Nơi Cuối Con Đường

Chương 7: Chương 7: Bước đường chậm rãi




Có một số việc, mãi sau này Lâm Nặc mới biết.

Như việc trong suốt một năm qua khó khăn lắm Giang Doãn Chính mới được ăn một bát cơm trắng, những buổi tiệc lớn nhỏ dường như chiếm hết thời gian dùng cơm của anh.

Lại như việc, cô là người con gái đầu tiên mời cơm kể từ khi Giang Doãn Chính trưởng thành đến nay, còn là người đầu tiên mời anh ăn cơm trong nhà ăn sinh viên.

Thế nhưng lúc này đây, Lâm Nặc chỉ cảm thấy thú vị.

Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp chỉnh tề ngồi trong nhà ăn xô bồ, phong cách tinh tế, nho nhã trong con mắt người khác thật sự là một bức tranh thiếu cân đối hài hòa.

Cô cầm đũa lên, cụp mắt xuống mỉm cười. Lúc này Giang Doãn Chính không buồn quan sát mọi thứ, trái lại trong hoàn cảnh này anh còn tỏ ra điềm tĩnh, bình chân như vại.

Những biểu hiện bên ngoài của anh, chẳng qua chỉ là thói quen hình thành từ rất lâu. Trên thực tế, giờ phút này, anh như trở lại quãng thời gian trước đây, kí ức tuy mơ hồ nhưng tuyệt đẹp.

Và người con gái trước mặt lúc này, đem đến cho anh một thứ cảm giác rất mãnh liệt.

Người ta thường nói tình hữu nghị phần nhiều được thiết lập trên bàn ăn. Điều này, Lâm Nặc rất đồng cảm. Sau bữa cơm được coi là đạm bạc giản đơn đó, hai người càng trở nên thân thiết hơn. Với Lâm Nặc, Giang Doãn Chính tựa như người bạn xuất hiện đột ngột, còn thân phận Tổng giám đốc của Tập đoàn Dung Giang kiêm sếp của cô trong tương lai trái lại càng trở nên lu mờ.

Có lẽ từ trước đến nay, cô vốn dĩ không mấy ý thức về chuyện này.

Trong suy nghĩ của cô, anh là người lần đầu gặp gỡ tại nghĩa trang, cơ thể thoang thoảng hương hoa cỏ, là người đã giải vây giúp cô ở KTV và lái xe đón cô trong cơn mưa.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Nặc tiễn Giang Doãn Chính ra cổng trường, từ xa đã trông thấy xe của anh, đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, là số điện thoại ký túc xá Từ Chỉ An.

Cô bước chầm chậm nhận điện thoại, Giang Doãn Chính quay đầu nhìn cô rồi đưa mắt nhìn thẳng phía trước, hai tay đút túi quần, cô đi trước anh theo sau, giữ một khoảng cách chừng ba bước chân với cô.

Giữa những người yêu nhau, dù chỉ là đối thoại thông thường cũng khiến người bên cạnh đoán ra được.

Đợi Lâm Nặc gác máy, anh nhướn mày hỏi: “Bạn trai à?”.

Quả nhiên, Lâm Nặc gật đầu.

Anh cười dửng dưng, rút chìa khóa xe ra, quay đầu lại nói: “Không phải tiễn anh nữa, em vào đi!”.

Lâm Nặc không khách sáo, chỉ vẫy tay nói: “Vậy anh đi đường cẩn thận nhé! Còn nữa, hôm nay cảm ơn anh”.

“Người cần phải cảm ơn là anh chứ”, anh không nói gì thêm, quay người rời đi.

Trong ký túc xá không còn ai, Từ Chỉ An đang xem bài vở trên máy vi tính, hộp cơm mang về vẫn đặt trên bàn.

Lâm Nặc nhăn mặt, rất kiên nhẫn: “Em đã ăn rồi, làm sao đây? Thật lãng phí quá!”.

Từ Chỉ An liếc nhìn cô: “Anh cứ ngỡ em phải ngủ đến trưa mới dậy cơ”.

“Đầu nhức muốn chết luôn, còn tâm trí đâu mà ngủ?”, cô vừa nói vừa đi tới, dựa vào mép bàn, chăm chú ngắm nhìn anh, trách: “Haizz, anh cũng uống đâu có ít, sao trông chẳng hề hấn gì thế?”.

Từ Chỉ An nắm lấy bàn tay tinh nghịch đang sờ mặt mình, khẽ nhíu mày: “Không phải là em mới ăn cơm hả, sao tay lạnh thế này?”.

“Trước giờ em vẫn luôn như thế mà”, vừa nói Lâm Nặc vừa thuận thế sà vào lòng đối phương, cảm nhận được vòng tay cùng hơi thở ấm áp thoải mái của anh.

Trước đó cả hai lục đục không vui, rồi lại bận rộn tìm việc làm, chuẩn bị bài vở tốt nghiệp, dường như họ chẳng có thời gian gặp mặt. Lúc này, bên cạnh chẳng có ai, Lâm Nặc ngồi trên đùi Từ Chỉ An, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, không nhúc nhích.

Khoảng cách gần thế này, hơi thở họ vấn vít vào nhau, đôi môi nóng bỏng của anh sà xuống, cô nắm chặt vai anh, từ từ khép mắt lại.

Một lúc lâu sau, cô ôm chặt lấy cổ anh, dường như đột nhiên nghĩ ra: “Sang năm là bắt đầu thực tập rồi, đến lúc đó chẳng phải chúng mình có thể cùng đi làm sao?”. Đôi mắt cô mang theo hơi nước long lanh, trong vắt, lóe lên niềm phấn khích.

Từ Chỉ An lại lắc đầu: “Chưa chắc đâu”.

Quả nhiên, đến ngày ký hợp đồng chính thức, Lâm Nặc dò hỏi mới biết, hóa ra Từ Chỉ An công tác tại Công ty thiết kế xây dựng Dung Giang tọa lạc ở Thành Tây, cách Tổng công ty Tập đoàn Dung Giang tại trung tâm thành phố ít nhất là bốn mươi lăm phút đi xe.

Trước khi ký hợp đồng, Giám đốc Lý hỏi: “Mọi người còn chỗ nào chưa rõ nữa không?”.

Có người đưa ra những câu hỏi liên quan đến quyền lợi của bản thân, khi ánh mắt Giám đốc Lý dừng ở Lâm Nặc, cô lắc đầu. Nhưng thực ra thì cô có câu hỏi.

Theo thông tin tuyển dụng thì phòng Hành chính chỉ có hai vị trí, nhưng đến nay đã có ba người đồng loạt trúng tuyển. Ngoài cô và Đinh Tiểu Quân có biểu hiện xuất sắc trong buổi phỏng vấn, vẫn còn một nam sinh nữa.

Là trúng tuyển ngoài kế hoạch dự kiến ư? Hay là còn có nguyên nhân gì đặc biệt? Lâm Nặc không tài nào biết được, thế nhưng cô nghĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ nên cô đặt bút ký tên.

Từ đó trở đi, cô, Đinh Tiểu Quân cùng người con trai tên Trì Nhuệ trở thành đồng nghiệp của nhau.

Buổi tối tiệc chào đón nhân viên mới được tổ chức ở một nhà hàng lớn ngay gần Tập đoàn Dung Giang.

Giám đốc Lý chủ trì nói, “Do hôm nay Tổng giám đốc Giang có buổi tiệc xã giao rất quan trọng nên tôi thay mặt ngài ấy, nhiệt liệt chào đón những nhân viên mới của công ty”, nói rồi ông thì nâng ly lên, vẻ rất phóng khoáng và thân thiện, “Nào, tôi xin mời mọi người một ly!”.

Mọi người liền lần lượt đứng dậy, uống một hơi cạn ly.

Thực ra, lời ông ta nói là thật. Chí ít thì biểu hiện bên ngoài cùng địa điểm chiêu đãi chính là nhà hàng cao cấp của thành phố, phòng bao trang hoàng lộng lẫy.

Nhà hàng bài trí hai bàn ăn, bởi lẽ tất thảy đều là sinh viên mới ra trường, giữa họ có rất nhiều điểm tương đồng nên nhanh chóng tụ tập thành một nhóm, nâng ly tán gẫu, không khí vô cùng náo nhiệt.

Lúc này, Đinh Tiểu Quân, ngồi cạnh Lâm Nặc, cũng đang trò chuyện giao lưu, tuy không thể xem là cuộc nói chuyện tâm đầu ý hợp nhưng sự chủ động và nhiệt tình của đối phương khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Dù sao thì, sau lần phỏng vấn lần trước, bên ngoài phòng phỏng vấn cô ta đã liếc cô, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể làm đông cứng cả một con voi. Khi đó rõ ràng là sự lạnh lùng thờ ơ thế mà giờ đây thái độ cô ta lại chuyển biến nhanh đến vậy.

Tuy nhiên Lâm Nặc lại nghĩ, sau này họ làm chung một văn phòng nên sớm tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, thuận hòa là điều vô cùng cần thiết. Có lẽ, Đinh Tiểu Quân cũng suy nghĩ tương tự như vậy.

Tan tiệc, đường phố đều đã sáng đèn.

Mọi người ai về nhà nấy, chia tay nhau tứ phía, Giám đốc Lý cùng trợ lý đã rời đi từ lâu, Lâm Nặc đứng nán lại một lúc gọi điện thoại về nhà, rồi đợi đèn đỏ để sang trạm xe buýt đối diện bên đường.

Đêm thu mát mẻ, cô khoanh tay buồn chán đứng nhịp nhịp chân tại chỗ.

Chính lúc đó, sau lưng cô vọng lại tiếng người cùng tiếng động, theo bản năng cô quay lại, chỉ thấy một tốp người đi qua cánh cửa xoay ra khỏi nhà hàng.

Người đi đầu tiên có thân hình mảnh khảnh cao ráo, gương mặt tuấn tú lộ ra dưới ánh đèn sáng.

Vừa lúc Giang Doãn Chính đi ra liền nhìn thấy ngay Lâm Nặc.

Khoảng cách hai người không quá xa, ánh mắt anh thoáng vẻ ngạc nhiên, Lâm Nặc cũng cảm thấy thật trùng hợp. Giang Doãn Chính thu lại ánh nhìn, tiếp tục thấp giọng chuyện trò cùng người bên cạnh.

Hai người họ không hề chào hỏi, tựa như gặp phải một người đi đường xa lạ, ánh mắt dừng lại chưa đến một giây.

Lâm Nặc nghiêng người, trông thấy họ đi đến cạnh ba bốn chiếc xe, vài người ngồi vào trong, đèn xe nháy sáng, từng chiếc phóng lên từ con dốc rồi mất dạng trong màn đêm tĩnh mịch.

Lúc này đèn giao thông trên đường đã chuyển sang màu xanh, cô như hoàn hồn lại cất bước qua đường.

Xe buýt đến rất nhanh, người lại đông, vốn dĩ cô không có thời gian để suy nghĩ vì sao lúc nãy mình lại hoảng hốt như vậy.

Hơn tám giờ tối, Lâm Nặc chen lấn trong đám đông hành khách, khó khăn lắm mới chụp lấy được tay nắm trên xe buýt, không khí trong xe không thoải mái, xe cứ lắc lư di chuyển chậm rãi, dường như mãi mãi chẳng đến đích.

Không lâu sau, điện thoại trong túi xách bắt đầu đổ chuông, cô không khỏi thở dài, nhăn mặt. Phải biết rằng, trong hoàn cảnh hiện tại, đứng đã là một việc chẳng dễ dàng gì rồi.

Cố gắng một hồi, cô mới lần được tới chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng, một dãy số dài hiển thị dưới ánh đèn.

Hiển nhiên, đó là một số điện thoại chưa từng lưu trong danh bạ.

Lâm Nặc do dự trong giây lát rồi nhận điện, áp di động vào tai khẽ nói: “A lô”.

Đầu dây bên kia tĩnh lặng trong giây lát, sau đó vọng đến một giọng nam hơi trầm: “Xin chào, anh là Giang Doãn Chính”, giọng điệu dửng dưng, ngữ điệu bình thản.

Lâm Nặc sững sờ, “… Ồ, chào anh”, một phụ nữ bên cạnh đang chen ra, cô cố gắng đứng vững. Cô cũng chẳng lấy làm lạ nữa, đến cả ký túc xá của cô anh còn tìm được huống hồ là số điện thoại.

Giang Doãn Chính trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Em đang đi xe buýt về trường à?”. Chắc là anh nghe thấy tiếng tạp âm và còi xe từ đầu dây bên này.

“Vâng.”

“Lúc nãy thật ngại quá”, anh lại nói, “Bận đi cùng khách, nên không chào hỏi em được”.

Lâm Nặc nào có ngờ anh gọi điện thoại đến chỉ là để nói việc này! Nghe ngữ khí thì dường như là lời xin lỗi chân thành. Ngược lại cô cảm thấy ngại, vội vàng nói: “Không sao, không sao cả ạ”.

Giang Doãn Chính cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói, “Thế thôi nhé, em đi đường cẩn thận”, sau đó liền gác máy.

Lâm Nặc nhét điện thoại vào túi xách, chợt nghĩ, có lẽ lúc này anh cũng đang trên đường về nhà. Chỉ là ban nãy nhìn tốp người đó mặt mày đỏ ửng, chắc là đã uống khá nhiều rượu, vừa rồi cô cũng không để ý đến sắc mặt của anh nhưng nếu phải xã giao cùng khách hàng, thì e là chẳng tránh được.

Lái xe trong tình trạng như thế, có lẽ người phải dặn đối phương đi đường cẩn thận chính là cô.

Ánh đèn neon chớp nháy ngoài cửa sổ, ánh sáng cùng bóng tối đan xen nhau.

Xe buýt đang lăn bánh trên đường, hướng về phía trước, dù rằng di chuyển chậm chạp nhưng chắc chắn sẽ đến nơi cần đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.