Khi
nhận được điện thoại của Giám đốc Lý, Lâm Nặc đang ở ký túc xá xem truyện
tranh.
Đã vào
tháng Mười một rồi, thời tiết bắt đầu lạnh, nhìn qua cửa sổ có thể trông thấy
cây cối bên ngoài đang không ngừng lay động trước gió. Bởi thế tuy là giữa trưa
nhưng chẳng ai muốn ra ngoài, tất cả đều trốn hai tiết lý luận buổi sáng chẳng
mấy quan trọng, vui vẻ hí hửng ngồi chơi bên máy vi tính.
Gác
điện thoại, Lâm Nặc im lặng trong hai giây mới tuyên bố, giọng bình thản: “Tớ
trúng tuyển rồi!”.
Lý Mộng
ngồi gần cô nhất là người phản ứng đầu tiên. Chỉ thấy đôi mắt to tròn đen láy
của cô ấy sáng lên, tiếp đó thì áp sát lại gần, giọng kinh ngạc, dường như còn
vui hơn cả Lâm Nặc nữa.
Thế
nhưng Lâm Nặc phản ứng rất nhanh, quay đầu nhìn Hứa Tư Tư, còn cô ấy đang tỏ ra
rất đỗi vui mừng, chẳng lộ chút buồn bã nào.
“Đừng
nhìn tớ, cái này có gì lớn lao đâu chứ!” Cô bạn tính tình vốn phóng khoáng phẩy
phẩy tay, như thể đã lường trước sự việc: “Tớ nói rồi, biểu hiện hôm đó của tớ
thảm lắm, bọn họ mà tuyển tớ mới là lạ ấy chứ”.
Tuy nói
thế, Lâm Nặc vẫn cảm thấy khó xử, dù gì mối quan hệ của hai người họ vẫn luôn
tốt đẹp, huống hồ còn đi thi tuyển cùng nhau, kết quả cuối cùng lại không được
như ý nguyện.
Hứa Tư
Tư vẫn vô tư cười nói: “Mời cơm đi, mời cơm đi!”.
Mọi
người rất thích thú với việc “cải thiện bữa ăn”, vừa nghe xong, liền hưởng ứng
ngay.
Cuối
cùng ông Lâm nói trong điện thoại rằng: “… Đi ăn chỗ nào ngon ngon vào, mang
hóa đơn về rồi bố thanh toán cho!”.
“Cảm ơn
bố, vậy thì con không khách sáo đâu nha!”, biết bố đang vui, Lâm Nặc đùa với
ông.
Đầu dây
bên kia trầm ngâm: “Bố cũng không mong con khách sáo đâu!”.
Lâm Nặc
cười phá lên.
Do buổi
trưa thời gian còn ít nên cô tổ chức ăn mừng vào buổi tối.
Hơn ba
giờ chiều Lâm Nặc có hai tiết môn tự chọn, kỳ thi tốt nghiệp đã gần kề, cô phải
cố gắng hết sức ở những môn ngoại khóa, hơn nữa giáo viên lại “nổi tiếng”
nghiêm khắc, thế nên cô chẳng dám trốn học. Còn Từ Chỉ An đã đi làm gia sư hơn
hai năm nay, hôm nay vừa đúng buổi cuối, từ nhà học trò tới ít nhất cũng mất
hơn một tiếng đồng hồ ngồi xe. Những người còn lại trong ký túc xá ai cũng đều
có bố trí xong xuôi đâu đấy cả. Tất cả mọi việc cứ như vấn vít vào nhau, thế
nên mọi người chia ra mỗi người một việc, đúng sáu giờ tối hẹn gặp nhau tại nhà
hàng Hồng Kông tầng tám trung tâm thương mại Chính Đại.
Sau
buổi chiều đó, đến khi Lâm Nặc trấn tĩnh lại mới cảm thấy có chút khó hiểu.
Vốn dĩ
cô cứ ngỡ chẳng cách gì chiến thắng nổi, nhưng lại may mắn được Tập đoàn Dung
Giang tuyển chọn, hơn nữa cấp trên còn chính là Giám đốc nhân sự Lý, xem ra
cũng là một người hòa nhã.
Lần đầu
tiên cô tìm việc đã thuận lợi mỹ mãn thế này, sao có thể không khiến người ta
phấn khởi chứ?
Khó
khăn lắm mới kết thúc giờ tự học, Lâm Nặc khoác túi ra khỏi lớp, mới phát hiện
trời mưa lâm thâm tự lúc nào.
Những
bạn học xung quanh cùng kêu lên, hiển nhiên không ai ngờ rằng năm nay mưa thu
lại nhiều như vậy, không ai mang theo ô nhưng cũng không muốn bị lỡ thời gian
nên họ chỉ có thể đội mưa mà đi.
Lâm Nặc
chẳng mấy để tâm, có lẽ do tâm trạng nên lúc này những giọt nước mưa mát lạnh
lại cực kỳ đáng yêu. May là cổng trường chỉ cách lớp học vài trăm mét, cô lấy
túi che đầu, chạy vội ra ngoài.
Ra khỏi
cổng trường là đến trạm xe, đúng giờ tan tầm, xe buýt chật cứng người, sương mù
xám xịt bao phủ, chỉ thấy trước mắt một vùng tối đen kìn kịt.
Lâm Nặc
đợi một lúc lâu bèn quyết định đón taxi.
Như mọi
khi, phải đứng xếp hàng từng người lên một, mãi mới đến lượt cô, bác tài lại
nói vì phải giao ca nên không chạy vào trung tâm thành phố. Lúc này mưa càng
lúc càng nặng hạt, rơi cả lên da mặt, thấm vào người, ẩm ướt lạnh lẽo, dẫu cho
tâm trạng cô đang rất vui vẻ cũng chẳng ngăn được phiền muộn.
Lâm Nặc
che một tay trên đỉnh đầu, đi tới đi lui trong mưa, nghe thấy tiếng còi xe đột
ngột vọng đến. Cô quay lại thì thấy một chiếc xe đen tuyền sang trọng đỗ ngay
cạnh.
Cần gạt
nước mưa che khuất tầm nhìn, cô vẫn đang cố nhìn xem người bên trong là ai thì
cửa xe chợt mở ra.
Cô ngẩn
người khi nhìn thấy gương mặt chẳng rõ có thể coi là quen thuộc không.
Giang
Doãn Chính chống một tay lên cửa xe, nhìn cô gật đầu nói: “Lên xe đi, anh chở
em”. Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau một hai lần, điều kỳ quái nhất là lời
nói này từ miệng anh ta phát ra lại chẳng có chút đường đột nào.
Lâm Nặc
sững lại, anh chỉ đứng đó không thúc giục, vẫn bộ trang phục vest đen vừa vặn,
trong màn mưa u ám mà khuôn mặt lộ vẻ thanh tú đến lạ thường.
Ngồi
trong xe, Lâm Nặc xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng, mỉm cười nói: “Làm phiền anh,
thật ngại quá!”.
Giang
Doãn Chính không nói gì, đưa tay ấn nút, khí ấm từ từ lan tỏa ra.
Lâm Nặc
khẽ mím môi, cô cảm thấy lúc này nên nói cái gì đó, không thể để không khí lạnh
lẽo thế này! Thế nhưng, giờ đây cô vẫn đang trong trạng thái mơ hồ. Lần trước
gặp ở sảnh mờ mờ ảo ảo của KTV chỉ có ngắn ngủi vài phút vậy mà hôm nay anh lại
dừng xe để đón cô, còn cô, cứ thế lên xe của anh là sao?
Lâm Nặc
ngắm mưa bên ngoài cửa kính, cứ thế suy ngẫm về hành động của mình. Còn anh thì
sao? So với cô, anh lại thiệt thòi hơn, cả tên cô là gì anh vẫn chưa biết, lúc
này còn làm tài xế nữa.
Nghĩ
đến đó, cô vội nói: “Em là Lâm Nặc”.
Người
cầm lái thờ ơ nhìn cô, khẽ gật đầu: “Giang Doãn Chính”.
Lâm Nặc
lại cười: “Em biết”. Trong thời đại internet ngày nay, tên của Tổng giám đốc
Tập đoàn Dung Giang, làm sao lại không tra ra được chứ?
“Lần
trước ở công ty, em đã gặp anh rồi”, cô lại nói.
“Anh
cũng trông thấy em”, Giang Doãn Chính chậm rãi đáp, không trông thấy vẻ ngạc
nhiên của Lâm Nặc, dừng đèn đỏ ngay bùng binh, hỏi: “Đi đâu?”.
“… Hả?!
À, Trung tâm thương mại Chính Đại”, cô quay đầu sang, chỉ thấy gương mặt trông
nghiêng cùng biểu cảm lãnh đạm của đối phương, mùi nước hoa thoang thoảng bay
vào mũi cô, tựa như mùi hoa cỏ sau cơn mưa mùa hạ.
Một số
cảnh tượng nhẹ nhàng đan chéo nhau, trong một khoảnh khắc những tia sáng điện
chợt lóe lên. Cuối cùng, cô đã nhớ ra lần đầu gặp anh là ở nghĩa trang hôm đó.
Hóa ra
là anh, cô nhìn sang thầm nghĩ.
Thật kỳ
diệu, hóa ra cuộc gặp gỡ của họ còn sớm hơn họ tưởng.
Trước
khi đến nơi, Lâm Nặc gọi điện thoại thì biết mọi người đã ở nhà hàng rồi, cô
đành lắp bắp xin lỗi: “… Các cậu đợi thêm năm phút nữa thôi, sắp đến rồi, còn
không mọi người cứ gọi món trước đi…”.
Đợi cô
nhận xong điện thoại, Giang Doãn Chính quay sang, hỏi, “Có tiệc tùng sao?”,
giọng điệu thờ ơ.
“Vâng,
gần như thế”, lúc này Lâm Nặc mới sực nhớ, lần mời cơm này có liên quan rất
nhiều đến anh, dù gì cô cũng đang ăn mừng vì được gia nhập công ty anh đấy
thôi.
Xe dừng
ngay trước tòa nhà Chính Đại, Lâm Nặc nói lời cảm ơn, Giang Doãn Chính mỉm
cười, đôi mắt đen láy nhìn cô, “Đi chơi vui vẻ nhé!”.
“Vâng”,
Lâm Nặc cười, rồi khoác túi xách bước xuống xe.
Đi về
trước vài bước, cô vẫn không quên quay lại vẫy tay, chỉ tiếc là trong màn đêm u
tối cô không trông thấy biểu cảm của người ngồi trong xe.
Khi Lâm
Nặc khuất bóng, Giang Doãn Chính mới thu lại ánh nhìn.
Ngoài
trời mưa tuy lớn nhưng trong xe cũng chẳng lạnh lắm, trái lại còn hơi nóng nữa.
Người con gái lạnh đến mức xoa hai tay vào nhau đã xuống xe nên anh tiện tay
tắt luôn điều hòa, nhìn vào gương chiếu hậu, chuyển hướng xe, dưới ánh đèn yếu
ớt chiếc xe chậm rãi rời đi.
Đến khi
xe chạy được một đoạn khá xa, dưới ánh đèn Giang Doãn Chính vô tình trông thấy
một vật nằm trên ghế phụ.
Đó là
chiếc điện thoại nắp gập nhỏ màu bạc, nằm ngay chỗ Lâm Nặc ngồi vừa rồi, nói
một cách chính xác là kẹp giữa ghế phụ và hộp cần số.
Đưa bàn
tay thon dài ra cầm lấy, anh mỉm cười, trên điện thoại còn dán một tấm sticker,
nụ cười Lâm Nặc dịu dàng ấm áp, ánh mắt kiên cường mạnh mẽ… hệt như nửa tháng
trước, lần đầu anh gặp cô trong cơn mưa.
Hôm đó,
anh ngồi ngay cửa sổ xe, vô tình nhìn ra ngoài và trông thấy cô.
Thực ra
lúc đó, cửa kính bị nước mưa dội vào xối xả cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ,
nhưng anh vẫn có thể hoàn toàn nhìn rõ biểu cảm của cô. Rõ ràng, cô xoay người
khập khiễng bỏ đi, thế nhưng cô gái bé nhỏ đó vẫn giữ dáng vẻ kiên cường, đến
cả sống lưng cũng thẳng đứng.
Trong
khoảnh khắc đó, anh đã ghi nhớ cô.
Nhớ một
người, không cần quá nhiều lý do, chỉ là xuất hiện đúng thời gian và địa điểm
hay không mà thôi.
Và Lâm
Nặc, đã xuất hiện đúng lúc.
Cơn mưa
về đêm ở thành phố làm giao thông ùn tắc. Trong khi chờ đợi, Giang Doãn Chính
bỏ chiếc di động vào túi áo.
Còn Lâm
Nặc sáng hôm sau mới phát hiện mình đánh mất công cụ liên lạc quan trọng.
Tối hôm
trước, sau khi ăn cơm cả nhóm còn đi hát, đến cả Từ Chỉ An xưa nay vốn không
thích hoạt động này, cũng đi cùng mọi người.
Cả buổi
tối, đề tài mọi người đề cập nhiều nhất là: bến bờ, lứa đôi, tình cảm trai gái
mà hai người chính là trung tâm của đề tài, khó tránh khỏi bị chuốc cho say
khướt đến thất điên bát đảo. Lúc trở về trường, Lâm Nặc nôn thốc nôn tháo, dựa
vào vai của Từ Chỉ An, nhắm nghiền mắt chẳng hé môi kêu ca nửa lời.
Tửu
lượng của Từ Chỉ An vốn không cao lắm, hiển nhiên lúc này cũng uống khá nhiều,
hơi thở mang hơi rượu không ngừng phả ra.
Về đến
ký túc xá Lâm Nặc vội vàng tắm rửa rồi leo lên giường ngủ, sáng ra tỉnh dậy đầu
đau nhức, theo thói quen cô lấy điện thoại xem giờ nhưng quờ mãi mà không thấy.
Mọi
người đều đi học rồi, bữa sáng trên bàn các bạn để phần đã nguội lạnh. Lâm Nặc
xuống giường lục tìm trong túi một hồi, lúc này mới phát hiện ra chẳng thấy
điện thoại đâu nhưng nhất thời không nhớ ra để ở chỗ nào, trong lòng vô cùng lo
lắng, khi đối diện với sự thật rằng mình đã làm mất điện thoại cô càng thấy ủ
dột hơn.
Do uống
quá say, hai mắt Lâm Nặc hơi sưng lên, mặt mày ủ ê, cô nhìn mình trong gương,
sau cùng miễn cưỡng quyết định không đi học nữa.
Ở lì
trong ký túc xá mãi đến trưa, lúc này cô mới cầm phiếu cơm đi ăn, vừa xuống
dưới lầu liền trông thấy bác quản lý gọi: “Lâm Nặc, có người tìm, bác đang định
lên gọi cháu đây”.
Cô nhìn
hướng tay bác ấy, bên ngoài mái hiên rộng lớn, một dáng hình mảnh khảnh đang
đứng đó. Mưa lúc này đã tạnh, ánh nắng giữa trưa len lỏi thoát ra từ trong tầng
mây, chiếu lên người anh, rõ ràng chỉ là những tia sáng vụn vỡ le lói nhưng vẫn
chói lòa rực rỡ.
Cô thật
sự bất ngờ, chủ động tiến về phía trước: “Hi”, chào hỏi xong cô nhướn mày hỏi:
“Anh tìm em à?”.
Giang
Doãn Chính cúi xuống nhìn cô, ánh mắt trong vắt, anh lôi từ túi quần ra một vật
màu bạc.
Mắt cô
sáng lên, không ngờ vật mất đi rồi lại tìm được, mà quá trình tìm kiếm cũng
thật kỳ diệu.
“Sao
lại ở chỗ của anh?”, nhận chiếc điện thoại từ tay anh, cô cười sung sướng.
Giang
Doãn Chính nhướn mày, bình thản nói: “Lẽ nào em không quan tâm vì sao anh biết
chỗ ở của em?”.
“Ồ?”,
cô ngẩn người, rồi lại hoảng hốt gật đầu, “Đúng nhỉ, sao anh lại tìm được chỗ
này?”. Đột nhiên cô cảm thấy, trước mặt anh, mình như người chậm hiểu vậy.
Giang
Doãn Chính đưa ra hai chữ, “Lý lịch”, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nhoẻn thành nụ
cười dịu dàng.
Lúc
này, sinh viên mà buổi sáng không có tiết học lần lượt ra khỏi ký túc xá, vội
đến nhà ăn trước giờ cao điểm buỏi trưa, trông thấy Giang Doãn Chính, các nữ
sinh không khỏi liếc nhìn.
Lâm Nặc
để ý hôm nay Giang Doãn Chính mặc chiếc áo len màu đen cổ chữ V, khoác áo gió
mỏng bên ngoài, trông anh trẻ trung hơn so với trang phục công sở. Không chỉ
những nữ sinh, mà ngay cả cô, lúc này đây cũng không khỏi thầm thán phục. Diện
mạo cùng khí chất của anh, e là trong số hàng trăm ngàn người chỉ lựa được một
người.
Hai
người đứng ngay trước cửa ký túc xá, chắn đường mọi người, Giang Doãn Chính gần
như cảm nhận được ánh mắt cùng sự bàn luận của những người xung quanh, khẽ nhíu
mày, anh cúi đầu nhìn Lâm Nặc, hỏi: “Em chuẩn bị đi ăn cơm à?”.
“Vâng”,
Lâm Nặc tiến về phía trước, hai người cùng đi xuống bậc thang, cô lại nói: “Cảm
ơn anh đã mang điện thoại đến trả em”. Trong suy nghĩ của cô, anh là người bận
rộn, không nên vì chút chuyện cỏn con này mà đến đây.
“Không
có gì”, giọng Giang Doãn Chính vẫn dửng dưng, “Hôm nay anh cũng chẳng có việc
gì, coi như ra ngoài hóng gió vậy”.
Hai
người đi cùng nhau một đoạn, rất nhanh họ đến ngay trước cửa nhà ăn, Lâm Nặc
dừng lại, xoay người đối mặt với Giang Doãn Chính nói, “Để cảm ơn, em mời anh
ăn cơm!”, rồi nói thêm, “Dĩ nhiên là nếu anh không chê và có thời gian rảnh”.
Người
đàn ông đối diện hơi sững người lại rồi khẽ mỉm cười, vẻ mặt anh tú thư thái.