như vậy hồn nhiên nói ra làm cho lửa nóng bị anh đè nén bấy lâu bùng lên, dù sao cũng đã hơn năm năm rồi.
Đêm hôm đó, nằm một mình khó ngủ Lục Trình Dương không thể không đứng lên đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
…
Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Lục Trình Dương đã đi ra ngoài, Tô Tầm và Tô Tiểu Tông ngủ nướng nên căn bản không biết anh ra cửa lúc nào, sau khi thức dậy thì thấy trên bàn đã có sẵn đồ ăn sáng và một tờ giấy. Chuyện đầu tiên sau khi Tô Tiểu Tông thức dậy chính là đi tìm bố, ở căn phòng nhỏ tìm không thấy, sau đó phát hiện ra valy của Lục Trình Dương ở trong tủ cũng không thấy đâu thì lập tức luống cuống, lịch bịch chạy ra ngoài: “Mẹ, mẹ, mẹ, bố … bố … con không tìm thấy bố! Valy cũng không có …” Bé rất sợ bố đột nhiên lại đi mất.
Tô Tầm nhìn dáng vẻ sợ hãi của con trai thì vội vàng nói: “Bố con không đi đâu, con yên tâm, bố đi công chuyện rồi.” Giơ tờ giấy trong tay lên: “Bố con có để lại lời nhắn, chiều bố sẽ về.”
Tô Tiểu Tông còn rất nhỏ nên chưa biết nhiều chữ nhưng chỉ cần bố không đi là cu cậu yên tâm rồi.
Ba giờ chiều Lục Trình Dương mới trở lại, Tô Tầm và Tô Tiểu Tông đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, Tô Tiểu Tông nhìn thấy bố thì vội vàng chạy lại, Lục Trình Dương bế con trai bằng một tay, cu cậu ôm lấy cổ anh: “Bố ơi, con và mẹ đến nhà ông ngoại.”
Lục Trình Dương gật đầu: “Bố biết, bố đi cùng hai người.”
Mắt Tô Tiểu Tông sáng lên: “Thật sao? Bố ơi, con đã nói với bố rồi, ông ngoại có nuôi một con chó, rất béo.” Vừa nói hai cánh tay bé nhỏ vừa vòng thành một cái hình tròn lớn, bày tỏ là rất rất béo.
“Phải không?” Lục Trình Dương nhàn nhạt hỏi, điều anh quan tâm bây giờ là con chó kia có cắn người hay không?
“Đúng ạ, trước đây không có béo như vậy nhưng mà bây giờ càng ngày càng béo, nhất định là do ông ngoại cho nó ăn quá nhiều rồi.” Tô Tiểu Tông nói sinh động như thật, “Tên nó là Xe Tăng, lâu rồi con không gặp nó bởi vì ông ngoại đi chơi nên lâu nay mẹ và con không đến nhà ông ngoại.”
Lục Trình Dương ứng phó với con trai vài câu rồi nhìn Tô Tầm: “Muốn dẫn đi sao?” Ý anh là Tô Tiểu Tông, không may lão gia tử nổi giận, hù dọa đến con trẻ thì không hay.
Tô Tầm nhìn lại anh: “Tôi lại cảm thấy người không nên đi là anh mới đúng.”
“Không được.” Lục Trình Dương để Tô Tiểu Tông xuống, “Anh nhất định phải đi cùng em, bất kể là vì trước kia hay vì hiện tại thì anh đều phải đối mặt, đây đều là lỗi của anh.”
Nếu như lúc này mà anh còn không ra mặt, để cô một mình đối diện thì có còn là đàn ông nữa không?
Tô Tầm có chút kinh ngạc nhìn Lục Trình Dương. Không cần hỏi đường nhưng anh thuần thục lái xe vào trong tiểu khu, lúc đến dưới lầu thì xe của Tô Thậm đã đợi ở đó nhưng người vẫn ngồi bên trong, hình như là đang chờ bọn họ nên vừa thấy họ tới một cái liền mở cửa xuống xe.
“Cậu ơi!” Tô Tiểu Tông vừa bước xuống từ trên xe lập tức chạy tới bên cạnh Tô Thậm, lâu rồi bé cũng không gặp cậu.
Tô Thậm vuốt mái tóc xoăn của bé: “Tại sao không gọi ‘anh’ nữa?” Anh cố ý trêu đầu xoăn nhỏ.
Tô Tiểu Tông cười thẹn thùng, ngón tay chỉ về phía Tô Tầm, nói rõ ràng: “Cậu là anh của mẹ.”
Lục Trình Dương lấy lễ vật từ trong cốp xe, bác gái hàng xóm đi ngang qua thấy Tô Tầm và Tô Thậm, còn thấy một người đàn ông anh tuấn trầm ổn, dáng vẻ còn rất giống Tô Tiểu Tông nữa thì đứng nhìn một chút, cười híp mắt hỏi Tô Tầm: “Tiểu Tầm à, đây là …”
Tô Tầm nhìn Lục Trình Dương, Tô Tiểu Tông cũng nhìn anh, thấy mẹ không nói gì thì liền trả lời: “Bố cháu ạ!”
Bác gái hàng xóm lại nhìn Lục Trình Dương đánh giá, nói: “Thật sự là bố Tiểu Tông rồi nhưng ngoài đời nhìn đẹp hơn so với trong hình.”
Tô Tiểu Tông đột nhiên giãy giụa, muốn từ trên người Tô Thậm đứng xuống, khoan khoái hô lên: “Xe Tăng!”
Một con husky béo tròn đang chạy như bay về phía bên này, Tô Tiểu Tông vừa mới đứng xuống thì con husky vừa to vừa béo kia liền vui vẻ vẫy đuôi lè lưỡi nhào lên, giống như muốn dùng hành động để bày tỏ rằng nó hoan nghênh Tô Tiểu Tông như thế nào.
Lục Trình Dương nhìn con chó to béo kia rồi lại nhìn con trai, nhanh tay lẹ mắt bế Tô Tiểu Tông lên trước khi Xe Tăng nhào tới. Con chó này to như vậy, không may làm con trai ngã bị thương thì làm thế nào?
Chương 53
Xa Tăng chụp hụt, cái đầu của nó ngẩng lên nhìn Tô Tiểu Tông đang treo ở không trung, thân thể béo tốt nhảy mạnh lên. Lục Trình Dương lui về sau một bước đặt Tô Tiểu Tông lên vai mình, Tô Tiểu Tông cảm thấy chơi rất vui, hưng phấn đung đưa chân nhỏ: “Bố thật lợi hại mà!” Xe Tăng nhảy cao như thế nhưng cũng không chạm vào cu cậu được.
Bây giờ Lục Trình Dương chỉ có một cảm giác, đó chính là con chó này quả thực rất béo, phải nói là béo tốt.
Xe Tăng là một con chó béo ú cứng đầu, không bổ nhào được vào người Tô Tiểu Tông thì không cam lòng nên liên tục nhảy lên, Tô Thậm thấy vậy thì không vui, huýt sáo: “Xe Tăng, lại đây.” Những ngày ông Tô đi du lịch thì con chó béo này vẫn do anh chăm, bây giờ thấy anh đến cũng không thèm chạy tới chào đón nữa!
Xe Tăng không nhào được vào người Tô Tiểu Tông nên đổi lại nhào vào người Tô Thậm và Tô Tầm, vui mừng vẫy cái đuôi to của mình, nếu Xe Tăng đã ở đây thì Tô Lập Quân cũng đang ở gần đây.
Quả nhiên, Tô Lập Quân đang từ từ đến gần, ánh mắt dừng trên người Lục Trình Dương, sắc mặt thâm trầm, lớn tiếng nói: “Xe Tăng, lại đây!”
Xe Tăng không hổ là do Tô Lập Quân nuôi lớn, vừa nghe thấy tiếng gọi liền chạy như bay đến.
Lục Trình Dương nhìn vị lão nhân cao gầy trước mặt này, mái tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm túc, đôi môi mím chặt, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra vẻ tức giận thâm trầm nhưng đang cố gắng kìm chế, hai bên quai hàm run lên nhè nhẹ.
Lục Trình Dương có thể hiểu được sự tức giận của Tô Lập Quân. Anh đã làm cho đứa con gái mà ông nâng niu chiều chuộng từ nhỏ đến lớn tốt nghiệp đại học trở về còn mang theo giấy chứng nhận ly hôn và một đứa con không cha trong bụng. Sự tức giận đè nén đó bắt đầu từ năm năm trước đến hiện tại, bây giờ nhìn thấy anh đứng ở ngay trước mặt thì ông nhịn không có xông tới đánh một trận đã là tốt lắm rồi.
Tô Thậm nghiêng đầu nhìn Tô Tầm, quả nhiên cô đang căng thẳng bóp ngón tay. Trước đây, bất luận anh hay ông Tô hỏi như thế nào thì cô không chịu nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Lục Trình Dương cả, chỉ im lặng cam chịu, chờ cho những điều đó qua đi, dần dần rơi vào quên lãng rồi mục nát.
Bây giờ hẳn là cô không muốn đối mặt với tình hình này rồi.
Lục Trình Dương thả Tô Tiểu Tông từ trên vai xuống, bế con trai đi đến trước mặt Tô Lập Quân, nhỏ giọng nói: “Chào bác, cháu là Lục Trình Dương.”
Tô Tiểu Tông nhìn ông ngoại, cũng không phát hiện ra ông ngoại đang tức giận bởi vì bình thường ông ngoại cũng rất nghiêm túc, cu cậu vui vẻ nói: “Ông ơi, bố cháu đã về rồi, đây là bố cháu.” Nói xong liền giãy giụa, muốn từ trên người Lục Trình Dương đứng xuống, cu cậu muốn chơi với Xe Tăng.
Cho dù Tô Lập Quân tức giận cỡ nào cũng sẽ không phát tác dưới lầu tiểu khu, ở trước mặt cháu ngoại, ông lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng rồi trực tiếp bế Tô Tiểu Tông xuống để cho cậu nhóc chơi cùng với Xe Tăng.
Hiển nhiên Xe Tăng rất thích Tô Tiểu Tông. Tô Tiểu Tông vừa đứng xuống thì nó liền chạy tới liếm mặt bé, cái đuôi vẫy vẫy rất vui vẻ, một chân nâng lên đụng vào lòng bàn tay nhỏ bé của Tô Tiểu Tông, lại tiếp tục liếm cằm của người bạn nhỏ chơi cùng.
Tô Tiểu Tông xòe bàn tay bé nhỏ ra nhẹ nhàng sờ đầu của con chó béo, Xe Tăng thoải mái híp mắt lại, cái tai hơi run rẩy, trong miệng phát ra âm thanh ‘gru gru’ vui vẻ, ba cái chân còn lại vẫn đứng yên không hề nhúc nhích để Tô Tiểu Tông vuốt lông cho mình.
Nhưng Tô Tiểu Tông thích nhất là cái đuôi của Xe Tăng, rất nhanh liền đi vòng ra phía sau sờ cái đuôi của nó, cười đến vô cùng vui vẻ.
Xe Tăng đứng thẳng người, cộng thêm cái đầu thì cao gần bằng Tô Tiểu Tông nhưng thân thể béo tốt nên nhìn nó rất to. Tô Tiểu Tông đứng bên cạnh nó trở nên rất nhỏ bé, hình ảnh đối lập đó đánh mạnh lên thị giác khiến Lục Trình Dương nhịn không được nhìn liên tục, trong đôi mắt là vẻ dịu dàng.
Tô Lập Quân thu hết vào trong mắt nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, quay người nói với Tô Thậm: “Con và Tầm Tầm dẫn Tô Tiểu Tông và Xe Tăng đi chơi một chút đi, bố có lời muốn nói với vị Lục tiên sinh này.”
“Bố …” Tô Tầm có chút bất an nhìn ông, cô rất hiểu tính của bố mình, bảo cô và Tô Thậm tránh mặt thì chỉ có một khả năng, đó chính là xả giận thay cô.
Tô Thậm đã trút giận thay Tô Tầm rồi, bây giờ hai người đó có dấu hiệu làm lành nên anh không muốn cục diện trở nên rối rắm hơn nên khuyên nhủ: “Bố à, việc này để cho hai người bọn họ tự mình giải quyết đi, cũng đã mấy năm rồi, bố cũng đừng tức giận nữa …”
Lời còn chưa nói xong thì Tô Lập Quân đã dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tô Thậm. Anh thức thời ngậm miệng, từ nhỏ đến lớn anh chưa hề sợ ai cả nhưng lại rất sợ ánh mắt đó của bố. Ông già nhà anh rất cố chấp, không phải anh nói vài lời là có thể giải quyết được, nếu Lục Trình Dương muốn có được sự thông cảm của ông già thì nhất định phải tự chính bản thân anh ta thuyết phục được. Đối với ông bố già của mình thì đây là vấn đề mà một người đàn ông nên đương đầu, nếu như dựa vào sự giúp sức của anh và Tô Tầm thì ông già cũng sẽ xem thường thái độ rụt rè sợ hãi của Lục Trình Dương.
Tô Tiểu Tông đã bị Xe Tăng đuổi theo chạy đến phía trước nên không để ý đến bên này, Tô Thậm đi tới một tay thuận thế bế lấy cu cậu còn một tay cầm lấy dây thừng dắt Xe Tăng đi: “Đi nào, cậu dẫn cháu đi chơi một lát, chút nữa chúng ta sẽ về nhà.”
“A?” Tô Tiểu Tông kinh ngạc nhìn anh, sau đó nghiêng đầu nhìn phía sau: “Vậy bố mẹ cháu thì sao?”
“Bọn họ về nhà nấu cơm còn chúng ta đi chơi.” Tô Thậm vươn tay xoa mái tóc xoăn của Tô Tiểu Tông, cố làm ra vẻ tức giận, “Cháu không vui khi cậu dẫn cháu đi chơi sao? Cố bố rồi nên không thèm để ý đến cậu nữa phải không?” Nói xong còn đánh vài cái lên cái mông nhỏ của cu cậu.
Tô Tiểu Tông duỗi bàn tay bé nhỏ che cái mông của mình lại, vội vàng nói: “Không có! Cháu cũng thích cậu mà! Cậu và bố không giống nhau.”
Tô Thậm cười nhìn Tô Tiểu Tông, ngay cả điều đó cũng biết cơ đấy, cho dù đều thích như nhau nhưng thân phận mỗi người mỗi khác; đối với Tô Tiểu Tông cho dù có nhiều người thương yêu cu cậu thì cũng không thể bù đắp được việc thiếu hụt tình thương của người bố; mà điều này chỉ có một mình Lục Trình Dương có thể làm được thôi.
Trước đây Tô Tầm thấy mình không có mẹ thì khóc lóc hỏi Tô Lập Quân là mẹ của bọn họ đâu? Cô không biết là mẹ của bọn họ đã chết rồi, Tô Lập Quân bế cô dỗ dành: “Bố vừa có thể làm một người bố nhưng nếu Tầm Tầm muốn mẹ thì bố sẽ giả làm mẹ cho con.”
Tô Lập Quân vừa làm bố lại vừa làm mẹ nuôi dưỡng hai anh em bọn họ lớn lên, đặt Tô Tầm vào lòng bàn tay mà nâng niu, chiều chuộng. Tô Tầm phải chịu ủy khuất lớn như vậy nên ông không thể nào nhịn nổi cơn tức giận kia được.
Bàn tay lại xoa rối bời mái tóc của Tô Tiểu Tông, anh nói với bé: “Được rồi, cậu biết cháu rất thích bố mà.”
“Cháu thích bố cháu mà.” Tô Tiểu Tông đắc ý lắc lắc cái đầu nhỏ rồi tự mình đưa tay lên vuốt lại mái tóc, cậu thật là xấu, làm loạn kiểu tóc của mình.
Tô Lập Quân thấy Tô Tầm đứng yên không đi thì bực mình, nhìn Lục Trình Dương: “Cậu theo tôi lên lầu.” Nói xong xoay người đi trước.
Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, cho cô một ánh mắt yên tâm: “Em đi chơi với con đi, anh không sao.”
Tô Tầm không lên tiếng, nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi từ từ đi theo; Tô Lập Quân xoay người nhìn cô, khẽ quát một tiếng: “Bây giờ không cần con đi theo, bố cũng có vài lời muốn nói với con nhưng chưa đến lượt con đâu.” Nói xong thì xoay người đi lên lầu.
“Không sao đâu, em đi chơi với Tiểu Tông đi.” Lục Trình Dương nói lại một lần nữa, giọng nói dịu dàng mang theo sự an ủi, sau đó cũng xoay người đi theo.
Cho dù biết rõ Tô Lập Quân sẽ ra tay đánh người nhưng anh không hề sợ hãi, ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Anh muốn giải quyết từng chuyện từng chuyện một, chỉ cần giải quyết xong chuyện này thì anh và Tô Tầm có thể xích lại gần nhau thêm một bước nữa.
Lần này Tô Tầm không đi theo nữa nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng mơ hồ. Nếu bố cô muốn ra tay thì cô khẳng định Lục Trình Dương sẽ đứng yên chịu trận, cô chỉ sợ bố quá tức giận mà nặng tay, lỡ như … chút nữa Tô Tiểu Tông về, thấy bố bị thương thì con trai sẽ rất buồn.
Tô Lập Quân nhìn Lục Trình Dương đã đi theo vào nhà, cười lạnh một tiếng, nói: “Tô Thậm nói cậu có chuyện khổ tâm bất đắc dĩ, cậu nói cho tôi nghe một chút xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu khổ tâm? Tầm Tầm là một đứa con gái vừa mới tốt nghiệp, lúc quay về lại mang theo giấy chứng nhận ly hôn cùng với cái thai trong bụng, lúc đó cậu đi đâu? Từ nhỏ Tầm Tầm đã được tôi nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, cậu có biết không hả? Nó còn trẻ như vậy nhưng vẫn kiên trì sinh đứa nhỏ ra, người làm bố như tôi lo lắng cho cuộc sống vất vả sau này của nó. Nếu như cuộc sống của nó trở nên khó khăn vất vả thì tôi phải đối mặt với lời dặn dò của người mẹ đã mất của nó như thế nào đây? Cậu chỉ cần nói một câu là có nỗi khổ tâm thì có thể rũ bỏ trách nhiệm sao? Bỏ đi một cái liền năm năm …”
Ông càng nói càng kích động, bởi vì phẫn nộ mà cánh tay run rẩy, cầm lấy gậy gỗ treo ở trên tường đánh lên người Lục Trình Dương. Là một người bố, ông đã nhịn cơn tức này nhiều năm rồi, nhiều năm như vậy con gái cũng không quen người bạn trai nào, ông chỉ có thể đứng nhìn mà đau lòng thôi …
Cây gậy gỗ kia rất thô to, đánh mạnh vào người rất đau, Lục Trình Dương khó chịu ‘hừ’ một tiếng, trong lòng lại nghĩ năm đó Tâm Tầm là bị đánh như vậy sao? Một người đàn ông cao lớn cứ đứng yên như vậy chịu mấy cây gậy, không kêu rên một tiếng nào.
Tô Tầm chỉ ở dưới lầu đi qua đi lại một chút rồi quyết định lên nhà nhìn xem tình hình thế nào, đứng ở ngoài cửa nghe rõ tiếng gậy gỗ mà từ nhỏ đến lớn cô đã rất quen thuộc thì sắc mặt liền thay đổi, đứng nghe ở ngoài cửa một chút, nhịn không được nữa liền móc chìa khóa ra mở cửa.
“Bố, đừng đánh nữa …” Tô Tầm chạy lại muốn ôm Lục Trình Dương nhưng Tô Lập Quân đang vô cùng tức giận đã vung gậy, không dừng lại được. Lục Trình Dương ôm lấy Tô Tầm xoay người, dùng chính thân thể của mình che chắn cho cô, một gậy đánh xuống, đau đến tê tâm liệt phế. Lục Trình Dương cúi đầu u ‘hừ’ một tiếng, thân thể trong nháy mắt cứng đờ; Tô Tầm cảm giác được, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sao rồi?”
Tô Lập Quân cũng không ngờ Tô Tầm lại bất ngờ xông tới như vậy, ông dừng tay, ngực phập phồng thở phì phò, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con gái liền ném gậy gỗ xuống đất: “Bố đánh cậu ta một trận thì đã sao chứ? Con nhìn lại mình trong mấy năm nay đi, ngay cả bạn trai cũng không có, bố bảo con dẫn bạn trai về nhà thì con có làm theo không? Bố bảo anh trai con giới thiệu người cho con xem mắt thì con cũng không đi. Bây giờ con dẫn cậu ta về nhà, có phải nếu như người đàn ông này không trở lại thì đời này con cũng chỉ sống một mình?”
“Anh không sao.” Trên trán Lục Trình Dương toàn là mồ hôi, anh đưa tay vuốt tóc Tô Tầm, sau đó cầm lấy tay cô, xoay người về phía Tô Lập Quân: “Thưa bác, cháu biết năm đó bất kể vì nguyên nhân gì thì việc cháu để một mình Tầm Tầm trở lại, bị người khác hiểu lầm bàn luận ở sau lưng là không đúng; cháu cũng không có một chút trách nhiệm nào từ lúc cô ấy mang thai cho đến khi sinh con; tất cả những điều này đều là lỗi của cháu nhưng cháu không muốn kết thúc chuyện tình này. Nếu như … cô ấy đồng ý tái hợp với cháu thì cháu sẽ tốt với cô ấy gấp bội, đền bù những năm cháu thiếu sót. Cháu hiểu rõ tâm tình của bác, cháu cũng thương Tô Tầm như vậy, cháu hy vọng bác sẽ cho cháu thêm một cơ hội, cháu muốn nửa đời còn lại sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, cùng nhau nuôi dưỡng Tô Tiểu Tông trưởng thành.”
Tô Tầm nghe thấy những lời này thì đầu ngón tay khẽ run rẩy, từ từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Thái độ của Lục Trình Dương thành khẩn khiêm tốn, Tô Lập Quân nhìn anh chằm chằm, đột nhiên thở dài, ngồi xuống sofa: “Vậy cậu nói cho tôi nghe một chút rốt cuộc cậu có bao nhiêu nỗi khổ tâm. Nếu như không thuyết phục được người nghe thì sau này cậu cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cho dù Tầm Tầm có tha thứ cho cậu thì tôi cũng sẽ không đồng ý cho hai người ở chung một chỗ.”
Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, cô cũng đang nhìn lại anh, thấy trên trán anh vẫn còn rịn mồ hôi, sắc mặt trắng nhợt thì hiểu rằng anh bị đánh không nhẹ nhưng anh không muốn cô đứng ở đây, cô mấp máy môi: “Con xuống lầu tìm Tiểu Tông.”
…
Tô Tầm tìm được Tô Thậm và Tô Tiểu Tông ở công viên của tiểu khu, Tô Tiểu Tông đang chơi cầu trượt cùng với một vài người bạn nhỏ, mấy đứa con nít đang đứng xếp hàng chờ tới lượt mình rồi từng đứa từng đứa trượt xuống, cười rất vui vẻ. Tô Tiểu Tông nhìn thấy Tô Tầm thì từ trong đám con nít chạy tới: “Mẹ ơi!”
Tô Thậm cũng dắt Xe Tăng đi lại: “Thế nào rồi?”
Tô Tầm cúi đầu, nhìn mũi chân: “Anh cũng không phải là không biết tính của bố, trước đây chỉ cần anh bắt nạt em thì bố cũng đã đánh anh một trận rồi … huống chi là người ngoài.”
“Chậc, không cần nói đến chuyện trước đây, anh bị bố đánh đến chai lì rồi.” Tô Thậm biết Lục Trình Dương tránh không khỏi bữa tiệc gậy hôm nay mà.
“Mẹ, mẹ!” Đôi chân ngắn ngủn của Tô Tiểu Tông cuối cùng cũng chạy đến bên cạnh, tiểu móng vuốt lấm bẩn cầm lấy bàn tay Tô Tầm, “Mẹ tới gọi con về sao?”
Tô Tầm cúi người vỗ bụi bặm trên người con trai: “Chúng ta đi chợ mua ít thức ăn.”
Tô Tiểu Tông rất vui: “Hay quá, vậy cậu thì sao? Cả Xe Tăng nữa?”
Không thể dắt theo một con chó to như vậy vào chợ được, Tô Thậm đành nói: “Chúng ta đến chợ bán ven đường, hai người đi vào mua là được.”
Trên đường đi Tô Tiểu Tông hỏi: “Mẹ ơi, bố con đâu?” Cu cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, bé, mẹ và cậu đều ở cùng nhau, vậy thì bố đâu?
Quả nhiên lúc nào cũng nhớ đến bố mà! Tô Tầm nói thật: “Bố đang ở nhà nói chuyện với ông ngoại.” Nêu như biết bố bị đánh, liệu Tô Tiểu Tông có khóc không?
“Vâng.” Tô Tiểu Tông không tiếp tục hỏi nữa bởi vì đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, cu cậu liền đứng yên nhìn vào trong.
Gần đây sức ăn của con trai rất lớn, khuôn mặt cũng tròn hơn một chút, điều này tuyệt đối không phải là ảo giác của Tô Tầm, cô gãi vào lòng bàn tay con trai: “Đói bụng sao?”
“Vâng ạ.” Tô Tiểu Tông gật đầu, bé muốn ăn bánh ngọt.
Tô Tầm dắt con trai đi vào tiệm bánh, mua một phần bánh ô mai cho bé. Tô Tiểu Tông cầm cái bánh cắn một miếng, bơ dính đầy miệng; Tô Thậm khom lưng bế cậu nhóc lên bằng một tay, ước lượng cân nặng: “Đầu xoăn nhỏ nặng lên không ít nha, cẩn thận kẻo biến thành đầu xoăn mập.”
Đầu xoăn nhỏ đang cắn bánh ngọt: “…” Bé không thích cậu!
Gần sáu giờ thì bọn họ về đến nhà, Lục Trình Dương và Tô Lập Quân mỗi người ngồi một bên sofa. Bởi vì Tô Lập Quân hút thuốc nên trong nhà có ít khói lượn lờ, Tô Tiểu Tông lạch bạch chạy tới, lấy điếu thuốc còn chưa hút được một nửa ra khỏi tay Tô Lập Quân, nói rõ ràng: “Ông ngoại, mẹ và cậu đã nói, ông không được hút thuốc.” Nói xong thì đường đường chính chính ném nửa điếu thuốc còn lại vào thùng rác, cũng biết dụi tắt đầu thuốc đi.
Thế này Lục Trình Dương mới nhớ ra dạo gần đây mình rất ít khi hút thuốc, mấy năm nay anh nghiện thuốc nặng nhưng kể từ khi Tô Tiểu Tông ở chung với anh thì hút rất ít, thỉnh thoảng thèm thuốc, nghĩ đến đứa nhỏ và Tô Tầm nên anh kìm chế.
Tô Thậm nhìn sắc mặt cha già nhà mình thì hiểu hai người ắt đã nói chuyện rõ ràng rồi, cầm đồ ăn đi vào trong bếp. Tô Tầm cũng xoay người đi vào bếp nấu cơm.
“Bố ơi!” Tô Tiểu Tông nhào vào lòng Lục Trình Dương, Lục Trình Dương sờ đầu con trai rồi đứng lên: “Bố đi vào bếp giúp mẹ, con tự mình chơi đi.”
Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn gật đầu, chạy tới nghịch cái đuôi của Xe Tăng.
Tô Tầm và Tô Thậm đều ở trong bếp, bình thường khi tới đây ăn cơm thì anh em bọn họ đều bận rộn ở đây. Sau khi Lục Trình Dương đi vào thì Tô Thậm liền đi ra ngoài.
“Để anh.” Lục Trình Dương cầm lấy con dao trong tay Tô Tầm, cắt ớt xanh.
“Trên người … anh không bị thương ở đâu chứ?” Tô Tầm nhịn không được hỏi, nhiều năm trước cô đã thử qua cây gậy kia của bố rồi … vừa cứng vừa thô, đánh vào người rất đau mà khi đó bố cô còn không dùng hết sức. Nghĩ tới một gậy cuối kia, Tô Tầm lặng lẽ đi ra phía sau nhón chân lên nhìn nhưng cổ áo đã bị người ta đè lại.
“Không sao, chỉ bị thương một chút ngoài da mà thôi, trước đây …” Lục Trình Dương vội vàng ngừng lại, xoay người nhìn cô, hạ thấp giọng hỏi, “Em lo lắng cho anh sao?” Lúc nãy khi cô xông tới thì anh thấy rõ sự lo lắng và hoảng sợ trên mặt cô.
Anh dựa vào quá gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt, Tô Tầm thấy không được tự nhiên xoay mặt đi: “Tôi sợ con biết anh bị đánh thì sẽ đau lòng.”
Lục Trình Dương cũng không vạch trần cô, nhỏ giọng cười.
Còn có thể cười được thì có lẽ anh cũng không đau thật, trong lòng Tô Tầm nghĩ như vậy.
Bữa cơm này coi như yên bình, Tô Lập Quân cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại là Tô Thậm ngạc nhiên nhìn Lục Trình Dương: “Cuối cùng nhà chúng ta cũng có người nấu ăn ngon rồi.”
Lời này vừa thốt ra thì trên bàn cơm hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, chỉ có mình Tô Tiểu Tông kiêu ngạo hất cằm lên: “Bố cháu nấu cơm ngon nhất!”
Thật là mèo khen mèo dài đuôi, Tô Thậm không khỏi trêu cu cậu một phen.
Tô Lập Quân nhìn Tô Tầm, cuối cùng là nhìn Lục Trình Dương nói: “Chuyện của hai đứa tự mình xem thế nào rồi quyết định, bố mặc kệ hai đứa nhưng mà bố không hy vọng sau này lại xảy ra những chuyện như vậy nữa, nếu Tầm Tầm không đồng ý thì cậu cũng không thể ép nó được.”
Lục Trình Dương để đũa xuống: “Cháu cảm ơn bác.”
…
Tô Lập Quân đã ngầm cho phép anh theo đuổi lại Tô Tầm cho nên lúc trở về liền trực tiếp lái xe đến chỗ ở của Tô Tầm.
Tô Tầm lấy ra thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau, cô nhìn Lục Trình Dương: “Anh có muốn lau người trước …”
Lục Trình Dương cầm lấy tuýp thuốc: “Ừ, em tắm cho Tiểu Tông đi.” Nói xong liền xoay người đi vào căn phòng nhỏ, trên người anh toàn là vết thương, cũ có mới có, nhìn có chút dữ tợn, anh không muốn dọa cô.
Tô Tầm có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, anh có thể tự mình bôi thuốc sau lưng sao? Những lúc thế này … không phải là anh mặt dày làm ra vẻ đáng thương bảo cô bôi thuốc cho hay sao?
Tô Tiểu Tông kéo tay Tô Tầm: “Mẹ ơi, bố làm sao vậy? Tại sao phải bôi thuốc?”
“Không sao đâu.” Tô Tầm sợ con trai khóc, dắt bé đi đến phòng tắm, “Đi tắm đi.”
Điều chỉnh nước cho Tô Tiểu Tông xông, Tô Tầm có một chút do dự rồi đẩy cửa căn phòng nhỏ ra, liếc mắt liền thấy Lục Trình Dương để trần quay lưng về phía cô, đang cúi đầu đổ thuốc vào tay, căn phòng nhỏ tràn ngập mùi thuốc nhưng những thứ này không phải là điều quan trọng, quan trọng là …
Cô nhịn không được đưa tay che miệng, kinh hãi nhìn chằm chằm vào những vết thương lớn nhỏ khắp trên lưng anh; ngoài trừ vết thương mới còn ứa máu thì những vết cắt xấu xí cùng những vết bỏng được khâu lại thành những vết sẹo nhô ra như những con rết, từ vai trái kéo dài đến ngang lưng, dài ngắn có đủ … So sánh với những vết thương kia thì vết thương mới chẳng là cái gì cả …
Lục Trình Dương nghe thấy tiếng mở cửa thì tay run rẩy một cái, thuốc nước rơi xuống đất, xoay người nhìn Tô Tầm. Tô Tầm thấy trên bụng và trên cánh tay anh cũng không hề thiếu sẹo, nhìn vào những vết thương cũ có mới có kia thì trái tim cô giống như bị người ta hung hăng đâm một cái, đau đến hít thở không thông.
“Anh … Trên người anh … tại sao lại có nhiều vết thương như vậy …” Cổ họng Tô Tầm khàn đặc, chợt nhớ tới cái video mà Trình Nhiễm đã cho cô xem, “Trình Nhiễm đã cho tôi xem một đoạn video của anh, cô ta nói anh nghiện ma túy …”
Chương 54
Thân thể Lục Trình Dương cứng đờ, đặt lọ thuốc lên bàn rồi đứng dậy đi về phía Tô Tầm.
Vết sẹo nghiêm trọng nhất trên người là do năm năm trước lưu lại, anh là một người đàn ông nên anh không để ý việc trên người có những vết sẹo kia, mặc quần áo vào rồi thì cũng không nhìn thấy. Tuy nhiên, Tô Tầm là người sau này sẽ thân cận nhất với anh, cũng sẽ làm chuyện thân mật nên sớm hay muộn gì cũng sẽ thấy những vết sẹo này.
Anh chỉ sợ là cô nhìn thấy sẽ cảm thấy khó chịu, cũng sẽ hù dọa đến Tô Tiểu Tông; còn chuyện anh đã từng nghiện ma túy kia thì anh không muốn nhắc tới trước mặt cô, thứ thuốc độc này có thể khiến cho người ta rơi vào địa ngục, hết lần này tới lần khác có người cố tình không để cho anh từ bỏ như ý nguyện. Trong vài năm đó, anh cảm thấy bản thân mình như một con rối, khi cơn nghiện kéo đến làm anh còn khó chịu hơn so với bất cứ vết thương nào trên da thịt.
“Là … thật sao?” Tô Tầm ngửa đầu nhìn anh, cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi mà trong suốt thời gian này cô vẫn luôn canh cánh trong lòng. Việc ly hôn lúc trước là bất đắc dĩ, như vậy những vết thương trên người anh thì do đâu mà có? Còn việc hít ma túy cũng là do bị ép buộc sao?
“Đúng, là thật.” Lục Trình Dương nhỏ giọng nói, đưa tay lau nước mắt đang lặng lẽ chảy trên mặt cô, giọng nói khàn khàn, “Đừng khóc.”
Tô Tầm mở to hai mắt, từng cái từng cái lông mi thật rõ ràng, nước mắt lại trào ra, cô khàn giọng hỏi: “Vậy … anh đã bỏ?”
Lục Trình Dương bất chấp thuốc nước màu nâu còn chưa khô vừa mới bôi trên người, vươn tay ôm Tô Tầm vào lòng thật chặt, cằm để ở đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói: “Em yên tâm, anh đã bỏ rồi nếu không sao anh dám trở về chứ? Hơn nửa năm mới cai nghiện được, khi đã hoàn toàn tiêu trừ hết chất độc trong người thì anh liền trở về tìm em.” Thời gian nghiện quá dài nên quá trình cai nghiện hết sức thống khổ và mất thời gian.
Trên người Lục Trình Dương toàn là mùi thuốc, lồng ngực kiên cố rộng lớn, kề sát anh mới chân thật cảm giác được anh cường tráng hơn so với mấy năm trước. Mặt Tô Tầm dán vào lồng ngực của Lục Trình Dương, trong lòng sinh ra cảm xúc không nói rõ được thành lời, cô cảm thấy rất khó chịu; mặc dù không muốn thừa nhận nhưng bây giờ cô thấy đau lòng cho anh …
Vào lúc cô không biết, ở nơi cô không thấy được thì anh đã bị dày vò thành ra như vậy. Mấy năm dài dằng dặc, cô đang cố gắng quên đi những ký ức về anh thì anh lại liều mạng chạy đến bên cô, chẳng lẽ anh không lo rằng nếu như anh đến chậm một bước nữa thì cô …
Nếu như chậm một chút thì hoặc cô đã nói chuyện yêu đương với người khác hoặc là đã lập gia đình, vậy thì quả thực không còn đường lui cho hai người rồi.
Nếu như đến bước đường đó, có một ngày cô biết rõ mọi chuyện thì anh bảo cô lúc đó phải làm thế nào? Làm cho cô mang theo hối hận mà sống cả đời cùng với người khác sao? Hay là … cô không dám tưởng tượng, nghĩ đến chỉ càng làm cho cô khó chịu hơn thôi.
Cuối cùng Tô Tầm chịu không nổi nữa khóc òa lên, hai tay để ở trước ngực anh khóc như một đứa nhỏ, cái loại tình cảm vừa yêu vừa hận đan xen làm cho cô cảm thấy khó chịu muốn nắm bắt một cái gì đó nhưng anh đang ở trần nên cô không níu được cái gì cả; cuối cùng khó chịu đánh một cái lên người anh, giống như là muốn phát tiết lại đánh thêm vài cái nữa, thút tha thút thít nói: “Anh … anh quá đáng ghét … rất quá đáng, nếu như … nếu như …”
Lục Trình Dương thấy Tô Tầm khóc thì ngược lại cảm thấy thả lỏng, anh cười vỗ nhẹ sau lưng cô, nhỏ giọng dỗ: “Đều là anh không đúng, đều là do anh …”
Tô Tiểu Tông đã tắm xong từ lâu nhưng cũng không thấy có người gọi mình, cuối cùng đành phải tự mình chạy ra, mới vừa đi ra liền nghe thấy hình như mẹ đang khóc … nên vội vàng chạy tới. Sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, mẹ đang khóc còn mắng bố nữa; còn bố thì lại không mặc áo, còn cười nói xin lỗi, hình như … Cu cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút liền nghĩ ra được. Bố đang giở trò lưu manh!
Tô Tiểu Tông lập tức xông tới, cực kỳ tức giận: “Bố! Tại sao bố lại bắt nạt mẹ?”
Tô Tầm cứng đờ, vội vàng tránh ra khỏi lòng Lục Trình Dương, vội vàng đưa tay lau mặt, cô có chút thẹn khi khóc trước mặt con trai …
Lục Trình Dương có chút đau đầu, tại sao con trai anh lúc nào cũng xuất hiện vào đúng lúc then chốt như thế này chứ, thật là đúng với cái danh hiệu bóng đèn mà, cu cậu có còn muốn làm hoa đồng nữa không đây?
Lục Trình Dương muốn lấy áo sơ mi đang ném trên giường để mặc vào nhưng không kịp, Tô Tiểu Tông như viên đạn nhỏ chạy đến bám vào đùi anh: “Bố lưu manh! Bố bắt nạt …” Tô Tiểu Tông bị dọa mà ngừng lại bởi vì cu cậu thấy trên bụng bố có một vết sẹo vừa dài lại vừa xấu, bé có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào bụng của bố mình, cu cậu rất nhỏ bé khi đứng bên cạnh bố, thân thể nhỏ bé lui lại phía sau, phải ngửa đầu hết cỡ mới thấy được mặt bố, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Bố ơi!”
Lục Trình Dương cầm lấy khăn tắm bọc con trai lại rồi bế lên giường, Tô Tiểu Tông bò ra từ trong cái khăn tắm lớn, đứng ở trên giường nhìn cơ thể của bố, có rất nhiều vết thương. Bé cảm thấy rất sợ, hàng mày nhỏ nhíu chặt lại, dè dặt vươn tay muốn chạm vào những vết sẹo nhìn rất đáng sợ kia: “Bố đau …”
“Bố không đau.” Lục Trình Dương thở dài, mặc áo ngủ vào cho bé, “Bố không bắt nạt mẹ, mẹ nhìn thấy vết thương trên người bố, cảm thấy đau lòng nên mới khóc.”
Tô Tiểu Tông giống như tượng gỗ để mặc bố mặc quần áo cho mình, sau đó lại quan sát những vết thương trên người bố, khi bàn tay bé nhỏ mềm mại sờ lên những vết sẹo kia thì có chút muốn khóc, cũng bị cảm động lây: “Bố đau …” Lại lập lại một lần nữa, cuối cùng vẫn nhịn không được khóc lên, thút tha thút thít hỏi: “Bố ơi, người xấu … đánh bố sao?”
Cu cậu còn nhớ rõ bố đã nói qua về người xấu, người xấu không những bắt bé đi mà còn đánh bé nữa, có phải … người xấu cũng đánh bố?
Lục Trình Dương cầm tay con trai, tay của bé hết sức mềm mại lại rất ấm áp, anh thấy tiếc khi không được chứng kiến con trai từ khi còn là trẻ sơ sinh cho đến giai đoạn bốn tuổi nhưng anh lại cảm thấy may mắn vì lúc trước anh rời xa Tô Tầm thì bây giờ mới có được Tô Tầm và Tô Tiểu Tông.
“Không phải, là do bố không cẩn thận, bây giờ đã hết đau rồi.” Lục Trình Dương mặc áo vào, ôm lấy con trai nhìn về phía Tô Tầm, một lớn một nhỏ đều khóc đến con mắt ướt nhẹp, lông mi người nào người nấy thật dài đều trở nên rõ ràng từng cái từng cái, con ngươi đen như ngọc lưu ly sáng trong. Lục Trình Dương cúi đầu hôn trán Tô Tiểu Tông một cái, cúi người muốn hôn Tô Tầm thì cô đã kinh hoảng lui về phía sau một bước, bỏ lại một câu ‘tôi đi tắm’ rồi chạy trối chết.
“Thật vậy sao?” Tô Tiểu Tông từ từ ngừng khóc, cu cậu vẫn còn quan tâm đến vết thương trên người bố.
“Thật.” Lục Trình Dương vươn tay lau nước mắt cho con trai, lại dịu dàng hôn lên mắt của bé.
Tô Tiểu Tông có chút ngượng ngừng nhưng cu cậu cũng rướn người lên hôn cằm Lục Trình Dương một cái.
…
Tô Tiểu Tông nhất quyết đòi bôi thuốc cho Lục Trình Dương, cuối cùng đổ được nước thuốc ra thì drap giường cũng bị làm bẩn. Lục Trình Dương chỉ có thể đuổi Tô Tiểu Tông ra phòng khách, thay drap giường rồi lau sàn nhà.
“Bố ơi, phòng của con thật là hôi nha.” Tô Tiểu Tông nằm ở cửa nói, còn dùng sức hít vào nữa chứ.
Cũng không biết là do ai gây nên? Lục Trình Dương không rảnh nhìn con trai, “Chút nữa sẽ không còn mùi nữa.” Cửa sổ đã được mở ra, bọn họ ở trên tầng cao, tầm nhìn tương đối rộng, cũng sẽ bay mùi đi rất nhanh.
Tô Tiểu Tông nghiêm mặt suy tư rồi lạch bạch xoay người chạy đi: “Đêm nay con muốn ngủ cùng với mẹ.”
Lục Trình Dương: “…”
Vốn Lục Trình Dương cho là phải trường kỳ kháng chiến với Tô Lập Quân cho nên anh mới dọn hành lý đi. Trên người anh bây giờ toàn là mùi thuốc, áo sơ mi cũng bị dính thuốc rồi nên nhất định phải quay về nhà một chuyến rồi nhưng anh cũng không có ý định đi một mình.
“Tầm Tầm, tối nay về nhà với anh đi.” Lục Trình Dương ngồi xuống bên cạnh Tô Tầm, nghiêng đầu nhìn cô.
“…” Tô Tầm cảm thấy mình không hề bày ra vẻ mặt muốn về nhà cùng anh mà, tại sao anh có thể tự tin nói ra như vậy chứ?
Tô Tiểu Tông đang nằm sấp trên thảm chơi một mình ngẩng đầu lên: “Mẹ ơi, chúng ta đến nhà bố sao?” Nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đó liền vội vàng che miệng lại bởi vì cu cậu đã biết mình nói sai rồi, nhà của bố cũng chính là nhà của bé và của mẹ mà.
“Không đi.” Tô Tầm trực tiếp từ chối; tuy rằng cô đã mềm lòng nhưng không có nghĩa lúc này cô có thể cùng anh về nhà được.
Lục Trình Dương chăm chú nhìn vào gò má cô trong chốc lát, đành phải đứng lên nói: “Anh về nhà một chuyến.”
“Vâng.” Vẻ mặt của Tô Tầm không hề thay đổi, châm chước mở miệng, “Tôi đã lấy lại chìa khóa nhà rồi, đêm nay anh hãy ở nhà mình nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Lục Trình Dương nhìn xâu chìa khóa trên bàn, quả nhiên là thiếu mất một cái, anh đưa tay xoa mái tóc xoăn của con trai: “Sáng mai anh qua đón hai mẹ con.”
Có đôi khi thời gian quả thật đáng sợ. Tô Tầm biết rõ mình còn thích Lục Trình Dương nhưng có lẽ từ lâu rồi, trong lòng cô đã tha thứ cho anh; tuy nhiên cô vẫn còn có chút ít không cam lòng. Cô không biết phải làm như thế nào để tiêu hóa hết thời gian năm năm này trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy, sau đó không còn khúc mắc gì chung sống với anh như trước đây.
Cô có cảm giác mình trở nên không được tự nhiên nhưng lại không khống chế nổi chính mình.
Lục Trình Dương biết rõ Tô Tầm cần thời gian để chấp nhận; dù sao anh cũng đã chờ vài năm rồi, bây giờ cô cũng không bài xích anh nữa nên anh sẽ cho cô thời gian.
…
Giữa trưa hôm sau, Tô Tầm và đồng nghiệp xuống lầu ăn cơm thì chạm mặt một quý bà trung niên tao nhã đang đi tới rồi dừng lại ở trước mặt cô: “Cô là Tô Tầm phải không?”
Tô Tầm ngẩn người một chút, có chút nghi hoặc gật đầu: “Vâng, bác là?”
Quá bà trung niên cười một tiếng: “Có thể đi đến quán café đối diện ngồi một chút không?”
Tô Tầm nghiêm túc nhìn bà, bất luận đối phương ăn hay mặc đều lộ ra khí chất của người quyền quý; hơn nữa, rõ ràng là bà đặc biệt đến tìm cô nên cô liền đồng ý: “Được ạ.”
Trong quán café, sau khi hai người ngồi xuống thì phục vụ bưng đến hai ly nước lọc, đối phương mở miệng: “Bác là mẹ của Mục Viễn, cháu có thể gọi bác là dì cũng được.”
Tô Tầm khẽ nhíu mày nhưng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng: “Dì ạ, dì tìm cháu có việc gì sao?”
Mẹ Mục cười: “Cháu không cần khẩn trương, dì đến không phải là để trách cháu đâu, dì chỉ muốn hiểu rõ một số chuyện mà thôi.”
“Dì cứ nói đi …”
Mẹ Mục uống một ngụm nước rồi nhìn Tô Tầm: “Mục Viễn thích cháu, trước đó nó cũng đã đề cập với người trong nhà là muốn dẫn một cô gái về ra mắt nhưng cô gái kia đã trải qua một lần hôn nhân thất bại. Nó hy vọng người trong nhà có thể tiếp nhận cô gái đó, không được làm khó cô ấy bởi vì chuyện này nhưng mà bố nó và ông bà nội đều cực lực phản đối. Cháu cũng biết đấy, sự nghiệp nhà họ Mục rất lớn, tốt nhất là Mục Viễn nên lấy một người có gia thế môn đăng hộ đối nhưng Mục Viễn rất kiên trì, sau này chúng ta đồng ý cho nó dẫn cháu về nhà cho chúng ta gặp mặt … kết quả trên mạng lại xuất hiện những bài viết và hình ảnh kia thì chúng ta mới biết được là cháu còn có một đứa con trai bốn tuổi nữa.”
Lúc bà nói những lời này thì giọng điệu rất lạnh nhạt, giống như đang kể lại một câu chuyện không liên quan gì đến bà vậy, Tô Tầm chịu đựng không có cắt ngang lời nói của bà nhưng cô cảm thấy có chút hoang đường. Lúc trước Mục Viễn theo đuổi cô thì cô đã lo sợ sẽ có ngày xảy ra tình huống cẩu huyết giống như trong các bộ phim truyền hình.
Sau khi những chuyện kia được giải quyết thì Mục Viễn có gọi điện tới nói xin lỗi cô, anh cũng gửi tin nhắn đến nói muốn gặp cô nhưng cô đều từ chối. Những hình ảnh và bài viết kia đều là do Lục Trình Dương gây nên, không liên quan gì đến anh cả.
Tô Tầm cười, thản nhiên nhìn về phía mẹ Mục nói: “Trước kia cháu cũng cảm thấy cuộc hôn nhân của cháu là thất bại nhưng bây giờ cháu không còn nghĩ như vậy nữa. Cháu cũng không muốn qua lại với Mục Viễn nên dì không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đâu ạ.”
Cô nghĩ Lục Trình Dương chỉ nhớ đến việc bảo vệ cô mà thôi, còn anh gánh tất cả mọi chuyện; chính vì thế sao cô có thể nói là anh thất bại được chứ?
Mẹ Mục chăm chú nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Tô Tầm, sau đó nói: “Cháu hiểu lầm ý của dì rồi, dì không có xem thường cháu hay là ghét bỏ cháu, thật ra mấy năm trước dì đã biết Mục Viễn thích cháu rồi; lần đó dì giúp nó dọn dẹp phòng thì tình cờ phát hiện ra ảnh của cháu. Nếu như sau này cháu và Lục Trình Dương giữ khoảng cách, hai người không gặp nhau nữa, quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng giao cho đối phương thì chúng ta sẽ không phản đối cháu lui tới với Mục Viễn, thậm chí là kết hôn.”
Tô Tầm không thể tưởng tượng nổi nhìn bà, cô không hiểu rốt cuộc Mục Viễn đã làm cái gì mà có thể làm cho Mục gia thỏa hiệp đến mức này, “Dì à, cháu nghĩ dì hiểu lầm ý của cháu rồi, cháu không thích Mục Viễn càng không qua lại với anh ấy, cháu và Lục Trình Dương cũng sẽ không tách ra, chúng cháu sẽ kết hôn.”
Ra khỏi quán café, Tô Tầm nhìn về phía mặt trời đang chiếu rọi, tia nắng rọi vào mắt có chút đau, đột nhiên điện thoại đổ chuông, là Lục Trình Dương gọi đến.
Tô Tầm cười nhận điện thoại, Lục Trình Dương nói: “Tối nay anh phải họp nên không đón em và con được, em cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì hoặc thấy cái gì khả nghi thì phải gọi ngay cho anh. Không cần phải ăn cơm ở bên ngoài, để anh gọi cho anh trai em bảo anh ấy đến đón hai người.”
Tô Tầm đứng dưới ánh mặt trời cười ra tiếng, cô cười rất lâu, cô cảm giác được ở đầu bên kia điện thoại Lục Trình Dương đang ngẩn người, anh có chút không được tự nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô nói: “Lục Trình Dương, em phát hiện anh càng ngày càng dông dài nhưng mà em lại thích anh như vậy.”
Sau đó Tô Tầm liền cúp điện thoại.
Trong quá café, Mục Viễn ngồi ở ghế sau đứng lên, ngồi vào vị trí Tô Tầm vừa ngồi lúc nãy, sắc mặt vừa mệt mỏi lại vừa khó coi.
“Tiểu Viễn, con đã nghe thấy đấy, mẹ không có ép cô ấy cũng không nói gì khiến cô ấy khó chịu, cô ấy tự mình nói không muốn có quan hệ gì với con, con đừng có hy vọng nữa.” Mẹ Mục có chút đau lòng nhìn con trai, thật lòng bà cũng không thích Tô Tầm làm con dâu của bà nhưng là một người mẹ, bà chỉ mong con mình được vui vẻ. Thông qua Lâm Đan bà biết được Tô Tầm không thích Mục Viễn, cũng không muốn gả vào Mục gia cho nên bà và chồng mới đề ra chủ ý như vậy.
Lúc bà nói với Tô Tầm bà là mẹ của Mục Viễn thì vẻ mặt của Tô Tầm đã nói cho bà biết đích thực là cô không quan tâm đến Mục Viễn cũng như không quan tâm đến việc người Mục gia nhìn nhận cô thế nào.
Mục Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thân ảnh Tô Tầm càng lúc càng xa, khổ sở cười một tiếng: “Con biết.”
Lục Trình Dương bận rộn nguyên một buổi chiều, buổi tối lại phải họp thêm hai tiếng nữa, khi xong việc đã là mười giờ đêm. Từ xế chiều đến bây giờ trong đầu anh đều nghĩ đến câu nói của Tô Tầm, hận không thể chạy tới bên cạnh cô ngay lập tức.
Lục Trình Dương lái xe như bay đến nhà Tô Tầm, ấn chuông cửa.
Qua mắt mèo Tô Tầm đã nhìn thấy gò má anh tuấn của Lục Trình Dương, do dự một chút nhưng cũng vẫn mở cửa ra, đôi mắt của Lục Trình Dương sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Tô Tiểu Tông đã ngủ chưa?” [right]Trich tu:(¯`•._.• ( NghiepDu.Net ) •._.•´¯)[/right]