Trước
khi quay lại phòng bao, Lâm Nặc không khỏi ngoái đầu nhìn lại, lúc này Giang
Doãn Chính đã đi xa, dưới ánh đèn mờ ảo chỉ còn nửa gương mặt trông nghiêng –
thanh tú, thờ ơ lãnh đạm, dường như đó là khí chất bẩm sinh của anh chẳng can
hệ gì đến thái độ.
Lâm Nặc
sững sờ, chỉ vì bóng hình mảnh khảnh gầy gầy ấy dường như cô đã gặp ở đâu đó,
có chút quen thuộc đến kỳ lạ. Tuy nhiên, não bộ chưa kịp hoạt động thì tiếng ồn
ào huyên náo đã ập vào xóa tan hồi ức mong manh ít ỏi ấy.
Đó là
ký ức về nghĩa trang lạnh lẽo, xơ xác, tiêu điều.
Thế
nhưng, đôi mắt ấy đã khắc sâu vào ký ức cô. Sau này hồi tưởng lại, cô vẫn không
khỏi kinh ngạc.
Ngày
hôm sau, cuối cùng Từ Chỉ An cũng xuất hiện.
Lúc đó,
Lâm Nặc đang xách hai phích nước bước ra khỏi phòng đun nước, chợt cảm thấy tay
nhẹ hẫng, quay đầu lại, chẳng rõ Từ Chỉ An đã đứng ngay cạnh tự lúc nào.
Lâm Nặc
quay đi, nhìn về phía trước chẳng nói lời nào. Sự chủ động tối qua của cô bị
khước từ, là một việc khiến người ta đau lòng và mất mặt. Vì vậy, lúc này cô
không có ý định nhượng bộ thêm nữa.
Thế mà,
từ lúc gặp Từ Chỉ An vẫn trầm mặc, chỉ xách nước giúp cô, hai người đi trên
đường, hệt như ngày trước, như một cặp tình nhân bình thường trong trường.
Đi được
một đoạn, anh mở miệng nói: “Tối nay ký túc xá bọn anh liên hoan, em cũng tham
gia nhé”.
Lâm Nặc
chẳng suy nghĩ nhiều, liền nói: “Không đi”. Giọng cô lạnh lùng, sau đó, mới
hoảng hốt bừng tỉnh, lối thoát tốt như vậy, sao cô lại bỏ lỡ như thế chứ! Thế
nhưng, tất cả chỉ là trong vô thức cô đã trả lời.
Quả
nhiên, Từ Chỉ An liếc nhìn cô rồi chẳng nói gì nữa.
Trong
lòng Lâm Nặc cũng chẳng rõ hối hận hay giận dữ nữa, khi về đến trước cửa ký túc
xá, cô nói, giọng hơi tức giận: “Lần sau anh mà như vậy nữa thì em mặc kệ anh
luôn đó!”.
Như vậy
nữa? Ý là nói chuyện ở bệnh viện hay là cú điện thoại tối qua? Thực ra ngay cả
cô cũng chẳng thể nói rõ. Thế nhưng, Từ Chỉ An chỉ lặng im trong giây lát, khẽ
gật đầu, thấy tinh thần cô khá lên, anh dịu giọng nói: “Vậy tối nay em có đi ăn
tối với anh không?”.
Đúng
lúc đang là giữa trưa, dưới ký túc xá người ra kẻ vào tấp nập, một bạn học đi
qua, trông thấy hai người, bèn khúc khích chào hỏi. Lâm Nặc đón lấy phích nước
gật đầu bừa coi như đồng ý, rồi cùng bạn ấy đi lên lầu.
Đi một
lúc, đột nhiên nhớ đến câu nói trước đây của Hứa Tư Tư.
Cô ấy
nói: “Lâm Nặc, sao mình cứ cảm thấy cậu toàn chiều theo ý của Từ Chỉ An vậy?”.
Khi cô
ấy nói câu nói này, Lâm Nặc cảm thấy đau lòng, thế nhưng dường như cô đã quen
rồi.
Cũng
như bây giờ, hai người tưởng như hòa hợp như trước nhưng nguyên do tranh cãi
lại bị giấu kín. Tuy cô không biết bản thân đã làm sai những gì nhưng cô hiểu
rõ, chưa chắc Từ Chỉ An đã cảm thấy đó là lỗi của anh. Nếu đã như vậy, e rằng
nhắc lại việc này, họ chỉ rơi vào bế tắc thêm nữa mà thôi.
Lần
này, cứ xem như cô nhượng bộ đi vậy.
Cuối
tuần về nhà, mẹ cô vừa xào rau vừa trò chuyện cùng cô. Nói đến chuyện dầu, gạo,
mắm, muối, đột nhiên lại nhắc đến cuộc sống tương lai sau này.
Bà Lâm
thuận miệng hỏi: “Từ Chỉ An có biết làm việc nhà không?”.
Lâm Nặc
đang ăn vụng, không cẩn thận ngón tay bị bỏng, vừa xuýt xoa vừa trả lời qua
loa: “Có ạ”.
“Thế
thì tốt rồi”, bà Lâm cười, “Chứ không thì lấy một cô gái mười đầu ngón tay chưa
từng dãi nắng dầm mưa như con về, mà chồng cũng không biết làm việc nhà, sau
này việc nhà hai đứa sẽ ra sao? Đâu thể vừa tốt nghiệp ra trường đã thuê người
giúp việc chứ…”.
Lâm Nặc
lại vâng dạ một tiếng, mang thức ăn ra khỏi nhà bếp.
Mẹ tình
cờ nói về tương lai sau này chẳng phải lần đầu. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên
cô không muốn tiếp tục chuyện trò quá sâu về chủ đề này.
Khi
càng gần với thực tế, thì những bất an xao động trong cô dường như cũng dần
được thức tỉnh.
Cô gặp
lại Giang Doãn Chính hôm thứ Hai trước khi phỏng vấn. Ngay cả Lâm Nặc cũng
không ngờ được, trong thành phố rộng lớn thế này, hai người lại có cơ hội gặp
lại nhau.
Lúc đó,
cô cùng Hứa Tư Tư líu ríu đứng tại sảnh tầng một tòa nhà Tập đoàn Dung Giang,
cùng nhóm người phỏng vấn đứng chờ thang máy.
Sau đó
cô trông thấy anh.
Anh mặc
bộ vest đen với năm sáu người vây quanh, bước từ ngoài vào, nhân viên đang đi
lại trong tòa nhà đều dừng lại chào hỏi, anh đều đáp lại, dưới ánh đèn đôi mắt
anh trông càng đen và sáng long lanh hơn.
Trong
một thoáng, ánh mắt sâu thẳm ấy dường như đảo sang, dừng lại ở những thanh niên
đang đứng chờ thang máy rồi xoay người bỏ đi luôn.
Lâm Nặc
hơi ngẩn người, trông thấy anh và những người bên cạnh cùng bước vào một thang
máy khác cách đó không xa, lúc này Hứa Tư Tư mới vỗ vào vai cô: “Nhìn gì thế?”.
“Không
có gì”, cô lắc đầu, thôi không nhìn nữa, theo chân mọi người, tiến vào một
không gian nhỏ hẹp.
Lúc
nãy, cô nghe rõ mồn một, nhân viên đều nhất loạt cung kính gọi anh: “Tổng giám
đốc Giang”, lại thêm khí chất nữa, thân phận của anh xem chừng không nói cũng
rõ cả rồi.
Hóa ra,
thế gian này thật quá nhỏ bé, chẳng phải thế sao?
Thật
ra, ngay cả Giang Doãn Chính cũng chẳng ngờ được, người con gái anh không biết
tên đó lại xuất hiện ở đây. Dù chỉ một ánh nhìn thoáng qua, anh vẫn có thể thấy
cô, đôi mắt sáng long lanh, khóe môi hơi bướng bỉnh khẽ mím lại, đứng giữa
những gương mặt xa lạ và mơ hồ khác quả thực vô cùng nổi bật.
Không,
có thể chỉ là đặc biệt thu hút ánh nhìn của anh mà thôi.
Rất
nhanh, trong mớ hồ sơ ứng tuyển anh tìm thấy bộ hồ sơ của cô.
Trên đó
viết khá rõ ràng những thông tin liên quan đến cô, anh đưa mắt lướt nhanh, sau
đó không nói gì trả vào chỗ cũ. Tuy nhiên, có lẽ anh đã vô tình để lộ ra vẻ
quan tâm, Trưởng phòng Nhân sự khi ôm mớ hồ sơ ứng tuyển, trong lòng hiểu rõ,
âm thầm lặng lẽ ghi chép lại cái tên đó.
Cuộc
phỏng vấn hai mươi phút sau sẽ bắt đầu.
Theo
thông lệ, đầu tiên ứng viên giới thiệu về bản thân, rồi đến kinh nghiệm làm
việc theo nhóm, cuối cùng trả lời những câu vấn đáp dường như vô tận, trổ tài
hùng biện và năng lực ngay tại chỗ, mỗi người đều cố gắng đưa ra những đáp án
hoàn hảo cho câu hỏi của mình.
Lâm Nặc
nằm trong nhóm năm cô gái, rất tình cờ chỉ mỗi cô là sinh viên của Đại học Z,
vì thế cô rất căng thẳng, cảm giác một thân một mình xông pha chiến đấu. Nhưng
kỳ lạ là căng thẳng thì căng thẳng, cô phát hiện ra bản thân vẫn có tâm trạng
nhởn nhơ quan sát tình hình của bốn đối thủ cạnh tranh kia.
Trong
số đó, có một người tên Đinh Tiểu Quân, là sinh viên khoa Quản trị kinh doanh
Đại học F. Theo đánh giá của Lâm Nặc, thực lực cô ta khá nhất, hiển nhiên là
thế, ý kiến của các phỏng vấn viên cũng tương tự cô. Cô phát hiện ra, mỗi lần
đến lượt Đinh Tiểu Quân phát biểu ý kiến, những phỏng vấn viên ngồi ở hàng ghế
đầu, đều lộ vẻ quan tâm và hứng thú.
Thôi,
thế là xong rồi. Cô chán nản, chỉ có hai vị trí, e là khó khăn gian nan lắm mới
rơi vào mình đây.
Có lẽ
vì những suy nghĩ đó, lời lẽ cử chỉ cô lại càng thoải mái phóng khoáng. Đến
lượt Lâm Nặc, người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa hỏi: “Mời cô Lâm trình
bày kế hoạch và mục tiêu của mình trong năm năm tới”. Câu hỏi rất đơn giản
nhưng lại khó trả lời, vì quá khiêm tốn hay quá phô trương đều có thể để lại ấn
tượng không tốt.
Lâm Nặc
nhận ra người đặt câu hỏi, chính là Giám đốc nhân sự Lý, người chủ trì buổi
diễn thuyết ở trường hôm đó, ông ta có thân hình hơi đẫy đà cùng gương mặt hòa
nhã gần gũi.
Cô suy
nghĩ lát, đột nhiên nói: “Tôi xin phép trả lời câu này bằng tiếng Anh, có được
không?”.
Không
thực sự tự tin mà ngược lại nụ cười cô mang vẻ ngượng ngùng nhưng lại khiến
những phỏng vấn viên mắt sáng rực lên, có người liền cười, nói: “Được thôi,
hiếm khi có người chủ động yêu cầu. Xem ra, tiếng Anh là một thế mạnh của cô
Lâm!”.
“Không
phải thế”, cô cũng mỉm cười, giọng rất thoải mái, “Chỉ là tôi có chuẩn bị trước
một chút, không nói thì tiếc quá!”. Nói dối khỏa lấp đôi chút, trên thực tế, cô
chỉ dốc hết sức đánh canh bạc cuối, hy vọng có thể để lại ấn tượng về mình
nhiều hơn một chút.
Những
từ đơn hình thành một câu nối tiếp nhau phát ra miệng, có lúc ngay cả Lâm Nặc
cũng chẳng rõ bản thân mình đã nói những gì, cô chỉ dựa vào bản năng để diễn
đạt bất chấp quy phạm câu cú và cách dùng từ, cô ngây người trong giây lát, chờ
đợi phản ứng của những người ngồi trước mặt mình, nét mặt họ chẳng có vẻ gì là
giễu cợt hay mất kiên nhẫn, tâm trạng của cô cũng dần tốt lên.
Cho đến
khi nói xong câu cuối cùng, Lâm Nặc thấy trong số đó không chỉ một người khẽ
gật đầu, lúc này cô mới thở phào, thầm cảm ơn Lý Mộng suốt bốn năm đại học ngày
nào cũng kéo cô đi luyện tập môn Nghe nói.
“Rất
tốt”, cuối cùng cũng có người nói, ánh mắt tỏ vẻ tán dương.
Bước ra
khỏi phòng, Hứa Tư Tư chạy lại, hỏi thăm về tình hình phỏng vấn. Cô chưa kịp
trả lời, thì bắt gặp một ánh mắt khó hiểu phức tạp, ngoái đầu lại, vừa kịp
trông thấy Đinh Tiểu Quân.
Cô
cười, phần nào hiểu được đối phương đang suy nghĩ gì, chỉ có điều cô chẳng màng
để tâm đến.
Thật ra
cô muốn dũng cảm đánh cược một lần, vả lại, xem ra thành quả thu hoạch được
cũng không tồi.
Dù sao
thì kết quả vẫn chưa biết thế nào, mỗi người đều có quyền cố gắng và tranh đấu.
Chỉ có
điều, khi cùng Hứa Tư Tư ra khỏi Tập đoàn Dung Giang, Lâm Nặc không ngờ mấy
ngày sau cô lại gặp Giang Doãn Chính lần nữa.
Cho dù
gặp lại, cô cũng không biết rằng hóa ra cũng có khi chỉ là những ngôn từ và cử
chỉ vô tình, có thể đưa đẩy đời người rơi vào một quỹ đạo hoàn toàn mới.