Đáy mắt
Giang Doãn Chính chợt lóe sáng rồi lại u ám, mãi đến hôm nay anh mới hiểu, vì
sao năm xưa Lâm Nặc lại kiên quyết rời xa mình.
Khi ấy
Lâm Nặc lại nghĩ, trên thế gian này có bao nhiêu người đàn ông không muốn kết
hôn và bao nhiêu người phụ nữ muốn có được sự yên ổn? Hai kiểu người này mà ở
bên nhau, chỉ có tình yêu thôi vẫn mãi chẳng đủ, cuối cùng cũng sẽ phải có một
người nhượng bộ hoặc có lẽ, sớm muộn gì cũng chia tay nhau.
Lợi
dụng phút né tránh ngắn ngủi của Giang Doãn Chính, cuối cùng cô cũng vùng thoát
khỏi anh.
Trước
mặt là dãy hành lang dài mang dáng dấp cổ xưa, bước chân cô chưa bao giờ nhanh
đến vậy. Đây là tòa kiến trúc cổ của thế kỷ trước, dù đã oằn mình trước mưa gió
của thời gian nhưng đến tận bây giờ vẫn mang đậm nét cổ kính trang nhã như xưa,
chỉ là chẳng có ai nhớ trước đây ai đã từng sống ở đây, họ xảy ra chuyện gì, vẻ
phồn hoa náo nhiệt với gót hồng bóng văn nơi đây cuối cùng còn bị thay thế
huống chi là một cuộc tình.
Rồi mọi
chuyện cũng sẽ qua thôi, cô ngẫm nghĩ, ngồi trong taxi, thông báo địa điểm
chẳng tìm kiếm bóng dáng Giang Doãn Chính. Bởi lẽ, cô biết rằng, anh sẽ chẳng
chạy đuổi theo mình hệt như năm ấy hai người chia tay nhau, cá tính cao ngạo
của anh còn vượt xa cô.
Cô ở
bên anh năm cô hai mươi ba tuổi, khoảng thời gian tuy chỉ vỏn vẹn một năm nhưng
rốt cuộc cô cũng hiểu được thế nào là hạnh phúc.
Khi còn
hẹn hò yêu đương cùng Từ Chỉ An, cô cũng cảm thấy vui vẻ, đó là niềm vui khi cô
nỗ lực theo đuổi, đến khi bị anh đối xử lạnh nhạt cũng cảm thấy ngọt tự kẹo
mạch nha.
Ngẫm ra
cô cũng thực sự dũng cảm, lúc đầu ở bên nhau, cô bất chấp tất cả, ra sức nắm
bắt, chỉ muốn mãi gần nhau vì vậy mới chạm vào vài điều cấm kỵ, những cấm kỵ
đặc thù, riêng tư của một chàng thanh niên cao ngạo.
Thế
nhưng Giang Doãn Chính thì khác.
Ở bên
anh, cô gần như thoát khỏi vai trò người theo đuổi, một sự thoải mái nhẹ nhõm
xưa nay chưa từng có. Anh đưa cô đi ăn cơm, dẫn cô đi đánh golf, dắt cô tham dự
những buổi tiệc riêng tư cùng bạn bè anh, tất thảy mọi việc đều sắp xếp thỏa
đáng. Cô gần như không cần phải suy nghĩ hay làm bất cứ điều gì cũng cảm nhận
được cảm giác được người khác chiều chuộng. Những khi anh trò chuyện cùng cô,
nụ cười tuy không rạng rỡ như dòng nước ấm áp của mùa xuân làm xao động lòng
người.
Khoảng
thời gian đó mối quan hệ của hai người thực sự khá tốt, chí ít trong mắt người
ngoài thực sự là vậy.
Cô rất
hòa đồng cùng nhóm bạn thân của Giang Doãn Chính. Trình Tử Phi luôn cười mà như
không cười ngắm nhìn cô, bông đùa, “Lâm Nặc, em thật cừ!”, còn những cô bạn gái
ngồi cạnh anh ta miệt mài thay đổi.
Thật ra
đó là câu nói mang ám hiệu, mỗi lần Giang Doãn Chính nghe thấy thì cả nhíu mày
cũng chẳng buồn, còn Lâm Nặc chỉ vờ ngốc nghếch.
Không
hỏi quá khứ của anh, chỉ nhìn vào tương lai. Dạo ấy, cô có suy nghĩ đó, vả lại,
cô ngỡ rằng mình không đủ thông minh cùng chín chắn.
Thế
nhưng sau này cô mới biết, hóa ra cả tương lai cũng chẳng có.
Đó là
một lần rất đỗi tình cờ cô biết rằng Giang Doãn Chính không muốn kết hôn, không
kìm được cô gặng hỏi anh nguyên do, mà khi đó anh vừa từ công ty về nhà, giọng
rất mệt mỏi, trả lời qua loa dăm ba câu liền gác máy ngủ thiếp đi, anh ngỡ rằng
cô chỉ đơn giản tò mò, hoàn toàn không màng để tâm.
Mà lúc
đầu thực sự Lâm Nặc không để ý, cảm thấy mình vẫn còn trẻ, chuyện kết hôn còn
quá xa vời, cứ tiếp tục quen nhau, mỗi ngày trôi qua đều là những tháng ngày
yêu đương mãnh liệt, chưa bao giờ họ xảy ra bất hòa.
Nhưng
sau này chẳng rõ thế nào nữa, rốt cuộc cô vẫn không kìm lòng được hỏi lại lần
nữa.
Khi ấy
hai người vừa bước ra từ nhà hàng, thành phố C đã vào tiết cuối thu, đèn đuốc
rực sáng, ngồi trong xe, không khí ấm áp vui vẻ.
Khi đó
cô hơi buồn ngủ nhưng vẫn gắng gượng trò chuyện, loanh quanh một vòng rồi cũng
vào chủ đề, cô thuận đà hỏi: “Lần trước anh vẫn chưa trả lời em, vì sao anh
không muốn kết hôn?”. Cô ngẫm nghĩ rồi vờ như bâng quơ hỏi: “Hay là nói cách
khác, đàn ông các anh đều theo chủ nghĩa độc thân sao?”.
Giang
Doãn Chính lái xe chậm rãi, hai bên không ngừng có xe vượt lên trên. Ánh đèn
đuôi sáng đỏ trước mặt ngày càng xa dần. Giọng cô bình thản nhưng anh vẫn
nghiêng đầu nhìn cô, ẩn ý trong đôi mắt cô dưới màn đêm không rõ ràng. Cô chột
dạ, bản thân đã cố ý làm ra vẻ thờ ơ lại dễ dàng bị anh nhìn thấu.
Anh
nhìn cô nói: “Anh không tin vào hôn nhân”.
Giọng
điệu thực sự thờ ơ hờ hững, như thể tùy tiện ném một trái lựu đạn, biểu cảm
trên gương mặt thanh tú của anh thật khó diễn đạt.
Lòng cô
chùng xuống, một cảm giác mơ hồ chợt lóe lên nhưng chẳng thể nắm bắt được, chỉ
cảm thấy biểu cảm của anh bình tĩnh đến mức hững hờ.
Đột
nhiên chẳng nói lời nào.
Cô cứ
ngỡ rằng anh cũng như bao người đàn ông khác, tạm thời không thích sự trói
buộc, có thể là chưa muốn sớm đảm đương trách nhiệm về gia đình, chưa bao giờ
nghĩ đến phải hoàn toàn tin tưởng hôn nhân. Dường như mối quan hệ ổn định trong
mắt anh là chuyện vô cùng nực cười thậm chí nhảm nhí.
Hứa Tư
Tư nghe kể liền hỏi: “Cậu không có ý định làm rõ xem vì sao anh ấy lại suy nghĩ
như thế sao?”. Làm sao lại không chứ? Cô tò mò muốn biết nguyên do hơn bất kỳ
ai hết. Về sau, vài lần dạo quanh chủ đề này, rốt cuộc Giang Doãn Chính cũng
nhận ra hoặc cũng có lẽ anh đã phát giác ra từ lâu chỉ là chôn giấu trong lòng
không nói ra thôi.
Anh
nhìn cô, hỏi nhạt: “Em rất để tâm chuyện này ư?”.
Cô gật
đầu, lại lắc đầu, không khỏi cười nói: “Em cũng chẳng muốn tảo hôn. Em vẫn còn
trẻ, cứ cho là anh muốn cưới, em cũng chưa muốn đâu!”. Có lẽ vì cô nói quá
thành thực thoải mái, Giang Doãn Chính nghiêng người đặt nụ hôn lên trán cô,
nói: “Vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa”. Anh vẫn coi cô như đứa trẻ tò mò.
Đến giờ
cô mới nhận ra rằng anh thực sự không muốn nhắc đến, nếu cứ tiếp tục dây dưa
mãi chỉ e rằng càng thêm nhàm chán. Ban đầu khi nghe anh nói không tin tưởng
hôn nhân trong lòng cô dấy lên suy nghĩ mơ hồ nào đó.
Hóa ra
cô và anh rốt cuộc vẫn là hai người đi trên hai con đường.
Vậy mà
hai người vẫn cứ tiếp tục, nhất mực lưu luyến sự ấm áp và chiều chuộng, những
tưởng thời gian vẫn còn dài, ngờ đâu ngày qua ngày hai người càng lún càng sâu.
Mãi đến
một ngày, hai người dự xong buổi tiệc cưới, trên đường về lòng cô ngập tràn nỗi
niềm tâm sự, than thở; “Hôn lễ này quả thực là mơ ước của biết bao cô gái, cô
dâu trông thật hạnh phúc”, giọng cô có phần ngưỡng mộ.
Giang
Doãn Chính chẳng đáp, hồi sau mới nói: “Hình thức thôi mà, chẳng thực sự đảm
bảo được điều gì”.
“Những
vẫn là hợp lý”, cô hơi bất mãn, cãi lại anh.
Anh
nhướn mày, bình tĩnh nói: “Chuyện gì cũng có thể thay đổi, tình cảm cũng chẳng
phải ngoại lệ. Không có mối quan hệ nào thực sự bề vững, thế nên hôn nhân đôi
lúc chỉ là kiểu hình thức hữu danh vô thực mà thôi”.
Giọng
cô đầy sự bất mãn, trái tim từng chút một lạnh dần, lạnh dần, hồi sau mới hỏi
một câu: “Vậy thì, nếu người anh yêu cứ nhất mực theo đuổi những thứ hình thức
đó thì sao?”.
Anh
ngẫm nghĩ, dường như chẳng hề cố ý nhắm vào cô, chỉ cô cùng khách quan nói:
“Nếu như không thống nhất được với nhau thì anh sẽ để cô ấy ra đi”.
Giọng
anh như vọng lại từ một nơi rất xa nào đó, bình tĩnh là thế nhưng từng từ đều
nặng tựa ngàn cân. Cô ngồi trong khoang xe với hệ thống sưởi ấm đầy đủ, thoáng
chốc tay chân lạnh toát.
Hóa ra
có một số quan điểm như rễ sâu gốc vững, dẫu người khác có cố gắng lay chuyển
đến đâu cũng chẳng thể thay đổi được.
Thế
nhưng việc đã đến nước này, cô muốn ra đi cũng lực bất tòng tâm. Kể từ sau lần
đó, từng hành động của Giang Doãn Chính, khuôn mặt với bao niềm vui nỗi buồn,
dáng vẻ hút thuốc, tư thế nằm ngủ của anh, tất thảy đều trở thành điều hết sức
mâu thuẫn khiến cô muốn nhìn mà chẳng dám.
Lúc này
cô mới phát hiện, việc tự an ủi cùng sự đắm đuối chẳng qua chỉ là giải pháp
tình thế mà thôi, trước sau vẫn khó tránh khỏi chia tay.
Mãi đến
một ngày, đến giờ Lâm Nặc vẫn nhớ, hôm đó là chủ nhật, trời nắng đẹp, hàng cây
hai bên đường thẳng tắp, tán lá xanh biếc như vừa được rửa sạch, ánh lên tia
sáng xanh mướt.
Cô dậy
sớm mở cửa bước vào căn hộ của Giang Doãn Chính, anh vẫn chưa thức dậy. Thường
ngày, rất hiếm khi anh ngủ đến giờ này, chắc là anh rất mệt. Thế là, cô xắn tay
áo lặng lẽ xuống bếp nấu bữa sáng.
Chỉ vì
cao hững nhất thời, hoặc có lẽ là mọi thứ đều có điềm báo từ trước, lúc cắt
miếng bánh mì cô đã cứa vào ngón tay mình.
Lưỡi
dao sắc nhọn, tuy thao tác không nhanh nhẹn, dứt khoát nhưng vẫn cứa một đường
khắc sâu, máu tuôn ra, chảy như suối, anh nghe thấy tiếng kêu thất thanh vọng
ra từ bếp vội chạy ra, đến cả dây áo ngủ cũng chẳng kịp buộc.
Cô nhìn
đôi mắt sâu đen long lanh của anh, chợt cảm thấy đau xót khó tả nhưng cô hiểu
rõ chẳng phải vì vết thương ấy.
Giang
Doãn Chính tìm thấy hộp thuốc, kéo chặt tay cô, khuôn mặt khẽ cúi xuống ấy
chẳng có vẻ gì là ngái ngủ cả, anh hỏi: “Sao lại bất cẩn thế chứ?”.
Cô lại
nói: “Chúng mình chia tay nhau đi”.
Đột
ngột như vậy, Giang Doãn Chính thực sự giật mình, máu thấm dần trên miếng gạc,
anh khẽ nhíu mày nhìn cô.
Cô lại
nhìn anh lần nữa, bình tĩnh đến cả bản thân cũng ngạc nhiên nhưng câu nói này
trăn trở không ngừng trong lòng cô giờ đây chợt thốt lên lời, nơi nào đó trong
cô đang từ từ rạn nứt.
Cuối
cùng, anh đành cho cô thời gian suy nghĩ nhưng thấy thái độ kiên quyết của cô,
đến phút cuối cùng anh vẫn buông tay để cô ra đi.
Về lý
do chia tay, anh chẳng hỏi một câu. Cô muốn ra đi, anh để cô đi. Bởi lẽ anh là
người cao ngạo, tuy rằng cả hai ở bên nhau rất vui và thoải mái nhưng anh vẫn
cho rằng cô chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, anh cho rằng vắng bóng cô,
cuộc sống của anh sẽ chẳng hề thay đổi. Huống hồ, trước cô e rằng chẳng có ai dám
chủ động nói lời chia tay với anh.
Hứa Tư
Tư, người duy nhất biết ngọn nguồn sự việc nói; “Không chung đường đi, không
cùng suy nghĩ”.
Thật
vậy, thứ cô muốn có anh vốn không thể cho cô.
Trợ lý
Từ vừa cầm suất cơm hộp mà câu lạc bộ chuẩn bị cho thì trông thấy Lâm Nặc vội
vàng chạy ra, đón xe vội vã rời đi chẳng chào hỏi anh câu nào. Anh không kịp
ngăn cô lại, lòng hiểu được đái khái cuộc nói chuyện của họ đã đổ vỡ. Quả
nhiên, không lâu sau Giang Doãn Chính cũng chạy ra từ hành lang, chẳng nói lời nào.
Anh
liền chạy theo, cả hai ngồi vào xe, bầu không khí căng thẳng, anh lẳng lặng
nhìn sắc mặt nặng nề của Giang Doãn Chính.
Anh
biết lúc này im lặng là tốt nhất nên vội vàng khởi động xe, chạy ngay vào tuyến
đường chính.
Thật
ra, vì cuộc hẹn này mà tất thảy những kế hoạch sau buổi chiều đều bị hủy bỏ,
nào ngờ lại như thế này. Lúc này, chạy trong dòng xe tấp nập không chủ đích,
Giang Doãn Chính đưa mắt nhìn phong cảnh lướt đi ngoài cửa sổ, chẳng nói lời
nào, hóa ra Lâm Nặc cũng biết nói dối anh.
Cũng có
thể vì lúc đó anh không nhận ra, không hề nghĩ rằng cô lừa anh.
“…Em
vẫn còn trẻ… vẫn chưa muốn kết hôn.”
Anh còn
nhớ sắc mặt của cô khi nói câu nói này. Đôi mắt to tròn vừa đen vừa sáng, mũi
khẽ chun lại, hết sức trong sáng như đang kể chuyện có thực nhất trên thế gian
này. Sau đó, anh hoàn toàn tin cô.
Chỉ vì
xưa nay cô rất thành thực, buồn vui đều có thể nhìn thấu tựa như năm xưa chia
tay với Từ Chí An, dáng vẻ buồn bực, không vui, chán chường cơ hồ đều bị nhìn
ra.
Cá tính
cô thật thà, bởi lẽ trước mặt anh cô chưa bao giờ nói dối, có lẽ đó là lời nói
dối duy nhất và lớn nhất trong đời cô.
Hóa ra
cô vẫn là người con gái truyền thống. Hôn nhân đối với cô mà nói mãi là đích
đến cuối cùng.
Thế nên
khi cô đề nghị chia tay, tuy rằng anh rất kinh ngạc nhưng chưa bao giờ suy nghĩ
về việc này.
Từ
những tháng ngày quen biết đến hẹn hò, anh cảm thấy mình đối xử với cô rất tốt,
đến cả đám bạn của anh vẫn thường trêu chọc anh: “Sao lại bị một vô bé dắt mũi
thế kia?”. Khi ấy anh thực sự tức giận, tựa như bị sỉ nhục, chỉ vì xưa nay chưa
bao giờ đối xử tệ với cô cả, thậm chí còn tỉ mỉ chu đáo hơn bất kỳ người nào.
Anh đối
xử tốt với cô như vậy nhưng cô lại là người phụ nữ duy nhất chủ động yêu cầu
chia tay với anh.
Xưa nay
anh làm việc chỉ nhìn vào kết quả, đến nước này, bất kỳ lý do gì cũng là thừa
thãi, huống hồ anh thực sự không muốn nghe, không kìm nén được sự tức giận nên
anh nói: “Nếu như em thực sự đã quyết định thì sau này chúng ta đừng gặp lại
nhau nữa!”. Ngữ khí điềm đạm đến lạ thường, thật ra đây vốn chẳng phải tác
phong của anh, trước đây anh cũng chưa từng nói lời tuyệt tình thế này bao giờ.
Xe chạy
được một đoạn, Giang Doãn Chính mới hoàn hồn, xung quanh là cảnh sắc ven sông
quen thuộc, ánh hoàng hôn từ từ chìm xuống giữa những ngọn núi màu chàm phía
xa, sắp sửa tan biến chẳng trông thấy gì. Căn hộ của anh ngay phía trước không
xa.
Đột
nhiên anh bật cười: “Về nhà giờ này sao? Tôi còn chưa ăn cơm tối mà!”.
Trợ lý
Từ thầm thở phào, những khi tâm tình của sếp u ám đều rất khó chiều, cuối cùng
Giang Doãn Chính cũng mở miệng trò chuyện, vả lại giọng điệu dịu dàng thực là
hiếm thấy.
Giang
Doãn Chính tiếp lời: “Kiếm chỗ nào đó, chúng ta gọi gì đó ăn”.
Hai
người đi ăn buffet.
Thật ra
ngoài công việc, họ còn là bạn bè, những lúc không có người ngoài họ trò chuyện
với nhau chẳng câu nệ kiểu cách.
Trợ lý
Từ thấy đói liền đi lấy thức ăn, ngồi xuống mới nhận ra Giang Doãn Chính gần
như chẳng có hứng ăn thậm chí là chẳng ăn chút nào.
Chọn
chỗ ngồi ngay khu vực hút thuốc, Giang Doãn Chính châm thuốc, đột nhiên hỏi:
“Dạo này cậu và bạn gái hẹn hò thế nào rồi?”.
Trợ lý
Từ giật mình, gật gù: “Cũng bình thường, tuần sau có thể từ quê lên đây, ở lại
chơi một thời gian”.
Giang
Doãn Chính mỉm cười, dường như đột nhiên thấy phấn khởi: “Hai người cũng quen
nhau khá lâu rồi nhỉ? Có dự tính khi nào đám cưới không?”.
Trợ lý
Từ cũng cười theo, “Tôi thì muốn hai năm nữa cơ những gia đình cứ giục mãi, cô
ấy cũng nôn nóng quá rồi. Con gái mà, lo lắng nhiều thứ lắm! Thế nên đành thuận
theo ý cô ấy vậy, tôi tính đầu năm sau tổ chức”, ăn thêm một miếng anh lại nói:
“Đến khi đó chắc tôi phải xin nghỉ phép về quê một chuyến”.
“Không
thành vấn đề”, Giang Doãn Chính lãnh đạm đáp, chẳng nói thêm gì nữa, chỉ
nghiêng đầu hút thuốc. Chỗ ngồi của họ ngay cửa số, tường kính trong suốt, trên
trần nhà hàng là vô vàn những chiếc đèn nhỏ thẳng tắp, ánh đèn lấp lánh như
hàng ngàn vì sao trên trời.
Cách
một con đường có thể trông thấy nước sông gợn sóng lăn tăn. Giang Doãn Chính
thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, mãi đến khi điếu thuốc sắp cháy hết, anh mới quay
lại, dửng dưng nói: “Chuyện xe cộ, cậu giúp cô ấy đi”.
Tuy
rằng anh nói chẳng có đầu đuôi nhưng trợ lý Từ vẫn nhanh chóng lĩnh hội, gật
đầu: “Tôi biết rồi. Công ty bảo hiểm và tiệm sửa xe tôi sẽ theo sát”.